Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta

Chương 40




Editor: Vện

Đêm ấy Mạnh Trần nằm mơ.

Y thấy Tiết Lãng đội mũ rơm, gánh đòn gánh treo hai giỏ trúc đầy hoa tươi lẽo đẽo đi theo y, làm mặt đáng thương, “Huynh đừng giận mà, chỗ hoa này tặng huynh hết.”

Y quay lại, Tiết Lãng ôm một bó hướng dương đưa cho y, nụ cười chân thành ngốc nghếch còn rực rỡ hơn hoa.

Lúc thức giấc thì trời đã sáng, nhớ lại cảnh trong mơ, Mạnh Trần không biết nên vui hay buồn.

Ngoài cửa sổ chim hót véo von, nắng sớm len qua khung cửa, hôm nay là một ngày đẹp trời. Mạnh Trần rửa mặt chải đầu, vừa mở cửa phòng thì bị cảnh tượng bên ngoài làm ngây ngẩn.

Trên bệ cửa sổ, trong bồn chuối, hai bên đường mòn, thậm chí trên bàn đá đều chất đầy hoa thơm cỏ lạ, muôn hồng nghìn tía, hoa tươi mơn mởn tựa gấm nhung, hương sắc ngạt ngào như tiên cảnh, khoảnh sân nho nhỏ tưng bừng nét xuân.

Lam Ú phục kích trên mái hiên từ lâu lập tức sà xuống, miệng ngậm một cành hoa trắng như sương. Mạnh Trần gỡ cành hoa xuống, phát hiện trên phiến lá xanh được đính một tờ giấy nhỏ, trên giấy viết:

Đừng giận nữa mà, về sau chỉ tặng hoa cho một mình huynh thôi, được chưa?

Cảnh trong mơ trùng khớp với hiện thực, Mạnh Trần ngắm đóa hoa trắng bé xinh, tâm trạng phơi phới hơn cả tiết trời.

Chợt có tiếng gõ cửa, một đệ tử đứng ngoài viện gọi vọng vào, “Mạnh sư huynh có nhà không ạ?”

Ngoại trừ người trên Thiên Cực Phong, đệ tử núi khác rất ít đặt chân đến đây, Mạnh Trần hơi bực, ra mở cửa thì thấy một đệ tử trẻ tuổi, là học trò Trữ Phong của chưởng môn.

“Mạnh sư huynh.” Trữ Phong chắp tay hành lễ, “Chưởng môn phái ta truyền tin, mời huynh nhanh chóng đến gặp.”

Mạnh Trần bất ngờ, “Ngay bây giờ à?”

“Phải.” Trữ Phong gật đầu, “Có việc cực kỳ quan trọng.”

Mạnh Trần không hỏi nữa, tức tốc đến điện Thanh Chính. Thái Huyền chưởng môn đứng chắp tay sau lưng, không biết đang nghĩ gì, thấy y đến thì ngoắc tay, “Ta vừa nhận được tin cầu cứu của dân chúng dưới núi, họ bảo có một đám ma tu xuất hiện ở biên trấn, đã hại chết mấy người. Ta nghi ngờ trong môn phái có ma tu, mà biên trấn lại cách nơi này không xa, không chừng có liên quan. Con làm việc có trách nhiệm, tu vi lại cao, ngày mai con hãy dẫn theo mấy đệ tử lanh lợi đến biên trấn điều tra xem mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào.”

Chưởng môn nói xong mới phát hiện Mạnh Trần không có phản ứng, ánh mắt thẫn thờ, hồn vía lên mây.

Chưởng môn hơi quạu, “Mạnh Trần? Con có nghe ta nói không đấy?”

Dĩ nhiên là y có nghe, nói đúng hơn là chỉ nghe lọt mấy chữ.

Ma tu.

Biên trấn.

Kiếp trước, bước ngoặt định mệnh của y là đây, y nhận lệnh chưởng môn đến biên trấn điều tra tung tích ma tu, sau đó bị đổ tội giết hại đồng môn, rơi vào ma đạo, rồi bị giam vào địa lao, cuối cùng ôm hận mà chết.

Theo đúng tuyến thời gian thì hiện tại không xảy ra sự kiện này, nhưng chẳng biết kiếp này thời gian bị sai lệch ở đâu mà có nhiều biến cố hoàn toàn khác kiếp trước, bao gồm sự kiện ma tu ở biên trấn.

