Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 53: Người say




Mà ngay cả Trần Thiên Khanh cũng không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại bị một bình rượu dễ dàng thu phục.

Khi hắn phát hiện đầu mình đầu hơi choáng váng, hơn nữa còn không kiểm soát được những gì mình nói thì đã quá muộn.

Vương Vu Lân cũng không nghĩ tới có người tửu lượng kém đến thế, còn chưa hết một bình rượu đã say, lại còn nói một câu không rõ nghĩa với anh ta như vậy.

Cái gì gọi là “Anh đấu không lại tôi”? Vương Vu Lân thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải anh ta thật sự đã gặp Trần Thiên Khanh ở nơi nào rồi hay không.

Trần Thiên Khanh lại rót thêm một ly rượu, vừa uống xong tự chủ liền kém đi. Mới vừa rồi còn cầm ly nhấp chút rượu, lúc này đã đưa lên miệng uống ừng ực.

Trần Thiên Khanh uống hết một ly, sau đó đặt ly thật mạnh lên bàn, hướng về phía Vương Vu Lân hào hùng nói: “Uống!”

Vương Vu Lân chậm rãi nâng ly rượu trong tay lên uống cạn.

Trần Thiên Khanh lại bắt đầu uống ly thứ hai. Vương Vu Lân thấy thế, mở miệng nói: “Cậu say rồi.”

Trần Thiên Khanh không hề gì khoát tay, ngữ khí đã có chút hàm hồ: “Không, không say.”

Vương Vu Lân yên lặng buồn cười, anh ta không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được một người kì quái, trước mặt người xa lạ lại có thể thả lỏng như vậy.

Cũng không thể trách Trần Thiên Khanh không cẩn thận. Đời trước hắn biết rõ tính hướng của Vương Vu Lân, cho nên đời này hắn hoàn toàn không xem Vương Vu Lân là đối thủ, ngược lại khi nhìn thấy Vương Vu Lân, còn nhớ tới “Trần Thiên Khanh chân chính”.

Nâng chén tiêu sầu càng thêm sầu, không đến một khắc, một bình rượu đã vào bụng.

Lúc này, Vương Vu Tiểu vốn luôn ở gần đó quan sát đi tới. Cô thấy Trần Thiên Khanh lại khui thêm một bình nữa, rót đầy rượu vào ly của Vương Vu Lân và của mình, sau đó nâng ly lên ừng ực uống cạn.

Vương Vu Tiểu nói: “Anh?”

Vương Vu Lân vốn không khéo miệng, càng ít làm mấy chuyện khuyên nhủ người khác, thấy Trần Thiên Khanh một bộ uống rượu giải sầu, gọi bồi bàn đến dọn hết vỏ rượu dư lại ở trên bàn đi, thuận tiện tính tiền. Lúc này thấy Vương Vu Tiểu tiến đến, nhíu mày nói: “Là chuyện tốt em làm đấy.”

Vương Vu Tiểu cười ngượng: “Anh, em chỉ muốn đùa một chút, hơn nữa nhìn các anh như là nhất kiến như cố….”

Vương Vu Lân nói: “Cậu ấy uống rượu, làm sao đây?”

Vương Vu Tiểu lúc này mới nhìn thoáng qua Trần Thiên Khanh đang ôm ly rượu không chịu buông tay.

Tuy đèn trong quán bar mờ nhạt, nhưng ai cũng có thể nhận ra tình trạng của Trần Thiên Khanh lúc này là như thế nào, cô nói: “Anh, anh thật không thích nam sao? Công phu mời rượu này thật tốt quá đi.”

Vương Vu Lân: “…..” Anh ta liệu có thể nói là căn bản anh và Trần Thiên Khanh chưa nói được mấy câu không?

Vương Vu Tiểu nói: “Có điều người này nhìn cũng không tồi, anh thật sự không muốn suy nghĩ một chút?”

Vương Vu Lân mặt không đổi sắc trừng mắt nhìn Vương Vu Tiểu, Vương Vu Tiểu lập tức co rụt bả vai lại, cô thỏa hiệp nói: “Được rồi, tùy tiện tìm một khách sạn ném anh ấy vào, em xem như sợ anh rồi.”

Trần Thiên Khanh uống sạch rượu còn lại trong ly, lại bắt đầu tìm kiếm trên bàn, kết quả tìm nửa ngày cũng không tìm được, không vui lè nhè nói: “Rượu đâu?”

Vương Vu Tiểu sở dĩ muốn tiếp cận Trần Thiên Khanh, là vì cô thích ngoại hìnhcủa Trần Thiên Khanh. Tuy bị Trần Thiên Khanh cảnh báo rằng hắn chỉ thích nam, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định, cô nói: “Anh, anh ấy thật thích nam sao?”

Vương Vu Lân ừ một tiếng.

Vương Vu Tiểu thở dài: “Đầu năm nay đàn ông tốt đều thích đàn ông, trách không được em không tìm được bạn trai.”

Vương Vu Lân biết rõ cô em gái này không thể nhờ cậy được gì, anh ta nói: “Em về trước đi, anh đưa cậu ấy đi khách sạn.”

