Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 57




Tay nghề của Sở Viên Tuệ rất tốt, Nguyễn Thanh ăn hai miếng lập tức khen: “Dì Sở làm đồ ăn cực kỳ ngon, hương vị của món cá kho này rất tươi ngon, chắc chắn tốn rất nhiều công phu.”

Sở Viên Tuệ bèn cười: “Cô gái nhỏ miệng ngọt thật đấy, cháu thích thì ăn nhiều vào. Sau này thường xuyên tới đây, dì Sở làm mỗi ngày cho cháu ăn.”

Mạc Trọng Đan từ lúc bắt đầu ăn đến lúc ăn xong tuyệt nhiên không hề mở miệng nói chuyện với hai vợ chồng Mạc gia, Mạc Thư Phong một bên cũng trầm mặc ăn cơm.

Cha con hai người yên lặng khiến không khí có vẻ xấu hổ, Mạc Thư Phong khẽ đảo mắt, liếc trộm Mạc Trọng Đan một cái.

Khách sáo, nịnh hót và khen ngợi cuối cùng cũng kết thúc, bàn cơm lâm vào không khí trầm mặc. Tâm trạng Nguyễn Thanh nặng nề ăn hết bữa cơm, sau đó buông bát.

Mạc Trọng Đan cũng buông đũa, anh lau miệng quay đầu hỏi Sở Viên Tuệ: “Phòng của cô ấy ở đâu?”

Sở Viên Tuệ thấy Mạc Trọng Đan hỏi mình thì có chút vui vẻ, cười nói: “Ở tầng 3, ngay bên cạnh phòng con. Đã dọn dẹp qua rồi, hy vọng con bé sẽ thích.”

Mạc Trọng Đan vừa nghe thấy phòng cô ở bên cạnh phòng mình thì cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên sau khi quay về. Anh quay đầu nói với Nguyễn Thanh: “Căn phòng đó có ánh sáng tốt, buổi sáng đi ra ban công có thể phơi nắng, hơn nữa phía sau có núi, cảnh quan cũng rất đẹp.”

Sở Viên Tuệ gật đầu nói: “Đúng vậy, tiếng chim hót buổi sáng rất dễ nghe, không khí cũng thoải mái, sáng ngày mai cháu sẽ biết.”

Nguyễn Thanh nghe câu này thì được chiều mà lo sợ nói: “Ngại quá, phòng tốt như vậy.”

Sở Viên Tuệ che miệng cười: “Không sao đâu, căn phòng đó vẫn hay dùng làm phòng cho khách. Khi còn nhỏ Tiểu Đan và Tiểu Sơn luôn giành nhau căn phòng đó, dì mới dứt khoát đuổi chúng nó sang hai căn phòng khác, thế là chúng nó im ngay.”

Nguyễn Thanh cười, thầm nghĩ tới dáng vẻ Mạc Trọng Đan khi còn nhỏ, chắc là đáng yêu muốn chết luôn!

Mạc Trọng Đan không phản ứng, chỉ quay đầu hỏi Nguyễn Thanh: “Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì anh đưa em lên xem thử.”

Ánh sáng trong hai mắt Sở Viên Tuệ bỗng chốc phụt tắt, Nguyễn Thanh gật đầu đi theo Mạc Trọng Đan lên trên tầng.

Mạc gia tráng lệ hơn so với tưởng tượng của Nguyễn Thanh, từ lúc bắt đầu tiến vào đã mang một cảm giác lấp lánh xa hoa. Lúc này, Mạc Trọng Đan đưa cô lên tầng. Cầu thang của Mạc gia được xây theo kiểu vòng tròn, chỗ trống bên trong cực kỳ lớn, nếu đứng ở tầng một nhìn lên có thể thấy được nóc nhà.

Đi lên tầng, Mạc Trọng Đan vừa dẫn đường vừa kể lại ít chuyện xưa. Nguyễn Thanh nghe rất nghiêm túc, chỉ một lát đã tới tầng ba. Gạch men sứ trên hành lang sáng bóng, vừa sang trọng vừa đẹp.

