Thạnh Hạo đang trong buổi triều sớm nghe thấy có người
đến bẩm báo Vũ Phi xảy ra chuyện, vội vàng bãi triều chạy như bay đến Phi Vũ
cung.
“Thế nào rồi, Trương thái ý? Hoàng hậu nương nương mắc
bệnh gì?” Thạnh Hạo sốt ruột hỏi.
“Hoàng thượng, thần không chẩn đoán được nương nương
mắc bệnh gì? Mạch đập vẫn rất bình thường, không có chút bất thường a.” Trương
thái y không lý giải được trả lời.
“Mau truyền tất cả thái y đến đây, nếu hoàng hậu không
tỉnh lại, các ngươi đợi mà cáo lão về quê cả đi!” Thạnh Hạo giận dữ nói.
Nhìn Vũ Phi nằm trên giường bất tỉnh, gương mặt nhợt
nhạt không có chút huyết sắc, tim Thạnh Hạo cũng đau nhói. Phi Nhi, xin nàng
hãy tỉnh lại, đừng dọa ta nữa a. Nắm bàn tay lạnh ngắt của Vũ Phi, Thạnh Hạo
cảm thấy từ trước đến nay chưa từng bất lực đến thế, dù nắm trong tay quyền lực
thiên hạ, nhưng lại không có cách nào làm cho người mình yêu tỉnh dậy.
Nghe được tin hoàng hậu hôn mê, Yên Nhiên vui đến nỗi
cười đến mặt mày biến dạng! Tiêu Vũ Phi, bảy ngày sau ngươi hãy đợi mà đi gặp
Diêm Vương đi! Ta để ngươi huênh hoang, để ngươi đắc ý, để ngươi ngạo mạn, đây
chính là kết cục của kẻ đối đầu với Vạn Yên Nhiên ta.
Đã sáu ngày rồi, Vũ Phi vẫn hôn mê, nước nhỏ giọt chưa
tận, nếu cứ như thế này thì hương tiêu ngọc tổn (người con gái trẻ đẹp
nhưng chết yểu), dù bất kì ai khuyên giải, Thạnh Hạo vẫn ở bên cạnh
Vũ Phi, không chịu về nghỉ ngơi, Thúy Thúy cũng đau lòng khóc đến sưng cả hai
mắt.
Phong Nhẫn thấy hoàng thượng ngày một tiều tụy, người
trong tim Thúy Thúy cũng khóc đến chết đi sống lại, hoàng hậu lại là ân nhân
cứu mạng của mình, cũng hận trời quá vô tình, rất muốn người nằm trên giường
kia là chàng, để báo đáp ân tri ngộ (trọng dụng) của
hoàng thượng, và ân cứu mạng của hoàng hậu.