“ Vậy mà còn nói bị cuộc sống đánh bại, cậu đã mua được cả Ferrari rồi, đây là đang trêu tớ đấy à?” Mặc dù Đường Mộng Kỳ hơi bất ngờ nhưng cũng trong lòng cô thực sự vui thay cho Vương Thành.
“ Tớ mua hộ cho sếp thôi, chứ tớ làm gì có nhiều tiền đến vậy.
Tớ cũng chỉ là nhân viên đi chạy vặt cho ông chủ thôi.” Vương Thành cười một cách ngại ngùng, nhưng anh cũng không định kể việc mình là siêu cấp phú nhị đại ra mà chỉ tùy tiện bịa một câu chuyện cho qua.
Anh nghĩ mình dù gì cũng nên khiêm tốn một tí mới tốt.
“ Thế cũng quá ổn rồi, ít nhất cũng hơn tớ ở đây làm nhân viên bán hàng.” Đường Mộng Kỳ nghe xong cũng hơi giật mình, có điều so với tình cảnh sa sút của bản thân cô bây giờ thì có thể làm chân chạy vặt đi mua Ferrari hộ sếp cũng đã ổn lắm rồi.
Hai người vừa trò chuyện vừa ôn lại chuyện xưa, trong khi đó mấy nhân viên của cửa hàng đang đứng đằng xa nhìn hai người họ lắc đầu ngao ngán, thỉnh thoảng còn khịt mũi khinh thường.
“ Chậc chậc, người mới đến này quả thực không có mắt nhìn người, vừa nhìn đã biết tên nhóc đó không phải loại người có nhiều tiền gì rồi, vậy mà vẫn trò chuyện với người ta nhiệt tình thế.”
“ Chị để ý nó làm gì, dù gì cũng đã có người tiếp chuyện tên nhóc nghèo đó, như thế chúng ta cũng đỡ việc, sau này lỡ cậu ta có khiếu nại gì thì cũng không dính dáng đến mình.”
“ Đúng, đúng, kệ người ta đi.
Chị xem, lại có khách kìa.”
Trong lúc mấy người nhân viên cũ đang cười nhạo Đường Mộng Kỳ thì có một người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề, đồ mặc trên người đều là đồ hàng hiệu, trên tay thì đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu sáng bóng, bên cạnh người đàn ông là một cô gái trẻ trung xinh đẹp ăn mặc vô cùng gợi cảm.
Kiểu người này, vừa nhìn đã biết là người có tiền.
“ Mọi người ơi, vị khách này để em đón tiếp cho.”
“ Thôi em nhường chị đi, KPI tháng này của chị vẫn chưa đủ đây.”
“ Đừng giành với em mà…”
Mấy người nhân viên này ai cũng đều có kinh nghiệm cả, theo con mắt của bọn họ người đàn ông này khẳng định là đại gia, nên ai nấy đều tranh giành để tiếp đãi vị khách mới tới này.
Còn lúc này, Vương Thành cũng đang liếc mắt nhìn về phía mấy người bán hàng thích nịnh hót kia, lúc đón tiếp anh lạnh nhạt thờ ơ, còn đón người khách mới đến thì nhiệt tình quá thể.
Khóe miệng Vương Thành hơi nhếch lên, anh mở miệng nói với Đường Mộng Kỳ: “ Đúng rồi, cậu còn chưa giới thiệu xe cho tớ nữa kìa.
Chiếc xe Ferrari đắt nhất ở cửa hàng cậu là cái nào, phải là hàng có sẵn ấy, còn đặt trước cũng không được vì sếp của tớ đang cần gấp.”
Vương Thành còn đang muốn lái xe đi họp lớp nữa.
Nếu như phải đặt trước mới có xe thì sẽ bỏ qua cơ hội lái xe đi họp lớp mất.
“ Nói chuyện vui quá quên cả giới thiệu xe cho cậu, cậu mau đi theo tớ.” Đường Mộng Kỳ ngay lập tức dẫn Vương Thành đến trước một chiếc xe thể thao màu đen nhìn rất hào nhoáng sang trọng.
“ Đây là con siêu xe Ferrari F12, giá cả hiện giờ của nó là 5,5 triệu.
Con xe này là con xe Ferrari tốt nhất trong cửa hàng chúng tớ, hàng có sẵn nên bây giờ nếu mua là có thể lái đi luôn.” Đường Mộng Kỳ bắt đầu nhiệt tình giới thiệu cho Vương Thành.
