Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 67: Xin mời trao nhẫn




Trần Thiên Khanh dùng khăn giấy Lục Chính Phi đưa qua chậm rãi lau khô tay, gọi bồi bàn vào dọn sạch thủy tinh trên sàn nhà. Trong lúc đó, thái độ của hắn đều vô cùng tao nhã, giống như người vừa đánh Mã Thu đến ngu người kia là một người khác.

Trần Thiên Khanh làm xong hết thảy lại phát hiện mọi người còn đang nhìn mình, hắn lại khẽ cười: “Mọi người còn chuyện gì sao?”

Tất cả yên lặng thu hồi ánh mắt.

Lục Chính Phi cầm tay Trần Thiên Khanh nhìn, vừa nhìn vừa than: “Để anh là được rồi, vạn nhất thương tổn đến tay của em thì làm sao.”

Trần Thiên Khanh rút tay về: “Tự mình động thủ thích hơn.”

Lục Chính Phi suy tư một lát, đột nhiên cảm thấy Trần Thiên Khanh nói rất có lý…..

Giống Trần Thiên Khanh, khi Lục Chính Phi tiến vào cũng rất muốn đánh Mã Thu một trận, chỉ là nếu gã thật sự ra tay, phỏng chừng Mã Thu đã phải đi bệnh viện cấp cứu.

Nhưng cho dù không đi bệnh viện, Lục Chính Phi cũng có thể cam đoan sau này Mã Thu sẽ không sống dễ chịu.

Có đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, ấn tượng của mọi người đối với Trần Thiên Khanh có thể nói là lần nữa thay đổi. Ai có thể nghĩ, một người thoạt nhìn nhu nhược, ra tay lại dứt khoát như vậy chứ.

Mọi người bắt đầu chơi bài cửu. Cơ thể Trần Thiên Khanh không tốt, vừa dùng cơm xong cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế không tham gia mà chỉ ngồi vào chiếc ghế dựa bên cạnh ngủ gà ngủ gật.

Lục Chính Phi gọi người mang một tấm chăn đến cho Trần Thiên Khanh, sau khi khoác lên cho hắn mới tiếp tục chơi.

Tôn Bách Kỳ nhìn Lục Chính Phi cẩn thận như vậy, lôi kéo nói: “Lục ca, anh thích cậu ta như vậy sao?” Gã ta dùng ánh mắt ý chỉ Trần Thiên Khanh đang ngủ gần đó.

Lục Chính Phi nhìn thoáng qua bài trên tay, không nhanh không chậm nói: “Cậu lại muốn bị đánh?”

Tôn Bách Kỳ bĩu môi, không dám nói gì thêm. Trước đây nếu không có Lục Chính Phi cầu tình cho gã ta, chỉ sợ gã ta đã bị cha đánh chết. Không giống nhà của Lục Chính Phi, cha của Tôn Bách Kỳ là một quân nhân, nên sau khi biết Tôn Bách Kỳ hít thuốc phiện, thiếu chút nữa đã giết chết gã ta. Lúc ấy cha mẹ Lục Chính Phi vừa mất nửa năm, gã đến Tôn gia muốn bàn chuyện với Tôn Bách Kỳ, vừa lúc nhìn thấy cha của Tôn Bách Kỳ muốn đánh gã ta cho nên Lục Chính Phi ra mặt khuyên giải một chút.

Một người khác đang ngồi bên cạnh Lục Chính Phi giơ ngón cái lên: “Đừng nói với tiểu tử Tôn Bách Kỳ kia, Lục Chính Phi, trước kia tôi còn không cảm thấy, hôm nay mới phát hiện cậu thật đúng là có phẩm vị.”

Lục Chính Phi cười cười, ném bài xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi thắng.”

Nhóm người Lục Chính Phi vừa nhỏ giọng bàn chuyện làm ăn vừa chơi bài, cũng không quấy rầy đến Trần Thiên Khanh.

