Tào Vĩnh Lượng thấy anh đã trở lại thì vui vẻ hô lên: “Mạc ảnh đế, cậu đã quay lại rồi!”
Mạc Trọng Đan nhìn Nguyễn Thanh, sau đó đi đến bên cạnh Tào Vĩnh Lượng: “Xin lỗi, vừa rồi trạng thái không đúng lắm. Cho tôi thêm một cơ hội, lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề.”
Tào Vĩnh Lượng mỉm cười gật đầu, sau đó lại cẩn thận đề nghị: “Tốt, cậu phải nắm chắc thời cơ đẩy cô ấy ra đấy. Không được để hôn quá lâu rồi mới đẩy ra. Đương nhiên, cũng không thể chưa hôn mà đã đẩy ra được.”
Vừa rồi cảnh đầu tiên không qua, ông đã rất kinh ngạc. Vì thế khi diễn lại, lần này thì hay rồi, Nguyễn Thanh còn chưa kịp hôn mà Mạc Trọng Đan đã đẩy người ta ra, khi ấy cả người Tào Vĩnh Lượng đều ngây ngẩn.
Rốt cuộc Lại Bác Vũ cũng không nhìn được, không dám để Mạc Trọng Đan quay tiếp nữa, vì thế anh ta phải nhanh chóng nói là sáng nay Mạc Trọng Đan uống thuốc nên còn hơi say, sau đó kéo anh đi nghỉ ngơi.
Lúc ấy Tào Vĩnh Lượng còn muốn chửi thề luôn, mẹ nó cậu uống thuốc gì vậy? Uống thuốc mà say sao? Nếu không phải quan tâm đến tôn nghiêm của ảnh đế, thiếu chút nữa ông đã muốn gọi thế thân đến rồi.
Bất quá xem ra hiện tại, trạng thái của Mạc ảnh đế đã quay trở lại.
Cảnh diễn một lần nữa được bắt đầu, Nguyễn Thanh tiếp tục xuống nước. Mạc Trọng Đan đứng trên bờ hơi đen mặt, trong lòng có chút khó chịu. Mới cảnh đầu tiên đã làm cô xuống nước tận ba lần, thật quá thất bại!
Nguyễn Thanh túm lấy cẳng chân Mạc Trọng Đan, phát hiện lần này cẳng chân anh không hề căng thẳng, cô liền tò mò ngẩng đầu nhìn anh.
Mạc Trọng Đan cúi đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Xin lỗi, hại cô phải xuống nước.”
Nguyễn Thanh thụ sủng nhược kinh, cô lắc đầu sau đó tươi cười nói: “Tôi biết anh không cố ý, dù sao anh cũng đã hai năm chưa diễn cảnh hôn rồi mà.” Người mình thích đang ở trong đoàn phim, thế mà lại phải đi thân mật với cô gái khác, chắc chắn sẽ khó chịu. Em hiểu!
Lúc này Nguyễn Thanh chỉ cảm thấy, ngọt ngào quá đi!!!
Mạc Trọng Đan ngây ngốc: “Tại sao cô biết hai năm nay tôi chưa diễn cảnh hôn?”
Nguyễn Thanh: “À….” Cái này khó mà nói rõ.
“Action.”
May thay, Tào Vĩnh Lượng mở máy kịp thời, hai người lập tức tiến vào nhân vật.
Nguyễn Thanh thay đổi biểu tình, cảnh này cô đã quay mấy lần nên đã sớm thuần thục. Cô lên bờ, giống như con rắn quấn lấy anh.
Sau đó, cô lại ngẩng đầu nhìn lên, khi đang muốn nói lời thoại thì nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Trọng Đan, nét mặt tươi cười nhanh chóng biến mất.
Lúc này Mạc Trọng Đan đã thay đổi, anh là Ân Diệp. Rốt cuộc Mạc ảnh đế đã nhập diễn, anh đứng nơi đó, khí thế một Ma giáo chủ nên có đều có, vẻ miệt thị với cô gái đang quấn lấy mình được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
“Cắt, Nguyễn Thanh, nói lời thoại đi chứ!” Tào Vĩnh Lượng phát hỏa, lời thoại đơn giản như vậy mà cũng quên?
Nguyễn Thanh tủi thân quay đầu lại nhìn Tào Vĩnh Lượng, đạo diễn Tào à, đáng sợ lắm! Tôi cảm giác như anh ấy sẽ giết tôi! Tại sao trong kịch bản Vương Phỉ Phỉ lại muốn tìm đường chết vậy?
Mạc Trọng Đan cũng khó hiểu cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, kết quả lần này đổi thành Nguyễn Thanh quay hỏng.
Nguyễn Thanh nhanh chóng nói với anh: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không……”
“Bị tôi áp diễn à?” Mạc Trọng Đan hỏi.
Nguyễn Thanh nghe vậy mới biết, hóa ra vừa rồi Mạc Trọng Đan triển khai toàn bộ hỏa lực, cái đó chính là áp diễn!
“Tôi xin lỗi, vừa rồi không chú ý.” Ánh mắt Mạc Trọng Đan càng thêm tối đen, trong đầu chỉ nghĩ phải quay xong cảnh này nên anh không quá chú ý, vì thế mới lấy kinh nghiệm của mình ra áp diễn cô, khiến cô quên lời thoại.
Chắc mình lại bị ghét thêm rồi đúng không? Mạc Trọng Đan cảm giác mình thật thất bại, tại sao không làm tốt được chứ?
