Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta

Chương 69: Ngoại truyện 2




Editor: Vện

Chuyện Tiết Lãng si mê nam chính Mạnh Trần trong một bộ tiểu thuyết tu tiên không phải bí mật trong ký túc xá, mọi người còn chọc đó là “vợ trong sách” của hắn, ngày nào cũng lấy ra trêu hắn.

Sao tự dưng người trong sách chui ra đời thật được hay vậy??

Chúng Diểu qua cơn kích động thì hoàn hồn, tỉnh ngộ vỗ bàn, “Tao biết rồi! Bọn mày đang cosplay chứ gì!”

Trong trường có CLB Cosplay, thường xuyên cos nhân vật anime, manga hoặc tiểu thuyết, Chúng Diểu thấy hoài, họ hóa trang rất giống, nhưng lần đầu cậu ta mới gặp người đẹp mê hồn dường này!

Cậu ta không đọc tiểu thuyết, nhưng theo bản năng vẫn nhận định nếu có một nhân vật hư cấu có thể khiến Tiết Lãng điên đảo thì chỉ có duy nhất người trước mặt!

Mạnh Trần, “?”

Cosplay là gì?

“Ờm… chính xác.” Tiết Lãng gật bừa rồi xua ba đứa bạn cùng phòng như đuổi tà, “Tụi mày ra ngoài đi, năm phút sau rồi vào.”

Xuyên sách nghe ảo ma quá, cứ để họ hiểu lầm thành cosplay vậy. Tiết Lãng cũng ý thức được phục sức của Mạnh Trần quá gây chú ý, bạn của hắn toàn trai thẳng mà còn nhìn y đến ngơ ngẩn, nếu thả ra vườn trường không biết thu hút bao nhiêu ong bướm nữa.

Thay đồ! Phải thay ngay và luôn!

“Chậc, mày sợ cái gì? Cho tao ngó cái…”

“Đừng có xô, để tao chụp một tấm…”

“Má, uổng công mua cơm cho mày, thằng con bất hiếu…”

Tiết Lãng đóng cửa cái rầm, đuổi ba thằng bạn đang la oai oái ra ngoài không chút nể nang, sau đó bấm khóa luôn.

Ngắm cái quần, vợ tao ai cho tụi mày dòm ngó!

Tiết Lãng xoay người, đi lục lọi tủ quần áo hồi lâu mới mò được một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen và đôi giày thể thao trắng.

“Huynh thấy rồi đó, người ở đây ăn mặc theo phong cách rất khác.” Tiết Lãng đưa quần áo mới cho Mạnh Trần, “Đây là đồ của ta, huynh mặc tạm trước đi.”

Mạnh Trần hiểu đạo lý nhập gia tùy tục, với lại y cũng rất tò mò về thế giới này, thấy quần áo mà Tiết Lãng đưa không quá hở hang nên vui vẻ nhận lấy.

Lần này đến phiên Tiết Lãng được rửa mắt.

Người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp, đừng nói là đại mỹ nhân như Mạnh Trần. Sơ mi trắng cài đến nút trên cùng, ôm lấy cần cổ trắng muốt, quần tây đen phác ra đôi chân thon dài, tôn lên vóc dáng cao ráo thanh thoát. Y còn rất thông minh dùng pháp thuật thay đổi kiểu tóc thành tóc ngắn giống Tiết Lãng, phối với gương mặt tuyệt sắc lạnh lùng, thoắt cái đã biến thành anh chàng đẹp trai phong cách cấm dục, thuộc hàng cực phẩm trong đánh giá của thiếu nữ hiện đại!

Tiết Lãng trúng mười nghìn sát thương bạo kích từ nhan sắc tuyệt trần của vợ, suýt thì tóe máu mũi.

Mạnh Trần nghiêng đầu, “Nhìn ổn không?”

“…Quá đẹp!” Tiết Lãng run giọng, “Không được rồi, đẹp vượt sức tưởng tượng…”

Hắn ngẫm nghĩ rồi bới đồ tìm một chiếc kính gọng vàng. Hắn không bị cận, mua kính chỉ để làm màu, bây giờ vừa khéo có thể cho Mạnh Trần đeo.

Đôi mắt nhạt màu trong trẻo kia quá cuốn hút, phải che bớt đi.

