Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta

Chương 58




Editor: Vện

Mai Hoa Cốc vang danh thiên hạ vì ba nguyên do chủ yếu, một là có đông đảo thần y, hai là vì cảnh sắc tuyệt đẹp, ba là nhờ cốc chủ Mai Tiếu Hàn.

Mai Tiếu Hàn có y thuật thần kỳ, đồng thời còn là một cao thủ Hóa Thần, là thiên tài y võ song toàn. Bao đời Mai gia chỉ có một con trai, sau khi cốc chủ đời trước bất ngờ qua đời, Mai Tiếu Hàn kế nhiệm vị trí cốc chủ, khi ấy y còn chưa đến hai mươi tám.

Còn trẻ mà đã đạt được địa vị, danh tiếng, quyền thế mà nhiều người mất cả đời cũng không giành được, Mai Tiếu Hàn hoàn toàn đủ tư cách kiêu căng phách lối. Thế nhưng y lại là chính nhân quân tử hào phóng bao dung, rộng lượng ngay thẳng, cũng không thích ai mới chữa cho người đó như một số thần y tính cách quái đản. Bất luận là người tu tiên hay người thường, là vương công quý tộc hay ăn xin ven đường, y đều đối xử bình đẳng, dốc lòng chữa trị.

Lúc còn ở Thái Huyền Tông, Mạnh Trần đã nghe không ít sự tích về Mai cốc chủ, khâm phục không thôi, nay mới có cơ hội gặp mặt.

“Giấu ma khí của ngươi đi.” Vừa đến nơi, Mạnh Trần đã dặn đại ma đầu, “Chúng ta đến nhờ người ta giúp, phải ngoan biết không, không được nói bậy bạ, cũng không được đánh nhau, nghe chưa?”

Mai Hoa Cốc tuy bình đẳng với mọi người nhưng không bao gồm ma tu, đừng nói là Ma tôn bá chủ một phương, cư xử không khéo khiến hai bên đối địch thì rắc rối to.

“Biết rồi.” Ma tôn làu bàu, thu lại ma khí, đóng giả một người bình thường, “Ta đáng tin lắm đó.”

Mạnh Trần nhếch khóe môi, cùng hắn đến Mai Hoa Cốc. Ngày nào Mai Hoa Cốc cũng có bệnh nhân nườm nượp kéo đến tìm thầy chữa bệnh, căn cứ vào thân phận mà sẽ vào từ các cổng khác nhau, ai cũng cần trình bái thiếp. Mạnh Trần đưa bái thiếp đã chuẩn bị trước cho tiểu đồng gác cổng, tiểu đồng khom lưng đưa hai tay nhận, xem qua bái thiếp rồi cười bảo, “Mời hai vị khách quý theo ta.”

Mạnh Trần và Ma tôn nói cảm ơn rồi theo tiểu đồng vào bên trong Mai Hoa Cốc. Phong cảnh trong cốc đúng là tựa chốn bồng lai, có đình đài lầu các, nhà thủy tạ, tùng bách xanh um, hòn non bộ hình dạng kỳ lạ nằm giữa những bồn hoa cảnh. Mạnh Trần ngắm nghía cảnh sắc dọc đường, thắc mắc hỏi, “Sao không thấy hoa mai vậy?”

Nghe nói ban đầu Mai Hoa Cốc nổi tiếng là nhờ thắng cảnh rừng mai như lửa mà.

“Rừng mai Tuyết Hải nằm sâu bên trong.” Tiểu đồng quay đầu, mỉm cười giải thích, “Trước kia trong cốc toàn là cây mai, cốc chủ nói hoa mai tuy đẹp nhưng nhìn mãi cũng chán. Hơn nữa, để chăm vô vàn cây mai thì nhiệt độ trong cốc lúc nào cũng phải như mùa đông, ngày nào cũng mặc áo bông bít bùng như thế quá gai mắt. Sau đó cốc chủ khoanh vùng lại, chỉ trồng mai trong rừng mai Tuyết Hải, những nơi khác được cải tạo thành như bây giờ.”

Nghe tiểu đồng thuật lại, Mạnh Trần gần như có thể mường tượng ra Mai cốc chủ là người như thế nào.