Mạnh Trần có thể nghe rõ nhịp tim mình từ từ tăng tốc, đập dồn bên tai.

Chuyện gì đến sẽ phải đến, hoặc đúng hơn là rốt cuộc cũng đến.

“Mạnh Trần?” Thấy nét mặt y khác thường, chưởng môn lo lắng hỏi, “Vừa mới lên cảnh Hóa Thần, cảnh giới còn chưa vững phải không? Vậy thì đừng miễn cưỡng, ta phái người khác đi cũng được…”

“Không cần.” Mạnh Trần bình tĩnh lạ thường, hàng mi dày vẽ thành một đường cong sắc bén, “Con sẽ đi.”

—o0o—

Trên đường từ điện Thanh Chính về Tê Tuyết Cư, một bóng người đột ngột lao ra kéo tay Mạnh Trần chạy đi.

Thấy người kéo mình là ai, Mạnh Trần không phản kháng mà theo đối phương vào Lạc Tùng Trai. Tiết Lãng đóng hết cửa sổ, dựng kết giới cách âm, bấy giờ mới thở phì phò quay đầu nhìn y.

Mạnh Trần đang chìm trong suy tư thì bị một loạt hành động của Tiết Lãng làm ngớ người, “Sao vậy?”

Tiết Lãng nhìn y chằm chặp, nét mặt vừa căng thẳng vừa nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Có phải vừa rồi chưởng môn sai huynh đi điều tra ma tu ở biên trấn không?”

Mạnh Trần, “Sao đệ biết?”

“Hồi sáng ta thấy Trữ Phong đến gọi huynh, ta không yên tâm nên bám theo rồi nghe hết.” Tiết Lãng cuống lên, “Huynh nghe ta này, tuyệt đối không được đến biên trấn!”

Mạnh Trần đánh thót trong lòng, y quan sát thật kỹ biểu cảm của thiếu niên, chậm rãi hỏi, “Tại sao?”

“Không tại sao hết, ta xin huynh đấy, nghe ta lần này được không?” Tiết Lãng dùng sức bắt lấy tay y, sợ đến phát run, “Mạnh Trần, ta sẽ không hại huynh, chuyến này rất nguy hiểm, huynh không được đi!”

Mạnh Trần nhìn hắn thật lâu, không biết nghĩ đến chuyện gì mà ánh mắt trở nên kỳ lạ.

“Tiết Lãng.” Y nghĩ đến một khả năng điên rồ, thử thăm dò, “Có phải đệ biết… chuyện gì sẽ xảy ra ở biên trấn?”

Y vừa dứt lời, nét mặt Tiết Lãng cứng lại.

Thấy phản ứng của hắn, tim Mạnh Trần đập nhanh hơn, buột miệng thốt ra, “Chẳng lẽ đệ cũng sống lại?!”

Tiết Lãng trố mắt há miệng, đờ đẫn lặp lại, “Cũng… cũng sống lại?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chấn động đến mức không biết nói gì.

Không biết qua bao lâu, Mạnh Trần mới hoang mang lắc đầu, lẩm bẩm, “Vậy mà ta không nhận ra…”

Y hoàn toàn không phát hiện Tiết Lãng cũng mang theo ký ức kiếp trước!

Thằng nhóc này giả vờ cũng giỏi quá rồi đấy!

Tiết Lãng vẫn chưa hoàn hồn, mặt ngu ngơ. Mạnh Trần cố nén kích động, hít sâu một hơi, “Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Kiếp trước, sau khi ta… tự sát, vừa mở mắt đã quay lại ngày đệ nhập môn. Đệ cũng thế à?”

Y nhớ trước khi mình chết, Tiết Lãng tuy bị thương nặng vì phá kết giới của Chung Ly Tĩnh nhưng không chết.

Tim y nhói lên, chẳng lẽ sau khi y qua đời, Tiết Lãng cũng tự sát theo?

Tiết Lãng vuốt mặt, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt hắn vô cùng phức tạp, cười khổ nhìn y, “Câu chuyện của ta khá kỳ lạ, nhưng ta thề từng câu từng chữ đều là sự thật.”

Tiết Lãng đúng là có ký ức kiếp trước, không những thế, hắn còn nhớ cả ký ức kiếp trước nữa.

