Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Chương 60: 60: Sự Thật Không Thể Tin Được





Hắn vừa nói mà khẽ nở nụ cười nham hiểm, hắn đưa hai tay ra mà tháo gỡ ống thở mà ông đang đeo.

Hắn vừa làm vừa nhìn máy đang đo nhịp tim càng lúc càng thấp xuống khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ mà quay lại để thân xác mà Sở Hạo nằm đó lặng lẽ rời đi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Y tá vừa đúng lúc quay trở về mà vội vã mở cửa ra.

Trước mặt là thân thể của Sở Hạo đã bị ai đó tháo ống thở ra càng làm y tá hoảng loạn hơn
-"Ai...Ai tháo ống thở ra vậy chứ?"
Y tá không biết là ai đã làm vậy? Nhưng y tá nhìn máy đo nhịp tim càng lúc càng giảm mạnh đến nghiêm trọng khiến cho y tá phải vội vã chạy ra phòng bệnh nhân mà đến chỗ phòng làm việc mà bác sĩ đang làm ở đó.
Bác sĩ đang chuẩn bị trở về mà cùng lúc y tá đã chạy đến nơi vừa chuẩn bị nói nhưng chưa nói được mà đã thở mạnh ra.
-"Bác...Bác..."
Bác sĩ nhìn thấy vậy nét mặt khẽ nhăn lại đoán rằng chắc chắn có chuyện gì xảy ra nên khiến y tá phải chạy nhanh mà thở mạnh.

Bất giác bác sĩ vội vã chạy ra chỗ y tá mà ân cần đỡ dậy mà hỏi:
-"Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng cô hoảng loạn lên vậy?"
-"Không...Không xong rồi...Có ai đó đã rút máy thở ra rồi."
Bác sĩ nghe vậy càng hoảng loạn hơn mà vội vã hỏi:
-"Ai...Ai dám rút ra hả?"
-"Là...Là..."
Chưa để y tá nói xong bác sĩ liền vội vã chạy ra chỗ Sở Hạo.

Việc đầu tiên nhìn là máy đo nhịp tim càng lúc càng giảm xuống quả nhiên là vậy.


Vì tình thế bất chấp không ổn nên bác sĩ vội vã hét to:
-"Mau lên gọi y tá với tất cả ra đây."
Y tá đành quay lại mà chạy nhanh hơn.

Một lúc sau mới tất cả đều chạy ra phòng bệnh nơi mà Sở Hạo vẫn đang nằm bất động.
-"Mau đưa máy sốc điện ra đây."
Bác sĩ đưa tay ra y tá ở đằng sau lấy xe đẩy mà đưa vào.

Ông cầm lấy hai tay ấn mạnh vào tim của Sở Hạo.

Cứ ấn một phát là bật lên mà cứ ấn lại bật lên cứ như vậy cho đến lúc nhịp tim lại hoạt động bình thường.
Bác sĩ nhìn máy đo nhịp tim thấy trở lại chẳng dám nói gì mà chỉ chọn cách thở dài ra một hơi.

Nhưng đời làm sao mà vậy đều là những cái lần ông ngạc nhiên hơn.
Cái mà bác sĩ nghĩ nhịp tim trở lại bình thường lại xuống mạnh hơn.

Bác sĩ nhìn thấy mà hốt hoảng lại ấn máy xuống nhưng cho dù thế nào thì vẫn vậy cứ ấn xuống thì nhịp tim vẫn cứ giảm dần cho đến khi không còn nhịp tim nữa mà chỉ là con đường phẳng lặng.

Nhịp tim không còn đập của con người cũng giống như con đường vậy.
Bác sĩ dường như không thể làm gì được chỉ đành nhìn người đàn ông trước mặt lặng lẽ rời đi.

Nước mắt đã rơi lệ hai hàng từ bao giờ không biết? Y tá cùng nhân viên ở trong phòng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không dám làm gì cả, nước mắt càng lúc càng rơi xuống dưới sàn nhà hơn.
Sở Hạo dường như vẫn còn điều muốn nói nhưng không thể nói ra được bởi bây giờ ông đã chết mà không còn sống trên cõi đời người nữa.

Thân xác im lặng chẳng nhúc nhích gì nhưng linh hồn ông lại vẫn còn luyến tiếc vì vẫn chưa nói cho Long Vũ hết mọi chuyện
-"Long Vũ...ta xin lỗi...Bây giờ ta không còn sống ở trên cõi đời này này nữa.

Giờ ta chỉ là một cái bóng ma mà thôi."
Sở Hạo không phải là chưa muốn nói ra nhưng ông đã viết một bức thư trước nhưng cất giấu ở trong túi quần.

