Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta

Chương 32




Editor: Vện

Chỉ có người tu tiên mới có thể vào thành Tiên Lạc, bởi vì tòa thành được xây dựng trên mây.

Đệ tử Thái Huyền Tông ngự kiếm đến trước cổng thành, ngỡ ngàng nhìn tòa thành hùng vĩ tráng lệ.

“Ta vẫn luôn thắc mắc, tòa thành khổng lồ nhường này sao có thể lơ lửng trên mây được hay vậy?”

“Nghe nói là dùng mấy triệu khối linh thạch yểm bùa trôi nổi để nâng đó.”

“Mấy… mấy triệu khối á?!”

“Đúng rồi, ta chưa thấy tận mắt, mới nghe con số thôi đã tá hỏa rồi…”

Các đệ tử vừa cảm thán Lê thành chủ giàu nứt đố đổ vách, vừa thu kiếm, đáp xuống cụm mây lành chuyên dùng đón khách. Đứng ở đây có thể nghe tiếng nhạc réo rắt do hai cô gái ở hai bên cổng thành tấu đàn Không. Hai nàng mặt hoa da phấn, môi đỏ như son, tóc mây búi cao, cánh tay nõn nà quấn lụa sáng màu, mấy ngón tay ngọc ngà lướt trên dây đàn tạo ra âm thanh đi vào lòng người, tiếng vang quanh quẩn thật lâu.

Tuy trong môn phái có sẵn nữ đệ tử Thúy Hà Phong, nhưng các sư tỷ sư muội Thúy Hà Phong máu chiến còn hơn đám đàn ông, các đệ tử lần đầu thấy con gái hệt như tiên nữ, lòng chộn rộn, không nhịn được lén nhìn các thần tiên tỷ tỷ liên tục.

Ngay cả Mạnh Trần cũng say sưa ngắm một cô gái mặc váy lụa vàng nhạt, cô nàng thấy y tuấn tú, bèn lướt tay đàn một chuỗi hợp âm êm ái, má đào ửng đỏ, ánh mắt long lanh mỉm cười với y.

Tiết Lãng đứng như tượng nhìn hai người liếc mắt đưa tình, tức muốn nổ phổi, giở giọng quái gở, “Đẹp lắm hả?”

Mạnh Trần, “Ừ.”

Tiết Lãng, “…”

Huynh còn ừ?!

Tiết Lãng nghiến răng, cúi đầu nhìn lại mình. Hôm nay hắn cũng lên đồ mới đẹp lồng lộn để đi chơi mà, sao không chịu ngắm hắn?

Lúc nỗi ấm ức trào dâng sắp tràn bờ đê thì nghe Mạnh Trần nói, “Thoạt nhìn các nàng chỉ là mấy cô gái bình thường, nhưng tiếng đàn Không vang xa vẫn ngập tràn linh khí, tu vi tệ nhất cũng phải ở cảnh Kim Đan. Xem ra thành Tiên Lạc không chỉ có bề ngoài hào nhoáng, bên trong cũng tập trung không ít người tài.”

Tiết Lãng ngớ người, “Vậy là huynh nhìn tu vi người ta hả?”

“Ừ.” Mạnh Trần nghiêng đầu nhìn hắn, “Sao thế?”

Tiết Lãng quay ngoắt, “Không thế nào hết!”

Ngoại trừ đệ tử Thái Huyền Tông thì còn không ít tu sĩ khắp trời Nam biển Bắc đến thành Tiên Lạc du ngoạn. Mạnh Trần và Tiết Lãng hòa vào dòng người đông đúc vào thành, cảnh sắc vàng son lộng lẫy làm họ phải mở mang tầm mắt.

