Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 56: 56: Cảm Ơn Hai Người Nhé





“ Làm sao tên tiểu tử này có thể khiến nhiều bảo vệ nghe lời như vậy?” Trương Minh Liêu tự hỏi thủ đoạn của hắn ta cũng không tệ, những người bị hắn ta đưa vào bẫy cũng rất nhiều, thủ đoạn dùng gái dụ dỗ tống tiền là dùng tốt nhất, trước giờ chưa thất bại qua.

Nhưng ngày hôm nay lại gặp phải một tên nghèo nhìn rất bình thường nhưng lại khiến hắn ngã ngựa.
“ Không ngờ cậu cũng có nhiều mánh lới đấy, bị cậu phát hiện ra mất rồi.” Trương Minh Liêu tuy khiếp sợ bởi bên Vương Thành có rất nhiều người nhưng cũng chưa đến mức chân mềm ngã lăn ra đất như em trai mình.
“ Anh tên Trương Minh Liêu phải không? Tôi đã điều tra qua rồi, sản nghiệp đứng tên anh cũng nhiều đấy, có điều sản nghiệp anh giữ 100% cổ phần cũng chỉ có khu triển lãm Kim Dương, mà tôi cũng thấy khá hứng thú với nó.

Vậy thì khu này tôi muốn, giờ tôi chuyển cho anh 100 nghìn, anh chuyển nhượng nó cho tôi.” Vương Thành nói một cách rất nhẹ nhàng nhưng giọng điệu không cho người khác khả năng phản bác.
Khu triển lãm Kim Dương này là địa điểm ngày mai Hà Thịnh Hà lão gia tổ chức triển lãm bộ sưu tập cá nhân.

Ngoài việc tổ chức các cuộc triển lãm nghệ thuật khác nhau, nơi đây còn có một việc kinh doanh quan trọng hơn là tổ chức các buổi đấu giá.
Triển lãm Kim Dương bao trọn 40% các cuộc đấu giá của thành phố Thanh Thủy, tiền lợi nhuận mỗi năm cũng phải mấy triệu.


Vì vậy gọi đây là núi vàng cũng không ngoa.
“ Cậu muốn triển lãm Kim Dương của tôi? Nằm mơ à.” Trương Minh Liêu làm sao chuyển nhượng cho Vương Thành được, nơi này là hạng mục kiếm tiền nhiều nhất của hắn ta, giá trị ít nhất cũng phải 50 triệu.

Vương Thành lại dám dùng 100 nghìn để mua nó, làm sao hắn có thể chấp nhận được.
“ Được thôi, Tĩnh Nhã, cho hắn ta nhận rõ được tình cảnh bây giờ của mình đi.” Thấy hắn ta cự tuyệt nên Vương Thành cũng chẳng muốn phí lời với hắn.
Chỉ thấy Lâm Tĩnh Nhã bước lên tát thẳng vào mặt Trương Minh Liêu, sức lực mạnh đến nỗi hắn ta chảy cả máu mũi, mặt hắn vô cùng đau rát.

Trương Minh Liêu ôm mặt lộ rõ vẻ sợ hãi và tức giận.
“ Vương Thành, cậu biết tôi là ai không? Tôi là đại thiếu gia của tập đoàn Minh Dương đấy, nếu cậu dám đắc tội tôi thì sau này tôi sẽ khiến cậu phải hối hận.” Trương Minh Liêu vẫn chưa nhận ra tình hình, vẫn còn muốn ỷ thế ép người.
Nhưng Vương Thành căn bản không quan tâm việc đó, hoặc nói đúng hơn là không để tập đoàn Minh Dương vào mắt.

Mấy lời đe dọa vừa nãy của hắn cũng chỉ là mấy lời rác rưởi mà thôi.
Vương Thành liếc mắt thêm lần nữa, Lâm Tĩnh Nhã lại tiến lên tặng thêm cho hắn ta vài cái tát, đánh cho hắn ta chừa thì thôi, máu cũng chảy ra khỏi khóe miệng, Trương Minh Liêu không ngờ tới Vương Thành độc ác như vậy, nói đánh là đánh.
“ Trước mặt tôi, còn dám vênh váo như vậy thì anh cũng là người đầu tiên.” Vương Thành bước tới trước mặt hắn ta, nói một cách rất bình tĩnh.

Trương Minh Liêu bị dọa lùi về sau mấy bước không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Thành.
“ Đây là thỏa thuận chuyển nhượng triển lãm Kim Dương, 100 nghìn.

Nêu không muốn ký thì đợi lúc nữa bò xuống mà đi.”
Trước những hành vi liên tục khiêu khích của hai anh em nhà này, Vương Thành chỉ có thể dùng biện pháp mạnh khiến họ nhận ra anh cũng không dễ chọc.

Trương Minh Liêu vừa nghe không ký thì phải bò xuống đi thì sợ ngu người, hắn ta tin chắc Vương Thành sẽ không lừa mình.
Nhưng trong lòng hắn ta vẫn rất hận, vốn dĩ còn muốn lập bẫy đòi về 10% cổ phần mà Vương Thành lừa của em trai mình.

Cuối cùng lại đem cả đồ của bản thân cũng dâng lên cho người ta.

“ Được, tôi ký.” Trương Minh Liêu cắn răng nói.
Vương Thành là người đầu tiên khiến hắn ta phải chịu thiệt.

Tuy nhiên núi xanh còn đó thì không sợ không có củi đốt.

Lần này coi như hắn ta chính thức kết thù với Vương Thành.
“ Ký là được rồi.” Vương Thành rất vừa lòng với sự thức thời của Trương Minh Liêu.
Anh lập tức lấy điện thoại chuyển cho hắn ta 100 nghìn, xem như cuộc giao dịch này đã thành công.
“ Cảm ơn nhé, các người mất công như vậy đến tặng tôi một phần quà lớn nhường này, đúng là người tốt.” Vương Thành lấy được phần giấy tờ chuyển nhượng xong thì cười rất tươi.
Còn về Lâm Thiến Thiến và Trương Hạo Đông bị bảo vệ dọa cho mất mật, Vương Thành cũng không thèm để ý vì mấy tên râu ria như này cũng không xứng đáng để anh quan tâm.

Vương Thành và Lâm Tĩnh Nhã nhanh chóng rời khỏi căn phòng 308, mấy người bảo vệ đứng canh ở cửa cũng dần tản ra.
Còn Trương Minh Liêu giờ phút này cảm giác như sức lực toàn thân bị đào rỗng.

Tên Vương Thành này sao mà ghê gớm thế, nhìn thì rất bình thường nhưng thực tế ra tay ác vô cùng.
Sau khi bước ra khỏi khách sạn Hạo Đức, Vương Thành đưa tờ giấy ký kết cho Lâm Tĩnh Nhã nói.
“ Cầm lấy bản thỏa thuận này tìm trợ lý Trần, Trần Hào Thành để ông ta hoàn thành mọi thủ tục chuyển nhượng triển lãm Kim Dương cho tôi trước ngày mai.”
“ Rõ thưa thiếu gia.

Tôi sẽ đi ngay.” Lâm Tĩnh Nhã đáp xong thì lên xe đi luôn.
“ Xem ra ngày mai lại là một ngày đẹp trời.” Vương Thành vừa nghĩ một mỏ vàng như thế rơi vào tay mình thì trong lòng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Còn việc ngày mai lúc hai bức tranh được phân biệt thật giả nữa, không biết cảm giác khi bị mọi người phát hiện ra bức tranh của Tôn Diệu là giả sẽ như thế nào đây, haha, mong chờ quá!