Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta

Chương 25




Editor: Vện

Tiết Lãng tưởng mình đang mơ giữa ban ngày.

Nhưng dù là mơ thì hắn cũng không dám hy vọng xa vời được nghe câu nói này.

Hắn chợt thấy cả thế giới không còn âm thanh, chỉ nghe mỗi nhịp tim dồn dập của mình. Hắn biết mình nên bật lại một câu kiểu như “Không mượn, không cần”, nhưng miệng lại nhanh hơn não thốt ra một chữ, “Được.”

Lỡ đâm lao phải theo lao, hắn bất chấp làm theo ý muốn một lần, “Do huynh tự nói đó, không được đổi ý.”

Ánh mắt Mạnh Trần hấp háy ý cười, “Ừ, không đổi ý.”

Nhìn đôi mắt cười đến là dịu dàng kia, mặt Tiết Lãng nóng như bị phỏng, “Vậy, vậy từ bây giờ ta nói gì huynh cũng phải nghe lời ta.”

“Ừ.”

Tiết Lãng chớp thời cơ, “Thế thì không được luyện Huyền Tuyệt Công nữa!”

Mạnh Trần không ngờ hắn lại yêu cầu như vậy. Thấy y do dự, Tiết Lãng nổi khùng, “Thái độ vậy là sao?! Vừa mới bảo ta nói gì cũng nghe mà! Thứ tà công đó hại chết biết bao nhiêu người, đâu phải huynh không biết, tại sao phải gấp gáp muốn tăng tu vi đến thế? Còn cái hương Tiêu Cốt Phệ Tâm nữa, huynh nói tịch thu từ ma tu mà, sao lại sử dụng nó?! Đừng có nói với ta là thấy nó thơm nên đốt thay hương xông!!”

Mạnh Trần mím môi, làm như không có chuyện gì nhìn chằm chặp hòn đá dưới đất.

Tiết Lãng phát hiện hễ muốn lảng tránh hoặc đang che giấu điều gì thì Mạnh Trần sẽ lộ ra nét mặt này.

“Huynh không muốn cho ta biết nguyên nhân thì thôi, nhưng không được luyện công pháp này nữa!” Tiết Lãng bất chấp, “Huynh mà không nghe, ta sẽ… ta sẽ…”

Hắn ấp úng không biết nên làm gì y, đang ngượng muốn chết thì Mạnh Trần đồng ý, “Rồi, không luyện.”

Tiết Lãng mừng quýnh, “Thật không?”

Mạnh Trần “ừ” một tiếng, nhỏ nhẹ nói, “Thật.”

Từ khi sống lại, y biết thực lực là thứ duy nhất có thể giúp y khống chế vận mệnh nên y không màng tất cả mà tu luyện Huyền Tuyệt Công. Y không sợ chết, nếu cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển số phận thì y thà cùng hủy diệt với bọn chúng chứ không để mình bị quản chế nữa.

Cho nên y không ngại đánh đổi tuổi thọ, dù sao thì từ đầu đến cuối y chỉ cô độc một mình, chẳng có gì để lưu luyến.

Nhưng bây giờ y nhận ra, có một người y không cách nào buông bỏ.

Tiết Lãng xuất hiện, kéo y ra khỏi những suy nghĩ cực đoan, cho y nhìn thấy hy vọng giữa thế gian hiểm ác. Nếu có thể, y cũng muốn được sống lâu hơn, cũng muốn quý trọng cái mạng này. Y muốn báo thù, sau đó cùng Tiết Lãng rời khỏi Thái Huyền Tông, ngắm nhìn nhân gian.

Nghe nói Mai Hoa Cốc có rừng mai rực rỡ như lửa, thác Nhạn Loan sáng rực như sông Ngân, đỉnh Côn Luân có băng tuyết vĩnh cửu, quán trọ Quy Nguyên có rượu hoa đào uống một chén vơi muôn sầu.

Trong hai mươi mấy năm ngắn ngủi ở kiếp trước, nửa đời trước Mạnh Trần phải bôn ba giữa đời, cực khổ mưu sinh, nửa đời sau y chỉ loanh quanh trên núi, đến lúc chết vẫn chưa nhìn thấy bầu trời nơi thế giới bên ngoài.

Kiếp này, y muốn được tự do, muốn được ngao du cùng Tiết Lãng.

“Thật mà.” Y nhấn mạnh, “Ta không luyện nữa.”

