Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 131: 131: Cảnh Giới Phá Kỷ Lục Liên Tiếp





Vương Thành đột nhiên ra giá khiến toàn hội trường ồ lên.

Một vòng cổ trân châu lại được ra giá tới hai trăm vạn.

Thật sự quá giàu!
Bọn họ hào hứng quay đầu nhìn về phía Vương Thành.

Bọn họ muốn xem rốt cuộc mặt mũi của người ra tay hào phóng kia ra sao, sao có thể thẳng tay gấp đôi giá cả như vậy.
Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy người vừa ra giá, cả người ăn mặc quần áo rẻ tiền, đột nhiên cảm thấy thất vọng nhưng lại khiến cho lòng hiếu kỳ của bọn họ dâng lên.
“Người này là ai vậy? Ăn mặc tùy tiện thế? Gia tộc nào đây?”
Rất nhiều người chụm đầu ghé tai hỏi nhau.
Còn trong mắt Hà Hiểu Nghiên và Liễu Bội Bội cũng không giấu được giật mình.

Tuy nhiên lòng Hà Hiểu Nghiên thầm nghĩ, nếu Vương Thành không thể trả nổi số tiền đó, vậy cô sẽ bỏ ra hai trăm vạn này.
Tôn Diễm bị Vương Thành đánh úp một cái trở tay không kịp.
“Anh ta không phải nghèo lắm sao? Sao có thể ra tay một phát hai trăm vạn, khoa trương quá rồi!” Vẻ mặt Tôn Diễm ngạc nhiên.

Rõ ràng quần áo mà Vương Thành mặc đều là hàng rẻ tiền vỉa hè, vừa nhìn đã biết là thằng nghèo nhưng lại ra tay hào phóng.

Thật sự làm người ta ngạc nhiên.
“Thú vị, thú vị.

Tên tiểu tử nghèo trông có vẻ có chút tiền, để tôi thử xem.”
Bạch Nam bỗng nhiên giơ tấm bài đấu giá lên, khóe miệng mang theo tia khiêu khích nhìn về phía Vương Thành.
"300 vạn.” Bạch Nam bỏ thêm một trăm vạn, lại một lần nữa nhận được sự chú ý của mọi người ở đây.

Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy người ra giá là Bạch Nam – cậu chủ nhà họ Bạch thì biểu cảm ra vẻ đương nhiên.
Nhà họ Bạch có tiền.

Chuyện này không ai phải nghi ngờ.

300 vạn với họ cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông mà thôi.
“500 vạn.” Khóe miệng Vương Thành nhoẻn lên, thần sắc rất bình tĩnh.

Dường như 500 vạn này với anh giống như 5 đồng tiền mà thôi.
“Oa!” Tất cả mọi người trong hiện trường lại chuyển ánh mắt khiếp sợ về phía Vương Thành, càng tò mò thân phận của hắn.
Nhưng hai người Hà Hiểu Nghiên và Liễu Bội Bội lại cảm thấy sốt ruột, bởi vì cộng tiền của cả hai cô lại cũng không đủ 500 vạn.

“Vương Thành, chúng ta không có nhiều tiền như vậy.” Hà Hiểu Nghiên nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không sao, anh có.” Vương Thành nhếch miệng nhàn nhạt trả lời.
“Anh… Anh có…” Liễu Bội Bội và Hà Hiểu Nghiên đều sửng sốt, chẳng phải Vương Thành là giám đốc phòng ban sao? Chẳng lẽ kiếm tiền như vậy?
“Ha ha, tiểu tử này mắc câu rồi, xem cậu ta trả 500 vạn thế nào.” Bạch Nam không tiếp tục tăng giá nữa, mà buông tay xuống.
“500 vạn lần thứ nhất.” Trương Kiều thấy không còn ai tiếp tục ra giá, bắt đầu đếm lần nữa.
“500 vạn lần thứ hai.” Người ở hiện trường cũng không còn ai muốn tăng giá.
“500 vạn lần thứ ba.

Thành giao.

Chúc mừng vị tiên sinh số 148.

Vòng cổ trân châu ngọc lệ này là của ngài!” Trương Kiều trực tiếp tuyên bố.
Lập tức toàn trường nhiệt liệt đề nghị mở chiếc vòng cổ trân châu đáng ra 500 vạn ra, thực sự khiến bọn họ sợ ngây người.
Tuy nhiên, Bạch Nam đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Vương Thành nghi ngờ nói.
"Các vị, hiện tại tôi rất nghi ngờ tiểu tử này không trả nổi số tiền kia.