Vương Vu Tiểu còn muốn nói thêm, nhưng trước ánh mắt sắc bén của Vương Vu Lân, rề rà nửa ngày sau, đành phải đồng ý đề nghị của Vương Vu Lân, không cam lòng mà cùng vài người bạn rời đi.

Trước khi đi còn không quên dặn Vương Vu Lân phải chú ý an toàn, nhớ rõ mang khoác.

Vương Vu Lân đối với cô em gái này thật không có biện pháp, đơn giản không để ý tới, đỡ Trần Thiên Khanh từ quán bar đi ra.

Cả người Trần Thiên Khanh mơ mơ màng màng. Người say đều dễ dàng bộc lộ hết những áp lực cảm xúc trong lòng ra, tỷ như Trần Thiên Khanh giờ phút này, điều muốn làm nhất chính là muốn giết chết chính mình.

Vương Vu Lân mới vừa đỡ Trần Thiên Khanh ra cửa chợt nghe Trần Thiên Khanh mắng: “Anh… Anh thật là một kẻ ngốc!”

Vương Vu Lân hỏi: “Cậu mắng ai?”

Trần Thiên Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Lục Chính Phi!”

Cái tên này ngược lại Vương Vu Lân đã từng nghe nói qua, là con trai của Lục lão tam, chẳng lẽ Trần Thiên Khanh và người Lục gia có quan hệ? Vương Vu Lân vừa nghĩ tới đây chợt phát hiện khúc rẽ bên kia có ánh sáng hiện lên. Anh ta chỉ sửng sốt một giây, tức khắc kịp phản ứng —- đó là đèn flash của máy chụp ảnh.

Nếu là bình thường Vương Vu Lân nhất định sẽ đuổi theo, nhưng lúc này ở bên cạnh anh lại là một con ma men, con ma men này còn không ngừng chỉ trích tên khốn Lục Chính Phi.

Không có cách nào, Vương Vu Lân đành phải gọi điện cho Vương Vu Tiểu.

Vương Vu Tiểu mới vừa rời quán bar đang chuẩn bị đi ăn bữa khuya thì nhận được điện thoại của Vương Vu Lân, cô vừa nghe xong liền vui vẻ nói: “Anh, anh còn thật sợ bị người ta hiểu lầm là đồng tính luyến ái a.”

Vương Vu Lân nói: “Em biết người tên là Trần Thiên Khanh này sao?” Anh ở trong quân đội thời gian dài, có một số việc không biết, cho nên phải hỏi Vương Vu Tiểu.

Vương Vu Tiểu nghe xong cái tên này, trầm tư hai giây: “Có chút quen thuộc, nhưng nghĩ không ra.”

Vương Vu Lân hỏi: “Vậy Lục Chính Phi thì sao?”

Vương Vu Tiểu trực tiếp phun ra một câu “Ôi, fu” Cô tiếp tục nói: “Em nhớ ra rồi! Trần Thiên Khanh không phải là tình nhân của Lục Chính Phi sao?! Người này mà chúng ta cũng có thể gặp được!”

Vương Vu Lân nhíu mày: “Nói rõ ràng.”

Vương Vu Tiểu nói: “Lục Chính Phi chắc anh biết rồi chứ? Trước đây anh ta đến trường đại học muốn tìm một anh sinh viên, nghe nói gọi là Trần Thiên Khanh, em đây còn chưa từng gặp mặt, sao biết được lại trùng hợp như thế a.”

Vương Vu Lân cũng không biết nên nói gì, anh ta nhìn Trần Thiên Khanh đang ở bên cạnh say đến bất tỉnh nhân sự, nói: “Vương Vu Tiểu, em nói có phải em lại ngứa da rồi không?”

Vương Vu Tiểu xấu hổ cười hai tiếng, chuyện này đích thật là cô gây ra, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô a, cô sao có thể nghĩ tùy tiện đi chơi một chút là có thể gặp được “người quen” cơ chứ!

Vương Vu Tiểu nói: “Anh… Anh đừng trách em nữa, việc cấp bách bây giờ là tìm ra người đã dám chụp ảnh.” Lần này bọn họ đi ra chơi có vài người, tuy rằng quan hệ khá tốt, nhưng ai có thể lường được lòng người chứ.

Vương Vu Lân hỏi: “Em đang ở với những người nào?”

Vương Vu Tiểu cầm điện thoại đi ra xa một chút, lần lượt nói tên những người đang ở bên cạnh cô.

Vương Vu Lân nói: “Em gọi điện thoại cho tiểu Ngư, hỏi cô ấy đang ở đâu.”

Vương Vu Tiểu dạ một tiếng, nói sẽ gọi điện cho người nọ.

Vương Vu Lân lúc này mới cất di động vào túi, lại nhìn Trần Thiên Khanh lúc đầu vô cùng phẫn nộ hiện tại lại không có biểu tình gì, do dự lát, vẫn là đi tìm một khách sạn ở gần đó.