Tiết Lãng không nhịn được cười rộ lên, cứ như trút được gánh nặng nghìn cân. Trong lúc nói chuyện, Mạnh Trần đã từ từ lấy lại sức, y vịn cánh tay Tiết Lãng để ngồi dậy, “Đệ tìm ta làm gì?”

Vòng tay Tiết Lãng không còn người, hắn nén xuống nỗi mất mát, đời nào dám khai ra là mình nhớ y, bèn bảo, “Hạc giấy của huynh dẫn ta tới.”

Sự thật là vậy mà, hắn đâu có xạo.

Mạnh Trần hiểu ý, hạc giấy y đưa Tiết Lãng không phải bùa truyền âm thông thường, nó có chứa một sợi thức thần của y, vốn là để bảo vệ Tiết Lãng, ai ngờ hạc giấy lại dẫn Tiết Lãng tới cứu ngược lại y. Nghĩ đến đây, y lấy ra bộ áo Giao Ti mà mình tìm thấy trong hang, Tiết Lãng cũng nhận ra, “Huynh đến đầm Hắc Thủy vì nó à?”

Mạnh Trần “ừ” một tiếng, đưa bộ áo cho Tiết Lãng.

Tiết Lãng không nhận, tròn mắt ngơ ngác, “Làm gì?!”

“Cho đệ.” Mạnh Trần nói, “Mặc vào có thể cản đao kiếm, kháng nước lửa, không sợ pháp khí, chắc chắn sẽ có lúc cần.”

Lỡ như gặp kẻ lòng dạ khó lường còn giữ được tính mạng.

“Ta không cần!” Tiết Lãng nói, “Ta da dày thịt béo, không sợ ăn đòn, không cần mặc.”

Mạnh Trần nhìn hắn, đột nhiên vươn tay sờ mặt hắn.

Hồn vía Tiết Lãng bay vút lên mây, gương mặt vừa mới hạ nhiệt lập tức nóng rẫy.

“Mềm ghê.” Mạnh Trần sờ chưa đủ, còn nhéo hai cái, nghiêm túc đánh giá, “Không thô ráp chút nào.”

Tiết Lãng sắp bị y sờ cho phát rồ, “Huynh, sao huynh chưa xin phép đã dám sờ ta!!”

“Đệ có phải cô nương đâu, sao lại không được sờ?” Mạnh Trần khám phá ra sở thích mới là chọc thiếu niên xù lông, bèn cố ý hỏi, “Thế xin phép rồi là được sờ đúng không?”

Nói rồi, y dùng cả hai tay ôm lấy gương mặt thiếu niên, thỏa sức xoa nắn.

Xưa nay Mạnh Trần thích sạch sẽ, cũng không muốn tiếp xúc da thịt với người không thân, vậy mà khi chạm vào mặt Tiết Lãng y lại không thấy phản cảm một xíu nào, lòng bàn tay ấm nóng như đang ôm một mặt trời nhỏ.

Tiết Lãng thấy Mạnh Trần không phải bóp mặt hắn mà là đang bóp trái tim hắn.

Quả tim đang đập rộn vì phấn khích được y nâng trong lòng bàn tay xoa tới xoa lui, thật sự sắp quá mức chịu đựng rồi, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Cũng may Mạnh Trần không giày vò hắn nữa, y dúi bộ áo vào ngực hắn, chặn đầu nói trước, “Tu vi của ta cao hơn đệ, đủ khả năng tự vệ. Trong bí cảnh nhiều nguy hiểm rình rập, lỡ đệ gặp bất trắc thì ta buộc phải đi cứu, có khác nào cục nợ.”

Y biết phải nói như thế nào thì Tiết Lãng mới nghe lọt. Quả nhiên, Tiết Lãng không từ chối nữa, bực dọc tròng áo Giao Ti vào người.

Thấy vẻ mặt buồn bã ấm ức của thiếu niên, Mạnh Trần bổ sung, “Nhưng mà ta không có chê cục nợ này.”

Mắt Tiết Lãng sáng rỡ, khóe môi nhếch lên.

Dễ dỗ ghê, Mạnh Trần nghĩ, đáng yêu chết đi được.

Hai người nghỉ đủ rồi chuẩn bị rời khỏi nơi này, Tiết Lãng thấy y chỉ mặc mỗi áo đơn trắng, bèn cởi ngoại bào đưa qua.