Tiểu đồng dẫn họ vào một tòa lầu các trang nhã thanh tĩnh, mời họ ngồi, dâng trà rồi đi bẩm báo cốc chủ. Không lâu sau có hai người xuất hiện.

Người đi trước ắt hẳn là cốc chủ Mai Tiếu Hàn, y mặc áo xanh như làn nước, trẻ trung tuấn tú, đôi mắt trong veo, môi luôn vương nét cười, khiến người ta vừa gặp đã có thiện cảm. Người đàn ông phía sau vóc dáng cao to, mặc y phục đen, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, có lẽ là thuộc hạ của Mai Tiếu Hàn, nhưng rõ ràng khí thế không hề thua kém y.

Mạnh Trần lập tức đứng dậy nghênh tiếp, chắp tay nói, “Nghe danh Mai cốc chủ đã lâu, nay mới được gặp…”

Mai Tiếu Hàn nhướng mày, “Thấy sao nè?”

Mạnh Trần, “Phóng khoáng hơn ta tưởng.”

Lời này là thật, trước kia nghe Mai cốc chủ diệu thủ hồi xuân, Mạnh Trần vẫn nghĩ y là người nhã nhặn đoan chính, là quân tử khiêm nhường lễ độ. Nhưng vừa rồi nghe tiểu đồng kể, giờ còn thấy người thật, Mạnh Trần mới nhận ra Mai Tiếu Hàn cá tính hoạt bát hơn mình tưởng tượng rất nhiều.

Mai Tiếu Hàn cười tít mắt, chắp tay đáp lễ, “Quá khen quá khen, ta cũng nghe danh Mạnh đạo hữu đã lâu, là thiên tài Hóa Thần trẻ nhất đương thời, cũng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Gặp rồi mới thấy quả là danh bất hư truyền!”

Y khen Mạnh Trần là “mỹ nhân”, giọng điệu hoàn toàn không có ý cợt nhả mà chỉ là khen ngợi chân thành. Hai người nhìn nhau, tính cách tuy trái ngược nhưng có cảm giác như vừa gặp đã thân, ăn ý cười rộ lên.

“Giới thiệu một chút, đây là Lý Phong, cận vệ của ta.” Mai Tiếu Hàn vỗ vào ngực người đàn ông phía sau, “Tính hắn cứng nhắc khô khan, không thích nói chuyện, hai ngươi thông cảm.”

Lý Phong gật đầu với hai người Mạnh Trần, xem như chào hỏi. Mạnh Trần đánh mắt nhìn Ma tôn, “Vị này là bằng hữu của ta, không dám giấu, lần này bọn ta đến đây vì chuyện của hắn.”

Mạnh Trần dừng một lát rồi khẩn khoản nói, “Xin Mai cốc chủ tin tưởng bọn ta, bọn ta không hề có ý xấu mà thật sự muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”

Che giấu thân phận là để không gây chú ý chứ không thể nào giấu được Mai Tiếu Hàn. Ma tôn hiểu ý Mạnh Trần, hắn tiến lên một bước, giải phóng ma khí.

Mai Tiếu Hàn chưa kịp phản ứng, Lý Phong đã rút kiếm bước lên, che Mai Tiếu Hàn phía sau mình.

Linh lực bạo phát, bấy giờ Mạnh Trần mới kinh ngạc phát hiện, cận vệ ít nói tên Lý Phong này thế mà có tu vi Luyện Hư tầng bảy!

Đây là cường giả Luyện Hư trẻ nhất mà y từng gặp.

Lý Phong cũng nhận ra ma khí cảnh Độ Kiếp của Ma tôn, hắn không hề nao núng, tựa gốc tùng vững chãi chắn cho Mai Tiếu Hàn, dù chênh lệch tu vi như trời với biển, hắn cũng quyết không lùi bước.

“Ta không có ý xấu.” Ma tôn nói, “Ta nghĩ hai người cũng rõ, nếu ta muốn ra tay thì các ngươi căn bản không đỡ được…”

Mạnh Trần mặt vô cảm sút hắn một phát.

“Đương nhiên, ta hoàn toàn không có ý gây hấn.” Ma tôn nói, “Thật ra ta bị mất ký ức, quên rất nhiều việc, nghe đồn Mai cốc chủ rất lợi hại nên lặn lội đến xin nhờ chữa trị.”

