Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 137: 137: Một Tin Tức Tốt Một Tin Tức Xấu





Trong bệnh viện nhân dân phía tây thành phố thành phố Thanh Thủy, lúc này Hà Dương đang được bệnh viện khâu viết thương và băng bó, may mắn lần này chỉ bị thương ngoài da, nhưng vẫn phải khâu mấy mũi, trên đầu cũng quấn mấy vòng vải trắng.

“Trước hết ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày đi, ngày mai làm chụp cộng hưởng từ, kiểm tra xem có chấn động não bộ không!” Sau khi bác sĩ băng bó cho Hà Dương xong, điền giấy nhập viện.

“Bác sĩ tôi có thể không nằm viện không?” Hà Dương không muốn nằm viện, mảnh đất phía đông thành phố kia của ông cũng vừa mới xây khách sạn, một đống chuyện một đống người đang chờ ông, cái này phải rời khỏi mấy ngày, ông sợ bên kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đặc biệt là thành viên hội đồng quản trị Mã Nguyên kia, nếu như ông không ở đó, Mã Nguyên này lại sẽ làm ra chuyện mờ ám gì đó.

Chuyện vay mười triệu lúc trước kia, ông còn nhớ rõ trong lòng! Nếu như không phải đúng lúc Vương Thành cho ông một tấm chi phiếu mười triệu, sợ là vị trí chủ tịch này của ông khó mà giữ được.

“Đầu ông có choáng không?” Bác sĩ quay đầu hỏi.

“Có một chút!” Hà Dương gật đầu nói.

“Thế chẳng phải đúng rồi sao, lỡ may có chấn động não bộ hay là bên trong có máu đọng thì sao? Không kiểm tra cẩn thận cho ông một chút, lỡ may xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Bác sĩ có lòng khuyên nhủ.

Nghe xong có khả năng sẽ nghiêm trọng như thế, Lâm Nghệ Phân và Hà Hiểu Nghiên cũng nhanh chóng khuyên nhủ.

“Ba, ba vẫn nên nằm viện đi! Chuyện trong công ty giao cho con là được!” Gương mặt xinh đẹp của Hà Hiểu Nghiên nghiêm túc mà nói.

“Giao cho con? Có được không?” Hà Dương không quá xem trọng con gái mình, con bé đâu hiểu về thương trường, hơn nữa Mã Nguyên lại là cáo già, cho ông ta thời gian ba ngày là có thể lại thần không biết quỷ không hay chôn cho ông một quả bom, không chừng ngày nào đó mở họp hội đồng quản trị sẽ dựa vào chuyện này mà gây khó dễ.

“Con không được thì không phải còn có Vương Thành sao?” Hà Hiểu Nghiên nói xong liền kéo Vương Thành qua, quả thật cô không hiểu lắm về chuyện thương trường, nhưng mà có Vương Thành ở đây, cô rất có lòng tin, hơn nữua chỉ thay thế ba mấy ngày mà thôi, không xảy ra chuyện lớn gì được.

Vương Thành cũng một mặt mơ màng, cái này sao lại kéo anh qua?
“Vậy được rồi, hai đứa thay thế ba đi công ty làm thay ba mấy ngày đi, dù sao sau này ba về hưu, công ty cũng giao cho hai đứa quản lý, coi như là thực tiếp sớm đi!” Hà Dương nhìn thấy Hà Hiểu Nghiên kéo Vương Thành lại, tâm thái bỗng nhiên buông lỏng, ông chỉ có một đứa con gái này, sau này già rồi về hưu, công ty cũng giao cho hai người bọn họ, bây giờ đúng lúc có cơ hội, coi như cho bọn họ thực tập mấy ngày đi!
Ông không yên lòng về Hà Hiểu Nghiên, nhưng vẫn rất yên tâm về Vương Thành.

“Vâng, ba, tụi con cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Hà Hiểu Nghiên nói nửa đùa nửa thật.


Vương Thành cũng có thể tiếp nhận, công ty giải trí Hằng Phong bên kia gần đây cũng không có chuyện gì, đều là đang xử lý chế tác hậu kỳ kỳ thứ nhất quý thứ hai ‘Sinh hoạt hoang dã’, giao cho trợ lý của anh Đường San San nhìn chằm chằm là được rồi.

Đêm đó Hà Dương đã nằm viện tĩnh dưỡng quan sát, mấy người bọn họ ở tạm trong phòng bệnh một đêm, cũng may trong phòng bệnh VIP có giường có ghế sofa, mấy người bọn họ có thể ngủ tạm.

