Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Chương 37: 37: Đến Công Ty Chưa Gì Đã Có Chuyện





Chính vì sự tò mò cùng với ý nghĩ không hiểu ông làm gì nên anh cũng chỉ lấy tay phải mà vút vút trước mặt ông cùng với sắc mặt lạnh lùng mà như chứa đầy sự tức giận.

Lúc sau, ông mới hoàn hồn lại nhìn thấy anh đưa tay ra vút vút trước mặt mình, ông không hiểu anh đang làm chuyện gì mà liền hỏi:
-"Con làm cái trò gì vậy, Long Vũ?"
Long Vũ nghe thấy tiếng của ông liền ngồi xuống ghế ở phòng ăn, tay để lên trên bàn mà nói:
-"Ờm...tại con không thấy ba nói gì ấy? Nên con mới làm vậy!"
-"Hửm?"
Sở Hạo cũng hơi ngạc nhiên một chút, ông nghĩ chắc anh không để tâm đến ông vậy mà anh lại để tâm mà cũng chưa hiểu chuyện gì cả nhưng ông cũng chẳng nói gì.
Được một lúc, Long Vũ thấy bầu không khí càng trở nên im lặng hơn.

Bất giác anh cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vì có một chuyện anh muốn nói với ông.

Mặc dù bên ngoài thì bình thường nhưng trong lòng anh lại không dám nói ra, có lẽ cảm xúc cùng với sự yếu đuối đều cất vào trong lòng.

Anh cũng không dám nói ra.

Nhưng dù vậy anh cũng chỉ đành mạnh mẽ, anh dựa vào chính mình mà nói ra những lời ở trong lòng mà mình muốn nói
-"Con có một chuyện muốn nói với cha!"
Sở Hạo đang bình tĩnh nhưng thấy anh có chuyện muốn nói.

Làm một người cha như ông tại sao lại không nghe anh nói chứ? Ông cũng chỉ khẽ gật đầu
-"Nói đi, con muốn nói với ta chuyện gì?"
Thấy Sở Hạo dường như đã đồng ý, anh liền nói thẳng ra.
-"Con muốn mai có thể đến công ty."

Sở Hạo nghe anh nói vậy, sắc mặt cũng trở nên nhăn lại.

Đôi lông mày chợt níu lại như ngạc nhiên chuyện đó.
-"Con muốn đến công ty vì chuyện gì? Vả lại tại sao lại phải xin phép ra vì chuyện đó?"
Long Vũ trong lòng cũng hơi tức một chút, nhưng anh cũng đành bớt giận đi bởi dù sao anh cũng là đại thiếu gia nên đành phải giữ cái quy tắc trong căn biệt thự này thôi.
-"À, tại..."
Có lẽ anh cũng hơi khó nói ra một chút, nhưng vì muốn xong cái chuyện này nên anh đành nói hẳn ra cùng với sắc mặt không còn ngại ngùng nhà mà thay vào đó là nghiêm túc hơn
-"Con muốn được thăm quan công ty thôi! Dù sao con cũng sẽ phải làm ở trong công ty mà."
Sở Hạo nghe anh vậy thấy anh nói một phần cũng đúng, nhưng dù sao anh cũng là đại thiếu gia.

Vả lại trách nhiệm lúc nào cũng sẽ luôn đè nặng lên vai anh.

Ông chỉ thở dài ra một hơi, mắt nhắm lại như đang suy nghĩ một điều gì đó.

Có lẽ ông thương anh hơn cả Trạch Hiên nhiều, chắc vậy...bởi bao nhiêu năm qua ông cũng đã gặp lại anh.

Cái cảm xúc đó cũng là điều đương nhiên.
Một lúc sau, ông mới mở mắt ra nói những điều thẳng thừng hơn như chuyện này không đùa gì cả.
-"Con nghĩ chuyện về công ty con có thể đùa được sao?"
Long Vũ không hiểu chuyện gì cho lắm nhưng cũng chỉ hỏi ông
-"Ý cha là sao? Con chỉ nói là con muốn đến thăm quan công ty của cha cơ mà? Chứ có phải là con làm ở đây đâu?"
Sở Hạo biết là vậy nhưng anh cũng chẳng thể nào trốn tránh cái trách nhiệm.

Ông không muốn anh phải làm như vậy, nhưng dù sao ông có muốn hay không thì sớm muộn gì anh cũng phải kế thừa cái trách nhiệm đó.
-"Con có muốn hay không thì sớm muộn gì con cũng phải làm vậy!"
Long Vũ cũng đã tính toán những chuyện đó trước.

Có lẽ Sở Hạo cũng chẳng muốn nói gì nhưng anh lại biết tất cả.

Trong lòng anh đã nghĩ ra một kế hoạch
-Dù sao ta cũng sẽ phải kế thừa công ty rồi.

Nhất định ta sẽ trả thù cô nhi thế nào, Đan Lệ?
Chính sự tức giận đã làm anh muốn trả đủ những gì mà bọn chúng đã làm.