Không khí đang giương cung bạt kiếm, Mai Tiếu Hàn vỗ vai Lý Phong, Lý Phong quay đầu nhìn y, sau đó tra kiếm vào vỏ, về đứng sau lưng y.

“Các ngươi làm ta sợ chết khiếp.” Mai Tiếu Hàn thở phào, “Cảnh Độ Kiếp… vậy ra ngươi là đại ma đầu mấy tháng trước làm náo động giới tu chân, nói là muốn dẫn dắt Ma Vực vùng lên làm cỏ chính đạo đó sao?”

Ma tôn, “…”

“Không phải ta, thật.” Mặt hắn hết sức vô tội, “Ta chưa bao giờ nói thế.”

Thời gian qua hắn toàn tâm toàn ý theo đuổi ai kia, rảnh đâu mà đi xâm lược?

“Được rồi… ta tạm tin ngươi.” Mai Tiếu Hàn nhíu mày, “Nhưng mà xưa nay chính tà đối lập, ngươi lại là chúa tể Ma Vực, nhờ ta giúp… e là không thích hợp.”

Mạnh Trần hiểu nỗi lo của y, định lên tiếng thì Ma tôn đã nói trước, “Nếu ngươi đồng ý cứu chữa thì ta cam đoan với ngươi, nếu phe tiên đạo không chủ động ra tay với Ma Vực thì ta sẽ không bao giờ khơi mào chiến tranh, đồng thời hạ lệnh với ma tu toàn thiên hạ, không được vô cớ sát hại người tu tiên và người phàm, ai trái lệnh giết không tha.”

Dứt lời, ai cũng ngây người.

Tuy rằng trong số người tu tiên cũng có không ít kẻ lòng dạ hiểm độc, nhưng không thể phủ nhận, nếu hai phe xung đột thì ma tu vẫn tàn ác hơn gấp bội. Cả nghìn năm qua Ma Vực không có thủ lĩnh nên đám yêu ma như rắn mất đầu, ma tu bản tính tàn bạo, lại không bị ai kiềm chế nên càng không từ thủ đoạn. Bọn chúng giết hại người tu tiên, thậm chí là người phàm thành quen, còn có kẻ ác đến mức luyện chế phụ nữ trẻ em thành thuốc nâng cao tu vi.

Nếu thật sự có người có thể đứng ra quản chế, ước thúc người Ma Vực thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây sẽ là một sự kiện cực kỳ trọng đại của ba giới!

Mai Tiếu Hàn cân nhắc thật nhanh, nhìn Ma tôn chằm chặp, “Ngươi nói thật chứ?”

Ma tôn không nói hai lời, lập lời thề ngay tức khắc. Đây là tập tục của giới tu chân, bất kể là tiên tu hay ma tu đều vô cùng coi trọng lời thề, một khi đã lập lời thề thì không thể nuốt lời.

“Đồng ý!” Mai Tiếu Hàn nói, “Nãy ngươi nói bị tâm thần chứ gì? Qua đây ta chữa cho!”

Ma tôn nổi quạu, “Là mất ký ức, không phải tâm thần!”

“Cũng chẳng khác mấy…”

—o0o—

Trước khi chữa trị phải biết rõ nguyên nhân gây bệnh, Mạnh Trần kể tóm tắt chuyện của Tiết Lãng, các dấu hiệu tương đồng cùng suy đoán Tiết Lãng và Ma tôn là cùng một người.

Mai Tiếu Hàn nghe xong thì thở dài, Mạnh Trần nôn nao, cứ tưởng tình huống này rất khó xử lý, ai dè Mai Tiếu Hàn nói, “Lãng mạn quá trời! Trồng nguyên một vườn hoa Nguyệt Sương luôn! Hâm mộ quá, ta cũng muốn.”

Mạnh Trần, “…”

Y phát hiện năng lực bắt nhầm trọng điểm của Mai Tiếu Hàn giống hệt người nào đó.

Vậy mà người nào đó lại làm như vinh quang lắm, đắc chí hứ một tiếng.

Lý Phong nhìn Mai Tiếu Hàn rồi lặng lẽ cụp mắt.