“Nè, cho mượn đó.” Hắn nói cộc lốc, “Đã mong manh yếu đuối còn làm mất áo, lỡ bị trúng gió…”

“Truyền ra ngoài thì mất mặt môn phái.” Mạnh Trần nhận ngoại bào, thong dong nói nốt nửa câu sau của hắn, “Đa tạ sư đệ.”

Biết vào bí cảnh Thái Hư sẽ phải chém giết nhiều, Tiết Lãng sợ làm bẩn đồng phục nên mặc ngoại bào đen. Trước nay Mạnh Trần chỉ mặc màu sáng như xanh hoặc trắng, đây là lần đầu tiên y mặc áo đen. Da y vốn trắng, phối với màu áo đen trông chẳng khác nào băng tuyết, gương mặt không tì vết toát lên nét quyến rũ đến mất hồn, mỗi một cử động thu hút ánh mắt bao người.

Tiết Lãng ngắm đến ngây dại, sau đó vội bịt mũi, sờ thấy mũi chưa ướt thì thở phào.

May quá, chưa phải đội quần!

Hai người rời khỏi khu vực đầm Hắc Thủy, Mạnh Trần hỏi, “Đệ đi một mình à?”

Tiết Lãng giật mình, giờ mới nhớ đồng đội bị mình bỏ lại. Hắn vội dẫn Mạnh Trần quay về chỗ hái thuốc nhưng không thấy ai cả.

“Chắc là chờ lâu quá nên đi trước rồi.” Tiết Lãng hơi áy náy, hắn không biết cách liên lạc với họ, đành phải cùng Mạnh Trần đi men theo con đường trước mặt, biết đâu may mắn chạm mặt họ.

Đi được một chốc, không gặp nhóm của Tiết Lãng mà gặp nhóm khác.

Tiết Lãng vừa thấy một gã trong nhóm thì lập tức xụ mặt. Đối phương làm như không thấy hắn, mắt cứ dán vào Mạnh Trần, kích động hét vỡ cả giọng, “Mạnh sư huynh!!”

Tiểu đội sáu, bảy người này thuộc Ngọc Hoa Phong, thấy Mạnh Trần thì ai cũng mừng rơn, vội vã đến hỏi thăm. Mạnh Trần gật đầu đáp trả rồi cùng Tiết Lãng đi tiếp.

“Mạnh sư huynh, có thể nhờ huynh giúp đỡ một chút được không?”

Nghe có người gọi, Mạnh Trần quay đầu, thấy người vừa lên tiếng là một thanh niên trắng trẻo mập mạp nhìn y không chớp mắt, vẻ mặt như đang kiềm chế cảm xúc.

Mạnh Trần có ấn tượng mơ hồ với người này, hình như gã tên Đồng Trọng.

“Đá Viêm Tinh trong hang Diệm sư là vật liệu rèn ám khí tốt nhất, bọn đệ đang học cách chế tạo dùi Phong Lôi nên rất cần đá Viêm Tinh. Nhưng mà tu vi phải từ Kim Đan trở lên mới vào được hang Diệm sư, tu vi của bọn đệ không đủ.” Đồng Trọng thỉnh cầu, “Mạnh sư huynh có thể dành chút thời gian giúp bọn đệ lấy một khối đá Viêm Tinh được không ạ?”

Hỗ trợ đồng môn là việc nên làm, Diệm sư cũng dễ ứng phó, Mạnh Trần không nghĩ nhiều mà đồng ý, định vào hang Diệm sư thì Tiết Lãng vươn tay cản y lại.

“Ta đi.” Hắn nói, “Huynh ở ngoài đây chờ ta.”

Tuy nhìn Mạnh Trần không có gì khác thường nhưng trận pháp ở đầm Hắc Thủy đã khiến tinh thần y bị thương tổn nghiêm trọng, Tiết Lãng không yên tâm, muốn y nghỉ ngơi nhiều hơn.

Cảnh Kim Đan là đủ ứng phó với Diệm sư, Mạnh Trần nghĩ để Tiết Lãng va chạm cũng tốt, nên gật đầu.

Lúc này Đồng Trọng mới nhận ra sự hiện diện của Tiết Lãng.

Gã nhìn qua nhìn lại Tiết Lãng và ngoại bào đen Mạnh Trần đang mặc, nụ cười sượng ngắt, cơ mặt vặn vẹo rất quái dị.