Hai con chim một đỏ một vàng với lông đuôi phát sáng bay lượn trên trời, để lại hai vệt sáng đan chéo. Nền trời chia đôi, một nửa có mặt trời rực rỡ, một nửa có vầng trăng nhu hòa, phía sau điểm tô dải sao trời lấp lánh. Một con thú một sừng màu xanh kéo chiếc xe kết từ hoa lướt trên mây, người con gái đeo lụa che mặt ngồi trên xe rải kẹo đủ màu, khiến lũ trẻ bên dưới nháo nhào chụp kẹo. Hai bên đường mọc san sát những tòa kiến trúc đẹp đẽ như quán trọ Tiên Lai, Thiên Lại Các, Túy Tiên Lâu, sơn trang Chiến Ý, đảo Kinh Tâm, chốn bồng lai Mật Mật…

Tuy mỗi tòa kiến trúc đều treo biển hiệu rõ ràng, nhưng ngoại trừ quán trọ Tiên Lai vừa xem đã hiểu thì hai người không biết những nơi khác kinh doanh cái gì.

Tiết Lãng chỉ một căn nhà lầu đồ sộ, hỏi Mạnh Trần, “Sơn trang Chiến Ý này làm cái gì?”

Mạnh Trần quan sát một hồi, “Không biết.”

Tuy năm nào môn phái cũng cho các đệ tử đến thành Tiên Lạc một lần, nhưng Mạnh Trần chỉ lo tu luyện, cũng không có bạn nên y không có hứng đi. Về sau y có đi cùng Bùi Ngọc Trạch và Ân Trì, khổ nỗi thành Tiên Lạc quá lớn, mỗi năm còn xây thêm vô số kiến trúc mới nên y gần như mù tịt.

“Sơn trang Chiến Ý là nơi để trải nghiệm những trận chiến giả lập.” Một giọng nữ êm ái vang lên, Tiết Lãng quay lại, không ngờ lại là cô gái váy vàng ở cổng thành vừa nãy. Nàng cười với hai người, nói tiếp, “Nhiều tu sĩ không tìm được đối thủ lý tưởng sẽ vào sơn trang Chiến Ý, họ có thể tự do thiết lập tu vi, môn phái, công pháp, vũ khí, hình dáng của đối thủ để giao chiến thỏa thích.”

Tu sĩ nào cũng khao khát được đấu với kẻ mạnh, nhất là cường giả cảnh Hóa Thần trở lên. Trong môn phái, họ đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão, hộ pháp hoặc chưởng môn, không thể muốn đi là đi. Cũng có nhiều cao thủ thành danh lựa chọn ở ẩn chốn núi rừng, không thể tìm ra tung tích. Trong sơn trang Chiến Ý, người tham gia có thể thiết lập những người này làm đối thủ, muốn đánh bao lâu cũng được, chỉ thế thôi là đủ để những tu sĩ mê đánh đấm máu nóng sôi trào.

Tiết Lãng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi, “Thế đảo Kinh Tâm thì sao?”

“Đó là nơi cực kỳ kích thích.” Cô gái váy vàng cười nói, “Ai nhát gan thì khuyến nghị đừng vào.”

Tiết Lãng không nhát nhưng cũng không có hứng với loại trải nghiệm kích thích. Cô nàng nhìn hai người rồi hiểu ý đưa ra đề nghị, “Nếu hai vị mới đến, không biết đi đâu chơi thì ta đề cử chốn bồng lai Mật Mật.”

Mạnh Trần và Tiết Lãng cùng ngẩng đầu nhìn, tòa kiến trúc bồng lai Mật Mật được thiết kế vô cùng trang nhã, phong cách đượm màu cổ kính, không liên quan gì đến cái tên Mật Mật.

Mạnh Trần hỏi, “Nơi đó làm gì?”

“Chốn bồng lai thì dĩ nhiên là nơi thư giãn rồi.” Cô nàng cười tủm tỉm, “Thoạt nhìn hai vị đều là tu sĩ có môn phái, mọi ngày hẳn là tu tập cực khổ lắm, khó khăn lắm mới được đi chơi, ngại gì mà không vào để xoa dịu tinh thần lẫn thể xác. Biết đâu còn gặp được kỳ ngộ bất ngờ, đó là nơi được các tiên khách đánh giá cao nhất thành Tiên Lạc đấy!”

Hai người vốn không có mục tiêu, nghe cô nàng giới thiệu nhiệt tình thì gật đầu cảm ơn, cùng bước vào tiệm.

