Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 15: Không “cứng” được thì làm thế nào?




Kỳ nghỉ hè nhanh chóng trôi qua.

Vào những ngày này, Trần Thiên Khanh dành hầu hết thời gian để hồi phục sức khỏe và đọc sách, đến lúc khai giảng, hắn đã có thể đi lại mà không cần dùng nạng.

Trường Trần Thiên Khanh khai giảng vào mùng ba tháng chín, sau sinh nhật Lục Chính Phi hơn mười ngày, mười mấy ngày này Lục Chính Phi đều không nói chuyện với hắn, trông có vẻ bị tổn thương thật sự, thậm chí còn phái người khác đưa hắn đến trường.

Trần Thiên Khanh chỉ làm như không nhận ra vẻ mặt âm trầm của gã, dù sao thì Lục Chinh Phi cũng không làm gì với hắn, cứ giằng co như vậy hắn cũng không sao cả.

Chúc Mậu vốn cho rằng Trần Thiên Khanh sẽ ở nhà giống kỳ một, không nghĩ đến hắn lại mang cả hành lý tới, hiển nhiên là học kỳ này sẽ ở trọ trong trường.

Trần Thiên Khanh đi đứng bất tiện, Lục Chính Phi phái người đem hành lý tới tận phòng ngủ cho hắn rồi mới rời đi.

Chúc Mậu đang thu dọn giường chiếu, nhìn thấy Trần Thiên Khanh thì có chút giật mình: “Thiên Khanh, học kỳ này, cậu không ở nhà nữa?”

Trần Thiên Khanh chỉ ừ một tiếng, hắn chưa ở trọ bao giờ, nhưng cũng biết ở ký túc xá chắc chắn không phải một nơi tiện nghi gì, nhưng để sống tách khỏi Lục Chính Phi, hắn chấp nhận chút phiền phức này, huống hồ cả Lục Chính Phi cũng đồng ý để hắn rời đi, hắn sao lại không đồng ý cho được.

Chúc Mậu cảm giác được Trần Thiên Khanh sau khi bị gãy chân thì con người dường như đổi khác, trên mặt không cười nhiều, cả người lãnh đạm hơn nhiều, cho nên có đôi khi cậu không dám nói chuyện với hắn.

Trần Thiên Khanh cảm nhận được Chúc Mậu nảy sinh ngăn cách với hắn, nhưng cũng không có ý định thay đổi, đối phó với Lục Chính Phi đã làm hắn mệt chết, nếu tiếp tục giả bộ với người không quan trọng trước mắt nữa, Trần Thiên Khanh sợ hắn sẽ điên mất.

Ngày đầu tháng chín, thời tiết còn rất nóng, Trần Thiên Khanh dọn giường xong liền cùng Chúc Mậu đi ăn cơm chiều.

Lục Chính Phi tuy cho phép Trần Thiên Khanh trọ ở trường, nhưng vẫn phái người đi theo hắn, dù sao gã cũng không tin tưởng Trần Thiên Khanh tới mức để hắn tùy tiện chạy loạn.

Trần Thiên Khanh và Chúc Mậu tùy ý chọn một quán ăn vặt, vừa trò chuyện vừa ngồi xuống.

Tình trạng chung ở trường học vốn là bốn người một phòng. Nhưng phòng ngủ của bọn Trần Thiên Khanh tương đối đặc biệt, một bạn cùng phòng tên Lô Tư Hữu không ở trọ, Lưu Cảnh Dương lại bị đuổi học, cho nên học kỳ trước, trên cơ bản phòng ngủ chỉ có một mình Chúc Mậu ở.

Trần Thiên Khanh không quen nhiều bạn bè, ngoài Chúc Mậu thì gần như không biết ai cả, bởi vì chân bị gãy, nên học kỳ trước không tham gia hoạt động nào của lớp cả, cho nên càng không có cơ hội để biết nhiều người.

Trần Tiên Khanh gọi một bát mì, Chúc Mậu gọi một phần cơm chiên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Chúc Mậu nói: “Thiên Khanh, lớp trưởng có thông báo kì nghỉ Quốc Khánh lớp chúng ta tổ chức leo núi, cậu có đi không?”

Trần Thiên Khanh không muốn ăn gì, ăn một ít rồi nói: “Không biết nữa, để xem tình hình đã.”

Chúc Mậu nói tiếp: “Vậy cậu có về nhà vào kì nghỉ Quốc Khánh không? Nếu không về, chăm sóc hộ con chuột tớ nuôi với.”

Chúc Mâu nuôi một con hamster trong phòng ngủ, tên là Đà Đà, bây giờ đã béo thành cục bông, bởi vì kỳ nghỉ Quốc Khánh, cho nên đang cần tìm người chăm sóc.

Quốc Khánh năm ngoái Trần Thiên Khanh không về nhà —- nói chính xác là Lục Chính Phi không cho hắn về, nhưng năm nay là ngoại lệ, Trần Thiên Khanh nói: “Phải về nhà, nghỉ hè tớ bất tiện không về được, Quốc Khánh mà không về thì không thể tưởng tượng nổi.”