Mà Trần Thiên Khanh luôn không được ngủ ngon lúc này lại ở trên ghế dựa ngủ say sưa, ngủ một giấc đến gần 6 giờ, chờ khi hắn thức dậy, trong phòng chỉ còn lại Lục Chính Phi.

Lục Chính Phi đang cầm bút kí văn bản nhìn thấy Trần Thiên Khanh dậy, tháo xuống dây nghe điện thoại: “Bảo bối, dậy rồi.”

Trần Thiên Khanh ngủ cả người đều mơ hồ, mang theo giọng mũi ừ một tiếng.

Lục Chính Phi nhìn thấy Trần Thiên Khanh mơ mơ màng màng, cảm thấy trái tim như bị lông chim quét qua. Gã đi qua, hôn Trần Thiên Khanh một hơi: “Đói bụng không? Chúng ta đi ăn?”

Đối mặt với Lục Chính Phi chiếm tiện nghi, Trần Thiên Khanh lại cũng không phản ứng gì, hắn hàm hồ nói: “Có nước không?”

Lục Chính Phi mang ly nước qua đưa cho Trần Thiên Khanh, hắn ừng ực uống hết, lúc này mới xem như đã hoàn toàn thanh tỉnh.

Trần Thiên Khanh nhìn những văn bản Lục Chính Phi đang kí: “Anh xử lý xong việc rồi?”

Lục Chính Phi: “Gần xong rồi, đã 6 giờ, vừa lúc ăn cơm chiều.”

Trần Thiên Khanh ngồi ở ghế trên dừng trong chốc lát mới mở miệng nói tiếp: “Tôi muốn ăn mì.”

Lục Chính Phi: “Muốn ăn mì gì? Anh bảo ở nhà chuẩn bị.”

Trần Thiên Khanh nheo mắt: “Tôi muốn ăn món mì ở quán bên cạnh trường học.”

Lục Chính Phi vừa nghe xong ánh mắt càng trở nên nhu hòa. Năm đó, khi Trần Thiên Khanh còn học đại học, thỉnh thoảng sẽ mời gã ăn mì. Bên cạnh trường của Trần Thiên Khanh có quán mì xào đặc biệt chính hiệu, hương vị rất ngon.

Lục Chính Phi: “Đi thôi.”

Trần Thiên Khanh sau khi vào WC rửa mặt mới cùng Lục Chính Phi ra ngoài.

Lái xe đến trường học hơn hai mươi phút, Lục Chính Phi tìm chỗ đậu xe rồi cùng Trần Thiên Khanh bước vào quán mì.

Lúc này đã sáu giờ rưỡi, đã qua giờ ăn cơm cao điểm, Lục Chính Phi gọi mì cà chua trứng gà, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi cùng gọi giống hệt nhau.

Lục Chính Phi: “Ủa, em không phải không thích ăn chua sao?”

Động tác Trần Thiên Khanh đang cầm thực đơn dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Người đều sẽ thay đổi.”

Lục Chính Phi gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Trần Thiên Khanh gọi xong món ăn, nhìn Lục Chính Phi đột nhiên nói: “Vậy anh thích tôi trước đây, hay là tôi bây giờ.”

Lục Chính Phi cười lên: “Đây là câu hỏi gì?”

Trên mặt Trần Thiên Khanh lại không có một chút ý cười: “Tôi nói nghiêm túc.”

Lục Chính Phi thấy Trần Thiên Khanh không giống đang nói đùa, suy nghĩ một hồi lâu mới nghiêm túc nói: “Nếu em vẫn giống như trước đây, anh sợ cho dù anh có làm gì, cũng không thể cảm động được em.”

Tay Trần Thiên Khanh không khỏi nắm chặt.

