Mặc dù đã có xe đạp công, nhưng vẫn phải đi mất nửa giờ mới đến trung tâm thành phố.
Mức độ nổi tiếng Mạc Trọng Đan lớn hơn Nguyễn Thanh nên đi được nửa đường, anh không thể không đội vũ và đeo khẩu trang lên.
Vốn dĩ bộ đồ anh mặc hôm nay có hơi hướng trẻ trung, đội thêm mũ càng có cảm giác thanh xuân hơn.
Nguyễn Thanh cười đùa nói anh lão hóa ngược, Mạc Trọng Đan cũng mặc kệ cô.
Đạp tới nơi đã được chỉ định rồi hai người cùng nhau bước vào cửa hàng. Người quay phim đi theo sau bọn họ, vì thế cho dù Mạc Trọng Đan có đeo khẩu trang vẫn liên tục thu hút ánh mắt của người qua đường.
Vào trong cửa hàng, Nguyễn Thanh đi lên trước mở cửa. Bên trong đã được quét tước rất sạch sẽ, trên mỗi bộ quần áo đều treo bảng giá cả, để tránh hai người không biết giá.
Vì là cửa hàng bán quần áo nên không cần có người chỉ đạo, trong quán chỉ có hai người bọn họ.
Nguyễn Thanh mở cửa cửa hàng, sau đó cùng Mạc Trọng Đan đi dạo một vòng. Đây là một cửa hàng bán quần áo cho nữ, giá cả không đắt lắm, một bộ chắc khoảng từ ba đến bốn trăm nhân dân tệ. Có không ít kiểu dáng, quần áo ở đây tương đối đa dạng.
Cửa hàng mới mở cửa nên không có khách, vị trí của cửa hàng ở trong một hẻm nhỏ ven đường. Thế nên dù chỉ cách đường lớn có hơn 10m, bên ngoài đông người qua lại nhưng lại không có cách hấp dẫn khách đến đây.
Một bộ quần áo giá đắt nhất là bốn trăm tệ, tiền thuê của bọn họ là 5%, tương đương với việc bán một bộ bốn trăm tệ chỉ kiếm lời được hai mươi tệ. Với mục tiêu là 3000 tệ, một bộ quần áo giá bốn trăm thì phải bán được 150 bộ, như vậy bọn họ mới hoàn thành nhiệm vụ.
Mạc Trọng Đan hỏi người quay phim: “Cửa hàng quần áo một ngày có thể bán được 150 bộ không?”
Người quay phim đột nhiên di chuyển đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
Nguyễn Thanh vừa cười vừa nói: “Sao có thể? Dù vị trí đắc địa thế nào, một ngày có lẽ cũng chỉ bán được bốn đến năm bộ.”
Mạc Trọng Đan sửng sốt, nói: “Một ngày?”
Nguyễn Thanh gật đầu: “Ừ, nói cách khác, 150 bộ quần áo, chắc phải bán trong hai tháng.”
Mạc Trọng Đan: “……”
Người quay phim liền vì đạo diễn biện giải một câu: “Đừng nhìn vào tiền thuê thấp, thật ra đây được coi là cửa hàng cao cấp nhất ở đây rồi.”
Nguyễn Thanh lại cười: “Đối với các cửa hàng ngoài mặt đường hoặc các cửa hàng trong khu mua sắm, 5℅ đúng là rất cao. Nhưng đây là một cửa hàng nhỏ ở trong ngõ nhỏ, 5℅ thì được ích lợi gì chứ.”
Người quay phim ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói với tôi có ích gì đâu!
Mạc Trọng Đan cực kỳ khinh bỉ nói: “Dư Phi căn bản là không muốn cho chúng ta về quê!”
Nguyễn Thanh lại không nghĩ như vậy: “Hạ Thanh Hải và tiền bối Tô Tuyết một nhóm, lưu lượng của Hạ Thanh Hải cũng đủ để anh ấy đi bán hải sản rồi. Hơn nữa bán hải sản chắc không mất tiền thuế, nhưng ra biển nếu không bắt được hải sản thì sẽ không kiếm được tiền. Tiền bối Tuyên Hồng Lâm với Dịch Triết Hằng làm ở quán cơm cũng phải mất tiền thuê, dựa vào độ nổi tiếng của tiền bối Tuyên chắc cũng dễ kiếm đủ 3000 tệ.”
