Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 55: Số mệnh trêu đùa




Làm một người mẹ, Liễu Mai Hoa quả thực là một bà mẹ tuyệt vời. Bà thương yêu “Trần Thiên Khanh”, sẵn sàng trả giá tất cả mọi thứ vì cậu.

Mà tình cảm hai mẹ con “Trần Thiên Khanh” cực kỳ tốt, chính bởi vì như vậy, nên khi Trần Thanh Dương và Liễu Hoa Mai bị tai nạn giao thông trên đường cao tốc mà chết, “Trần Thiên Khanh” liền hận Lục Chính Phi tới tận xương tủy.

Cái chết của Liễu Hoa Mai là ngoài ý muốn, nhưng “Trần Thiên Khanh” vẫn cho rằng nguyên nhân là tại Lục Chính Phi. Bởi vì nếu Lục Chính Phi không giam giữ cậu, thì cha mẹ Trần cũng sẽ không vội vàng từ thành phố B chạy tới thành phố A, cuối cùng bỏ mạng trên đường cao tốc.

Trước khi Trần Thiên Khanh đi, Liễu Hoa Mai gói ghém cho hắn một đống đặc sản lớn.

Cha mẹ chính là những người muốn đem tất cả mọi thứ tốt nhất trong nhà cho con cái của mình, Trần Thiên Khanh không từ chối được, đành mang hết theo.

Thành phố B đã ngừng đổ tuyết, tiết trời nắng lên sáng sủa, thích hợp đi ra ngoài. Trần Thanh Dương lái xe đưa Trần Thiên Khanh ra sân bay, Liễu Hoa Mai lại dặn dò cẩn thận một lượt mới thả hắn đi.

Trước ý tốt của mẹ Liễu, Trần Thiên Khanh đều đáp ứng.

Liễu Hoa Mai dặn: “Thiên Khanh, một mình con ở đó nhớ chú ý sức khỏe, nếu tiền không đủ dùng thì gọi điện thoại cho mẹ với ba con, ngàn vàn đừng làm khổ bản thân.”

Trần Thiên Khanh gật đầu, tiện tay tắt cuộc gọi đến của Lục Chính Phi. Bây giờ, hắn cái gì cũng không đủ, thứ duy nhất không thiếu chính là tiền.

Cho đến khi gần lên máy bay, Liễu Hoa Mai vẫn lôi kéo Trần Thiên Khanh dặn dò liên tục, bà nói: “Ba mẹ ở xa con, con phải cố gắng tự chăm sóc lấy chính mình.”

Trần Thiên Khanh gật đầu, ôm cha mẹ một cái, sau đó vào chỗ kiểm tra an ninh.

Liễu Hoa Mai đứng xa xa nhìn theo bóng dáng của hắn, thở dài nói với chồng: “Ba đứa nhỏ à, sao lòng tôi lại khó chịu thế này?”

Trần Thanh Dương ôm lấy vợ: “Đừng khó chịu nữa, một thời gian ngắn, nó lại về mà.”

Vài giờ sau Trần Thiên Khanh tới thành phố A.

Dọc đường đi đều có nhiều cuộc gọi từ Lục Chính Phi, mấy hôm trước gã đã được thả ra, biết hôm nay Trần Thiên Khanh tới nơi, nên sáng sớm đã ra đến sân bay chờ người.

Máy bay vừa đáp xuống, Trần Thiên Khanh đi ra ngoài đã thấy Lục Chính Phi đứng ở xa xa phất tay với hắn.

Hơn một tháng không gặp, Lục Chính Phi gầy đi, nhưng nhìn từ ánh mắt tới tinh thần, lại cực kỳ phấn chấn.

Trần Thiên Khanh vẫn đi về hướng gã.

Lục Chính Phi tiện tay nhận lấy hành lý trong tay Trần Thiên Khanh rồi hỏi: “Sao không nghe điện thoại của anh?”

Trần Thiên Khanh trả lời: “Ba mẹ tôi ở đó, không tiện nghe.”

Gã nói tiếp: “Mấy tháng không gặp, em không nhớ anh chút nào sao?”

Trần Thiên Khanh ngẩng đầu lên, liếc gã một cái, cười: “Tôi nói nhớ thì anh sẽ tin sao?”

Lục Chính Phi không nói được lời nào, nếu hắn nói như thế, có lẽ gã thật sự sẽ không tin, ngược lại sẽ nghĩ hắn có vấn đề.

Trần Thiên Khanh nhìn biểu tình của gã, thản nhiên nói: “Cho nên đã biết thì cần gì phải hỏi.”

Lục Chính Phi phát hiện gã ngày càng không có cách nào với Trần Thiên Khanh. Không tức giận được, lại không bỏ xuống được, gã giống như một con lừa đi theo củ cà rốt, Trần Thiên Khanh ném cà rốt theo hướng nào, gã liền chạy theo hướng đó.

Lục Chính Phi để hành lí của Trần Thiên Khanh vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế lái.

