Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 117: 117: Khiến Mày Thua Lần Nữa





Đã có Trần Hào Thành giúp đỡ giải quyết Viên Thiên Cương, vậy Vương Thành sẽ không cố kỵ gì nữa, có lẽ hôm nay cậu của Tiền Thiên Lâm sẽ không đến được nơi này.
Ngay sau đó Vương Thành lại gửi tin nhắn cho An nNinh, bảo cô ấy kiểm tra tài sản dưới danh nghĩa của Tiền Thiên Lâm có những gì, sau đó bảo cô ấy giám định thứ tài sản có giá trị nhất, đồng thời soạn thảo hợp đồng thu mua, bảo Lâm Tĩnh Nhã đưa đến đường phố Man Đức La.
Sau khi làm xong hết những thứ này, lúc này Vương Thành mới an tâm lại ngồi về trên ghế.
Mà Tiền Thiên Lâm bên kia sau khi bò dậy từ dưới đất, ho khan vài tiếng, xem ra mới vừa rồi bị Vương Thành đánh cho một trận, vẫn bị thương một chút.

Đặc biệt là ở chỗ ngực, còn có cảm giác đau đớn mơ hồ, có thể thấy được một đá kia của Vương Thành mang sức mạnh vô cùng lớn.
“Con mẹ nó, đợi cậu của tao đến, nhìn xem tao có đánh chết mày không.” Bây giờ Tiền Thiên Lâm chỉ trông cậy vào cậu của anh ta tới giúp anh ta hả giận, bản thân không đánh lại Vương Thành.
“Thằng chó chết, có gan thì đừng chạy, chờ cậu của tao tới.” Bây giờ Tiền Thiên Lâm chỉ sợ Vương Thành chạy mất, vẫn luôn chặn ở cửa cùng với hai người Chân Thiên Vân và Trương Thanh, đề phòng anh chạy trốn.
“Yên tâm, tao sẽ không chạy đâu, nhưng mà mày cũng đừng hòng chạy.

Còn chờ ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng nữa.” Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười nói.
“Ồ ồ, con muốn lấy tài sản từ tao, ngủ mà mơ đi!” Tiền Thiên Lâm cười lạnh nói, nhưng dáng vẻ kêu ngạo đã không còn lớn lối như lúc trước, bởi vì bọn họ không đánh lại Vương Thành, nếu như lúc này chọc giận anh, vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Hai người phụ nữ Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh lúc này cũng cảm thấy rất là căng thẳng và lo lắng.
“Vương Thành, chúng ta vẫn là nên đi thôi! Bằng không chờ cậu của anh ta tới, vậy thì kết cục sẽ không tốt lắm đâu.” Tiêu Mộc Nghiên rất lo lắng mà đề nghị.
“Đúng vậy, đúng vậy đó! Vẫn nên đi trước thì tốt hơn, không cần so đo tính toán với loại người như thế này làm gì.” Tiêu Tĩnh cũng muốn rời khỏi nơi này trước, bằng không chờ mấy người cậu của Tiền Thiên Lâm tới, vậy thì thật sự không dễ đi rồi!
“Không sao đâu, cậu của anh ta không tới được đâu.” Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười nói.
“Cậu anh ta không tới được??” Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh gần như đồng thanh mà hỏi.
“Tôi cũng đoán vậy.” Vương Thành lúng túng cười một tiếng, rất nhanh đã che giấu đi: “Hai người cứ an tâm ăn cái gì đó ở đây đi!”
Lúc Vương Thành nói, vẫn không quên cầm một miếng bánh ngọt, đưa vào trong miệng, dáng vẻ rất thoải mái nhàn nhã.
Mà bọn Tiền Thiên Lâm canh giữ ở cửa, nhìn đến đây, ánh mắt trở nên hung ác.
“Thằng chó chết, thế mà lại còn có lòng dạ ăn uống, đợi lát nữa đều nôn ra những thứ mày đã ăn vào cho tao.”
Thời gian dần trôi, cậu của Tiền Thiên Lâm vẫn không hề xuất hiện, người đến là Lâm Tĩnh Nhã cầm theo mấy phần hợp đồng thu mua đi vào trong cửa tiệm.
Chân Thiên Vân và Trương Thanh nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhã, bị dọa đến mức lùi về sau mấy bước.
“Giữa ban ngày ban mặt đã nhìn thấy quỷ, tôi khiến mấy người sợ rồi.” Lâm Tĩnh Nhã rất là bất mãn nói.
“Là, là em gái họ của thằng nhóc kia.” Chân Thiên Vân và Trương Thanh há hốc mồm nói, bọn họ đã từng chịu không ít thiệt thòi từ trong tay của Lâm Tĩnh Nhã, đến nỗi kiểu một năm bị rắn cắn, mười lăm sợ dây thừng.