Mạnh Trần cầm kính, nghiên cứu một chốc rồi đeo lên.

Tiết Lãng vừa nhìn thì suýt quỳ mọp.

Má, còn đẹp hơn vừa rồi là thế quái nào!!

Hắn chán nản bỏ cuộc, mở cửa thả ba thằng cùng phòng vào. Ba người vừa định mắng hắn thấy sắc quên bạn, kết quả vừa nhìn Mạnh Trần thì đồng loạt á khẩu, mặt mũi đỏ bừng.

Đường đường là trai thẳng sắt thép tại sao lại đỏ mặt vì một anh chàng đẹp trai!!!!

Mạnh Trần nghe nói đây là bạn của Tiết Lãng ở thế giới này, vừa rồi còn thấy họ mua cơm cho Tiết Lãng, y mỉm cười thân thiện, ôn hòa nói, “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tiết Lãng.”

Ba người giật thót, chối luôn miệng, “Đừng khách sáo đừng khách sáo…”

“Nên vậy nên vậy…”

Tiết Lãng nhìn mà chướng mắt, sợ nói thêm mấy câu với Mạnh Trần thì đám bạn cong vòng cả lũ, bèn xen vào, “Tao dắt Mạnh Trần ra ngoài đi dạo.” Sau đó nắm tay y chuồn mất.

Ba nam sinh tỉnh hồn, kích động ứa nước miếng.

“Má ơi, anh đẹp trai đó là ai? Y là Mạnh Trần thật sao?”

“Chưa gặp trong trường lần nào, nhìn y rất thân với Tiết Lãng, chắc là bạn nó hả?”

“Mày không nghe anh đẹp trai nói cảm ơn đã chăm sóc Tiết Lãng sao! Này mà bạn cái gì, bạn trai thì có!”

Tiết Lãng không biết ba thằng bạn tồi đang đào bới gốc gác nhà mình mà chửi, hắn dẫn Mạnh Trần ra khỏi tòa lầu ký túc xá, đưa y đi dạo trong khuôn viên trường.

Đại học A không chỉ là ngôi trường trọng điểm cả nước mà còn nổi tiếng với phong cảnh nên thơ, Tiết Lãng vừa đi vừa giới thiệu lịch sử các công trình kiến trúc cho Mạnh Trần. Mạnh Trần hào hứng lắng nghe, chợt hỏi, “Nơi này tương tự với thư viện trong giới tu chân phải không?”

“Phải.” Tiết Lãng cười nói, “Chỉ là nội dung học tập rất khác.”

“Vậy người ở đây học cái gì?”

Tiết Lãng mò trong túi quần, móc di động ra nhìn thời khóa biểu rồi dắt Mạnh Trần vào tòa lầu có tiết Toán cao cấp.

Phòng học là hội trường với thiết kế bậc thang, sức chứa mấy trăm người, theo lý thuyết thì không dễ gây chú ý. Thế nhưng trai đẹp đi đến đâu cũng tự thành tâm điểm, Mạnh Trần và Tiết Lãng ngồi ở hàng ghế cuối chưa được hai mươi phút mà diễn đàn đã bùng cháy.

[Tòa nhà phía Bắc phòng B306, tiết Toán cao cấp xuất hiện một anh đẹp trai cấp đại thần! Hình đây mấy chế!]

Trai đẹp là đề tài sốt muôn thuở, các sinh viên lũ lượt bấm xem ảnh chụp của chủ topic.

Trong ảnh là gương mặt nghiêng của một chàng trai, da trắng đến phát sáng, sống mũi cao thẳng gác cặp kính gọng vàng, hàng mi đen nhánh cụp xuống, tập trung nhìn quyển sách trên bàn.

Tấm thứ hai còn zoom vào bàn tay phải cầm bút của chàng trai, tay áo sơ mi trắng được cuộn lên, để lộ đoạn cổ tay trắng muốt, năm ngón tay thuôn dài, khớp xương rõ ràng, đẹp đến mức không thể rời mắt.

[AAAAA cảm ơn chủ topic trước!! Trong vòng một phút tui sẽ đào bằng được toàn bộ info về anh giai này!!]

