Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 14: Tiểu tinh tinh (ngôi sao nhỏ)




Trước cơn giận dữ của Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh chỉ có thể nhảy vào cái hố mình vừa đào: “Tôi khẳng định.”

Tay đang cầm ghế hạ xuống, Lục Chính Phi bước tới nhấc bổng Trần Thiên Khanh lên vai, trước kia Trần Thiên Khanh không có cảm nhận gì, nhưng không thể không cảm thán, sức lực của gã thật lớn, khiêng một người hơn năm mươi cân như hắn cũng không e ngại.

Lục Chính Phi khiêng Trần Thiên Khanh không nói câu nào, trầm mặc rời khỏi căn phòng đàn đi vào phòng ngủ.

Lúc này, Trần Thiên Khanh có là thằng ngốc cũng biết Lục Chính Phi muốn làm gì, huống hồ chuyện này hắn cũng từng làm —- đúng vậy, năm đó hắn cũng như ngày hôm nay mà khiêng cậu ném lên giường, dạy bảo một trận, đáng tiếc, hắn bây giờ, là người bị khiêng.

Giường lớn thật mềm mại, Trần Thiên Khanh bị quẳng lên giường cũng không có cảm giác đau, chỉ cảm thấy có chút choáng váng, nhưng vấn đề lớn nhất lúc này không phải là đầu óc hắn choáng váng hay không mà làm sao để Lục Chính Phi đang tức giận mất đi lý trí có thể tỉnh táo lại.

Trần Thiên Khanh nói: “Lục Chính Phi, anh thật sự muốn làm vậy với tôi sao?”

Lục Chính Phi căn bản không nghe thấy Trần Thiên Khanh nói gì, chuyện hắn chối từ yêu cầu chơi đàn, đối với Lục Chính Phi mà nói, có nghĩa là không muốn thỏa hiệp với gã, cho dù Trần Thiên Khanh nói gì đi nữa cũng không giải quyết được vấn đề.

Trần Thiên Khanh biết nếu hôm nay hắn thật sự từ chối chơi đàn, đại khái là mông hắn sẽ gặp họa, nhìn ánh mắt đầy tia máu của Lục Chính Phi, hắn thở dài: “Chúng ta tới phòng đàn đi.”

Động tác của Lục Chính Phi chậm lại, như một con sư tử đang nổi điên được chủ nhân nắm chắc vòng cổ, cuối cùng thì bình tĩnh trở lại: “Em thật sự muốn đàn?”

Trần Thiên Khanh ừ một tiếng.

Lục Chính Phi cũng không có ý định tiếp tục làm, gã khom lưng xuống, bế Trần Thiên Khanh lên, lại đi sang phòng đặt cây đàn dương cầm —- xem ra, gã thật sự rất muốn nghe hắn chơi đàn.

Trần Thiên Khanh ngồi xuống trước phím dương cầm, quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt không thay đổi gì, nhưng ánh mắt Lục Chính Phi chất chứa đầy mong đợi, lại thở dài, nhấc tay lên —–

Tiếng nhạc cất lên, nhưng vẻ mặt của Lục Chính Phi ngày càng trầm xuống, sau một lúc, gã nói: “Em đang làm gì vậy?”

Vẻ mặt Trần Thiên Khanh đầy vô tội: “Chơi đàn dương cầm a.”

Lục Chính Phi: “……Tôi biết em đang chơi dương cầm, nhưng tôi muốn hỏi em đang đàn cái gì vậy?”

Trần Thiên Khanh dừng lại, dùng ngón tay chạm vào phím đàn trắng tinh trước mặt: “Tiểu tinh tinh…..” Đúng vậy, không sai, hắn chỉ biết đàn một bài nhạc, chính là…. tiểu tinh tinh.

Lục Chính Phi: “……”

Hắn thấy Lục Chính Phi không nói gì, còn tưởng rằng gã nhượng bộ, trong lòng nhẹ nhõm một chút, đã thấy gã mặt không đổi sắc bước tới, nhấc hắn lên vai lần thứ hai.

Trần Thiên Khanh: “……” Tôi có thể thương lượng được không, lần nào làm vậy đều khiến tôi muốn nôn.

Dạ dày cuộn trào mà Trần Thiên Khanh lại còn bị ném lên giường lớn trong phòng ngủ.

Hắn nghiêng mặt nhìn người đàn ông đang hôn cổ mình, bất đắc dĩ nói: “Lục Chính Phi, tôi đã đánh đàn rồi, là đàn ông thì phải giữ lời hứa chứ.” Lục Chính Phi không để ý tới hắn, chỉ ngậm lấy vành tai của người bên dưới: “Anh khi nào thì đáp ứng em không làm tiếp?”