Ông chủ đứng ở đại sảnh thấy khách đến thì mắt sáng rỡ, lập tức đon đả tiếp đón, “Hoan nghênh hai vị tiên hữu! Hai vị muốn sắm vai nhân vật như thế nào, muốn trải nghiệm bất ngờ kiểu gì?”

Mạnh Trần và Tiết Lãng chớp mắt, ngu ngơ toàn tập.

“Ơ, hai vị tiên hữu mới đến đây lần đầu à!” Ông chủ hiểu ngay, “Không sao cả, khách mới thì tại hạ sẽ giúp hai vị chọn thiết lập cơ bản để dễ thích nghi!”

Ông chủ xoay người gỡ mấy tấm thẻ bài gỗ nhỏ treo trên tường.

Mạnh Trần và Tiết Lãng cũng thấy vô vàn thẻ bài khắc chữ treo ngay ngắn trên tường, nào là “hào môn thế gia”, “ngược luyến tình thâm”, “gương vỡ lại lành, “kiếp trước kiếp này”… đọc mà chẳng hiểu gì cả. Ông chủ đưa thẻ bài cho tôi tớ, người hầu dẫn hai người đến phòng riêng.

Mạnh Trần vào phòng, thấy bên trong dựng một tấm gương, trong gương là sương trắng mịt mùng. Hai người hầu ném thẻ bài vào màn sương, làm tư thế mời với Mạnh Trần, “Tiên hữu bước vào là có thể bắt đầu trải nghiệm.”

Từ đầu đến cuối y cứ mơ mơ hồ hồ, nhưng đến cũng đến rồi, thử chút cũng đâu có mất gì. Mạnh Trần gật đầu cảm ơn hai người hầu, sau đó bước vào sương mù.

Khi mở mắt, cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi.

Nhà xây trên nước, đình đài lầu các, cây cối xanh tươi, cỏ hoa sặc sỡ. Y đang đứng trên cầu nhỏ bằng bạch ngọc, nước hồ bên dưới xanh biếc, cá chép đỏ bơi lội tung tăng.

Y cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, thấy trang phục đã thay đổi, bây giờ y mặc áo gấm màu ánh trăng, cài quan bạch ngọc.

Lúc đang suy ngẫm dụng ý của ảo cảnh thì một vị trưởng giả mặc trang phục quý giá, khí phách hơn người đẩy cửa vào. Mạnh Trần kinh ngạc, chắp tay gọi, “Chưởng môn?”

Chưởng môn cũng đến thành Tiên Lạc sao?

“Chưởng môn gì?” Thái Huyền chưởng môn khó hiểu nhìn y, “Trần Nhi, con ngủ nhiều quá ngu người rồi à? Cha là cha con đây.”

Mạnh Trần, “…”

Bất ngờ quá đỡ không kịp.

“Đừng ngẩn ngơ nữa, Thái tử điện hạ chờ ở tiền sảnh nãy giờ rồi, mau theo cha ra gặp ngài ấy.” Chưởng môn bước đến nhìn Mạnh Trần bằng ánh mắt phức tạp rồi vỗ vai y, “Trần Nhi à, cha biết con không thích Thái tử điện hạ, nhưng dù gì người ta cũng là hoàng tộc, cha chỉ là Thượng thư bộ Lễ nhỏ bé, lỡ làm ngài ấy mất mặt thì cha không gánh nổi đâu.”

Mạnh Trần, “…”

Chưởng môn thấy nét mặt khó nói của y thì nghiêm túc bảo, “Nhưng mà Trần Nhi cứ yên tâm, cha sẽ không bán con cầu vinh, con cứ tự do đến với người con thật lòng yêu thương!”

Mạnh Trần… bây giờ y rất muốn biết thuộc tính của mấy tấm thẻ bài mà ông chủ lựa.

Dù chỉ là kịch bản viết sẵn nhưng hướng phát triển này hình như hơi bị dị.

Nhưng ít ra y đã hiểu “loại trải nghiệm chân thực nhất” mà cô gái váy vàng nói là gì. Tuy trong ảo cảnh xuất hiện người y quen nhưng đó không phải người thật, hơn nữa họ còn mang thân phận khác. E là phải đi hết nội dung kịch bản thì mới có thể rời khỏi ảo cảnh.