Rất hiếm khi có thể nhìn thấy Nguyễn Thanh nghiêm túc phân tích nói chuyện, Mạc Trọng Đan liền hỏi cô: “Vậy còn nhóm còn lại?”
Nguyễn Thanh cười nói: “Bọn họ đi bán trà sữa, trà sữa không đắt mà bọn họ còn là minh tinh. Mọi người tốn chút tiền mua chút náo nhiệt, thật ra rất dễ hoàn thành nhiệm vụ.”
Mạc Trọng Đan đã biết tình huống của nhóm mình, nhưng vẫn hỏi cô: “Còn chúng ta thì sao?”
Nguyễn Thanh bèn cười: “Mạc ca chỉ cần ra đường đứng, 150 bộ… Chắc là sẽ làm được!”
Mạc Trọng Đan: “……”
Người quay phim bật cười ra tiếng nói: “Ảnh đế, minh tinh bán hàng khác với người bình thường. Nếu một ngày anh chỉ bán được năm bộ thì tôi cũng ngại nói với người ta lắm!”
Mạc Trọng Đan híp mắt, người quay phim lập tức câm miệng không nói nữa.
Nguyễn Thanh đi bật đèn dây tóc, trong phòng càng sáng hơn. Cô mở di động quay thử rồi nói: “Chúng ta livestream đi, chắc sẽ bán được hơn 150 bộ thôi. Fans của em chi tiền mạnh tay phết đó…”
Trong lòng Mạc Trọng Đan hơi đắc ý, mỗi lần Nguyễn Thanh bán hàng, anh đều sẽ đặt đơn hơn mấy vạn. Thật ra cũng có người liên hệ muốn anh làm đại fan, nhưng Mạc Trọng Đan e ngại thân phận của mình, mỗi lần đều chỉ có thể tiếc nuối uyển chuyển từ chối. Mà cũng không hẳn là vì thân phận, công việc của anh không cho phép anh có thời gian.
Nghe thấy Nguyễn Thanh khoe fans của mình, Mạc Trọng Đan có chung niềm vinh dự.
Nguyễn Thanh quay đầu lại hỏi Mạc Trọng Đan: “Anh không vào trong nghỉ ngơi sao?”
Mạc Trọng Đan giống như bị sét đánh nhìn cô: “Em ghét bỏ anh?”
Nguyễn Thanh bị nói vậy bèn hoảng sợ xua tay: “Không có không có, chỉ là… anh xuất hiện trước ống kính có tốt lắm không?”
Mạc Trọng Đan trả lời: “Đợi đến lúc phát sóng thì anh đứng ngoài là được.”
Nguyễn Thanh nghĩ cũng ổn, nhưng vẫn hỏi lại: “Vậy không sao chứ? Làm trợ thủ cho em có được không?”
Mạc Trọng Đan đi đến bên cạnh cô, thăm dò nhìn về phía di động của cô, thấy đang ở giao diện của Douyin, anh cười nói: “Vinh hạnh.”
Thanh âm kia trầm thấp phảng phất giống như một bàn tay khẽ lướt qua lòng Nguyễn Thanh, làm trái tim ngứa ngáy. Cô khẽ đỏ mặt.
“Em mở đây.” Nguyễn Thanh nói rồi mở giao diện phát sóng trực tiếp ra.
Mấy trăm người nhanh chóng ùa vào. Mọi người đều ở chào hỏi dưới phần bình luận, có không ít fans nhan cẩu của Nguyễn Thanh đều điên cuồng gọi nữ thần.
“A a a a a a, nữ thần, rốt cuộc chị cũng livestream.”
“Nữ thần nhìn em, nhìn em nè.”
Lỗ tai mèo lớn tặng kẹo que +10
Đôi mắt biết cười tặng pháo bông +10
……
Phía sau còn rất nhiều người tặng quà, Nguyễn Thanh trong một lát đã thu được không ít lễ vật nhỏ.
Nhìn những bình luận đó, Mạc Trọng Đan nhịn xúc động muốn lấy điện thoại ra tặng lễ vật, có hơi đỏ mắt nghĩ, bình thường anh là người tặng quà nhiều nhất đó.