Trần Thiên Khanh run lên vì động tác trêu ngươi này của gã, hắn cũng ở cùng Lục Chính Phi một thời gian, gã cực kỳ quen thuộc với khối thân thể này, muốn khơi mào *** của Trần Thiên Khanh, gã có thể hạ bút thành văn —- có điều hiện tại có thêm một điều kiện tiên quyết, chính là không để Trần Thiên Khanh nhìn thấy gương mặt kia.

Hắn vốn cũng có phản ứng, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày của Lục Chinh Phi, thì mười phần không có tiền đồ mà rũ xuống, đàn ông đều là động vật dựa theo cảm giác, trước khi hắn có thể tinh tế cảm nhận phản ứng thì cả người đã nổi da gà.

Trần Thiên Khanh trầm mặc nhìn Lục Chính Phi cố gắng trên người mình, sau một lúc, mới nói: “Kéo bức rèm kia xuống.”

Lục Chính Phi sửng sốt: “Em có ý gì?”

Trần Thiên Khanh rất muốn nói thẳng tôi nhìn mặt anh thì không cứng lên nổi, không nhìn thấy thì có thể tốt hơn một chút, nhưng hắn biết nếu mình thật sự nói ra, Lục Chính Phi chắc chắn sẽ bùng nổ, vì thể chỉ đành uyển chuyển: “Ban ngày tuyên *** hay lắm sao.”

Lục Chính Phi nghi ngờ liếc hắn một cái, vẫn đứng dậy kéo rèm xuống.

Bức rèm rất dày, cho dù là ban ngày, khi kéo xuống thì cũng khiến cả căn phòng tối sầm, Trần Thiên Khanh nhìn Lục Chính Phi trèo lên giường lần thứ hai, hắn duỗi tay ra tắt đèn đầu giường.

Lục Chính Phi giữ chặt tay hắn lại: “Trần Thiên Khanh, em lại muốn như con thiêu thân sao?”

Trần Thiên Khanh nói: “Rốt cuộc anh có làm không, không làm thì cút.”

Lục Chính Phi làm sao có thể buông tha cơ hội này, Trần Thiên Khanh luôn cự tuyệt gã, từ sau khi chân bị gãy, gã chỉ làm với hắn được một lần, nhẫn nại đến giờ đã là cực độ, hiện giờ có sự cho phép của Trần Thiên Khanh, sao có thể nói không.

Lục Chính Phi vừa hôn hắn vừa nói: “Thiên Khanh, anh yêu em.”

Trần Thiên Khanh nằm trên giường, có chút thất thần, hắn nghĩ….. Thật ra “cậu ấy” tuyệt đối không muốn tình yêu của Lục Chính Phi.

Cuối cùng thì, Trần Thiên Khanh vẫn không “đứng” lên được.

Tuy rằng không nhìn thấy mặt Lục Chính Phi, nhưng tiếng thở dốc cũng rất quen thuộc, Trần Thiên Khanh nhắm mắt cũng nghĩ ra gương mặt của gã, cho dù cố gắng đến đâu cũng không thể phản ứng.

Trần Thiên Khanh cứ nghĩ tắt đèn dẫu hắn có không phản ứng thì Lục Chính Phi cũng không nhận ra, nhưng cực kì không may mắn, gã vẫn phát hiện ra Trần Thiên Khanh không bình thường, khi gã vươn tay muốn an ủi hắn, mới biết được tính khí của Trần Thiên Khanh còn mềm nhũn.

“Thiên Khanh.” Động tác của Lục Chính Phi dừng lại, gã muốn nói cái gì, đến cuối cùng không nói thêm điều gì, chuyện lần trước Trần Thiên Khanh không “đứng” lên được, lại không nghĩ ra ngày hôm nay cũng giống y như lần trước, thân thể hắn, không có động tĩnh gì.

Trần Thiên Khanh sao lại không biết suy nghĩ của gã, hắn nhẹ nhàng thở một hơi, không nói gì.

Không khí giữa hai người, một lần nữa im lặng.

Trần Thiên Khanh không muốn ân ái với Lục Chính Phi, nhưng hắn biết chuyện đó không có khả năng nói không, cho nên hắn nhượng bộ, thân thể không thể nói dối, không cứng lên được là không cứng lên được, cho dù Lục Chính Phi có khiêu khích như thế nào, chỉ cần nghĩ đến người bên trên là ai, Trần Thiên Khanh liền cảm giác cả người lạnh như băng.