Chúc Mậu à một tiếng, đẩy đẩy mắt kính: “Tớ tìm người khác trông hộ vậy.”

Hai người đi ra ngoài ăn cơm chiều, bởi vì còn sớm, quán ăn cũng không xa trường lắm, cho nên quyết định tản bộ về trường.

Chỉ là đi tới nửa đường, lại gặp được một người quen.

“Lưu Cảnh Dương!” Chúc Mậu còn nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng khi cậu nhĩn kỹ mới nhận ra người đứng bên đường lớn kia thật sự là Lưu Cảnh Dương, so với mấy tháng trước, bộ dạng y nhếch nhác hơn nhiều, trên người mặc một bộ quần áo màu đen, tóc không chỉnh tề, nhìn thoáng qua thì không được tốt lắm.

Trần Thiên Khanh nhìn thấy Lưu Cảnh Dương cũng có chút kinh ngạc, hắn cứ nghĩ dựa vào tính tình của Lục Chính Phi, thì Lưu Cảnh Dương đã sớm bị đuổi khỏi thành phố này, cũng không thể xuất hiện trước mặt mình, lại không nghĩ ra còn nhìn thấy y.

“Chúc Mậu.” Lưu Cảnh Dương nghe thấy có người gọi y, quay đầu lại thì thấy Chúc Mậu và Trần Thiên Khanh, trên mặt y thoáng hiện lên oán hận, nhưng nhanh chóng che giấu đi, mỉm cười nói: “Hai người các cậu đi ăn cơm à?”

Chúc Mậu biết Trần Thiên Khanh và Lưu Cảnh Dương không hợp nhau, cậu liếc mắt nhìn Trần Thiên Khanh một cái, thấy hắn cũng không tỏ vẻ phiền chán mới nói: “Cậu đang làm gì ở đây vậy? Sao không liên lạc với bọn tớ?”

“Tớ không phải đang vội vàng tìm việc hay sao?” Lưu Cảnh Dương căn bản không dám nói với gia đình tin y bị đuổi học, Lục Chính Phi muốn vùi dập một học sinh bình thường như y thật đơn giản, quả thực là chỉ cần mở miệng đã có thể giải quyết hết mọi chuyện.

Lưu Cảnh Dương có thể xúc phạm Trần Thiên Khanh, nhưng vĩnh viễn không thể xúc phạm tới Lục Chính Phi.

Trần Thiên Khanh nghe hai người kia nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, giống như gặp được người nói chuyện phiếm ở ven đường, nghe hay không nghe cũng được, thật sự không có hứng thú xen vào.

Y nói chuyện với Chúc Mậu một lát, thấy Trần Thiên Khanh không có ý định lên tiếng, cũng có chút nóng nảy, thấp giọng nói: “Thiên Khanh, tôi biết ngày đó mình nói chuyện thật quá đáng, cậu đừng để trong lòng.”

Trần Thiên Khanh lộ ra vẻ mặt cười như không cười, Lưu Cảnh Dương này, thật sự khiến Trần Thiên Khanh không có cách nào khác, chẳng qua nói lại thì nếu là Trần Thiên Khanh ban đầu, nói không chừng mục đích của y đã đạt được.

Nếu cậu vì tức giận làm cho Lưu Cảnh Dương bị đuổi học thì nhìn thấy tình trạng thảm hại lúc này của y, nghe xong lời giải thích kia sẽ dao động.

Đáng tiếc a….. Trần Thiên Khanh bây giờ máu lạnh vô tình, nếu không thấy y đáng thương thì hắn còn tưởng Lục Chính Phi ra tay rất nhẹ, vì thế chỉ cười cười: “Nếu cậu biết mình quá phận, thì sao lại xuất hiện trước mặt tôi?”

Sắc mặt Lưu Cảnh Dương trở nên khó coi, y không nghĩ tới Trần Thiên Khanh không cho mình chút mặt mũi nào.

Chúc Mậu thấy không khí hai người dần căng thẳng, vội vàng nói: “Đều từng là bạn học với nhau, cần gì phải làm căng như vậy? Sau này không chừng còn có cơ hội làm việc cùng nhau cũng nên.”

Từ góc nhìn của Chúc Mậu, xem ra Trần Thiên Khanh có ý gây khó khăn cho Lưu Cảnh Dương, cậu không biết rốt cuộc Lưu Cảnh Dương đã nói những gì với Trần Thiên Khanh, tự nhiên sẽ không biết những lời ấy gây ảnh hưởng đến đâu với hắn.

Trần Thiên Khanh nhìn vẻ mặt tức giận của Lưu Cảnh Dương, đưa tay vỗ vỗ vai y, nghiêm túc nói: “Đừng đến gây chuyện với tôi, nếu không cậu còn thảm hơn bây giờ.”