Lên xe xong, trong lòng Trần Thiên Khanh có chút không thoải mái, nhưng lại không nói rõ được chỗ nào không thoải mái, dù sao thật giống như trái tim bị ai bóp nhẹ, không thở nổi.

Lục Chính Phi nói: “Sao sắc mặt em khó coi như vậy?

Trần Thiên Khanh đáp: “Khó coi?” Hắn nhìn gương chiếu hậu trên đỉnh đầu, mới nhận ra sắc mặt mình rất khó coi, quả thực giống như tờ giấy vừa bị ngâm nước.

Lục Chính Phi đưa tay sờ sờ tay hắn: “Tay em…. rất lạnh.”

Không biết tại sao, tâm trạng Trần Thiên Khanh có chút phiền não, hắn gạt mạnh tay Lục Chính Phi ra, mất kiên nhẫn nói: “Tôi ngày thường không phải đều như vậy sao?”

Lục Chính Phi có chút lo lắng nhìn hắn, nhưng không dám kích thích nữa, vì thế đành khởi động xe, hướng về nhà.

Đầu xuân, nhiệt độ đã ấm lên, tuy vẫn hơi lạnh nhưng tốt hơn mùa đông rất nhiều.

Hệ thống sưởi trong xe điều chỉnh vừa đủ, Lục Chính Phi vừa lái xe vừa quan sát Trần Thiên Khanh ngồi trên ghế phó lái.

Sắc mặt hắn không tốt lên, vẫn là màu trắng bệch không có chút máu nào, hắn ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, giống như một pho tượng do danh họa tức giận nào đó tạc nên, thật khiến tâm lý người quan sát phải hoảng hốt.

Trên đường cao tốc ra khỏi sân bay, Lục Chính Phi nhân lúc đèn đỏ mà cầm tay hắn, lúc này khẳng định Trần Thiên Khanh không được bình thường mới nói: “Thiên Khanh, tay em sao vẫn lạnh vậy?”

Tầm mắt của Trần Thiên Khanh có chút tán loạn, không trả lời, mặc kệ Lục Chính Phi nắm tay.

Lục Chính Phi gọi: “Thiên Khanh?” Gã gọi xong, vội vàng dùng tay sờ trán Trần Thiên Khanh, lúc này mới nhận ra Trần Thiên Khanh đổ mồ hôi lạnh, môi cũng xám trắng.

Lục Chính Phi luống cuống hỏi: “Thiên Khanh, em không thoải mái chỗ nào?”

Trần Thiên Khanh rất lâu sau mới chậm rãi đáp: “Chính là ở trong lòng…. khó chịu.”

Loại khó chịu này không có nguyên nhân, giống như một cảm giác bất chợt, rút cả linh hồn từ cơ thể ra, cách ly một tầng thủy tinh với xung quanh, khiến câu hỏi của Lục Chính Phi cũng trở nên mơ hồ khó hiểu.

Chuông điện thoại của Trần Thiên Khanh bỗng nhiên reo lên, làm hắn tỉnh táo hơn một chút.

Mắt thấy đã qua đèn đỏ, Lục Chính Phi không do dự nữa, mà thay đổi ý định đi đến bệnh viện.

Trần Thiên Khanh chậm chạp nhận điện thoại, bên kia điện thoại, truyền tới giọng nói lạnh lùng xa lạ, người kia nói: “Xin hỏi cậu có phải là Trần Thiên Khanh không?”

Trần Thiên Khanh khẽ đáp lại một tiếng.

Người kia nói tiếp: “Cha mẹ cậu xảy ra tai nạn giao thông, tương đối nghiêm trọng, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện, cậu mau tới xem tình hình.”

Đầu Trần Thiên Khanh nổ ‘ầm’ một tiếng, miệng hắn thở dốc, không nói được gì.

Đầu bên kia còn gọi thêm vài tiếng, sau một lát, hình như nghe thấy Trần Thiên Khanh thở dốc, đành thở dài nói: “Mau nắm bắt thời gian.”

Lục Chính Phi luôn luôn chú ý tới Trần Thiên Khanh, nhìn thấy hắn nhận điện thoại xong, vẻ mặt trông giống như không thể thở được, trong lòng liền quýnh lên, nhanh chóng tùy tiện tìm chỗ đỗ xe lại, tháo dây an toàn rồi xoay người ôm lấy Trần Thiên Khanh.

Lục Chính Phi ôm lấy hắn, nhanh chóng bị hắn dọa sợ, vội nói: “Thiên Khanh, Thiên Khanh, thở đi, thở đi!”

Cũng không biết sau bao lâu, cổ họng Trần Thiên Khanh phát ra âm thanh nặng nề, sau đó, giọng hắn nhẹ gần như không phát ra tiếng: “Giúp tôi mua vé máy bay quay về thành… phố B…”

Lục Chính Phi ngay lập tức đoán ra người nhà hắn xảy ra chuyện, cũng không dài dòng mà gọi điện cho người mua vé đến thành phố B một cách nhanh nhất, sau đó nói: “Thiên Khanh, em đừng vội, có anh ở bên cạnh em.”