Cho nên tôi muốn mời bí thư Trương nghiệm tư trực tiếp cậu ta.”
“Đúng vậy, nghiệm tư tại trận.

Vừa nhìn đã thấy tên tiểu tử này nghèo rồi.” Mấy người bạn của Bạch Nam cũng đứng dậy phụ họa.
“Không có tiền mà còn ở đây ra giá bậy bạ, kiến nghị bí thư Trương cho người đuổi cổ cậu ta ra ngoài.” Tôn Diễm cũng không phục đứng dậy góp lời.

Chiếc vòng cổ trân châu mà cô ta thích lại bị anh cướp đi, tất nhiên sẽ thấy không vui.
Cả hiện trường loạn lên trong nháy mắt.

Hà Hiểu Nghiên và Liễu Bội Bội cũng có chút lo lắng.
“Hay là em nói cha tạm thời chuyển 500 vạn tới đây!” Hà Hiểu Nghiên không muốn Vương Thành bị đuổi ra ngoài, cho nên chỉ có thể nghĩ đến việc nhờ cha cô chuyển 500 vạn qua, như vậy có thể giữ được Vương Thành.
“Không cần, ông chủ của anh là Trần Hào Thành.

Ông ta có rất nhiều tiền.” Vương Thành nhìn hai cô rồi khẽ cười để trấn an bớt sầu não.

Liễu Bội Bội và Hà Hiểu Nghiên sửng sốt giây lát, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở phào.
Bí thư Trương Kiều không thắng nổi yêu cầu của mọi người, cuối cùng đi tới cạnh Vương Thành, lễ phép nói.
“Thưa anh, anh có thể đi nghiệm tư cùng tôi được không?”
“Không thành vấn đề, nhờ anh dẫn đường trước.” Vương Thành gật đầu, thần sắc rất bình tĩnh.
Đám người Bạch Nam lại tỏ ra dáng vẻ đang hóng kịch vui.
“Dám đấu với tôi? Chờ bị đuổi ra ngoài đại sảnh đi!” Đám người Bạch Nam dường như định sẵn Vương Thành không lấy đâu ra 500 vạn, kết cục bị đuổi ra khỏi tiệc rượu.

Vương Thành đi theo Trương Kiều tới một phòng đơn nhỏ của tiệc rượu.

Bên trong có hai nhân viên tài vụ đang tính toán đủ loại mục tiền, nhìn có vẻ giống phòng tài chính.
“Làm phiền anh đưa ra đồ vật có thể chứng minh tài sản của anh.” Trương Kiều nói theo lệ thường.
Vương Thành vốn định lấy tấm thẻ kim cương đen kia ra, nhưng nghĩ thứ này dễ làm bại lộ thân phận của mình, ngay sau đó đổi thành thẻ cửu tinh VIP đường Mạn Đức La mà Trần Hào Thành đưa cho anh, đem ra cho Trương Kiều.
“Không biết thẻ này có thể chứng minh tôi có tiền hay không.”
Trương Kiều nhận được thẻ này, ánh mắt lập tức thay đổi.

Anh ta đương nhiên nhận ra đây là thẻ cửu tinh VIP đường Mạn Đức La, trong thành phố Thanh Thủy này không có đến mười vị sở hữu.
“Thẻ này không phải của anh.” Trương Kiều rất nhanh nhận ra thẻ này không phải của Vương Thành.
“Thẻ này là Trần Hào Thành tặng tôi.

Số tiền mà tôi chi cho ngày hôm nay sẽ do tập đoàn Đỉnh Hòa và Trần Hào Thành đảm bảo, sẽ không thành vấn đề chứ!” Vương Thành chậm rãi nói.
“Chờ một lát, tôi cần đích thân liên lạc với tổng giám đốc Trần để xác nhận.” Trương Kiều không dám chậm trễ.
Tập đoàn Đỉnh Hòa chiếm một phần tư sản nghiệp của thành phố Thanh Thủy.

Anh ta không dám không hành xử nghiêm túc.

Trần Hào Thành lại là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Thanh Thủy, anh ta đắc tội không nổi.
Trương Kiều rất nhanh gọi điện thoại cho Trần Hào Thành, kể đơn giản mọi chuyện ở đây cho ông nghe, cuối cùng hỏi có đồng ý làm đảm bảo tài vụ cho vị công tử Vương Thành này không.