Y đành phải theo chưởng môn đến tiền sảnh gặp Thái tử điện hạ, sau đó thấy bản mặt Ân Trì.

Y âm thầm thở dài, tự dưng thấy hối hận vì đã vào tiệm Mật Mật này.

“Sư huynh!” Ân Trì thấy y thì mừng rơn, tức tốc chạy đến. Hắn mặc áo gấm đen viền vàng, dung nhan rực rỡ, phong thái sang trọng, thích hợp với thân phận này một cách lạ lùng.

Mạnh Trần cau mày quan sát hắn, chắc chắn hắn không phải “Ân Trì” thật mới hỏi, “Sao lại gọi ta như vậy?”

Một người là hoàng tử, một người là con Thượng thư, sao lại có mối quan hệ sư huynh đệ được nhỉ?

Ân Trì sửng sốt, “Sư huynh, huynh bị sao thế? Chúng ta cùng được đại quốc sư dạy dỗ, ta kêu huynh như vậy suốt bao nhiêu năm rồi mà.”

Mạnh Trần, “…”

Thì ra thiết lập của ảo cảnh cũng có chức năng bám sát hiện thực…

Ân Trì nhìn y, đột nhiên nhớ ra cái gì, vui vẻ nói, “Sư huynh, huynh không muốn ta gọi huynh như vậy nữa à? Vậy là huynh đồng ý việc lần trước ta nói rồi đúng không?!”

Mạnh Trần không muốn biết lần trước hắn nói gì, Ân Trì đang kích động tự giác nhắc lại, “Ta đã tâu với phụ hoàng rằng ta muốn cưới huynh làm Thái tử phi! Phụ hoàng chấp nhận rồi, chỉ cần huynh gật đầu là ta lập tức đưa sính lễ đến phủ Thượng thư…”

“Hình như chỉ có Thái tử điện hạ đơn phương tình nguyện thôi.”

Giọng nói ôn hòa vang lên, một người thong dong bước đến, gã mặc áo gấm thắt đai ngọc, khí chất cao quý, người hầu trong sảnh vội khom mình hành lễ, “Bái kiến Đoan Vương.”

Ân Trì sầm mặt, “Bùi Ngọc Trạch, ngươi tới đây làm gì?”

“Ngươi tới được, chẳng lẽ ta thì không?” Bùi Ngọc Trạch chuyển mắt nhìn Mạnh Trần, nét mặt dịu hẳn, “A Trần, hôm qua ta gửi thư mời đệ đến vương phủ chơi cờ, đệ còn chưa phản hồi ta đấy.”

Mạnh Trần đeo vẻ mặt vô cảm, thật sự muốn dứt áo bỏ đi, kệ xác nội dung kịch bản.

Thấy Mạnh Trần im lặng, Ân Trì cười giễu, “Ta thấy ngươi mới là người đơn phương tình nguyện, sư huynh ta rõ ràng không muốn dây dưa với ngươi, bỏ cuộc đi.”

Bùi Ngọc Trạch vẫn giữ nét mặt hiền hòa, nhưng ánh mắt nhìn Ân Trì lại lạnh buốt, “Ta đang nói chuyện với A Trần, không phiền Thái tử bận tâm. Ta cũng khuyên điện hạ một câu, trong lòng A Trần ngươi cùng lắm chỉ là một sư đệ, mau bỏ cái ý định không thực tế kia đi.”

Ánh mắt Ân Trì thoắt cái trở nên hiểm độc, thậm chí còn mang sát ý.

Người hầu kẻ hạ trong sảnh run lẩy bẩy, Mạnh công tử nhà họ phẩm hạnh đoan chính, học vấn uyên bác, là công tử thế gia nổi tiếng nhất kinh thành, là đối tượng thầm mến của biết bao nhiêu tiểu thư khuê các. Ngờ đâu y lại lọt vào mắt xanh của Bùi vương gia nham hiểm độc ác và Thái tử điện hạ ương bướng độc tài, hai người nhiều lần muốn cưỡng đoạt công tử, thật sự đau lòng khôn xiết!