“Em gái họ của nó??” Tiền Thiên Lâm thuận theo ánh mắt của bọn họ mà nhìn qua, quả nhiên là có một người đẹp tư thế hiên ngang đi tới, vẻ mặt rất lạnh lẽo.
“Một người phụ nữ có cái gì mà sợ.”
Tiền Thiên Lâm chưa từng được chứng kiến sự lợi hại của Lâm Tĩnh Nhã, cho nên bây giờ anh ta cho rằng một người phụ nữ thì có cái gì ghê gớm!
Sau khi Lâm Tĩnh Nhã đi vào, nhìn một vòng xung quanh ở trong cửa tiệm, chuyển ánh mắt đặt lên trên người của Vương Thành, sau đó đi tới, đưa mấy phần hợp đồng thu mua trong tay đến trước mặt Vương Thành.
“Anh họ, tôi đã mang hợp đồng thu mua đến cho anh, An Ninh nói, thứ đáng tiền nhất dưới danh nghĩa của Tiền Thiên Lâm chính là một sơn trang nghỉ dưỡng của thành phố Thanh Thủy, giá trị hai tỉ.

Ngoài ra An Ninh còn chuẩn bị hai phần hợp đồng tài sản chất lượng tốt khác dưới danh nghĩa của anh ta, giá trị cũng không thấp, anh xem thấy cái nào được thì chọn cái đó đi.”
“Sơn trang nghỉ dưỡng? Hai tỷ?” Ánh mắt Vương Thành sáng lên, không ngờ tài sản dưới danh nghĩa của tên Tiền Thiên Lâm này lại có giá trị đến như vậy, lập tức mở hợp đồng thu mua cầm ở trên tay ra, trên đó viết chính là sơn trang nghỉ dưỡng Vân La.
“Sơn trang nghỉ dưỡng Vân La lại là của anh ta? Vậy thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền.” Khóe miệng của Vương Thành nở nụ cười, lập tức liếc mắt nhìn hai phần hợp đồng thu mua khác, một chỗ là khách sạn năm sao, một chỗ là toà nhà trung tâm thương mại.
Mặc dù so về giá trị thị trường thì khu sơn trang nghỉ dưỡng đứng đầu, nhưng mà khu vực và triển vọng của hai cái kia cũng rất không tệ.
Không ngờ dưới danh nghĩa của tên này lại có nhiều tài sản chất lượng tốt như vậy, nhà họ Tiền thật sự không hổ danh là một trong tứ đại hào môn của thành phố Thanh Thủy, dưới danh nghĩa của một cậu chủ thế mà lại có nhiều tài sản như vậy, nhưng mà tôi thích.
Vương Thành suy nghĩ, đợi lát nữa có thể lại tìm thêm một cơ hội khác để kiếm thêm một chút từ trên người Tiền Thiên Lâm hay không, bằng không thì hai phần hợp đồng thu mua này sẽ lãng phí biết bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, Vương Thành cầm hợp đồng thu mua đi về phía Tiền Thiên Lâm, Lâm Tĩnh Nhã thì đi theo ở phía sau.