“Mọi chi phí mà cậu Vương đấu giá ở chỗ các anh đều cho tập đoàn Đỉnh Hòa chúng tôi chịu trách nhiệm cũng như chi trả.”
Có lời này của Trần Hào Thành, Trương Kiều không còn do dự nữa.

Sau khi tắt điện thoại, anh ta cung kính nói với Vương Thành.
“Anh Vương, tài vụ của anh đã được nghiệm chứng xong, hoàn toàn có năng lực chi trả hết chi phí bán đấu giá ở đây!"
Vương Thành gật đầu, rất vừa lòng với thái độ cũng như năng lực xử lý của anh ta.
“Đây là vòng cổ trân châu ngọc lệ anh vừa đấu giá thành công.

Anh có thể mang về.

Cảm ơn sự quan tâm và trợ giúp của anh dành cho việc cứu trợ cô nhi trong thành phố!” Thái độ của Trương Kiều dường như càng cung kính hơn khi nãy.

Anh ta sai người đưa vòng cổ trân châu ngọc lệ lại đây, trực tiếp đưa cho Vương Thành.
Sau khi Vương Thành nhận lấy, tiện tay nhìn vài cái.


Chiếc vòng cổ trân châu ngọc lệ này cũng không tệ lắm, chắc hẳn Hiểu Nghiên sẽ thích.
Sau khi ra khỏi phòng tài chính, Vương Thành lập tức trở về chỗ ngồi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Bạch Nam ngược lại cảm thấy hoang mang.

Sao tên tiểu tử nghèo này lại có thể trở về chỗ ngồi? Chẳng lẽ cậu ta thông qua nghiệm tư rồi?
“Các vị, anh Vương đã thông qua nghiệm tư.

Anh ấy cũng có đủ năng lực chi trả cho các sản phẩm đấu giá được tại buổi đấu giá ngày hôm nay.

Vì vậy chúng ta có thể tới sản phẩm đấu giá tiếp theo rồi.” Trương Kiều dứt lời, hoàn toàn phá vỡ tâm thái đang hóng kịch của Bạch Nam.
“Không ngờ tên tiểu tử này lại có thể trả nổi 500 vạn.” Khóe miệng Bạch Nam cười khẩy, hơi thất vọng đôi chút.

Tuy nhiên anh ta tin sau khi tiểu tử nghèo này thanh toán 500 vạn xong sẽ chẳng còn bao nhiêu tiền.
Vương Thành trở lại chỗ ngồi, đưa chiếc vòng cổ trân châu ngọc lệ cho Hà Hiểu Nghiên.
“Hiểu Nghiên, tặng em.”
“Cho em sao?” Hà Hiểu Nghiên ngạc nhiên, không ngờ Vương Thành lại tặng chiếc vòng cổ quý giá thế này cho cô.

Có thể thấy tâm ý trân trọng của Vương Thành dành cho cô.
Liễu Bội Bội ngồi bên cạnh nhìn thấy mà ngưỡng mộ.

Khi nào cô mới có thể gặp một người bạn trai toàn tâm toàn ý với mình như thế chứ!
“Bội Bội, không phải cậu thích chiếc vòng cổ này sao, tặng cho cậu đó! Vương Thành, được không?” Hà Hiểu Nghiên nhìn về phía Vương Thành, nói.
"Không thành vấn đề, em tự quyết được rồi!” Vương Thành cười đáp.
Vừa rồi Liễu Bội Bội theo dõi chiếc vòng cổ trân châu này rất nhiều lần, có thể nói cô ấy cực kỳ thích chiếc vòng này.

Tặng cho cô ấy cũng không sao, đợi lát nữa giành một thứ khác cho Hà Hiểu Nghiên cũng được.
“Vậy mình không khách sáo nữa.

Lát nữa mình mời các cậu đi ăn một bữa lớn.” Liễu Bội Bội vô cùng vui vẻ, không ngờ Hà Hiểu Nghiên lại tốt với mình như vậy, trong lòng cực kỳ cảm động.
Hội trường đấu giá lại tiếp tục tiến hành, sản phẩm thứ hai là một sơn cảnh khắc ngọc.
Ba người Vương Thành không có hứng thứ, cho nên ngồi xem người khác cạnh tranh đấu giá.