Cũng may Mai Tiếu Hàn nhanh chóng quay về đề tài chính, “Như ngươi mô tả thì rất có thể hồn phách của hai người là một, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà bị chia tách dẫn đến thiếu hụt ký ức. Ta có biện pháp tu bổ hồn phách nhưng trước đây chưa từng sử dụng, đây là ca bệnh đầu tiên.”

Mạnh Trần hơi sốt sắng, “Vậy là có cơ hội thành công phải không?”

“Ta sẽ cố hết sức.” Mai Tiếu Hàn nhướng mày, “Cơ mà ta hành nghề y bao nhiêu năm nay chưa một lần thất bại, tin chắc lần này cũng sẽ không.”

Mạnh Trần kích động đứng lên khom người tạ ơn Mai Tiếu Hàn. Mai Tiếu Hàn vội vàng nâng y dậy, cười nói, “Đừng khách sáo thế, đây là bổn phận của thầy thuốc mà. Với lại, nếu có thể đổi lấy bình yên cho giới tu chân, xem như ta cũng lập được công lớn rồi.”

Trước khi bước vào trị liệu cần chuẩn bị nhiều công đoạn phức tạp và thu gom tất cả dược liệu cần thiết, Mai Tiếu Hàn thu xếp cho Mạnh Trần và Ma tôn ở lại Mai Hoa Cốc, chờ sắp đặt xong xuôi rồi bắt đầu chữa trị.

Ở chung mấy ngày, hai người phát hiện tính cách tuy trái ngược nhưng giao du hòa hợp đến lạ, thế là kết thành bằng hữu. Mai Tiếu Hàn cũng không hạn chế phạm vi hoạt động của hai người Mạnh Trần, họ muốn đi đâu cũng được.

Hôm nay, Mạnh Trần cùng Ma tôn đến rừng mai Tuyết Hải tiếng tăm vang dội.

Cánh rừng rộng chừng trăm mẫu, mai đỏ rợp trời, cây nào cây nấy ngạo nghễ vươn mình, bung xòe tán hoa rực rỡ, hương hoa thơm mát phảng phất trong gió.

“Quả là không tồi.” Ma tôn đánh giá, còn bổ sung, “Cơ mà vẫn còn kém vườn hoa Nguyệt Sương ta trồng một xíu.”

Mạnh Trần nhếch khóe môi, không lên tiếng.

Ma tôn không chịu yên tĩnh, sóng vai đi cùng Mạnh Trần một quãng rồi huých vai y, “Nè, ta hỏi ngươi, giữa ta và Tiết Lãng ai tốt hơn?”

Mạnh Trần âm thầm thở dài, lại nữa rồi.

Mấy ngày nay, Ma tôn liên tục hỏi y mấy vấn đề kiểu như “Ta và Tiết Lãng ai tốt với ngươi hơn?”, “Trong lòng ngươi ta quan trọng hơn hay Tiết Lãng quan trọng hơn?”, “Nếu ta và Tiết Lãng cùng rơi xuống nước thì ngươi cứu ai?”… câu nào cũng ấu trĩ đến mức khiến người ta sôi máu.

Nhưng Mạnh Trần hiểu hắn nghĩ gì.

Hắn đang lo sợ.

Hắn sợ rằng mình và Tiết Lãng không phải một người, cũng sợ mình và Tiết Lãng là cùng một người, sợ sau khi linh hồn dung hợp thì hắn sẽ là nhân cách bị xóa bỏ.

Không đợi Mạnh Trần trả lời, Ma tôn đã tự cho đáp án, “Dĩ nhiên là ta tốt hơn rồi. Tiết Lãng mới bây lớn, còn chưa đến hai mươi, chỉ là một thằng nhãi miệng còn hôi sữa chưa đủ lông đủ cánh, làm sao chín chắn bằng ta. Tu vi cũng cùi bắp, phải cầu cứu thế lực bên ngoài mới bảo vệ được ngươi, ta đáng tin cậy hơn hắn nhiều…”

Hắn lầm bầm như thần kinh, một đôi tay mát lạnh chợt ôm mặt hắn.

Ma tôn im bặt.

Mạnh Trần nhìn vào mắt hắn, rừng mai Tuyết Hải nhiệt độ thấp, y khoác tấm áo choàng trắng tinh, trên cổ áo đính vòng lông mềm mại, da trắng hơn tuyết, tóc đen như mực, mà đôi môi lại tươi thắm tựa mai hồng.