Trần Thiên Khanh không tiếp tục mắng chửi, bị Vương Vu Lân ôm vào trong ngực, an tĩnh giống con thỏ nhỏ. Sắc mặt của hắn đều vì men say mà đỏ ửng, bởi vì khát nước, còn thường liếm liếm đôi môi vốn đã vô cùng hồng nhuận. Vương Vu Lân nửa ôm nữa đỡ Trần Thiên Khanh, chỉ cảm thấy người này vô cùng gầy, có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn, hơn nữa tính cách khi say rượu và tửu lượng đều không tốt, quả thực chính là chuyên gia đến hại anh mà.

Vừa vào phòng, Vương Vu Lân lập tức đặt Trần Thiên Khanh lên giường.

Trần Thiên Khanh kéo tay áo của Vương Vu Lân, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi thật sự không thích anh!”

Vương Vu Lân: “…..” Không sao, tôi cũng không thích cậu.

Trần Thiên Khanh nói: “Anh rốt cuộc có gì tốt? Thiên Khanh vì sao lại thích anh… Tôi anh tuấn hơn anh…” Rượu vào nói lời thật, hôm nay xem như hắn đã nói được những lời mà hắn luôn muốn nói.

Vương Vu Lân nghe Trần Thiên Khanh nói xong lại muốn cười, cái gì gọi là Thiên Khanh vì sao lại thích anh, bản thân cậu không phải chính là Trần Thiên Khanh sao.

Trần Thiên Khanh tiếp tục nói: “Được, tôi thừa nhận anh cao hơn tôi, nhưng chỉ là cao hơn một chút.” Vừa nói, vừa vươn ra ngón trỏ và ngón cái, vô cùng keo kiệt mà so đo từng mili.

Vương Vu Lân: “Quá ít.”

Trần Thiên Khanh cả giận nói: “Không thể nhiều hơn!”

Vương Vu Lân: “……” Anh không nên so đo với một con ma men.

Lúc này, Vương Vu Tiểu lại điện thoại đến, anh nhìn Trần Thiên Khanh một cái, đi ra hành lang tiếp điện thoại.

Vương Vu Tiểu nói: “Anh, sao anh biết Bích Trì chụp hình anh? Em gọi điện hỏi cô ấy đang ở đâu, cô ấy nói đang cùng Tiểu Thành đi ăn khuya, em lại gọi cho Tiểu Thành, cô ta quả nhiên là thúi lắm! Tiểu Thành nói cô ta để quên ví, quay về quán bar tìm!”

Vương Vu Lân nói: “Anh đoán.”

Vương Vu Tiểu nói: “Vậy làm sao bây giờ?” Cô vốn cho rằng Trần Thiên Khanh chỉ là một người qua đường, cho nên cũng không để tâm đến chuyện này lắm. Nhưng cô bạn Tiểu Ngư kia hiển nhiên đã nhận ra thân phận của Trần Thiên Khanh, cho nên mới tìm cơ hội quay lại quán bar chụp ảnh, lại không nghĩ rằng bị Vương Vu Lân phát hiện.

Vương Vu Lân nói: “Chuyện em gây ra, sao lại hỏi anh làm thế nào?”

Vương Vu Tiểu xì một tiếng khinh miệt: “Nếu em biết anh ta là gay em còn đến gần sao.”

Vương Vu Lân nói: “Vậy em kéo anh qua làm gì?”

Vương Vu Tiểu nói: “Anh, anh sao lại vô tình như vậy a, vừa rồi khi nói chuyện với người ta sao anh không chê em nhiều chuyện? Nếu em không kéo anh qua anh có thể cùng người ta tán gẫu vui vẻ như vậy sao!”

Vương Vu Lân: “……” Anh ta thật sự là không hiểu, cô em gái nhà mình sao có thể đem chuyện hai người đàn ông nói ra nhẹ nhàng đơn giản thế cơ chứ ?

Vương Vu Tiểu nói tiếp: “Anh cũng không thể không chịu trách nhiệm nha! Người ta mặc dù là tiểu tình nhân của Lục Chính Phi, nhưng bây giờ là tự do yêu đương —- không đúng, là tự do bao dưỡng!”

Vương Vu Lân lạnh lùng kêu lên: “Vương Vu Tiểu.”

Vương Vu Tiểu nháy mắt nín thở, cô giả bộ khóc lóc nói: “Được rồi, em sai, nếu mẹ hỏi, em sẽ nói Trần Thiên Khanh là bạn của em… Chỉ là nhờ anh giúp đỡ mà thôi.”

Vương Vu Lân nói: “Em tìm người hỏi thăm một chút chuyện giữa Lục Chính Phi cùng Trần Thiên Khanh.”

Vương Vu Tiểu sửng sốt: “Anh…. anh sẽ không thật sự có hứng thú với anh ta đó chứ ?” Vì cô đã biết tính hướng của anh mình, cho nên mới không kiêng nể gì, nếu cô thật sự không cẩn thận bẻ cong Vương Vu Lân, cha mẹ cô sẽ giết cô mất.

Vương Vu Lân nói: “Em nói thử xem!” Dứt lời liền cúp điện thoại.

Vương Vu Tiểu ở bên kia lộ ra vẻ mặt trời sắp sập đến nơi.