Mạc Trọng Đan dẫn Nguyễn Thanh tới cánh cửa cuối cùng cuối dãy hành lang. Anh đẩy cánh cửa gỗ ra, đèn bên trong không bật đèn nhưng lại có tia sáng, Nguyễn Thanh hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện trong phòng trang trí đèn led, phòng ngủ trong đêm tối đầy ánh đèn sao.

Có lẽ căn phòng ban đầu không phải thế này nên Mạc Trọng Đan cũng ngây ngẩn cả người.

Anh ngơ ngác đứng một lúc, sau đó quay đầu lại hỏi Nguyễn Thanh: “Em thích không?”

Nguyễn Thanh có thể nói không thích sao? Cô gật đầu tỏ vẻ thích.

Mạc Trọng Đan gắt gao nắm tay chốt cửa. Anh hơi run hỏi Nguyễn Thanh: “Em nhận ra quan hệ giữa tôi với họ có hơi khách sáo phải không?”

Nguyễn Thanh đáp ừ, Mạc Trọng Đan cười khổ một tiếng, sau đó kéo cô tiến vào phòng.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhốt hai người trong thế giới đầy sao.

Mạc Trọng Đan nói trong bóng tối: “Trước kia anh cãi nhau với bọn họ nên bỏ nhà ra đi.”

Phòng này không gắn camera, nói cách khác, những không gian riêng tư đều không được trang bị máy quay. Hơn nữa, Mạc Trọng Đan cũng không báo cáo địa chỉ quê quán của mình với chương trình, việc đầu tiên khi đến nơi là tiến hành tịch thu máy quay.

Bởi vậy, hiện giờ Mạc gia không có bất kỳ thiết bị quay nào của chương trình <Quê hương tôi>.

Nhưng Mạc Trọng Đan vẫn là lựa chọn đi vào phòng của Nguyễn Thanh, có một số việc, nói trong bóng tối sẽ càng dễ mở miệng hơn.

“Em có nguyện ý nghe tôi kể chuyện này không?”

Nguyễn Thanh nghe thấy giọng anh ở đối diện, cô muốn gật đầu nhưng lại nghĩ chắc Mạc Trọng Đan không nhìn thấy rõ nên bèn lên tiếng: “Em nghe, lúc trước anh cũng nghe em nói rồi, bây giờ đến lượt em.”

Mạc Trọng Đan khẽ cười, nói câu: “Đồ ngốc.”

Nguyễn Thanh kêu lên, Mạc Trọng Đan liền duỗi tay xoa mạnh lên đầu cô: “Anh bắt đầu nói này, em muốn ngồi xuống từ từ nghe không?”

Nguyễn Thanh cảm nhận được anh đang buồn nên không chút do dự đồng ý. Mạc Trọng Đan liền kéo Nguyễn Thanh ngồi xuống, lại được đà lấn tới hỏi cô: “Anh có thể nắm tay em kể không?”

Nguyễn Thanh lại dịu dàng đáp ừ, sau đó đặt tay vào trong tay anh.

Mạc Trọng Đan cầm tay cô nói: “Anh chưa từng kể với ai những chuyện này, nhưng từ lâu đã muốn có người lắng nghe anh.”

Trong lòng Nguyễn Thanh càng thêm khó chịu, anh đã chịu áp lực bao lâu rồi? Cô gật đầu thật mạnh: “Anh nói đi, em nghe.”

Mạc Trọng Đan trầm mặc một hồi rồi mới từ từ mở miệng: “Giống như em thấy vậy, anh là một thiếu gia của một gia đình giàu có.”

Nguyễn Thanh nghe Mạc Trọng Đan giải thích lý do anh tiến vào giới giải trí. Từ nhỏ anh đã lớn lên trong gia đình này, hưởng thụ tài nguyên mà gia đình cấp cho anh.

Tiền tài, giáo dục luôn được hưởng những thứ tốt nhất, anh may mắn hơn so với những người khác. Tiền dùng không hết, ăn sơn hào hải vị, trường học tốt nhất, có bạn bè giàu có.