Lục Chính Phi lại nói: “Nếu em không thay đổi, anh cảm thấy, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Cho nên, “Trần Thiên Khanh” và Lục Chính Phi, tựa hồ sẽ không bao giờ có kết quả tốt đẹp. Tính cách là trời sinh, có người đã định trước chỉ có thể làm bạn, không cách nào làm người yêu. Bất kể có yêu bao nhiêu, nhưng họ vẫn không thể bên nhau. Một khi cưỡng ép thay đổi vận mệnh, họ sẽ thành một đôi vợ chồng bất hoà. Tựa như “Trần Thiên Khanh” và Lục Chính Phi ở kiếp trước.

“Trần Thiên Khanh” chân chính là một thanh kiếm. Cậu sẽ không bởi vì tôi luyện mà biến thành vô dụng, ngược lại càng ngày càng sắc bén, cuối cùng thương tổn người, cũng đâm chết bản thân cậu.

Nếu như không có cái chết của “Trần Thiên Khanh” triệt để phá hủy “Lục Chính Phi”, “Lục Chính Phi” sau khi sống lại có lẽ sẽ vẫn tự phụ như trước, cảm thấy mình có thể làm cho “Trần Thiên Khanh” hạnh phúc.

Người đang ngồi trước mặt hắn chính là Lục Chính Phi, chưa từng trải qua cái chết của “Trần Thiên Khanh”, cho nên gã vẫn như trước đây, cho rằng gã và “Trần Thiên Khanh” tràn đầy hy vọng, hai người có thể làm bạn đời này, mãi mãi hạnh phúc.

Nhưng “Trần Thiên Khanh” lại không cảm thấy vậy. Trên thế giới này, cho dù ở đâu, người có thể làm cho “Trần Thiên Khanh” hạnh phúc không phải là hắn. Mà ở đây, người có thể làm cho Lục Chính Phi hạnh phúc, tựa hồ cũng chỉ có “Lục Chính Phi”.

Nhưng là, hắn có tư cách sao, làm cho Lục Chính Phi hạnh phúc? Là một tội nhân, ý nghĩa sống lại của hắn, không phải là để nhìn hy vọng của Lục Chính Phi từng chút tan biến sao?

Đó là một lựa chọn mâu thuẫn, đến nay, Trần Thiên Khanh cũng không có đáp án.

Mì được đưa lên, còn bốc lên hơi nóng hôi hổi.

Mì sốt cà chua nhìn qua có vẻ rất ngon miệng, Lục Chính Phi dùng đũa gắp lên, nhét vào miệng.

Trần Thiên Khanh cũng bắt đầu chậm rãi ăn, hắn vốn không thích ăn những thứ có hương vị nặng, mà “Trần Thiên Khanh” chân chính thì khác, cậu thích ăn nhất là mì bò xào ớt xanh.

Sợi mì rất dai, cùng với nước sốt càng ngon miệng, Trần Thiên Khanh nhấm nuốt sợi mì, bỗng nhiên có loại ảo giác thời gian quay về ngày nào đó. Hắn dường như nhìn thấy Lục Chính Phi đang ngồi đối diện biến thành “Trần Thiên Khanh”, ngồi ở chỗ kia, hướng hắn hơi hơi nở nụ cười.

Trong nụ cười kia không có thống khổ, không có oán hận, chỉ có thỏa mãn vui sướng.

Nhưng ảo giác này chỉ trong nháy mắt, người đối diện lần thứ hai trở về là Lục Chính Phi.

“Miệng em dính nước sốt.” Lục Chính Phi đang ăn, bỗng nhiên ghé mặt qua sát vào Trần Thiên Khanh, vô cùng vô sỉ liếm khóe miệng Trần Thiên Khanh một cái. Gã cũng không sợ Trần Thiên Khanh tức giận, ngược lại còn vô cùng vui vẻ khẽ nở nụ cười.

Sắc mặt Trần Thiên Khanh âm trầm: “Cười cái gì?”

Lục Chính Phi: “Không có gì, chỉ là cảm thấy rất vui vẻ.”

Trần Thiên Khanh trừng mắt nhìn Lục Chính Phi, lấy khăn giấy ra lau lau khóe miệng của mình.