Sở Hạo lúc đầu nghĩ tờ giấy chẳng có tác dụng gì cả nên ông định vứt đi đến lúc ông ra đi mới biết nó còn có công dụng.
-"Ta mong con hay đọc bức thư mà ta đã viết...Long Vũ."
Đến sáng hôm sau Long Vũ sực tỉnh dậy mà thở hồng hộc.

Anh đã mơ một cái mà khiến anh không thể nào tin chuyện đó lại chính là sự thật? Mồ hôi càng lúc càng rơi xuống dưới áo đằng sau lưng.


Bất giác anh đành lấy tay lau đi giọt mồ hôi ở trên trán.
-"Giấc mơ đó là sao chứ? Tại sao mình lại mơ cha lại chết? Hơn nữa lại còn nói gì đó với mình?"
Long Vũ nghĩ lại một lúc nhưng anh lắc đầu mạnh mà nghĩ
-"Chắc chắn là do mình suy nghĩ nhiều rồi.

Nhất định là cha vẫn còn sống, cha không thể nào lại chết được."
Long Vũ vẫn cứ an ủi mình bằng chứng những suy nghĩ nhưng ai ngờ khi anh bước ra ngoài lại là cái cảnh tượng mà anh không ngờ tới.

Một thân thể của ai đó được lấy khăn trắng chùm lên đầu đến cuối chân.

Anh nhìn thấy nhưng cũng không nghĩ đó lại là Sở Hạo.
Nhưng Như Tịnh đang ngồi ở ghế mà khóc nức nở, anh vẫn chưa biết tại sao cô lại làm vậy?
Long Vũ chẳng làm gì được đành đi ra chỗ cô, tay để lên vai mà hỏi:
-"Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng cô lại khóc?"
Như Tịnh thấy anh hỏi vậy cô nghĩ là Long Vũ vẫn chưa biết sự thật nhưng vì cô không dám làm anh phải ngạc nhiên nên chỉ hỏi:
-"Long Vũ...anh đừng ngạc nhiên khi nghe tin mà tôi chuẩn bị nói."
Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Long Vũ tò mò không biết người đang nằm bất động mà chùm khăn màu trắng từ đầu tới chân là ai nên anh vì tò mò mà liền nói:
-"Nói đi! Người đang nằm bất động ở đó là ai?"
Như Tịnh cũng chẳng làm gì được đành lấy hết can đảm của mình ra mà nói cho anh biết, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc hơn không còn ngơ ngác như trước nữa.
-"Thật ra người ở bên trong không ai khác đó là cha anh, Hạ Sở Hạo!"
Long Vũ nghe ba chữ "Hạ Sở Hạo" anh dường như không tin vào mắt mình mà cứ từ từ lùi lại phía sau.

Sự thật mà anh chứng kiến làm sao mà anh chịu đựng được chứ? Có lẽ sự thật về cái chết của Sở Hạo càng khiến anh không thể tin được mà hai tay ôm chặt lấy đầu mà hét toáng lên
-"Không phải! Cha ta vẫn còn sống không thể nào mà chết được."
Long Vũ khụy đầu gối xuống nước mắt cũng đã lăn dài hơn ở trên má.

Sự thật có lẽ đã phũ phàng với anh.


Mới ngày hôm qua ông còn ngập ngừng mà cười cười nói nói với anh vậy mà giờ đây lại nằm bất động chẳng có động tĩnh gì cả.

Bất giác anh không bình tĩnh được mà chạy đến chỗ phòng bệnh nơi mà Sở Hạo đang nằm bất động ở trên giường.
-"CON KHÔNG TIN LÀ CHA ĐÃ CHẾT."
Cho dù Long Vũ làm vậy nhưng sự thật vẫn là sự thật cái chết của Sở Hạo càng làm cho anh cảm thấy tủi thân mà cô đơn hơn.

Anh làm sao mà chịu đựng nổi chuyện này cơ chứ.

Long Vũ đứng lên mà nắm lấy áo của người bên cạnh không ai khác là bác sĩ mà hỏi:
-"Nói đi.

Người nằm ở trên giường không phải là cha tôi đúng không? Ông mau nói gì đi."
Bác sĩ làm sao mà dám nói cơ chứ đến cả một lời nói ông còn không dám mở ra một câu mà chỉ khẽ lắc đầu.

Anh dường như là hiểu ý hai tay từ từ buông lỏng xuống.
Nước mắt cũng rơi lệ trên khuôn mặt của anh mà lăn dài xuống dưới.
Tại sao ông trời lại bất công như vậy chứ? Anh chỉ ở với ông được hơn ba tháng mà ông luôn dành tình yêu thương cho anh nhưng anh chưa kịp nghĩ đến việc mình sẽ luôn ở bên cạnh ông thì ông đã không còn sống trên cõi đời này nữa.

Long Vũ càng muốn trách móc ông trời bởi tại sao ông lại bất công với mình như vậy? Hay phải chăng là do anh chỉ là một đứa trẻ...mồ côi....