Giọng nói Mạc Trọng Đan mang ý cười: “Anh may mắn hơn mọi người, có ba mẹ yêu thương, anh em hòa thuận. Anh sống ở trong hoàn cảnh như vậy mà trưởng thành, vừa ngu vừa ngốc.”

Nguyễn Thanh: “……”

“Trên anh trai anh còn có một người chị nữa. Anh là con út trong gia đình, cứ nghĩ rằng gia đình mình vô cùng sạch sẽ. Nhưng một ngày nọ bà nội anh tới….”

Gia đình giàu có quá cũng không yên bình, gia đình hạnh phúc cũng không tránh khỏi có một hai người “cực phẩm”. Hoàng đế còn có họ hàng nghèo mà! Mạc gia đương nhiên cũng sẽ có họ hàng không thân thích.

Trong một lần gia đình anh lâm vào khủng khoảng kinh tế, rốt cuộc cũng phải lựa chọn giữa ranh giới đạo đức. Bọn họ bắt buộc phải liên hôn, vừa hay trong nhà có một đứa con gái.

Mạc Trọng Đan cười nói: “Chị gái anh tên Mạc Trọng San, đúng vậy, đồng âm với tên anh trai anh. Ba mẹ anh rất yêu nhau, đặt tên ba đứa con gần như đều giống nhau. Người khác nhìn vào có lẽ sẽ cảm thấy có ý tứ, nhưng bọn anh vì không có tên thuộc về riêng mình nên thường hay giận dỗi. Nhũ danh ở nhà của anh trai anh là Tiểu Sơn, anh là Tiểu Đan, chị gái anh là San San, tình cảm ba người bọn anh rất tốt.”

Mạc gia cho ba đứa con được hưởng những điều kiện tốt nhất, Mạc Thư Phong và Sở Viên Tuệ đương nhiên sẽ không đem con gái gả tới Trịnh gia để chịu khổ.

Hiện giờ Mạc gia gặp khó khăn về tài chính, cần có một nguồn vốn rót vào.

Nhưng Trịnh gia lại yêu cầu phải liên hôn mới đồng ý hỗ trợ, làm tiền đề bỏ vốn. Họ nên hiên ngang lẫm liệt từ chối hay nên nhục nhã mỉm cười nhận lấy đây?

Thời gian càng ngày càng cấp bách, ai cũng căng thẳng.

Khi ấy bà cụ Mạc gia tới, bức hôn Mạc Trọng San.

Mạc Trọng San hưởng thụ những điều kiện tốt của Mạc gia, đương nhiên phải hy sinh vì Mạc gia.

Vợ chồng Mạc gia trầm mặc, không khí trong phòng khách như ngàn cân treo sợi tóc. Mạc Trọng Đan khi đó mới học năm hai đại học cực kỳ kiêu ngạo.

Mạc Trọng Đan cười: “Anh giống như một tên ngốc chạy vào phòng khách, vạch trần bộ mặt thối nát của bọn họ. Anh mắng bọn họ không có nhân tính của cha mẹ, bà nội không có sự từ ái của gia trưởng. Bọn họ đều ghê tởm như nhau….”

Nguyễn Thanh nắm chặt tay Mạc Trọng Đan, Mạc Trọng Đan nhận được sức mạnh của cô, anh bèn nắm lấy tay cô nói: “Không sao đâu, đã là chuyện cách đây năm năm rồi. Anh không đồng ý liên hôn, anh không thể tin được gia đình hạnh phúc của mình lại biến thành như vậy. Họ đảm bảo chị anh sẽ được sống cuộc sống giàu có. Em biết sáng hôm đấy ồn ào hỗn loạn cỡ nào không? Các chú, các bác anh đều tới, ép chị gái anh phải gả đến Trịnh gia. Sự việc lên đến đỉnh điểm, khi bà nội muốn xông lên đánh anh, bị anh đẩy ngã xuống đất….”

Thanh âm đột nhiên im bặt, tim Nguyễn Thanh nảy lên.