Trần Thiên Khanh hình như bình tĩnh hơn một chút: “Quay lại sân bay.”

Lục Chính Phi biết lúc này nhiều lời cũng vô ích, đành phải thắt dây an toàn cho hắn xong, mới lái xe quay lại sân bay.

Trần Thiên Khanh ngồi ở ghế phụ, trầm mặc cúi thấp đầu, cho đến khi tới sân bay, Lục Chính Phi mới nghe thấy hắn mở miệng nói: “Lục Chính Phi, vì sao?”

Lục Chính Phi không biết phải trả lời câu hỏi này của hắn như thế nào.

Trần Thiên Khanh cũng không nói tiếp, cho đến khi lên máy bay, cả người hắn dường như không còn cảm giác nữa.

Lúc xuống máy bay, Trần Thiên Khanh rất muốn gọi điện thoại hỏi thăm chút tình hình, nhưng hắn không dám, thật sự không dám. Hắn sợ nghe thấy từ đầu bên kia nói “Trần Thiên Khanh, xin nén bi thương” —– Hắn không biết, nếu hắn nghe thấy bốn chữ ‘xin nén bi thương’, sẽ trở nên như thế nào.

Đây không phải tình cảm của hắn, tình cảm của hắn với Liễu Hoa Mai không nhiều, đây là tình cảm thuộc về thân thể này, tình cảm của “Trần Thiên Khanh chân chính”.

“Trần Thiên Khanh” khi đó nghe được tin tức về cha mẹ, cảm giác của cậu hẳn giống như lúc này.

Người như bay trên trời, tất cả xung quanh, đều mông lung mà tĩnh lặng.

Lục Chính Phi không biết an ủi hắn thế nào, người bên cạnh giống như đã mất đi linh hồn, bộ dạng yên lặng khiến gã không biết nên nói gì mới phải.

Lục Chính Phi không nói gì, Trần Thiên Khanh cũng vậy, cho đến khi trở lại thành phố B, hai người cũng không nói chuyện gì.

Trần Thiên Khanh chết lặng hỏi cha mẹ ở bệnh viện nào, rồi vội vã cùng Lục Chính Phi đi tới.

Thật ra trong lòng hắn đã có chuẩn bị. Bởi vì khi hắn gọi điện, người bên kia hình như có chút muốn nói lại thôi, Trần Thiên Khanh không đợi người kia nói rõ, mà trực tiếp cúp điện thoại.

Giống như suy đoán của Lục Chính Phi, người nhà Trần Thiên Khanh xảy ra chuyện, nhưng lại nghiêm trọng hơn suy đoán của gã rất nhiều, bởi vì người xảy ra chuyện lại là cha mẹ Trần.

Lục Chính Phi nhìn bộ dáng trầm mặc tái nhợt của Trần Thiên Khanh, trong ánh mắt lộ ra vẻ khủng hoảng, gã khẽ nói: “Thiên Khanh, em đừng dọa anh.”

Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm gã hồi lâu, cuối cùng xoay người đi vào bệnh viện, không nói câu nào với gã nữa.

Đèn phòng cấp cứu đã tắt, Trần Thiên Khanh cũng không đi hỏi y tá, mà đi tìm từng phòng từng phòng trong bệnh viện.

Lục Chính Phi biết hắn không muốn biết đáp án, gã nói: “Thiên Khanh, có anh ở đây, em đừng sợ.”

Trần Thiên Khanh nói: “Trong ICU() không có người.”

() ICU (Intensive care unit) tạm dịch là : các đơn vị Hồi sức cấp cứu, Điều trị tích cực, Chăm sóc đặc biệt…)

Lục Chính Phi ngẩn người, không biết nên nói gì.

Trần Thiên Khanh thở hổn hển thật mạnh: “Tôi… nếu vào nhà xác tìm thấy họ thì sao?”

Lục Chính Phi chỉ có thể vươn tay ôm chặt hắn.

Sau đó Lục Chính Phi tìm y tá hỏi tình hình cụ thể.

Y tá nghĩ Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi là người nhà người gặp nạn, ngữ khí có chút thương hại, cô nói: “Vợ chồng hai người họ không cứu được… Các cậu là gì của họ?”

“Con trai.” Lục Chính Phi lăng lăng nói: “Tôi là con trai của họ.”

Y tá nói xin nén bi thương rồi vội vàng đi ra.

Lục Chính Phi không biết nói gì: “Thiên Khanh, em cứ khóc đi, khóc được sẽ tốt hơn….”

Trần Thiên Khanh hỏi: “Đây chính là cảm giác của cậu ấy ư?”

Lục Chính Phi không hiểu ý hắn.

Trần Thiên Khanh nói: “Tôi bây giờ… lại có thể… biết được.”

Lục Chính Phi hỏi: “Thiên Khanh, em đang nói gì vậy?”

Trần Thiên Khanh lạnh nhạt nhìn gã: “Anh là Lục Chính Phi?”

Hỏi xong, hắn lại cười: “Tôi đây, rốt cuộc là ai?”