Lúc bầu không khí trong đại sảnh ngày càng căng thẳng, một tiểu đồng đến thưa, “Mạnh công tử, đại quốc sư đã về, ông ấy muốn gặp người.”

Đại quốc sư Chung Ly Tĩnh học sâu hiểu rộng, tài hoa hơn người, chẳng màng vinh hoa thế tục, từ chối đề nghị phong tước của Hoàng đế, chỉ nhận chức quốc sư, tiện thể dạy học cho Thái tử. Trong một lần vô tình gặp Mạnh Trần của phủ Thượng thư, quốc sư thấy hai người có duyên nên nhận y làm học trò.

Tuy Chung Ly quốc sư vân du bên ngoài quanh năm nhưng danh vọng cực cao, dù là Bùi Ngọc Trạch hay Ân Trì cũng không dám trái lệnh ông ta, đành phải trơ mắt nhìn Mạnh Trần đi theo tiểu đồng.

Chung Ly Tĩnh chờ y dưới hiên nhà hậu viện, trang phục của ông ta chẳng khác gì đời thật, vẫn là áo trắng quan ngọc, thái độ hững hờ.

Ông ta điềm nhiên bảo, “Ngồi đi.”

Mạnh Trần cố ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống.

“Ta nghe Lý thượng thư nói Thái tử và Đoan Vương đều muốn cưới con.” Chung Ly Tĩnh hỏi một cách thản nhiên, “Con có vừa ý ai không?”

Mạnh Trần, “…”

Mặc dù biết người trước mắt chỉ là giả, nhưng lời này thốt ra từ miệng Chung Ly Tĩnh khiến Mạnh Trần thật sự không biết ứng phó thế nào.

Thiết lập của cuộc trải nghiệm này hơi bị đáng sợ đấy.

Y vừa nghĩ cốt truyện hoang đường hết chỗ nói, vừa bất đắc dĩ diễn theo, “Không ai cả.”

Ánh mắt lãnh đạm của Chung Ly Tĩnh đã có chút hơi ấm, “Hai người kia tuy địa vị cao nhưng không phải người lương thiện, không thể phó thác.”

Tuy nội dung kịch bản vớ vẩn thật, nhưng ông ta đánh giá không sai chút nào.

Y nghiêm mặt, “Vâng.”

“Vài ngày trước ta đến Dĩ Nam, phong thổ nơi đó khác hẳn kinh thành.” Chung Ly Tĩnh nhìn Mạnh Trần, “Nếu con ở kinh thành thấy chán, vậy con có muốn đi du lịch cùng ta không?”

Mạnh Trần, “…”

Ở lại để bị Thái tử và Vương gia quấy nhiễu, rời đi để ngày ngày sát cánh cùng Chung Ly Tĩnh, lựa chọn nào tốt hơn?

Mạnh Trần nghĩ, y không muốn chọn cái nào hết.

Chung Ly Tĩnh thấy y do dự, bèn bảo, “Lần này ta sẽ ở lại kinh thành mấy ngày, con nghĩ kỹ rồi hãy cho ta câu trả lời.”

Rời khỏi chỗ Chung Ly Tĩnh, Mạnh Trần day huyệt Thái dương nhức buốt, khẽ thở dài. Rõ ràng cô nàng váy vàng giới thiệu chỗ này là nơi thư giãn tốt nhất, giờ nghĩ lại mới thấy chiêu trò câu khách của thành Tiên Lạc quả là cao siêu.

Lúc Mạnh Trần đang phát sầu vì không biết cách thoát khỏi ảo cảnh thì thấy hai tôi tớ hốt hoảng chạy đến nói với y, “Công tử, lão gia sai bọn tôi truyền lời rằng, mấy ngày tới công tử hãy ở yên trong phủ, tuyệt đối không được rời thành!”

Mạnh Trần, “Tại sao?”

Một gã tôi tớ sợ hãi nói, “Theo tin tức vừa truyền về thì tên trùm thổ phỉ họ Tiết trên núi Hắc Phong ngoài thành đã đổ bộ xuống núi cướp bóc giết người!”

Mạnh Trần, “…”