“ Được, vậy tớ sẽ lấy chiếc xe này, còn loại xe nào đắt nhất ở đây nữa không? Hàng đặt trước cũng được, tớ còn muốn mua thêm một chiếc xe nữa, quan trọng là nó phải đắt nhất ở đây.” Vương Thành dự tính muốn giúp Đường Mộng Kỳ hoàn thành KPI, ngoài ra còn để vả mặt mấy nhân viên bán hàng khi nãy dám coi thường anh.
“ Vương, Vương Thành, cậu chắc chắn muốn mua hai chiếc xe đắt nhất không vậy? Hay cậu cứ hỏi ý kiến sếp cậu trước đi.” Đường Mộng Kỳ hơi không dám tin vào tai mình, nhưng thực tế trong lòng cô cũng có chút kích động.
Cô sắp không nhận ra đây là Vương Thành rồi, đã không mua thì thôi chứ đã mua phải mua cái đắt nhất.
“ Sếp sẽ nghe theo ý kiến của tớ thôi, phải mua cái đắt nhất.” Vương Thành không hề do dự nói ra câu đó.
“ Sếp sẽ nghe hả?” Đường Mộng Kỳ có vẻ hơi hoài nghi.
“ Tớ nói nhầm, việc mua xe này sếp sẽ đồng ý với ý kiến của tớ thôi, muốn mua loại nào, mấy chiếc đều do tớ tự quyết cả.” Vương Thành bối rối sửa lại lời nói của mình.
“ Thì ra là thế, xem ra sếp của cậu cũng tín nhiệm cậu lắm đấy.” Đường Mộng Kỳ thở phào một cái, nếu đã như vậy, cô lại có can đảm dẫn Vương Thành đến trước một chiếc Rolls- Royce màu trắng, giới thiệu cho Vương Thành.
“Đây là chiếc Rolls-Royce Phantom giá 9,2 triệu.
Đây là loại xe đắt nhất ở đây rồi, hơn nữa phải đặt trước thì mới mua được, có điều tớ có thể giúp cậu hỏi quản lý xem có chiết khấu gì không.”
“ Không cần giảm giá đâu, tớ sẽ mua cái này, trả tiền hết một lần luôn.” Vương Thành trực tiếp rút từ trong túi ra chiếc thẻ đen hoàng kim SVIP, chiếc thẻ này không có hạn mức vì vậy muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt.
Đường Mộng Kỳ vừa nhìn thấy chiếc thẻ này thì sững sờ, thân thể khẽ run lên, quá xa xỉ rồi! Còn không cần chiết khấu, thanh toán trong một lần luôn.
Cô mới làm việc ở cửa hàng 4S này được hai tháng, trước giờ cũng chưa từng nhìn thấy vị khách hào phóng như Vương Thành hôm nay đâu.
Vương Thành nhìn thấy Đường Mộng Kỳ bị sự ra tay hào phóng của mình dọa sợ, nhanh chóng giải thích cho cô.
“ Dù gì cũng là tiêu tiền của sếp mà, cũng nhân tiện giúp cậu hoàn thành KPI luôn.”
“ Vương Thành, tớ sắp không nhận ra cậu luôn rồi, chi tiền quá hào phóng rồi đó.
Cậu chắc chắn rằng không cần tớ giúp cậu chiết khấu sao?” Đường Mộng Kỳ nhìn anh bằng ánh mắt rất chân thành.
“ Không cần đâu, cậu dẫn tớ đi trả tiền đi!” Vương Thành nhìn cô cười cười.
“ Được thôi! Vậy cậu đi theo tớ.” Đường Mộng Kỳ vừa nói vừa chỉ đường cho Vương Thành đến quầy thanh toán.
Đi đến nơi, Đường Mộng Kỳ nhìn về phía người phụ nữ trung niên chuyên phụ trách thanh toán gọi một cách thân thiết.
“ Chị Trần, chị thanh toán giúp em với, Ferrari F12 và Rolls-Royce Phantom, tổng cộng 14,7 triệu.”
Chị Trần vừa nghe thấy liền sửng sốt, mở to mắt nhìn về phía chàng trai trông có vẻ bình thường đang đứng bên cạnh Đường Mộng Kỳ, trong lòng có chút không dám tin.
“ Chắc chắn là hai chiếc xe này hả? Trả góp sao?” Chị Trần này hiển nhiên không tin tưởng rằng một chàng trai nhìn rất tầm thường thế này có thể mua được hai chiếc siêu xe cao cấp như vậy.
“ Không phải, trả hết một lần luôn!” Lần này Vương Thành giành nói trước, sau đó rút chiếc thẻ SVIP ra đưa cho chị Trần.
“ Chị quẹt chiếc thẻ này đi!”