Nguyễn Thanh nhìn di động, có hơi thất vọng nói: “Hôm nay 429492 không tới à!”
Mạc Trọng Đan khựng lại, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh, ánh mắt không dám tin quả thực muốn hóa thành thật.
Các fans nghe Nguyễn Thanh nói cũng đều trêu chọc: “Thật sao! Thổ hào hôm nay thế mà không xuất hiện.”
“Mỗi lần Thanh Thanh tới là lập tức tặng xe ngựa lãng mạn.”
“Oa, thật sự quá có mặt mũi, minh tinh nhà ai phát sóng trực tiếp mà được như Thanh Thanh nhà chúng ta đây hả?”
Các fan tự mình cảm động, lúc này mọi người còn chưa chú ý tới Mạc Trọng Đan đứng bên ngoài cameras.
Nguyễn Thanh vẫy tay: “Chào mọi người, tôi là Nguyễn Thanh.”
Vì thế, trên màn hình lại điên cuồng quét tới lời chào hỏi của các fans.
“Chào Thanh Thanh.”
“Chào chị Thanh.”
“Chị khỏe là tụi em khỏe rồi.”
Nguyễn Thanh cầm di động quay ra phía sau mình: “Bây giờ tôi đang quay một chương trình, có nhiệm vụ là phải bán quần áo. Ở đây có nhiều chị gái nhỏ xinh đẹp không? Nguyễn Thanh tôi sẽ giới thiệu quần áo cho mọi người, nếu mọi người thích thì chốt đơn ngay nhé, không hề đắt đâu, bộ đắt nhất cũng chỉ có ba trăm tệ thôi.”
Vì thế, các fan liên tục kêu: Bán bán bán, tụi em mua.
Nguyễn Thanh cười chỉ xuống bên dưới: “Tôi đã mở một giỏ hàng, mọi người thích bộ nào thì nhắn lại trên màn hình rồi cho vào giỏ hàng nhé, cũng nhớ ghi số size cho tôi nha.”
Mạc Trọng Đan tỏ vẻ hoang mang, Nguyễn Thanh bị bộ dáng ngây thở của anh chọc cười: “Ha ha ha, vì em cũng hay mua hàng trên mạng nên mới rành thế đó, anh giật mình hả?”
Mạc Trọng Đan khụ một tiếng: “Chỉ là không nghĩ tới……” Haizz, trước giờ em chưa từng nói với bên truyền thông! Làm sao anh biết được?
Màn hình bỗng nhiên dừng lại, các fans điên cuồng gào lên: “Ai ở đó, Thanh Thanh, ai đang ở đó thế.”
“Chị Thanh, chị đang yêu đương đúng không.”
“Bình tĩnh bình tĩnh nào, vừa rồi không phải nói đang quay chương trình sao?”
“Đúng đúng đúng, Thanh Thanh bây giờ đang quay .”
Nguyễn Thanh gật đầu, sau đó đột nhiên thấy người quay phim ở đối diện vẫy tay với cô, Nguyễn Thanh liền bỏ điện thoại xuống đi qua đó.
“Bảo Mạc ảnh đế thay đổi giọng đi một chút, giọng của anh ấy có độ nhận diện rất cao.”
Nguyễn Thanh khó hiểu: “Chuyện của anh ấy anh nói với tôi làm gì?”
Người quay phim liền chớp mắt: “Chẳng phải là tôi không dám đi hay sao!”
Nguyễn Thanh: “???” Vì thế, Nguyễn Thanh đi nói lại với Mạc Trọng Đan, Mạc Trọng Đan dịu dàng gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề, Nguyễn Thanh lại càng khó hiểu nhìn về phía người quay phim.
Mạc ca nhà tôi ôn nhu như vậy, anh sợ cái gì?
Vì thế, phát sóng trực tiếp lại tiếp tục.
Nguyễn Thanh cùng các fans hàn huyên một hồi, sau đó giải thích: “Bên cạnh không phải bạn trai tôi! Là người cùng tham gia chương trình đó! Nhưng mà anh ấy không thể xuất hiện trước màn hình được.”
