Hóa Ra Tôi Yêu Em

Chương 17: Tan nát cõi lòng




Lúc còn đi học, Triệu Nhật Hạ chơi thân với người bạn làm phóng viên. Nhờ vậy mà đã tìm ra bí mật của Lục đại thiếu gia.

Hắn không những nổi tiếng ăn chơi. Còn nuôi không ít tình nhân bên ngoài.

Người bạn của Nhật Hạ gửi cho cô một đoạn clip ăn chơi thác loạn của Lục Nhất. Chỉ cần cô phát lên màn hình chiếu trong hôn lễ.

Kế hoạch thành công!

Quả nhiên mọi thứ đều hoàn hảo không tì vết. Tiếng rên rỉ được phát loa ngoài. Còn có giọng của Lục Nhất:

“Em nghĩ Lục Nhất ta thật lòng với con nhỏ Hạc Phi Phi sao? Haha. Ta chỉ lợi dụng cô ta để có được cổ phần của ông già kia thôi!”

Toàn bộ lời nói đã bị khách mời dự tiệc và Hạc Phi Phi nghe thấy.

Lục lão lên máu phải nhập viện. Ở lễ đường đính hôn khách mời thi nhau bật điện thoại hóng kịch hay.

Lục Nhất chưa từng bị mất mặt như vậy. Hắn điên cuồng gào lên:

“Là ai? Ai làm ra chuyện này. Lão đây mà biết lão giết chết mày!”

Hắn vừa hét vừa lấy tay hất đổ tháp rượu. Tiếng ly vỡ làm cả hội trường một phen kinh hãi.

Hạc Phi Phi tức giận xông lên tát vào mặt của hắn:

“Khốn kiếp! Chưa đủ mất mặt sao? Sẽ không còn lễ đính hôn nào cả!”

Tiếng bạt tai làm kinh động những con người chứng kiến. Càng khiến cho Lục Nhất nổi điên hơn:

“Hạc Phi Phi, cô là cái thá gì mà dám tát tôi?”

“Lục Nhất, tôi không ngờ con người anh lại bỉ ổi đến vậy!”

Bị chọc điên, Lục Nhất đưa tay định đánh Hạc Phi Phi thì Lục Thần đã bước lên chặn lại:

“Anh hai, có gì từ từ nói. Không cần phải động tay với phụ nữ!”

“Đứa con hoang. Mày có tư cách gì lên tiếng?”

Hạc Phi Phi xông lên đánh vào mặt Lục Nhất:

“Câm miệng! Anh mới là người nên cút!”

Lục Nhất nghiến răng hung hãn đánh lại Hạc Phi Phi thì Lục Thần đã đỡ cho cô ta.

Một màn anh hùng cứu mỹ nhân đã thành công kéo được trái tim của Hạc Phi Phi. Cô ta kéo tay Lục Thần rời khỏi lễ đính hôn.

Đứng ở ngoài quan sát, Nhật Hạ không ngờ mình lại tính toán giỏi đến vậy.

Nhiệm vụ thành công mà sao cô lại không vui?

Hai người bọn họ rời đi trước mắt Triệu Nhật Hạ, cô lẩm nhẩm:

“Bọn họ rất xứng đôi có đúng không?”

Nhật Hạ không có đau lòng đâu, chỉ là cơn gió lạnh đã vô tình thổi bụi vào mắt cô. Khiến nước mắt không ngừng chảy ra.

Nhật Hạ vùng vằng chùi chùi nước mắt đáng ghét đó.

“Đáng ghét! Hạt bụi nhỏ đáng ghét!”

Dứt lời, Nhật Hạ ngồi xuống co người lại. Tay bịt miệng che lại âm thanh nức nở đang không ngừng bật ra.

Ở phía xa, người khác không biết cô khóc đâu. Chỉ nhìn thấy hai vai của cô gái nhỏ không ngừng run lên.



Hạc Phi Phi dẫn Lục Thần đi uống rượu. Trong tiếng nhạc xập xình của quán bar, Hạc Phi Phi uống không ngừng. Khác với cô ta, Lục Thần rất ung dung thưởng thức rượu. Thấy thái độ của hắn, Hạc Phi Phi hỏi:

“Lục Thần, anh không nói được lời nào an ủi tôi sao?”

Hắn vẫn rất lạnh lùng:

“Muốn uống thì cứ uống, đừng nhiều lời. Tôi không thích phụ nữ nhiều lời!”

Hạc Phi Phi cười khẩy:

“Lạnh Lùng thế vì sao vừa rồi lại giúp tôi?”

“Tôi thích em! Nhưng mà trước đây em chỉ để ý đến anh cả.”

Bốn mắt bọn họ nhìn nhau. Đột nhiên Hạc Phi Phi câu cổ Lục Thần, cả người dựa vào hắn:

“Nếu thích tôi như vậy thì chúng ta đính hôn đi!”

Đôi mắt phượng uy nghi khẽ chớp. Lời nhàn nhạt chậm rãi bật ra:

“Em chắc chứ?”

Hạc Phi Phi không nói thêm. Cô ta dùng đôi môi đỏ áp lên môi của Lục Thần để trả lời.

Hai người hôn nhau say đắm mà không biết rằng bọn họ hạnh phúc còn có một người đau lòng.

Nhật Hạ ngồi ở bàn trong gốc, tay nâng ly rượu uống ừng ực.

Nếu như say có thể quên tất cả. Cô nguyện cả đời chìm trong men say.

Bọn họ hôn xong rồi, Lục Thần dịu dàng chỉnh lại tóc cho Hạc Phi Phi. Sau đó hắn bế bỏng cô ta lên rời khỏi quán bar.

Nhật Hạ cười như không. Nước mắt thi nhau rơi xuống dù có ngẩng mặt hay dù tay lau thì nước mắt vẫn cứ chảy mãi.

“Lục Thần, anh còn chưa bao giờ đối xử tốt với tôi như vậy!”

Nhìn thấy nụ cười của Hạc Phi Phi, Nhật Hạ cảm thấy tâm can mình như bị ai xé nát ra.

Nụ cười của cô ta đổi lại là nước mắt của cô. Cảm giác đó như bị dìm sâu xuống địa ngục không lối thoát.

Chẳng phải là do bản thân cam tâm tình nguyện sao? Cô còn có thể trách ai?

Nhật Hạ lại nâng ly uống cạn.

“Đáng đời mày lắm Triệu Nhật Hạ!”

Cô không muốn ở lại lâu nên đứng dậy rời đi. Ra bên ngoài, gió lạnh không ngừng thổi.

Từng cơn gió như xuyên thấu vào cơ thể đóng băng trái tim nhỏ lại.

Lạnh giá bên ngoài có đáng gì so với cái lạnh ở trong lòng.

Triệu Nhật Hạ loạng choạng đi vài bước thì không còn sức để đi nữa, cô ngã xuống đường. Hai đầu gối đập mạnh vào mặt đường cùng lúc cánh tay vì chống đỡ toàn bộ cơ thể mà bật máu.

Đột nhiên cô thấy khó chịu muốn nôn.

“Ọe…ọe…”

Chỉ là nôn khan mà thôi.

Cô gái nhỏ kiên cường đứng dậy tiếp tục đi. Đi được vài bước lại nôn khan.

Bụng dưới nhói nhói đau. Nghĩ có việc gì đó không ổn, Nhật Hạ quyết định một mình đến bệnh viện kiểm tra.

Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, Nhật Hạ run rẩy. Cô ngẩng mặt lên hỏi bác sĩ.

“Bác sĩ có nhầm lẫn gì không? Sao có thể?”