Mạc Trọng Đan buồn cười: “Đừng lo lắng, không chết đâu. Chỉ là gãy xương, sau đó phải nằm viện trị liệu. Quan hệ giữa anh và Mạc gia từ đây chính thức trở nên gay gắt. Ba anh tát anh một cái ở bệnh viện, bảo anh cút đi. Vì thế anh đã cút.”

Mạc Trọng Đan không nói nên lời cảm giác lúc đó, chỉ cảm thấy lòng nguội lạnh.

Anh nghĩ những lời này có lẽ sẽ dọa đến cô gái trước mặt, đang định cười chuyển đề tài thì đột nhiên nhận được một cái ôm.

Trong bóng đêm, một người phụ nữ còn đang ngây ngốc ôm lấy người đàn ông.

Cô mềm mại, nhỏ nhắn, dễ ngửi lại ôm tốt, tâm trạng đang cuồn cuộn của Mạc Trọng Đan đột nhiên an tĩnh lại. Anh cười nhận lấy ý tốt này, anh cũng duỗi tay ôm chặt lấy cô.

Thanh âm cô gái nhỏ nhẹ nhàng mang theo sự đau xót: “Lúc ấy anh… chắc chắn rất sợ.” Bọn họ đã không an ủi anh thì chớ, ngược lại còn đánh anh.

Mạc Trọng Đan dựa vào ngực cô, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, anh rất sợ. Anh sợ bà ấy sẽ chết, từ đó, trên lưng anh sẽ gánh một mạng người.”

Nguyễn Thanh vuốt tóc anh. Tóc đàn ông không mềm giống như phụ nữ, có hơi cứng.

Nguyễn Thanh nói: “Em biết, đừng sợ, bà ấy không sao đâu.”

Mạc Trọng Đan nhàn nhạt đáp: “Ừ, anh không sợ.”

Lời an ủi đến muộn mất năm năm. Khi đó anh sợ cỡ nào chứ! Sợ thì cũng chẳng ai đến an ủi anh, anh giống như phạm nhân đứng phía sau bọn họ, lo sợ mình sẽ trở thành hung thủ giết người.

Khi đó dù không cảm thấy mình sai, vẫn cảm thấy ghê tởm hành vi của Mạc gia, nhưng cũng không nhịn được run rẩy toàn thân, sợ bà ta sẽ chết.

“Bà ấy không sao đâu.”

Nếu khi đó cũng có người nói như vậy với anh thì tốt rồi. Nhưng chờ đến khi bà ta không sao thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Mạc Trọng Đan nhận được ánh mắt trách cứ của mọi người và một cái tát của ba.

“Cút.”

Chỉ một chữ.

Mạc Trọng Đan lúc ấy cười lạnh một tiếng: “Mạc gia ghê tởm như thế này, ba không nói con cũng sẽ cút.”

“Cút thì đừng quay về nữa.”

“Tuyệt đối không trở về.”

Lúc ấy cha con quyết liệt, bây giờ anh vẫn nhớ rõ ràng.

Nguyễn Thanh ôm chặt lấy anh: “Anh còn có em.”

Mạc Trọng Đan ở trong lòng cô “ừ” một tiếng: “Đúng vậy! May mắn anh còn có em.”

Nguyễn Thanh nghe xong lời này, khó hiểu “Hả?” một tiếng.

“Anh sống bên ngoài một năm, ai anh cũng không cần. Anh tự mình sống sót, sau đó có người tìm anh vào giới giải trí, anh cũng vào. Anh toàn dựa vao chính bản thân mình, bởi vì anh có em.”

Nguyễn Thanh: “……” WTF mặt mũi em cũng không lớn như vậy, liên quan gì đến em chứ?

“Trong phòng sân khấu nhỏ đó, người đang trốn là anh! Viên Viên, em còn nhớ anh không?”

Trong bóng đêm, Nguyễn Thanh thấy rõ Mạc Trọng Đan đang ngẩng đầu nhìn mình, hai mắt anh mang theo sự chờ mong.

Trong lòng Nguyễn Thanh kêu lộp bộp, vang lên tiếng kêu luân hãm.