[Má ơi đây là đại thần lạnh lùng cấm dục ngoài nhã nhặn trong thú tính trong truyền thuyết đó sao! Đẹp trai như này xưng hotboy cũng không xứng! Sao trước giờ tui chưa thấy ảnh lần nào hết dzị?]

[Anh ngồi kế là nam thần Tiết Lãng của khoa Vật lý phải không? Chậc, đúng là trai đẹp thì toàn lựa bạn đẹp mà chơi!]

[Báo cáo, mị vừa đánh liều đi xin info, anh bé không phải sinh viên trường mình, ảnh là bạn Tiết Lãng. Mị xin WeChat, anh bé chưa trả lời mà Tiết Lãng đã chặn họng là không add rồi. Hức, lòng em tan nát.]

[Ê tự dưng đánh hơi thấy mùi mờ ám.]

[Tui cũng thấy kỳ kỳ, hình như Tiết Lãng đó giờ không quen bạn gái…]

[Chuẩn đét. Khuê mật của tui lúc trước từng tỏ tình với Tiết Lãng rồi bị cho de, Tiết Lãng chưa bao giờ add WeChat con gái.]

[Nên chúng ta hãy mạnh dạn đặt giả thiết, Tiết Lãng có bạn trai.]

[Lầu trên cua hơi khét á! Tiết Lãng vừa nhìn đã biết là trai thẳng sắt thép mà.]

Đúng lúc này, chủ topic đăng thêm một tấm ảnh.

Chàng trai áo trắng chụm đầu nói chuyện với Tiết Lãng, Tiết Lãng cười với y, tay phải phủ lên bàn tay cầm bút của y, hình như đang dạy y viết chữ.

[Thánh thần thiên địa hột vịt lộn ơi nhìn ánh mắt Tiết Lãng kìa!!! Tui cũng ở khoa Vật lý nè, trước giờ chưa từng thấy Tiết Lãng nhìn ai dịu dàng như vậy! Nam hay nữ gì cũng chưa!]

[Duyệt! Nắm tay rồi, giờ đi đăng ký kết hôn rồi lên giường thôi!]

[Bình tĩnh nào mấy chế, tui thấy bầu không khí mập mờ một cách rất bình thường mà, bong bóng tình yêu sắp tràn ra màn hình tui thôi chứ có gì ghê gớm đâu!]

Topic thường nhanh chóng nâng thành Hot topic, càng lúc càng nhiều người biết đến nam thần lạ mặt, Tiết Lãng ngăn cản không biết bao nhiêu nữ sinh đến xin WeChat Mạnh Trần, cuối cùng nổi điên kéo Mạnh Trần chạy ra sân trường.

Tức quá, không ngờ vợ mình đến hiện đại rồi mà vẫn được hàng tá người theo đuổi nhiệt tình thế này!

Mạnh Trần lại rất hồn nhiên, “Ta thấy tính cách người ở đây rất phóng khoáng.”

Tiết Lãng gật đầu, “Thời đại khác nên tư tưởng cũng khác.”

Mạnh Trần, “Thế lúc trước đệ cũng thường xuyên bị người ta xin thêm WeChat gì đó à?”

“Phải đó.” Tiết Lãng trả lời đúng sự thật, rồi chợt ý thức được điều gì, lập tức bổ sung, “Nhưng ta không phải người tùy tiện ai xin cũng cho! Ta chưa bao giờ add người lạ! Nhỏ đến lớn cũng chưa thích ai hết!”

Mạnh Trần “ừ” một tiếng nhẹ tênh, song khóe môi lại khe khẽ nhếch lên. Tiết Lãng nhận ra hình như Mạnh Trần vừa mới ghen, lòng hắn nở hoa, suýt không phân biệt được trái phải, vừa cười ngờ nghệch vừa siết tay Mạnh Trần.

Hắn muốn cho Mạnh Trần trải nghiệm những phát minh thời hiện đại, nên dẫn y đến rạp xem bộ phim khoa học viễn tưởng vừa trình làng. Kế tiếp là đi mua một đống quần áo và đồ ăn vặt, cuối cùng dẫn y đi nếm thử món ăn mà không một người hiện đại nào đủ sức chối từ – lẩu hải sản Jiu Gong Ge. Chờ ăn uống no say, nhìn di động đã hơn chín giờ tối.