“Thiên Khanh.” Lục Chính Phi nói: “Chúng ta đi tìm bác sĩ….”

Trần Thiên Khanh hỏi lại: “Lục Chính Phi, anh yêu tôi thật sao?”

Lục Chính Phi đáp: “Thiên Khanh, em đang nói gì vậy? Nếu anh không yêu em, cần gì cứ dây dưa mãi với em?” Bên cạnh gã có vô số trai đẹp gái xinh, dung mạo Trần Thiên Khanh không phải xinh đẹp nhất, khí chất cũng không tính là rất xuất chúng, chỉ là Lục Chính Phi không bỏ được tình cảm này.

Trần Thiên Khanh nói: “Cho dù là anh yêu tôi, sẽ khiến tôi chết, anh cũng không buông tay ư?”

Gã nói: “Sao em có thể chết được?”

Chính là tự tin gần như ngu xuẩn đã dẫn tới cái kết bi kịch giữa hai người.

Hắn biết mình không thuyết phục được Lục Chính Phi, chỉ đơn giản không nói chuyện nữa, khập khiễng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lục Chính Phi nhìn theo bóng dáng của hắn, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ không nên lời.

Nếu là Trần Thiên Khanh nguyên chủ, cho dù cãi nhau với Lục Chính Phi, tính tình càng cố chấp, cũng sẽ không nói với gã những lời làm chết tâm như thế, nhưng Trần Thiên Khanh bây giờ khác biệt, hắn càng ôn hòa càng dễ dàng thỏa hiệp, chỉ là phun ra những câu chữ, đủ khiến trái tim gã máu chảy đầm đìa, hắn tàn nhẫn với Lục Chính Phi —- cũng đối xử tàn nhẫn với bản thân mình.

Trần Thiên Khanh tắm rửa xong ra ngoài thì gã đã không còn trong phòng.

Trên giường lộn xộn, Trần Thiên Khanh ngồi lên cái ghế bên cạnh giường, có chút muốn hút thuốc. Đáng tiếc trong nhà không có điếu nào, vì thế hắn chỉ ngồi đó ngẩn người, cho đến tận khi có người gọi ăn cơm trưa, hắn mới nhận ra đã qua giữa trưa rồi.

Hôm nay là thứ bảy, Lục Chính Phi đáng nhẽ ăn cơm ở nhà, nhưng chuyện ban sáng làm gã mất hết hứng thú, cho nên lúc Trần Thiên Khanh ngồi xuống bàn, cũng không thấy bóng dáng gã đâu.

“Trần tiên sinh.” Trong nhà có bảo mẫu họ Triệu, làm việc cho Lục Chính Phi nhiều năm, nên gã thường gọi bà một tiếng dì Triệu, bà nhìn Trần Thiên Khanh nói: “Hôm nay là sinh nhật của Lục thiếu gia.”

Trần Thiên Khanh cầm đôi đũa sửng sốt, hắn chỉ nhớ rõ sinh nhật của cậu, hoàn toàn không nhớ rõ sinh nhật của Lục Chính Phi.

“Cậu đừng chọc giận cậu ấy.” Dì Triệu đều nhìn thấy chuyện hai người, một bên đau lòng cho thiếu gia nhà mình, một bên thật sự đồng tình với Trần Thiên Khanh, bà nhỏ giọng nói: “Lục thiếu gia thật sự rất thích cậu, cậu ấy chỉ không biết cách làm thế nào để thích một người….”

Trần Thiên Khanh nghe vậy, chỉ cười cười: “Dì Triệu, tôi hiểu.” Trên thế giới này, không có ai hiểu Lục Chính Phi hơn hắn.

Dì Triệu chỉ thở dài: “Trần tiên sinh….” Bà còn muốn nói thêm, nhưng vẫn nhịn lại, không biết là cảm thấy không thích hợp hay là nhiều lời cũng vô ích, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu, đi vào phòng bếp.

Trần Thiên Khanh nhìn bát cơm mới vơi phân nửa, bỗng nhiên cảm thấy không ngon miệng, hắn biết, Trần Thiên Khanh kia mà làm vậy với hắn, hắn chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Nhưng đau lòng thì có ích gì, Trần Thiên Khanh đặt đũa xuống, lấy khăn tay lau miệng, đau lòng cũng không thay đổi được quá khứ, biến hóa không ngớt, Trần Thiên Khanh chán ghét trái tim của chính hắn.