Trông y hệt như thần tiên bước ra từ trong tranh, không ai có thể chống cự ánh mắt chăm chú đó.

Ma tôn đắm chìm trong đôi mắt trong veo ấy, cổ họng khô cằn, không thốt ra nổi một chữ.

“Không ai tốt hơn ai cả.” Mạnh Trần nói, “Tiết Lãng đôi khi rất ngờ nghệch, ngươi cũng vậy. Vào lúc nguy cấp, Tiết Lãng rất đáng tin cậy, ngươi cũng vậy. Trong lòng ta, ngươi chính là Tiết Lãng khi đã trưởng thành, tính cách và hình hài tuy có khác biệt đôi chút nhưng bản chất mãi mãi không thay đổi.”

“Đừng sợ sau khi hồn phách dung hợp ta sẽ quên ngươi, phủ nhận ngươi.” Mạnh Trần vươn tay ôm chầm lấy hắn, “Ta nhớ rõ dáng vẻ ngươi lấm lem bùn đất, tự tay cày cuốc trồng hoa cho ta. Ta nhớ rõ dáng vẻ ngươi tặng ta ngôi sao băng dưới vòm trời sao sáng. Ta nhớ rõ dáng vẻ ngươi xông vào Vạn Ma Quật cứu ta, nhớ ngươi săn sóc, dỗ ta uống thuốc…”

“Ta nhớ rõ dáng vẻ ngươi yêu ta.” Đôi mắt Mạnh Trần nóng lên, rướn người thì thầm bên tai hắn, lần đầu tiên thổ lộ lòng mình, “Cho nên dù ngươi có biến thành hình dáng nào thì vẫn là người duy nhất ta yêu.”

Ma tôn lặng người một hồi, sau đó ôm ghì lấy Mạnh Trần, úp mặt vào cổ y.

Lâu thật lâu sau hắn mới buông y ra, vờ như không có gì quay đầu đi, vành mắt đỏ hoe.

Mạnh Trần không vạch trần hắn mà tiếp tục đi song song với hắn, đột nhiên nhoẻn cười, “Thật đúng lúc.”

Ma tôn ngẩng đầu, thấy đằng trước có hai bóng người, là Mai Tiếu Hàn và Lý Phong.

Mạnh Trần đang cân nhắc có nên đến chào hòi hay không, chợt thấy Mai Tiếu Hàn cúi người vò một cục tuyết rồi nhảy lên thả vào sau cổ áo Lý Phong. Lý Phong không giận, bình tĩnh móc cục tuyết ra khỏi áo rồi bắt lấy đôi tay đỏ bừng vì lạnh của Mai Tiếu Hàn, nhét vào ngực mình.

Mai Tiếu Hàn cười tủm tỉm nói gì đó, sau đó nhón chân hôn cái chụt lên môi Lý Phong.

Mạnh Trần, “…”

Y kéo Ma tôn tính đổi đường khác, thế nhưng Mai Tiếu Hàn đã nhìn thấy họ, hai người Lý Phong đồng loạt quay đầu lại. Biểu hiện của hai người họ rất tự nhiên, hoàn toàn không bận tâm có người phát hiện quan hệ yêu đương. Mai Tiếu Hàn đứng từ xa nhìn Mạnh Trần rồi ngoắc lấy tay Lý Phong đi về hướng khác.

Ma tôn tự dưng ho một tiếng, hỏi bâng quơ, “Tay ngươi lạnh không?”

Mạnh Trần nghiêng đầu nhìn hắn.

Ma tôn xòe tay, ám chỉ rõ mồn một, “Ta cũng có thể ủ ấm cho ngươi.”

Nét cười hấp háy trong đôi mắt Mạnh Trần, y nói, “Ta không lạnh.”

Ma tôn, “…”

“Cơ mà ta lạnh.” Ma tôn vứt bỏ liêm sỉ, chìa tay ra, “Ngươi ủ cho ta.”

Mạnh Trần cầm tay hắn, đưa lên môi hôn nhẹ lên mu bàn tay rồi mỉm cười ngước nhìn hắn, “Còn lạnh không?”

Mu bàn tay Ma tôn nóng hổi, mặt đỏ chót, hai tai bốc khói, “Hết rồi.”