Sáng sớm Vương Thành bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức, Vương Thành ngồi dậy từ trên ghế sofa, sau khi nhìn thấy màn hình báo hiệu là La mập mạp, lập tức giật mình một cái, nhanh chóng nghe.

“La mập mạp, chuyện công trường bên kia giải quyết sao rồi?”
“Giải quyết rồi Vương công tử, tên kia đã khai ra rồi.

” La mập mạp vừa cười vừa nói, dường như tâm trạng rất tốt!
“Bọn họ nghe theo ai sai khiến?” Vương Thành vội vàng hỏi.

“Không biết họ tên, tên côn đồ kia gọi anh là anh Khánh, mỗi ngày cho bọn họ một trăm nghìn, gọi bọn họ tới công trường đang xây dựng quấy rồi, người ở phía trên dường như cũng đã được chào hỏi, mở một mắt nhắm một mắt với hành vi của bọn họ, cho nên bọn họ càng không thèm kiêng kỵ.

” La mập mạp nói từ trong điện thoại.

“Anh Khánh? Vẻ ngoài thế nào, người này anh biết không?” Vương Thành nhíu mày, hoàn toàn chưa từng nghe về người này.

“Tôi cũng không biết, bề ngoài mặt hơi đen, mỗi lần gặp mặt đều đeo mặt nạ, tên côn đồ kia cũng không nói ra được cụ thể thế nào.

Nhưng mà anh ta cũng không phải người phía tây thành phố chúng ta, tôi lăn lộn ở phía tây thành phố lâu như thế, cũng chưa từng nhìn thấy người nào gọi là anh Khánh.


La mập mạp cũng không xác định nói.

“Được rồi, anh vất vả rồi, công trình đang xây dựng bên kia anh nhìn chằm chằm giúp tôi chút, tốt nhất ban đêm phái thêm mấy anh em qua tuần tra, còn có người quấy rối cũng không cần khách sáo, trực tiếp phế bọn họ luôn.


” Ánh mắt Vương Thành lạnh lẽo nói.

“Vâng, Vương công tử, anh yên tâm đi! Tôi đã thu nhận và sắp xếp bọn họ rồi! Lần này tôi được lợi rồi!” La mập mạp bên kia vừa cười vừa nói.

Vương Thành sững sờ, không nghĩ tới La mập mạp này đầu óc cũng rất thông minh, thế mà trực tiếp thu nhận bốn năm mươi tên côn đồ kia, chuyện công trình đang xây dựng bên kia hẳn là không cần phải lo lắng.

Sau khi cúp điện thoại, Hà Hiểu Nghiên các cô còn đang ngủ, Vương Thành cũng không quấy rầy bọn họ.

Mà trực tiếp gửi một tin nhắn cho Trần Hào Thành, bảo ông ta hỗ trợ điều tra một người, chính là người gọi là anh Khánh này, mặc dù thông tin cung cấp hơi ít, nhưng cố gắng hết sức để ông ta đi thăm dò một cái đi!
“Người gọi là anh Khánh này tại sao lại muốn nhắm vào chuyên án của dì chứ?” Vương Thành nhíu mày một cái, cảm thấy có thể bắt tay điều tra từ trên người mẹ Hà Hiểu Nghiên sẽ nhanh hơn chút.

Hà Hiểu Nghiên và mẹ cô Lâm Nghệ Phân chen chúc trên một cái giường trong phòng bệnh VIP, ngủ cũng không ngon lắm, sau khi Vương Thành bị điện thoại đánh thức, cô cũng tỉnh.

Xoa cái cổ cứng ngắc, vẻ mặt bối rối, nhìn thấy Vương Thành cũng dậy rồi, có chút áy náy nói.

“Vương Thành, ngại quá! Khiến anh cũng bị liên lụy rồi.


“Cái này có gì liên lụy chứ, nhưng mà anh có một tin tức tốt và một tin tức xấu, em muốn nghe cái nào trước?” Vương Thành vừa cười vừa nói.

“Trước hết nghe tin tức tốt đi!” Hà Hiểu Nghiên đi đến bên bàn, rót cho Vương Thành một ly nước.

“Tin tức tốt chính là công trình đang xây dựng bên kia sau này sẽ không có côn đồ tới gây rối nữa.

” Sau khi Vương Thành nhận lấy nước, uống một ngụm nhuận họng nói.

“Quá tốt rồi, mẹ nghe được tin tức này nhất định sẽ rất vui mừng.


” Hà Hiểu Nghiên nghe được tin tức này, tâm trạng không tệ, tiếng cô nhảy cẩng lên hoan hô lại đánh thức Lâm Nghệ Phân.

