Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 106: 106: Để Cho Anh Ta Vui Vẻ Trước Một Lúc





Vương Thành cầm bản hợp đồng nhanh chóng trở lại bên trong công ty, trợ lý Đường San San nhanh chóng nóng nảy gõ cửa đi vào.
“Lão đại, Đạo diễn Tả bên kia đã thúc giục rồi, chừng nào thì chúng ta mới bắt đầu đến ghi hình.” Đường San San không nhịn được mà hỏi.
“Lùi thời gian ghi hình lại một ngày, hôm nay tôi còn có chuyện quan trọng muốn đi làm.

Đúng rồi, đây là hợp đồng của Tiêu Mộc Nghiên, cô sắp xếp xuống, gửi kịch bản mới nhất của “Cuộc sống hoang dã” đến email của cô ấy.” Vương Thành đẩy bản hợp đồng đến trước mặt của Đường San San.
Người sau hơi há miệng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Là, là ca sỹ lớn tuyến một Tiêu Mộc Nghiên? Lão đại, thế mà anh có thể ký hợp đồng với cô ấy.”
Đường San San không dám tin, Tiêu Mộc Nghiên này chỉ ca hát không nhận phim ảnh, càng không nhận chương trình tống nghệ, tuyệt đối không ngờ lão đại thế mà lại có thể ký hợp đồng thành công với Tiêu Mộc Nghiên, nếu tuyên truyền tin này ra ngoài, đề tài của “Cuộc sống hoang dã” mùa mới nhất chắc chắn sẽ cực hot.
Đường San San lại cầm bản hợp đồng mở ra, quả nhiên phía trên có chữ ký tay của Tiêu Mộc Nghiên, điều này khiến cho cô ấy vừa mừng vừa sợ, đồng thời càng bội phục hơn đối với Vương Thành.
Sau khi Vương Thành gia0 hợp đồng cho Đường San San, Lại nhanh chóng rời khỏi công ty, bây giờ anh muốn đi gặp một người, tối hôm qua Trần Hào Thành gửi tin nhắn cho anh có nhắc tới một người.
Nhưng mà trước cuộc hẹn đó, Vương Thành quyết định về biệt thự Kim Tử Quan trước một chuyến, cũng dẫn Lâm Tĩnh Nhã theo, để phòng bất trắc, dù sao một lúc nữa người anh muốn đi gặp, người này lại đang lăn lộn trên con đường kia ở phía Tây thành phố, đàn em cũng có không ít người.
Lỡ đâu nếu như đối phương không nhận Trần Hào Thành sau lưng của anh, có Lâm Tĩnh Nhã ở đó, anh cũng có năng lực tự bảo vệ mình.

Quán bar Hải Đường của phía Tây thành phố, bây giờ là ban ngày, cho nên nơi này hoàn toàn không có khách.
Vương Thành dẫn theo Lâm Tĩnh Nhã rất nhanh đã lái xe tới đây, sau khi tiến vào, lập tức có một chị gái phục vụ đi tới, có chút ngại ngùng nói.
“Chào anh, bây giờ chúng tôi không kinh doanh, có thể đợi tới tối hẳn tới chơi.”
“Tôi tới tìm La Thông, cô nói với ông ta, cậu Vương tới tìm ông ta.” Vương thành thản nhiên nói.
“Được, chờ một chút!” Chị gái kia nhìn hai người Vương Thành và Lâm Tĩnh Nhã một chút, vẻ mặt nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tìm người phụ trách của cô ta tới.
Rất nhanh một người đàn ông trung niên đầu to tai lớn từ phía sau quán bar đi ra, sau khi nhìn thấy Vương Thành, vẻ mặt sốt ruột lại thấp thỏm tới đón.
“Cậu Vương, cậu đã tới, tôi tên là La Thông, mọi người trong giới này đều gọi tôi là La mập, tổng giám đốc Trần cũng đã nói với tôi, tất cả đều nghe theo sự sắp đặt của cậu.”
“Ừ, Vương Thành thấy trong sảnh lớn cũng không có ai, sau khi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi ông ta: “Tần Vân đến tìm ông đúng không?”
Trần Hào Thành vẫn luôn phái người theo dõi Tần Vân, tối hôm qua đã có người nhìn thấy Tần Vân tìm tới La mập ở phía Tây thành phố, liền lập tức thông báo cho Trần Hào Thành, mà người sau trước tiên gửi tin nhắn cho Vương Thành, còn cảnh báo rõ ràng một phen cho La mập này.
Lúc này mới có chuyện Vương Thành chạy tới gặp La mập.
“Đúng, hôm qua có tìm tôi.” La Thông không dám có điều gì che giấu, thậm chí lúc trả lời còn có vẻ căng thẳng, tuy rằng Vương Thành trông không phải là kiểu rất bình thường, nhưng sau lưng của anh có Trần Hào Thành chống đỡ, thậm chí còn cảnh báo ông ta, nếu dám thất lễ với cậu Vương, nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.
“Anh ta tìm ông có chuyện gì?” Nếu Vương Thành đã sắp xếp tai mắt đến theo dõi Tần Vân, đương nhiên sẽ muốn biết kế hoạch của anh ta.