Nhưng dù vậy đó cũng chỉ là dạy bài học cho bọn chúng mà thôi.
-"Con biết rồi, dù sao thì sớm hay muộn con cũng phải quản lý công ty, đúng không?"
Sở Hạo chỉ lặng lẽ gật đầu dường như anh đã nói đúng những gì mà ông định nói.

Ông chỉ đứng lên, hai tay để ở đằng sau lưng mà cứ chầm chậm đi.

Anh nhìn bóng lưng của ông cũng chẳng nói gì cả.


Bây giờ chỉ còn mình anh ở đó, không khí im ắng chẳng có một bóng người nào cả đến cả một tiếng nói cũng không.
Bên ngoài cũng chẳng còn những cơn gió to ào ạt hay thậm chí là mạnh như ở thành phố George mà anh đã từng đến.

Giờ chỉ còn là không gian tối mịt ít cơn gió hơn nhiều mà chỉ được tí rồi cũng im lặng đi.
Anh cũng chẳng làm gì được đành phải lên trên phòng ngủ mà nằm/Bịch/ xuống giường rồi thiếp đi.
Đến sáng hôm sau, Long Vũ cùng với Sở Hạo đang ở bên ngoài công ty tập đoàn Albrazt.

Vững chắc, sắc xảo chính là cái để miêu tả công ty ở đây.

Dường như anh cũng hơi ngạc nhiên một chút, bởi anh cũng đã đến đây ba lần nhưng dường như anh chẳng quan tâm mấy.
Bộ vest thanh lịch cùng với đó là áo sơ mi bên trong, áo khoác ở ngoài.

Anh đi đôi giày màu đen nhưng đây không phải giày rẻ tiền mà thật chất là giày chỉ dành cho những đại gia, quý tộc như anh.

Anh chẳng để tâm tới chuyện đó, bởi đối với anh chuyện đó cũng chỉ bình thường mà cũng chẳng quan trọng mấy.
Anh để tay bên phải ở trong quần đen tay còn lại để cạnh quần ở bên trái còn lại.

Anh bước vào trong cùng với Sở Hạo.

Tiếng bước chân /Cộp Cộp/ của hai người dường như đã thu hút sự chú ý đến mọi người trong công ty và cả nhân viên.

Đặc biệt là Long Vũ thân hình cường tráng cùng với đó là bộ vest thanh lịch đã làm tôn lên vẻ đẹp trai của anh.

Dường như mọi người ở trong công ty đều đã bị anh thu hút đến nỗi mặt ai đều cũng đã đỏ ửng lên như quả cà chua.
-"Đó...Đó là ai vậy?..."
-"Đẹp...Đẹp trai quá..."
Bọn họ nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ mà đan xen vào đó là đều bị anh thu hút.

Sở Hạo thấy mọi người ở trong công ty như vậy cũng chẳng nói gì, chứ thật chất bên trong ống ngạc nhiên khing ngờ tới

-Ui trời ơi, không ngờ lần đầu thằng bé đã thu hút mọi người ở đây rồi? Nếu mà ở đây tầm một tuần nữa chẳng biết có ai theo nữa không?
Sở Hạo cũng chỉ nghĩ như vậy chẳng biết làm gì.

Ông chỉ đành đi nhanh hơn, tiếng bước chân của ông càng đi nhanh khiến cho Long Vũ ngạc nhiên.

Anh hiểu ý của ông nên chỉ đành đi nhanh hơn mà ra khỏi chỗ ở dưới.
Đến nơi thang máy ở dưới tầng một, anh cả Sở Hạo đang dựa vào tường chưa kịp nói nhưng cũng thở hồng hộc ra sắc mặt đỏ như quả cà chua.

Nhưng ông chỉ hơi đỏ một chút thôi mồ hôi vẫn ở trên khuôn mặt bên cạnh rồi từ từ rơi hẳn xuống dưới đất.
-Chưa gì lần đầu đã vậy rồi? Đúng là mệt mỏi thật!
Đang suy nghĩ chuyện đó bỗng nhiên cửa thang máy mở ra.

Trước mặt là ba nhân viên nữ và hai nhân viên nam đang từ từ đi ra khỏi thang máy.

Hai người cũng chỉ nhìn năm người đó ra sau, một lúc sau hai người đi vào trong thang máy.
Sở Hạo ấn số sáu và đó cũng là nơi ông đang làm việc.

Long Vũ nhìn ông ấn số sáu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Nhưng vì sự tò mò cùng với sắc mặt chưa hiểu chuyện gì trong lòng anh cũng chỉ thoáng nghĩ
-Không biết ông ấy đang làm chuyện gì nhỉ? Tự dưng lại ấn số sáu cơ chứ?
Anh nói vậy nhưng đồng thời anh cũng chỉ đành hỏi:
-"Mà cha đang làm gì vậy?".