Thật ra hắn không phải người của thế giới này.

Hắn là một sinh viên năm hai vô cùng bình thường của thế kỷ 21, một ngày nọ hắn đọc một quyển tiểu thuyết tu tiên, sau đó si mê nhân vật nam chính đến mất kiểm soát.

Nam chính tên Mạnh Trần, là người thanh cao nhã nhặn, không vương bụi trần, bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm nhạy cảm lương thiện. Tác giả viết rất chắc tay, khắc họa Mạnh Trần sống động như thật, dường như thế giới trong sách kia thật sự có tồn tại. Hắn càng đọc càng mê muội, mãi trông mong Mạnh Trần tu thành chính quả, bước lên đỉnh nhân sinh. Ngờ đâu tác giả không biết là uống lộn thuốc hay bị cái gì kích thích mà cốt truyện bị thay đổi một trăm tám mươi độ. Mạnh Trần bị kẻ xấu hãm hại, bị tông môn hiểu lầm, bị sư huynh đệ giam cầm, bị phế bỏ tu vi, cắt đứt gân mạch, cuối cùng y mới biết sư tôn nuôi nấng dạy dỗ mình bao năm chỉ để giết y chứng đạo. Mạnh Trần suy sụp hoàn toàn, quyết tuyệt tự sát, toàn văn BE.

Tiết Lãng xem xong kết thúc thì suýt nhồi máu cơ tim lên đường tại chỗ. Hắn run tay lướt đọc khu bình luận, thấy ai chửi bới tác giả thì hào phóng lì xì cho người ta ngay, nhưng như vậy vẫn chưa hả giận. Đêm xuống, hắn nằm trên giường ký túc xá trằn trọc đến bốn giờ sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi, sau khi mở mắt thì đã xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết.

Hắn vừa mừng vừa sợ, nhận ra tu vi của thân thể mình đã là Trúc Cơ, bèn tìm mọi cách gia nhập Thái Huyền Tông để nói sự thật cho Mạnh Trần, để y tránh xa đám biến thái kia. Nhưng sau khi gặp y, hắn phát hiện mình không thể tiết lộ cốt truyện, bấy giờ Tiết Lãng mới ý thức được thế giới này biết hắn là “kẻ ngoại lai” nên đã thiết lập cơ chế bảo mật, khiến hắn không thể tiết lộ bất kỳ tình tiết nào liên quan đến vận mệnh của Mạnh Trần.

Nếu khơi khơi đến nói với Mạnh Trần rằng, “Huynh mau rời khỏi môn phái, sư huynh sư đệ sư phụ của huynh đều là biến thái, họ muốn lấy mạng huynh.”

Khỏi cần tưởng tượng, chắc chắn Mạnh Trần sẽ nghĩ hắn bị điên rồi đuổi đi khuất mắt.

Trước khi hắn đến, Mạnh Trần đã sống với sư phụ, sư huynh sư đệ nhiều năm, Tiết Lãng đọc sách cũng nhận ra Mạnh Trần cực kỳ tin tưởng họ, xem họ chẳng khác nào người thân.

Hắn chỉ là đệ tử mới đến, là sư đệ xa lạ, làm sao Mạnh Trần tin lời nói vô căn cứ của hắn được.

Tiết Lãng vô cùng chán nản, thấy cách này không được bèn tìm cách khác. Hắn liều mạng tu luyện không quản ngày đêm, muốn bảo vệ Mạnh Trần vào lúc nguy khốn. Khổ nỗi Chung Ly Tĩnh có tu vi Đại Thừa, cho hắn mấy trăm năm cũng chưa chắc hắn đạt được cảnh giới đó.

Huống hồ hắn không có nhiều thời gian, trong lúc Mạnh Trần không hay không biết, số phận ác nghiệt đã ngày một cận kề.

Rơi vào thế bí, Tiết Lãng đành phải đi đường tắt, hắn giở thủ đoạn hèn hạ hãm hại Mạnh Trần, để y bị trục xuất, rời xa động quỷ. Nhưng bao nhiêu mưu ma chước quỷ của hắn đều thất bại trong gang tấc, Mạnh Trần vẫn bị bóng tối nuốt chửng.