“Cậu ta cho tôi một số tiền lớn, muốn tôi đối phó với cậu.” Sau khi La Thông nói xong câu đó, rất là căng thẳng bất an mà liếc nhìn Vương Thành một cái, nếu như điều này khiến cậu Vương tức giận, vậy ông ta sẽ không chịu nổi.
Vương Thành cười một tiếng, Tần Vân này thật đúng là muốn tìm anh trả thù mà! Đáng tiếc là ở trong thành phố Thanh Thủy này, cậu Tần tới từ thủ đô như anh ta đây, muốn dùng tiền tới xử lý anh thì tuyệt đối là không thể nào.
“Anh ta muốn ông đối phó với tôi thế nào?” Vương Thành không hề sợ hãi và hoảng hốt, ngược lại là thấy rất hứng thú mà hỏi tới.
“Hình như cậu ta mua một ít cổ phần của công ty giải trí Hợp Thành, chọn địa điểm ghi hình giống như của cậu, định để cho tôi xử lý cậu ở vùng hoang vu, còn muốn phá hủy chương trình của cậu.”
La Thông căng thẳng trả lời, thậm chí còn lén lút dùng tay lau mồ hôi trên trán, lo lắng Vương Thành giận cá chém thớt lên trên người ông ta.

“Tên này xem ra thật muốn đánh giết tôi.” Ánh mắt Vương Thành có hơi lạnh lẽo.
Anh không thấy khó hiểu khi Tần Vân có thể tra ra được thân phận của anh, dù sao loại này thì dùng tiền là có thể làm được, cũng may thân phận thật của anh giấu diếm rất sâu, không phải thứ dùng tiền là có thể tra ra được.
Nơi mà Vương Thành bọn họ cần đi ghi hình lần này là núi Bạch Mang cách bên ngoài thành phố Thanh thủy 10km, nơi đó được xem như là vùng hoang dã chân chính, ít người lui tới, với tư cách là người chế tác, chắc chắn Vương Thành sẽ đi.

Tên Tần Vân này đoán chắc Vương Thành cũng sẽ đi, mới định tìm người tới vùng hoang dã để xử lý anh.
Dạng này so với kiếm chuyện ở trong thành phố thì an toàn hơn rất nhiều, dù sao bên ngoài không có nhiều camera như vậy, còn có thể gây ra sự ngoài ý muốn mà không bị người khác phát hiện.