“Sáng sớm ầm ĩ gì vậy chứ?” Lâm Nghệ Phân ngáp một cái, khuôn mặt còn đang buồn ngủ.

“Mẹ, Vương Thành giúp mẹ giải quyết xong chuyện côn đồ quấy rối công trường rồi, sau này sẽ không còn côn đồ tới trộm vật liệu xây dựng của chúng ta nữa.

” Hà Hiểu Nghiên mừng rỡ nói, càng ngày càng tự hào về Vương Thành.

“Thật sao? Con đừng có gạt mẹ.

” Lâm Nghệ Phân nửa tin nửa ngờ, bà bận rộn một tháng, Vương Thành mới đi một đêm đã giải quyết xong, cái này đổi lại là những người khác cũng không dám tin tưởng.

“Là thật, dì! Nhưng mà nơi này con còn có một tin tức xấu phải nói cho dì.

” Giọng điệu Vương Thành đột nhiên thay đổi nói.

“Tin tức xấu gì.

” Lâm Nghệ Phân và Hà Hiểu Nghiên hai người đồng thời trở nên căng thẳng.

“Là một người gọi là anh Khánh, là anh ta sai khiến những côn đồ này tới công trường trộm cắp vật liệu xây dựng của mọi người ở sau lưng.

” Vương Thành cau mày nói.

“Anh Khánh?” Hà Hiểu Nghiên và Lâm Nghệ Phân hai người nhìn nhau một cái, đều là vẻ mặt mờ mịt, xem ra bọn họ cũng không biết người gọi là anh Khánh này.

“Người này là ai! Tôi hoàn toàn không biết anh ta, sao lại muốn nhắm vào chuyên án của tôi!” Lâm Nghệ Phân vẻ mặt tức giận.

Thấy Lâm Nghệ Phân chính bà cũng không biết người kia, thế Vương Thành càng không thể nào biết, xem ra chỉ có thể chờ đợi tin tức bên phía Trần Hào Thành! Nhưng mà khả năng cũng hy vọng xa vời!
Rất nhanh Hà Dương cũng thức dậy, nhưng mà đầu ông còn hơi choáng, không biết là mất máu quá nhiều hay bởi vì nguyên nhân chấn động não bộ.


“Vương Thành, con tới đây ngồi phía bên này của chú.

”Hà Dương sau khi ngồi xuống từ trên giường bệnh vẫy tay với Vương Thành.

Vương Thành gật nhẹ đầu, theo lời ngồi xuống bên cạnh ông.

“Vương Thành, hai ngày này làm phiền con và Hiểu Nghiên cùng tới công ty chú một chuyến, thật ra cũng không có chuyện gì, hai đứa có thể giúp ta nhìn chằm chằm một người tên là Mã Nguyên là được, phòng ngừa ông ta giở trò.

” Hà Dương nhắc nhở nói.

“Chú yên tâm, người có uy hiếp với chú, con sẽ tiện tay thanh lý giúp chú.

” Khóe miệng Vương Thành vừa cười vừa nói.

Hà Dương sững sờ, nhưng khóe miệng lập tức cười một tiếng.

“Tùy con vui vẻ là được rồi!” Hà Dương dường như rất tin tưởng Vương Thành, lập tức nói thêm: “Mấy ngày này ở nhà chú đi, cũng thuận tiện đón Hiểu Nghiên cùng đi làm tan tầm.


Hà Dương suy nghĩ một chút còn nói thêm.

“Còn có ban đêm hai đứa cũng không phải đến xem chú, nơi này không có giường thừa, cứ để mẹ Hiểu Nghiên cô ấy ở cùng chú là được!”
Vương Thành và Hà Hiểu Nghiên đồng thời sững sờ, ban đêm để mẹ của cô tới cùng, lại để cho Vương Thành ngủ lại nhà họ, đây chẳng phải ban đêm chỉ có hai người anh và Hoàng hậu sao?
Nghĩ tới một màn lúng túng tối hôm qua, lúc này khuôn mặt Hà Hiểu Nghiên đỏ lên.

“Không được!” Lâm Nghệ Phân bỗng nhiên phản đối, nói: “Để bọn họ hai cô nam quả nữ sống chung một nhà, làm không tốt sẽ xảy ra chuyện cho anh xem.


“Em hiểu gì chứ? Tóc dài kiến thức ngắn (*), cứ xử lý theo như anh nói.

” Hà Dương có chút không vui nói, dường như ông cố ý sắp xếp như vậy!