Thảm cảnh đêm đó vẫn còn ám ảnh Tiết Lãng. Đêm đen như mực, mưa như nước trút, Mạnh Trần mặc áo trắng, xương cốt rã rời, đôi chân đã tàn phế, chỉ có thể quỳ mà lê lết trên mặt đất lầy lội, sắc mặt bợt bạt, nhưng sống lưng vẫn thẳng, đôi mắt vẫn sáng trong.

Kết giới Đại Thừa ngăn cách, hai người gần trong gang tấc mà xa tựa biển trời, Tiết Lãng chỉ có thể trơ mắt nhìn y quay đầu nở nụ cười áy náy, sau đó kề kiếm lên cổ. Máu nhuộm đỏ vạt áo trắng, hòa vào màn mưa thấm xuống lòng đất dơ bẩn.

Nhát kiếm kia như đâm thấu trái tim hắn, khiến đất trời chao đảo, hắn đau đến chết đi sống lại, cảm thấy sự tồn tại của mình không còn ý nghĩa nữa. Không ngờ khi mở mắt thì thời gian đã quay ngược về thời điểm hắn vừa mới xuyên vào sách.

Hắn xúc động đỏ mắt, thầm cảm tạ trời xanh, đồng thời hạ quyết tâm lần này phải ác đến cùng, dù bị Mạnh Trần hận thấu xương cũng phải hại y bị đuổi khỏi Thái Huyền Tông, trả cho y một đời bình yên, tự do tự tại!

Nhưng hắn không ngờ tình huống khác hẳn kiếp trước.

Mới ngày đầu gia nhập Thái Huyền Tông hắn đã được Mạnh Trần đích thân mời vào Thiên Cực Phong.

Hắn tưởng đây chỉ là tiểu tiết ngoài ý muốn, ai dè Mạnh Trần còn cùng hắn ngự kiếm bay lên Thiên Cực Phong, dắt hắn vào Lạc Tùng Trai, ôn hòa căn dặn hắn đủ điều, thậm chí còn cho hắn hạc giấy truyền âm, thứ mà kiếp trước hắn chưa từng có tư cách nhận được.

Không đúng.

Lý trí liều mạng nhắc hắn phải rời xa Mạnh Trần ngay lập tức, không được gặp nhau, không được tiếp xúc thân mật nữa.

Bởi vì Tiết Lãng hiểu rõ mục đích của mình.

Để đuổi Mạnh Trần khỏi sư môn, hắn phải sắm vai một kẻ tiểu nhân mặt mày sưng xỉa, hắn muốn Mạnh Trần ghét hắn, hận hắn từ cái nhìn đầu tiên.

Nếu nghe theo tiếng gọi con tim mà nhận ý tốt của y, cuối cùng lại bất thình lình đâm y một dao thì hắn có khác gì đám Ân Trì, Bùi Ngọc Trạch.

Mạnh Trần đã bị phản bội, đã chịu quá nhiều tổn thương, hắn sẽ không để lại vết thương lòng nào cho y nữa.

Đau dài không bằng đau ngắn, chi bằng khiến y chướng mắt, xa lánh hắn ngay từ đầu. Dẫu cho ánh mắt căm ghét lạnh lùng của y khiến hắn như chịu cực hình lăng trì.

Tiết Lãng đã tính toán đâu ra đấy, kiếp này phải cách xa Mạnh Trần.

Nhưng mỗi khi hắn lùi một bước thì Mạnh Trần lại tiến thêm một bước.

Hắn tỏ vẻ hung hăng, Mạnh Trần dùng dịu dàng đáp trả, hắn vu khống hãm hại, Mạnh Trần tự nguyện chịu phạt thay.

Hắn khốn nạn với y bao nhiêu thì y lại tốt với hắn bấy nhiêu.

Cứ thế thì làm sao hắn đành lòng xuống tay được đây?

Dù sao thì Mạnh Trần vốn là người hắn muốn giấu vào lòng mà nâng niu, là người hắn đem lòng thương suốt hai kiếp mà.

“Chuyện là như vậy.” Tiết Lãng tóm tắt đầu đuôi sự việc, cũng đã lược bỏ tâm tình sâu kín, “Tuy hoang đường nhưng những gì ta nói đều là sự thật.”

Không ít lần Tiết Lãng băn khoăn tại sao thái độ của Mạnh Trần với hắn thay đổi nhiều như vậy, thế mà hắn chưa từng nghĩ đến trường hợp y cũng sống lại.

