Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Chương 23: 23: Cái Cảm Giác Quen Thuộc Đó





Cùng lúc đó, chủ tịch của công ty là Hạ Sở Hạo đến phòng thư ký.

Vì ông giao cho thư ký nhiệm vụ là về giấy tờ nên đúng một tiếng sau là ông sẽ đến phòng của thư ký để xem là đã xong hết sổ sách hay kiểm tra xem có làm đúng không?
Đúng một tiếng sau, Sở Hạo đi đến phòng thư ký với bước chân từ tốn đá toát lên hẳn cái khí chất của một vị chủ tịch.

Người ở trong công ty thấy ông thì không ngừng cảm thán mà còn cúi đầu xuống dưới như là chào đón chủ tịch.

Sở Hạo không quan tâm tới chuyện đó mà cứ lặng lẽ đi ra chỗ thư ký.
Đến nơi, Sở Hạo vì tính không bao giờ tự tiện nên ông gõ cửa /Cốc...Cốc.../ mà đáp:
-"Ta vào được không?"
Thư ký và Long Vũ đang ở trong phòng làm việc.

Thư ký thấy chủ tịch-Sở Hạo đã đến phòng mình.

Cũng lo sợ không biết nên làm gì
-Chủ tịch...ngài ấy đến rồi sao?
Thư ký vì sợ Sở Hạo sẽ quát mình chỉ vì tội làm lâu, nên thư ký dị ra chỗ cánh cửa.


Không quân tâm tới anh đang ở đây.
Long Vũ thấy thư ký không quan tâm tới mình, bất giác không hiểu sao mình như bị coi thường.
-Tsk...cô ta là dám làm vậy? Vậy mà cô ta còn bảo mình không có phép tắc? Đúng là loại người không có tích sự gì
Anh chàng quan tâm tới thư ký mã đi ra chỗ ghế sofa đen ngồi /Bịch/ xuống dưới.

Thư ký nghe thấy tiếng của anh liền quay sang thấy anh đang ngồi ở ghế sofa.

Thư ký cũng chẳng làm gì được.
-Tại sao cậu ta lại vậy chứ? Đúng là kẻ dơ bẩn mà.

Thật đúng là khi ta lại phải cho một kẻ dơ bẩn vào trong đây ngồi!
Thư ký có những suy nghĩ đó, mặc dù trong ý nghĩ của cô ta nghĩ vậy.

Nhưng sắc mặt bên ngoài cũng bình thường như chẳng quan tâm tới việc đó.
/Két/ thư ký mở cửa ra, trước mặt là chủ tịch-Sở Hạo đang ở ngoài.

Dường như là ông đợi lâu nên sắc mặt tức đến nỗi cúi đầu xuống mà không nói gì mà.

Cô ta biết là mình đã không mở cửa sớm để cho chủ tịch vào, chỉ đành nói giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào.

Tay phải đưa ra phía trước.

Còn đầu nhìn Sở Hạo mà khẽ cười nhắm mắt vào.
-"Chủ tịch...ngài vào trong đi!"
Sở Hạo không quan tâm tới lời nói của thư ký mã vào trong.

Tính ông lạnh lùng, nghiêm khắc mà ít nói nên trong công ty khi g ai dám nói gì cả.
Ông nhìn trước mặt là một người con trai mặc áo khoác đen dài đến đầu gối, tay để ở trong túi áo khoác.

Mặc áo sơ mi trắng mà tinh tế.


Trên đầu đội một chiếc khăn đen từ tóc đến mặt.
Long Vũ tuy đang đội chiếc khăn đen, nhưng mắt anh rất nhạy bén mà khẽ nhìn vào.

Người nào nhìn thấy anh cũng không nhìn thấy được hành động của anh mà nghĩ anh chỉ đang ngủ.

Anh thấy sắc mặt của chủ tịch dường như chẳng quan tâm tới anh.

Nhưng anh ngước nhìn lên, bỗng dưng cái cảm giác quen thuộc đó tự nhiên hùa vào trong đầu anh.
-Cái cảm giác đó...!tại sao lại như vậy?
Long Vũ không ngờ nhìn người trước mặt là Sở Hạo, lại còn có cả cảm giác quen thuộc đó hơn nữa lại còn là chủ tịch ở đây chứ? Anh không hiểu được, tất cả những chuyện đó là sao chứ?
Sở Hạo liếc mắt nhìn qua Long Vũ, ông cũng không biết tại sao mình lại cũng có cảm giác đấy? Tim ông cứ đập mạnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả? Nhưng vì trách nhiệm của một chủ tịch nên ông chẳng quan tâm tới chuyện đó mà liếc nhìn anh.
Ánh mắt của ông có lẽ làm cho anh nhìn thấy cái cảm giác quen thuộc đó chỉ là một cái thoáng qua, cái ánh mắt làm cho anh nghĩ chắc đồ chỉ là một cái ảo giác.
-"Tốt nhất cậu nên đi ra khỏi đây thì hơn"
Sở Hạo vừa nói mà trừng phạt nhìn anh, anh nhìn ánh mắt của ông.

Biết ông không muốn mình ở đây.

Hai tay để lên đùi mà đứng hẳn dậy lên mà định rời đi.
Bỗng lúc đó, trời đột nhiên nổi gió to mà thổi vào trong phòng khiến cho chiếc khăn đen mà anh chùm ở trên đầu bị bay ra.

Thư ký nhìn thấy cảnh đó, biết là mình chưa đóng cửa liền chạy ra cửa sổ.


Liên tục vừa làm mà vừa nói
-"Tôi...Tôi xin lỗi, chủ tịch...Tại tôi quên không đóng cửa vào"
Thư ký vừa nói với giọng ngập ngừng vừa quay lại đóng cửa vào.

Nhưng Sở Hạo chẳng quan tâm tới lời nói của thư ký mà lặng lẽ quay sang nhìn anh.
Trước mặt là một người con trai với làn da vàng với mái tóc đen nhưng cũng hỏi vàng nhẹ cùng với đôi mắt đen láy.

Sở Hạo nhìn cảnh tượng trước mặt đó, bỗng nhiên ông cảm thấy anh có một phần giống Sở Hạo, dáng vẻ, lạnh lùng...và hơn nữa còn nghiêm túc.

Ông dường như đã có cảm nhận anh có một phần giống ông.
Nhìn Long Vũ trước mặt, ông từ từ đi ra chỗ anh.

Mặt cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy như là chứa đầy sự tức giận, nhưng thật chất không phải vậy.
Long Vũ nhìn cảnh tượng đó trước mắt, không hiểu anh làm chuyện gì mà chỉ cúi người xuống cầm lấy chiếc khăn đen ở dưới đất, khẽ cúi đầu xuống một lúc sau ngẩng đầu lên mà đáp:
-"Vậy tôi xin phép rời đi!".