Nguyễn Thanh lắc đầu, sau đó sùng bái nói: “Ảnh đế quả nhiên rất lợi hại.” Ấy vậy mà còn biết áp diễn, rõ ràng mới chuyển sang làm diễn viên được 3 năm, nhưng Mạc ảnh đế có thiên phú đóng phim, thật sự không ai có thể so sánh được.
“Lại nào, Nguyễn Thanh xuống nước đi.” Tào Vĩnh Lượng ở phía xa kêu.
Nguyễn Thanh đáp lại, sau đó một lần nữa xuống nước. Lần này, cô đã chuẩn bị sẵn trong đầu, lời thoại của cảnh này không có gì khó khăn, không được quên.
Nguyễn Thanh hít sâu vào một hơi, sau đó cùng Mạc Trọng Đan bắt đầu lại.
Lần này, cô dán lên thân thể của ảnh đế, ngẩng đầu nhìn anh. Phát hiện vẻ mặt Mạc Trọng Đan rất khác, mặc dù lạnh lùng vô tình nhưng lần này hơi thở ôn hòa hơn rất nhiều. Không giống như vừa rồi, dường như anh mang theo tính bén nhọn và công kích.
Nguyễn Thanh kiều diễm cười nói: “Diệp huynh, chàng không nhớ ta sao?”
Mạc Trọng Đan cười giễu cợt, Nguyễn Thanh nhón chân hôn lên. Nàng hy vọng thông qua nụ hôn này có thể khiến người đàn ông nhớ lại kỷ niệm của bọn họ, nhớ lại hắn đã từng thích mình.
Nhưng mà, vừa mới đụng tới môi hắn, đã bị hắn lạnh lùng vô tình đẩy ra.
Vương Phỉ Nhi té ngã trên mặt đất, nàng không dám tin tưởng nhìn về phía Ân Diệp.
Chỉ thấy Ân Diệp đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn xuống bằng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ. Mà y phục của nàng xốc xếch, giống như một trò hề.
Ân Diệp rốt cuộc cũng nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó không mang theo bất kỳ độ ấm nào.
“Ngươi cũng lưu lạc đến bước này sao.” Giọng Ân Diệp không vui vẻ cũng chẳng thương hại, thậm chí có thể nói là không có cảm tình.
Nhưng đây mới là thái độ mà Vương Phỉ Nhi sợ nhất, không hề có tình cảm, vị trí của nàng trong lòng hắn cũng không có. Thậm chí tư cách để hận cũng không được, liệu có phải hắn đã quên mất mình từng có một vị hôn thê?
“Cắt, qua.”
Theo tiếng hô của Tào Vĩnh Lượng, mọi người cất tiếng hoan hô. Dường như họ đã hoàn thành xong cảnh quay cực kỳ khó khăn, chính thức hoàn thành.
Điền Nguyệt Nguyệt nhanh chóng chạy đến đưa áo khoác cho Nguyễn Thanh, sau đó đưa bình giữ nhiệt đựng trà nóng đến cho cô.
Nguyễn Thanh cầm lên uống hai ngụm lớn, đứng dậy với Mạc Trọng Đan: “Cảm ơn.”
Sau đó cũng cảm ơn với nhóm đạo diễn.
Tào Vĩnh Lượng cười lớn nói: “Không tồi không tồi, nghỉ ngơi đi, tranh thủ quay xong những cảnh còn lại.”
Nguyễn Thanh gật đầu, cảnh sau cũng không khó diễn, sau khi bị Ân Diệp ném xuống, cô chỉ cần ngồi một chỗ khóc thút thít mà thôi. Diễn cảnh khóc ư? Cô thành thạo lắm.
Cảnh sau ngược lại rất đơn giản, một lần là qua.
Nguyễn Thanh đi thay quần áo một lần nữa, trùm áo khoác kiểu quân đội bên ngoài hà hơi cho ấm. Điền Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm nay chị không còn cảnh diễn nữa, không về sao?”
Nguyễn Thanh trừng cô ấy: “Sao có thể về được? Chị là nhân vật vô danh tiểu tốt nhất ở đây, phải ở lại để thể hiện thành ý.”
Điền Nguyệt Nguyệt: “Thành ý? Thành ý gì?”
Vừa mới hỏi xong, nhóm người Tân Văn Nhụy đã tới. Nguyễn Thanh đứng lên, nói thầm trong miệng: “Cùng khung, cùng khung* rồi.”
(*Cùng khung: nghĩa là hai hoặc nhiều nhân vật nổi tiếng xuất hiện trước công chúng và có sự tương tác với nhau.)
Quả nhiên, sau khi Tân Văn Nhụy đến, việc đầu tiên cô ta làm là đi chào hỏi đạo diễn, sau đó đi đến bên cạnh Mạc Trọng Đan. Hình ảnh tuấn nam mỹ nữ nói chuyện giống như thuốc kích thích, làm Nguyễn Thanh kích động kêu lên, xoay người nhỏ giọng nói với Điền Nguyệt Nguyệt: “Chị đã nói là bọn họ đang yêu nhau mà!”
Điền Nguyệt Nguyệt: “???”
Trên mặt Nguyễn Thanh mang theo nụ cười từ ái của người mẹ, ngồi bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện.
Làm fans CP, cuộc sống của cô thật thỏa mãn.
Không nhịn được, cô phải đi khoe thôi.
Vì thế, Nguyễn Thanh vào nick ảo, đăng một bài viết lên Super chat: Tưởng tượng Mạc ca và Nhụy Nhụy cùng nhau đến đoàn phim, có lẽ bây giờ bọn họ đang ngồi nói chuyện với nhau đó!
Phía dưới, đám fans CP nhanh chóng xuất hiện, tru lên ngao ngao như sói.