Lục Chính Phi: “Bảo bối, em có muốn kết hôn với anh không?”

Trần Thiên Khanh: “Nếu tôi nói không muốn, anh sẽ đồng ý?”

Lục Chính Phi: “Đương nhiên sẽ không đồng ý, ừm, chỉ là anh cảm giác em sẽ đồng ý. Dù sao đời này em là của anh.” Vừa nói, gã vừa lấy từ túi ra một cái hộp nhỏ, sau đó mở ra trước mặt Trần Thiên Khanh, ở bên trong là một đôi nhẫn kim cương màu trắng bạc.

Hình dạng chiếc nhẫn đối với Trần Thiên Khanh mà nói, là xa lạ. Đời trước, hắn cũng mua cặp nhẫn cho “Trần Thiên Khanh” chân chính, chẳng qua hình dạng không giống, mà người đeo nhẫn, chỉ có một mình hắn.

Lục Chính Phi: “Bảo bối, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Trần Thiên Khanh cười nhạo một tiếng: “Nếu anh hỏi tôi, tôi có nguyện ý cưới anh vào cửa hay không, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ một chút.”

Lục Chính Phi ngây ngẩn, lập tức quyết định cải biến lời kịch thật nhanh, gã nói: “Vậy em có nguyện ý cùng anh bên nhau cả đời?”

Quán mì đơn sơ, trong không khí mang theo khói dầu mỡ, đĩa mì mới ăn được một nửa, hết thảy đều là cảnh không mấy tốt đẹp, nhưng Lục Chính Phi vẫn lấy ra thứ mà gã đã chuẩn bị rất lâu, gã có cảm giác, Trần Thiên Khanh sẽ chịu đeo lên chiếc nhẫn này.

Trần Thiên Khanh cũng không để Lục Chính Phi thất vọng. Hắn ngưng mắt nhìn Lục Chính Phi một hồi lâu mới chậm rãi vươn tay, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra.

Sau đó lại lấy một tư thái thành kính đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay phải của mình.

Đây là hình ảnh mộng tưởng đã rất lâu của Trần Thiên Khanh. Hắn nhìn chằm chằm vào ngón áp út của mình, lại cảm thấy có gì đó đang lên men ở trong lòng. Đời trước, nguyện vọng của hắn không thể thực hiện, nhưng giờ này khắc này, hắn lại lấy một hình thức khác, thực hiện nguyện vọng.

Trần Thiên Khanh rốt cuộc đeo lên chiếc nhẫn của Lục Chính Phi. Trên làn da trắng nõn, chiếc nhẫn giống như tản mát ra ánh sáng thánh khiết, ánh sáng đâm vào mắt làm Trần Thiên Khanh đau đớn, nước mắt theo gò má của hắn, chậm rãi rơi xuống.

Lục Chính Phi nhìn Trần Thiên Khanh rơi lệ. Gã biết đây không phải là nước mắt vui sướng, bởi vì trong ánh mắt của Trần Thiên Khanh lúc này, tất cả đều là thống khổ bi thương. Nhưng mà bên dưới loại tình cảm đau thương này, lại như cất dấu thứ gì đó mà gã không hiểu.

Lục Chính Phi ôm lấy Trần Thiên Khanh: “Em đừng khóc, em vừa khóc, anh đã muốn khóc theo em.”

Trần Thiên Khanh hờ hững không nói, sau một lát, mới nhẹ nhàng thở dài: “Lục Chính Phi, anh có biết không, tôi rất hâm mộ anh.”

Lục Chính Phi sửng sốt trong giây lát: “Nhưng mà bảo bối, những gì anh có, đều là của em.”

Trần Thiên Khanh lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Anh có, tôi vĩnh viễn không chiếm được.”

Người chết cũng đã chết, mà người còn sống, cuối cùng vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình.

Lục Chính Phi của thế giới này, là may mắn.