Diễn đàn ký túc xá có tin nhắn, Tiết Lãng mở ra đọc, thấy là tin nhắn của bạn cùng phòng.

[Hai người đi đâu lâu thế? Ký túc xá sắp đóng cửa kìa!]

Tiết Lãng gõ chữ.

[Không về, đi khách sạn.]

Một giây im lặng, lũ bạn kéo nhau hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà hắn.

Mạnh Trần nhìn thử, lại phát hiện thêm một điểm mù kiến thức, “Đi khách sạn là gì?”

Cậy vào y không hiểu, Tiết Lãng nghiêm mặt nói, “Là vào nhà trọ mướn phòng qua đêm đó.”

Hắn dùng pháp thuật biến ra thẻ căn cước cho Mạnh Trần, dắt y vào một khách sạn tình yêu sang trọng, lấy thẻ phòng rồi mua một đống túi lớn túi nhỏ ném lên sofa. Hắn hớn hở kéo Mạnh Trần đến bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn đô thị về khuya.

Thành phố không có ban đêm, ánh đèn xanh đỏ lấp lánh như sao trăng, nhà cao tầng mọc san sát, dòng xe qua lại như nước chảy, thể hiện sinh động nét đẹp phồn hoa chốn hồng trần.

“Đẹp không?”

“Đẹp.” Mạnh Trần lẳng lặng ngắm cảnh tượng kỳ diệu, thích thú mỉm cười, “Ta rất thích nơi này.”

“Vậy chúng ta nán lại thêm một thời gian, chơi đã rồi hẵng về.” Tiết Lãng cúi đầu hôn lên mắt y, “Tắm nhé, ta xả nước cho huynh.”

Hai người tắm sạch sẽ, Tiết Lãng để trần thân trên, vừa đi ra vừa lau tóc, thấy Mạnh Trần nằm trên giường lớn mềm mại nghịch di động của hắn.

Y mặc áo ngủ màu trắng, vì không có người ngoài nên đã giải pháp thuật, khôi phục mái tóc dài. Suối tóc đen tuyền xõa trên ga giường trắng tinh, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần. Một tay y chống má, tay kia chọt tới chọt lui trên màn hình điện thoại, không biết đang chơi cái gì mà môi vương ý cười, đôi chân mướt mát lắc qua lắc lại, đáng yêu chết đi được.

Mũi Tiết Lãng nóng lên, vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt lập lòe, hắn ho một tiếng, cầm cái hộp nhỏ ở đầu giường rồi sấn đến.

“Vợ ơi.” Hắn mặt dày khoe ra, “Qua đây cho huynh xem cái này.”

Mạnh Trần rất thích nghiên cứu những thứ mới mẻ, nghe vậy thì lập tức đến gần, “Gì vậy?”

Tiết Lãng đưa hộp cho Mạnh Trần rồi thấp giọng cho y biết cách sử dụng.

Nghe xong, quả nhiên gương mặt trắng ngần của Mạnh Trần đỏ ửng, y im lặng một lát rồi nói khẽ, “Nhưng ta thấy chúng ta không cần thứ này đâu.”

Tiết Lãng chớp mắt, “Hả?”

Mặt Mạnh Trần đỏ như gấc, y ngước mắt nhìn Tiết Lãng, “Ta chỉ muốn đệ thôi… không muốn dùng thứ khác.”

Tiết Lãng thấy mình mà còn nhịn được thì không phải đàn ông nữa.

Tim hắn đập như trống, không nói hai lời áp đến hôn Mạnh Trần ngấu nghiến, đè y nằm lên giường lớn rải cánh hoa hồng.

Đêm dần về khuya, phố thị huyên náo trở nên yên ắng, chỉ còn những ngọn đèn đủ sắc màu vẫn lấp lánh không biết mỏi mệt. Ánh trăng xuyên qua kính thủy tinh, phủ lên chùm sáng xanh đỏ nhấp nhoáng tựa ảo mộng.

Người đang yêu say giấc trong vòng tay nhau.

Trời sáng tỉnh mộng, chờ đón họ là một cuộc đời mới, một tương lai ngập tràn hạnh phúc.



..

Hoàn.