“Tiền Thiên Lâm, có chơi có chịu, tao muốn sơn trang nghỉ dưỡng Vân La của mày, ký tên đi!” Vương Thành đưa hợp đồng thu mua tới trước mặt của Tiền Thiên Lâm, đây là cá cược đã nói lúc trước, Tiền Thiên Lâm thua sẽ phải chuyển nhượng một tài sản dưới danh nghĩa của anh ta cho Phương Thành vô điều kiện.
Tiền Thiên Lâm hơi sững sờ, không ngờ Vương Thành thế mà lại muốn miếng thịt béo bở nhất trên tay của anh ta, anh ta sao có thể đồng ý.
“Không thể nào, nằm mơ đi.”
Tiền Thiên Lâm lập tức từ chối, hài hước, sơn trang nghỉ dưỡng này là quà sinh nhật mà cha anh ta tặng cho anh ta, là tài sản kiếm được nhiều tiền nhất cũng đáng tiền nhất trên danh nghĩa anh ta, sao có thể chuyển nhượng cho người khác.
“Mày đã hình dung ra chưa?” Khóe miệng Vương Thành cười lạnh nói.
“Hình dung nữa, cũng không thể...” Tiền Thiên Lâm vừa dứt lời, trong chớp mắt Lâm Tĩnh Nhã đã đánh một bạt tai qua, tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta líu lưỡi.

Chân Thiên Vân và Trương Thanh không nhịn được mà nuốt nước miếng, theo bản năng muốn giữ một chút khoảng cách với Tiền Thiên Lâm, miễn cho tai bay vạ gió.
“Con mẹ mày, dám đánh bố mày, đợi lát nữa cậu của tao sẽ tới, gi3t chết hết chúng mày.” Tiền Thiên Lâm nói xong, còn giơ tay lên không phục muốn đánh về phía Lâm Tĩnh Nhã, nhưng mà một giây sau, Lâm Tĩnh Nhã trực tiếp đấm móc qua bên trái, đấm anh ta trực tiếp ngã trên mặt đất, cũng hoàn toàn khiến anh ta chết lặng.
Tốc độ ra tay của người phụ nữ này cũng quá nhanh rồi, nhanh hơn Vương Thành gấp mấy lần, cảm giác ở trước mặt của cô ấy, anh ta chỉ là một đứa trẻ con.
“Ký hay không ký??” Vương Thành ngồi xổm xuống, mỉm cười nói.
“Ký, đương nhiên là ký, nhưng mà phải đợi đến lúc cậu của tôi tới mới ký.” Tiền Thiên Lâm cắn răng, ý định dùng kế hoãn binh, chờ cậu của anh ta tới rồi, vậy anh ta sẽ có chỗ dựa nên không lo ngại gì nữa, cũng không cần tiếp tục sợ Vương Thành và em gái họ của anh nữa.
Nghe tới đó, ánh mắt của Vương Thành sáng lên, con ngươi đảo một vòng nói.
“Cậu của mày sẽ không tới đâu, mày vẫn là nên bỏ suy nghĩ này đi!”
“Nhảm nhí, cậu của tao chính là quản lý cao cấp có liên quan đến quân đội, không phải là loại dân thường như mày có thể nghị luận.” Tiền Thiên Lâm chưa từ bỏ ý định mà nói.

“Chúng ta có thể đánh cược, nếu như hôm nay cậu của mày có thể tới đây trước trời tối, coi như tao thua, cá cược lúc trước cũng hủy bỏ.

Nhưng mà nếu như hôm nay cậu của mày không xuất hiện ở đây thì mày thua, lần này tao muốn hai tài sản dưới danh nghĩa của mày.

Hai trận cá cược cộng lại tổng cộng là ba tài sản dưới danh nghĩa của mày, phải chuyển nhượng vô điều kiện cho tao.

Thế nào?”
Vương Thành nói ra mục đích trong lòng mình, không ngờ An Ninh chuẩn bị thêm cho anh hai phần hợp đồng chuyển nhượng, lúc này lại phát huy được tác dụng.
“Được, nhìn xem một lúc nữa tao chơi chết mày thế nào.” Tiền Thiên Lâm rất là có lòng tin đối với bản thân, bởi vì lúc nãy cậu của anh ta đã nói rõ với anh ta rằng đang trên đường chạy tới, vụ cá cược này anh ta thắng chắc rồi.
Thấy anh ta đã đồng ý, khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười, tên ngu ngốc này còn muốn chờ cậu của anh ta.
Ngay sau đó Vương Thành gửi một tin nhắn cho Trần Hào Thành, hỏi xem chuyện liên quan đến viên Thiên Cương đã giải quyết xong chưa.

Rất nhanh Vương Thành đã nhận được trả lời là đã giải quyết xong rồi, tức thì Vương Thành đã ăn chắc trong lòng.