“Vậy bây giờ tôi cũng đến chỗ của ông rồi, ông có muốn xử lý tôi không?” Vương Thành hỏi dò, nếu như bây giờ ông ta thực sự có can đảm ra tay với Vương Thành, anh cũng không sợ, dù sao Lâm Tĩnh Nhã anh dẫn theo bên cạnh rất biết đánh nhau.
“Tôi nào dám vô lễ với cậu Vương chứ.” La Thông hoảng sợ, ông ta nào dám xuống tay thật với Vương Thành, nếu để cho Trần Hào Thành biết, ông ta sợ là ngày mai sẽ phải chết yểu ở đầu đường.
Còn có người phụ nữ kia sau lưng Vương Thành, vừa nhìn là biết là dân luyện võ thực sự, sợ là hai ông ta cũng không phải là đối thủ của cô gái này.
Cho dù Tần Vân là cậu chủ giàu có của nhà họ Tần trong thủ đô, nhưng bên trong thành phố Thanh Thủy này, người ở hai con đường Hắc Bạch đều kính trọng Trần Hào Thành, người mà tổng giám đốc Trần bảo bọc, La Thông nào dám đắc tội.
“Nếu đã không dám, vậy thì ông nghe theo tôi.” Vương Thành rất hài lòng với thái độ của ông ta.
“Cậu Vương có chuyện xin cứ giao phó.” La Thông lên tiếng trả lời.
“Ông giả vờ đồng ý với anh ta là được rồi, đến lúc đó dẫn thêm một số người tới, để anh ta vui vẻ trước một chút, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.

Sau khi chuyện thành công, tôi có thể cho ông ba triệu, sẽ không để cho ông đi không chiến này.” Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười nói.
Lần này Tần Vân là một con chim béo bở, tài sản dưới danh nghĩa anh ta còn nhiều hơn của mấy người con ông cháu cha lúc trước cộng lại, Vương Thành phải lấy được một khoản thật to từ trên người của anh ta.
“Tôi không dám cầu tài, chỉ hy vọng cậu Vương có thể thay tôi nói tốt vài câu ở trước mặt tổng giám đốc Trần.” La Thông cũng rất thông minh, chỉ cần có thể ôm được bắp đùi của tổng giám đốc Trần, tiền kia còn không phải là rất nhanh đã tới rồi hay sao?
“Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ khen ngợi ông mấy câu ở trước mặt Trần Hào Thành, bảo ông ta cho ông thêm mấy vùng ở phía Tây thành phố.” Vương Thành lập tức hiểu ra La mập này muốn cái gì.
“Vậy thì cảm ơn cậu Vương.” Lúc này La Thông cười đồng ý.
Bọn họ lăn lộn trên con đường này, thứ họ muốn chính là địa bàn, địa bàn càng nhiều, những thứ béo bở sẽ có nhiều hơn.


Đây là thứ mà cậuTần đến từ thủ đô không thể cho ông ta.
Sau khi giải quyết xong La Thông, Vương Thành liền trở lại công ty, chuẩn bị xuất phát tới núi Bạch Mang để ghi hình chương trình.
Mà một bên khác, Tần Vân ở trong phòng tổng thống xa hoa, lúc này trong lòng ôm hai mỹ nữ.

Nhưng mà trên gương mặt đẹp trai còn có chút bầm tím và sưng đỏ, đây là vết tích còn sót lại sau khi Vương Thành đánh anh ta một trận, tuy là đã thoa thuốc, nhưng đoán chừng mấy ngày nữa mới có thể tiêu sưng.
“Vương Thành này, dám đánh bố mày, tao nhất định sẽ phé bỏ mày.” Vẻ mặt Tần Vân hung tàn và không cam lòng, từ nhỏ đến lớn anh ta còn chưa từng bị bất cứ ai đánh như thế, sỉ nhục này nhất định phải lấy lại.
Rất nhanh điện thoại di động của anh ta đã vang lên, Tần Vân theo bản năng nhận lấy.
“Cậu Tần, tôi đã bảo với đàn em rồi, chỉ chờ cậu căn dặn.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của La Thông.
“Tốt lắm, ngày mai các người mặc quần áo của công ty giải trí Hợp Thành, giả vờ làm nhân viên của bọn họ đi tới núi Bạch Mang với tôi, đến lúc đó tìm cơ hội xử lý Vương Thành cho tôi.” Tần Vân nghe được tin tức tốt này, tâm trạng lập tức khá hơn không ít.
“Đã hiểu, cậu Tần, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị!” La Thông ở đầu dây bên kia đáp một tiếng.
Sau khi Tần Vân cúp điện thoại di động, vẻ mặt đắc ý.
“Vương Thành, dám đánh tao, nhìn xem bố mày làm thế nào để phế bỏ mày.”