Ánh mắt Lưu Cảnh Dương đỏ lên, đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi khí huyết phương cương, vốn y nghĩ cúi đầu xin lỗi với Trần Thiên Khanh đã đủ mất mặt, nhưng không nghĩ rằng hắn không để ý tới, thậm chí còn cho y thêm mấy cái bạt tai, Lưu Cảnh Dương quăng tay hắn ra, phun một ngum nước bọt trên đất, oán hận nói: “Trần Thiên Khanh, con mẹ nó mày đắc ý cái rắm, con mẹ nó mày không phải chỉ là một con vịt chết cao cấp thôi sao? Lão tử nhìn nhầm mày!”

Tay Trần Thiên Khanh bị đánh ra, cũng không tức giận, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn bóng dáng căm hận rời khỏi của y —- Lục Chính Phi sắp xếp người bên cạnh hắn, buổi tối khẳng định sẽ đến tai gã, không cần hắn đi tố cáo.

Trên thực tế, còn chưa đến tối, Lục Chính Phi đã biết chuyện này, yêu cầu của gã với những người theo dõi Trần Thiên Khanh là nếu có tình huống bất thường thì phải lập tức báo lại, không chậm trễ một phút đồng hồ nào.

Mà khi Lục Chính Phi nghe được tin này thì gã đang nói chuyện với bác sỹ tâm lý về tình huống gần đây của Trần Thiên Khanh.

“Tôi cảm giác cậu ấy dường như biến thành một người khác.” Lục Chính Phi không để bác sĩ quan sát Trần Thiên Khanh, chỉ tự mình miêu tả: “Cho dù tôi có bất hòa, chiến tranh lạnh, cũng không cố chấp như cũ, mà còn nhìn tôi cười….”

Bác sĩ vừa nghe vừa nhớ kĩ, nói: “Cậu cảm giác sự thay đổi này là tốt hay xấu?”

Lục Chính Phi chần chờ một lúc: “Tính tình thì tốt, nhưng là….”

Vị bác sĩ thấy vẻ mặt khác thường của gã, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng sao?”

“Tôi cũng không biết.” Lục Chính Phi uể oải đáp: “Trước kia dù cậu ấy có phản kháng, tôi cũng có biện pháp trị được. nhưng bây giờ…. cậu ấy…. cậu ấy….”

Bác sĩ lộ ra thần sắc thản nhiên: “Từ cách phản kháng nóng nảy chuyển sang chiến tranh lạnh?”

Lục Chính Phi nói: “Đúng.”

Bác sĩ nắm chặt cây bút, dừng một chút, cười nói: “Lục Chính Phi, dựa vào hiểu biết của tôi về cậu, nếu chỉ như vậy, cậu sẽ không tìm tôi để nói điều này, nói đi, cậu còn gạt tôi cái gì?”

Lục Chính Phi lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó xử.

Bác sĩ nói: “Đừng lề mề như vậy, nói mau.”

Gã trầm mặc một lát mới không lưu loát nói: “Cậu ấy…. không “cứng” được.”

Bác sĩ kia thiếu chút nữa làm gãy cây bút trong tay, chỉ ho khan che giấu sự kinh ngạc của mình, bình tĩnh nói: “Lục Chính Phi, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay?”

Lục Chính Phi giận dữ: “Thao, Từ Thiếu Nhân, cậu thật hèn hạ, bây giờ cậu còn cười hả hê trên nỗi đau của người khác?”

Từ Thiếu Nhân rốt cuộc không nhịn được mà phá lên cười: “Tôi đã sớm bảo cậu đừng chơi đùa, lúc trước đối xử với Trần Thiên Khanh thô bạo như vậy, bây giờ gặp báo ứng, nhìn bộ dạng của cậu này.”

Lục Chính Phi lại “Thao” một tiếng, mới nói: “Bớt nói nhảm đi, nhanh nói xem làm sao bây giờ?”

Từ Thiếu Nhân nói: “À, thật ra hiện tại vấn đề lớn nhất không phải là hắn có cứng lên hay đứng được, mà hắn có biểu hiện chỉ không phản ứng với một mình cậu hay không.”

Sắc mặt Lục Chính Phi càng ngày càng khó nhìn.

Từ Thiếu Nhân cưởi tủm tỉm: “Nếu không, tôi giúp cậu thử?”

Lục Chính Phi cười lạnh: “Cậu đi thử? Lấy tính tình của cậu ấy, sẽ không phải là trực tiếp chặt đứt thứ kia của cậu?”

Từ Thiếu Nhân nói: “Nóng tính như vậy? Tôi càng muốn thử.”

Lục Chính Phi: “Có thể vào điểm chính hay không?”

Lúc này Từ Thiếu Nhân mới thu ý cười, nghiêm túc nói: “Trước hết nên làm rõ ràng, hắn không thể cứng với bất kỳ ai, hay là chỉ là cậu mới không phản ứng?”