Có lẽ vì Mạnh Trần sau khi sống lại đã biết được vận mệnh của mình nên Tiết Lãng không bị quy tắc trói buộc nữa, cuối cùng cũng có thể cho y biết tất cả.

“Ta cũng từng thắc mắc tại sao đệ có thể nhìn thấu bộ mặt thật của đám Ân Trì.” Mạnh Trần lẩm bẩm, “Ta cứ tưởng người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, không ngờ đệ lại đứng ở góc nhìn hoàn toàn khác.”

Y ngừng một lát rồi hỏi, “Đệ bảo đây là thế giới trong sách à?”

Tiết Lãng thấp tha thấp thỏm, nhắm mắt gật đầu, “Phải.”

Mạnh Trần không quá kinh ngạc, ngay cả chết đi sống lại y còn kinh qua rồi thì còn lạ gì chuyện bản chất của thế giới. Huống hồ, nghe nói sau khi đột phá cảnh Độ Kiếp là có thể phi thăng đến một không gian khác.

Thế giới của y có chăng cũng chỉ là một trong ba nghìn thế giới mà thôi.

Rốt cuộc cũng biết rõ ngọn nguồn hai kiếp, Mạnh Trần đã có kế hoạch.

Tiết Lãng chỉ đau đáu vấn đề trước mắt, gấp gáp nói, “Bây giờ không cần ta nói thì huynh cũng biết rồi, chuyến đi đến biên trấn rất nguy hiểm. Kiếp trước, sau khi huynh bị nhốt vào địa lao, ta đã dùng mọi cách để điều tra nhưng không thể bắt được hung thủ. Mặc kệ đối phương là ai, lần này chắc chắn hắn cũng sẽ ra tay, huynh không thể đi!”

“Với lại, nếu đã biết chân tướng, huynh không cần phải ở lại đây nữa!” Tiết Lãng nóng ruột, “Huynh đã đột phá Hóa Thần, song có đánh được Ân Trì và Bùi Ngọc Trạch thì vẫn không thắng nổi Chung Ly Tĩnh. Trước khi Chung Ly Tĩnh nổi ý giết huynh, huynh hãy rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, được không?!”

Lấy cớ xuống núi làm nhiệm vụ rồi chạy khỏi Thái Huyền Tông, đến phương Nam hay bất kỳ ngóc ngách nào của đại lục Thần Châu, lẽ nào không thể tìm được một chốn dung thân?

“Ta hiểu ý đệ.” Mạnh Trần im lặng một hồi rồi nói, “Đúng là ta có thể đi, từ nay về sau hoàn toàn biến mất khỏi Thái Huyền Tông. Nếu sợ Chung Ly Tĩnh tìm đến, ta còn có thể dùng thuật Hóa Hình biến đổi dung mạo, thay tên đổi họ, cách một thời gian lại đổi nơi cư trú. Như vậy thì dù là cường giả cảnh Đại Thừa cũng không thể dễ dàng bắt được hành tung của ta.”

“Nhưng mà, Tiết Lãng à…” Mạnh Trần ngước mắt nhìn thẳng vào thiếu niên, “Ta không muốn sống như vậy.”

“Ta không muốn cả quãng đời còn lại phải trốn chui trốn nhủi như một con chó lang thang bị người ta đuổi giết, ngày ngày phập phồng lo sợ.”

“Ta không muốn đổi tên, không muốn đổi dung mạo, sống một cách vô tri ngây dại, dần dần quên mất bản thân là ai.”

“Ta không muốn làm một kẻ nhu nhược chỉ biết lẩn khuất, trắng đêm mất ngủ vì một chút gió thổi cỏ lay, lúc nào cũng sợ có người muốn giết mình.”

“Ta muốn đối mặt với số phận, ta muốn quen biết nhiều người, đi đến nhiều nơi, trèo lên đỉnh cao, khiêu chiến cảnh giới ta chưa từng đạt đến.”

“Cho nên, Tiết Lãng à…” Mạnh Trần thản nhiên nhìn vào mắt hắn, khí phách hiên ngang rung động lòng người, “Ta buộc phải ở lại giải quyết hết thảy rắc rối, sau đó mới có thể ngẩng cao đầu mà đi, sống cuộc đời của mình.”