Giá cả cuối cùng 120 vạn thành giao.

Nói thật giá này có chút hơi cao, nhìn vẻ mặt của thanh niên giành được có chút nặng nề.
Món thứ ba là bức tranh cổ của danh nhân thời Đường, giá khởi điểm đã 50 vạn, nhìn bút tích có vẻ là thật! Những người trẻ tuổi này mặc kệ có thích hay không cũng tranh nhau đấu giá cho bằng được.
Giá cả đi một đường lên cao vút, cuối cùng thành giao 680 vạn.
Vài món đấu giá đằng sau cũng không khiến cho đám người Vương Thành hứng thú, cho nên vừa nhâm nhi chút đồ ăn, vừa nhìn mấy công tử con nhà giàu ganh đua với nhau.
Lúc Vương Thành mơ mơ màng màng buồn ngủ, sản phẩm áp chót cuối cùng đã xuất hiện.
“Sản phẩm đấu giá tiếp theo sẽ là cuối cùng trong hội đấu giá lần này, cũng là sản phẩm áp chót.

Món này là được một người bạn ngoại quốc quyên tặng.


Tôi đã ghi tỉ mỉ kỹ càng phần giới thiệu về sản phẩm có lai lịch bất phàm này cho các vị ở bên dưới rồi.”
Trương Kiều nói rõ ràng, rồi lại tiếp tục.
“Đây là chiếc nhẫn Bvlgari từ một trăm năm trước, được nhà thiết kế nước ngoài trứ danh Johnny Wilder đích thân thiết kế.

Chiếc nhẫn từng được nữ vương nước Y đeo, sau đó chuyển cho công chúa.

Chỉ cần có thể đeo chiếc nhẫn này sẽ phi phú tức quý.”
Trương Kiều nói, trên màn hình lớn xuất hiện ảnh chụp chiếc nhẫn Bvlgari.

Quả thực quá đỗi xinh đẹp.

Toàn bộ phụ nữ trong hiện trường đều thốt lên cảm thán.
“Phía dưới bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm 500 vạn.”
Giá khởi điểm đã 500 vạn.

Có thể thấy không phải hào môn thì không mua được chiếc nhẫn này.

Hà Hiểu Nghiên nhìn chiếc nhẫn cũng rất thích thú.

Tuy nhiên cô không có nhiều tiền đến vậy, chỉ có thể xem người khác cạnh tranh ra giá mà thôi.
“Một ngàn vạn.” Rất nhanh có tiếng người trực tiếp hét giá lên đến một ngàn vạn.

Đây là giá cao nhất trong buổi đấu giá hôm nay, nhưng kỷ lục mới lại được thay đổi.
“Một ngàm hai trăm vạn.”
“1500 vạn.”
“Hai ngàn vạn.” Ngay cả Bạch Nam cũng đỏ mắt, ra giá tới tận hai ngàn vạn.

Bất luận chiếc nhẫn này dùng để tặng hay sưu tầm thì đều có ý nghĩa vô cùng lớn.

Anh ta nhất định phải giành được.
“3000 vạn.” Một công tử nhà giàu khác của thành phố Thanh Thủy nâng mức giá lên hẳn 3000 vạn.
Với giá này, công tử nhà giàu ở hạng hai ba căn bản không chơi được, chỉ có hào môn tuyến đầu và tứ đại hào môn thế gia mà thôi.
“4000 vạn.” Bạch Nam không phục.

Nhà bọn họ làm tài chính, có rất nhiều tiền.
“Năm ngàn vạn.” Ngô Hoa – công tử của nhà họ Ngô thuộc một trong tứ đại hào môn ra giá tới năm ngàn vạn, tức khắc khiến mọi người trong hội trường hít một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên công tử của tứ đại hào môn thành phố Thanh Thủy ra tay thì không hề tầm thường.
“6000 vạn.” Vệ Thiên Đạt – công tử nhà họ Vệ thuộc tứ đại hào môn khác của thành phố Thanh Thủy cũng nâng giá lên tới 6000 vạn.
Ngay cả Bạch Nam cũng không chịu nổi mức giá này! Nhưng có người tiếp tục tăng giá đến mức kinh thiên động địa.
“Một trăm triệu!” Cuối cùng Vương Thành lại ra tay thêm lần nữa.

Toàn bộ mọi người trong hội trường giật mình cả kinh.