Phía dưới điên cuồng hiện lên dấu chấm hỏi: “Tại sao tại sao tại sao???”
“Là Nghiêm Hoán à?”
“Cút đi, fans của Thanh Hoan Cp lăn đi.”
“Bên Nghiêm Hoán cũng đã công bố lịch trình gia nhập , sao lại không thể xuất hiện được?”
“Đúng đúng đúng, giọng nói vừa nghe không phải của Hoán ca.”
“Fans của Nghiêm Hoán cút đi, vì mấy người mà Thanh Thanh của chúng tôi bị bôi đen đến thảm. Thế mà còn dám tới?”
Dưới bình luận chiến tranh thành một đoàn, nhưng Nguyễn Thanh không đi để ý tới.
Mạc Trọng Đan thay đổi giọng lên tiếng: “Em phát sóng trực tiếp, anh đi chọn quần áo cho em.”
Nguyễn Thanh gật đầu, trên gương mặt Mạc Trọng Đan mang theo nét tươi cười, sau đó bắt đầu chậm rãi đi chọn quần áo. Bóng dáng của anh chợt xuất hiện ở phòng phát sóng trực tiếp, fans đều thét chói tai: “A a a a a a, đây là ai? Cái này bóng dáng này, mị có thể.”
“Là Mạc ca sao?”
Fans của Thanh Sơn CP liếc mắt một cái đã nhận ra, nhưng nhanh chóng bị những người khác phủ nhận là không phải.
Nguyễn Thanh cũng không đáp lại, vẫn nói chuyện phiếm với các fans. Hai phút sau, Mạc Trọng Đan mang theo quần áo quay trở lại.
Thời điểm Nguyễn Thanh quay đầu trông thấy bộ quần áo thì trực tiếp ngây người: “……” o_o….
Mạc Trọng Đan nhướng mày: “Nhìn cái gì?”
Nguyễn Thanh: “Sao lại có cái này ở đây?” Một bộ trang phục hầu gái?
Mạc Trọng Đan chỉ vào một căn phòng nhỏ nói: “Bên trong còn có miêu phục (quần áo cho mèo??)!”
Nguyễn Thanh: “……” Vừa rồi cô nghĩ đó là kho hàng nên chưa vào xem.
“Nhanh lên đi!” Mạc Trọng Đan thúc giục.
Nguyễn Thanh vẫn không hiểu: “Sao lại là bộ này?”
Mạc Trọng Đan vẻ mặt đứng đắn, lời lẽ chính đáng mà nói: “Nhìn giá cả, mấy bộ trong đấy đều có giá đắt lắm.”
Hai mắt Nguyễn Thanh sáng ngời, nhận lấy bộ quần áo này, sau đó ngẩng đầu dùng đôi mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn Mạc Trọng Đan: “Một bộ này giá là 760 tệ?”
Mạc Trọng Đan cổ vũ: “Đúng thế. Như vậy chỉ cần bán 80 bộ là đủ rồi.”
Nguyễn Thanh gật đầu lia lịa, vẻ mặt tán đồng. Sau đó cô bẻ ngón tay tính toán, một bộ 760 tệ thì lời 38 tệ. Nếu bán theo giá này thì chỉ cần bán 100 bộ là được. Trời ơi! Phát tài rồi.
Mạc Trọng Đan mỉm cười, chỉ vào phòng thay đồ, nói: “Vậy em mau đi thay đồ đi!”
Nguyễn Thanh nháy mắt dại ra: “o_o….” Dạ?
Vì thế, trên màn hình đồng loạt thả haha, tất cả các fans đều cười ngất, cũng thúc giục Nguyễn Thanh: “Chị Thanh mau thay đi.”
“Máu mũi của mị, mị muốn xem mị muốn xem.”
“Thanh Thanh, chị lại bị kịch bản lừa! Nhưng mà em thích……”
“Anh trai kia quá xấu rồi, nhưng mà tôi muốn cười.”
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha.”
Nguyễn Thanh mờ mịt: “Thay á?”
Mạc Trọng Đan cũng mờ mịt: “Nếu không bán thế nào?”
Các fan: “Đúng đó đúng đó! Mau thay đi!!!”
Nguyễn Thanh: “o_o….”