“Mạnh sư huynh.” Đồng Trọng lên tiếng, “Đệ đi với Tiết Lãng, lỡ có chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Tiết Lãng liếc gã một cái, không nói gì.

Mạnh Trần không nghĩ nhiều, với lại vào bí cảnh thì các đệ tử được hoạt động tự do, y không có quyền can thiệp, nên thuận miệng đồng ý.

Y và những đệ tử khác chờ ngoài hang Diệm sư non nửa canh giờ mới thấy hai người kia đi ra, chỉ là tình huống không đúng lắm, Tiết Lãng nắm cánh tay Đồng Trọng kéo gã ra ngoài.

Các đệ tử Ngọc Hoa Phong hốt hoảng, lập tức vây đến, “Đồng Trọng, ngươi bị sao vậy?!”

“Đệ ấy bị thương!” Có người tinh mắt thấy trên người Đồng Trọng dính máu, “Sao lại thế này? Bị Diệm sư cắn à?”

Đồng Trọng ho một tiếng, nghiến răng nhìn Tiết Lãng, giọng run run, “Tiết Lãng hại ta! Sau khi lấy được đá Viêm Tinh, bọn ta quyết định rút lui. Ai ngờ hắn đánh lén sau lưng ta rồi xô ta đến trước mặt Diệm sư, làm ta bị Diệm sư cắn, nếu ta không nhanh chân chạy thoát thì bây giờ đã vùi thây trong hang rồi!”

Tiết Lãng nghe thế thì nổi cáu, “Đậu má ngươi lặp lại lần nữa xem?!”

Sau khi lấy được đá Viêm Tinh, Tiết Lãng đã ra tín hiệu rút lui, ai biết thằng họ Đồng làm như không thấy, còn tự chạy đến trước mặt Diệm sư như bị điên vậy. Tiết Lãng chưa quên gã từng làm gì nên ghét gã vô cùng, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn gã bị Diệm sư cắn chết, đành phải bấm bụng quay lại kéo gã ra.

Ngờ đâu bây giờ bị gã cắn ngược, nói Tiết Lãng xô gã!

Mạnh Trần nhíu mày hỏi Đồng Trọng, “Ngươi nói sao?”

Thấy y nói chuyện với mình, ánh mắt Đồng Trọng sáng rực, lập tức mách tội, “Mạnh sư huynh, Tiết Lãng muốn giết đệ! Hắn đánh lén sau lưng đệ!”

Nói rồi, gã cúi đầu đưa lưng cho mọi người nhìn. Một đệ tử Ngọc Hoa Phong cẩn thận vén áo gã lên, quả nhiên thấy trên lưng Đồng Trọng có một dấu tay xanh tím, vết tích cho thấy do người tu vi Kim Đan gây ra.

Chỉ có hai người họ vào hang Diệm sư, Tiết Lãng ở cảnh Kim Đan, không phải hắn thì còn là ai nữa?

“Tiết Lãng, ngươi đúng là khinh người quá đáng!” Đệ tử Ngọc Hoa Phong trừng Tiết Lãng, tức giận nói, “Lần trước ngươi vô duyên vô cớ đánh Đồng Trọng, hại đệ ấy nằm liệt giường bảy ngày, lần này thế mà dám giết người! Sao ngươi ác độc thế hả!”

Ánh mắt Mạnh Trần dao động, thì ra lần trước Tiết Lãng bị cấm túc là vì đánh Đồng Trọng sao?

Tiết Lãng bị vở diễn đổi trắng thay đen chọc tức đến bật cười, hắn mặc kệ đám đệ tử, chỉ quay lại bình tĩnh nhìn Mạnh Trần, “Ta không đánh nó.”

Mạnh Trần, “Ta biết.”

Tiết Lãng ngớ ra, tuy Mạnh Trần thường bao che hắn nhưng y vẫn là người cực kỳ công tâm. Xét tình huống trước mắt, cứ cho là hắn thật sự có tội thì ít ra Mạnh Trần cũng nên hỏi vài câu rồi hẵng phán đoán, nào ngờ y lại tin tưởng hắn vô điều kiện.

Lồng ngực hắn nổi trống, cơn tức xẹp xuống như bóng xì hơi.

Mạnh Trần vỗ vai hắn, bước đến chỗ Đồng Trọng. Đồng Trọng thấy y đến gần thì thở càng lúc càng mạnh, sau đó trơ mắt nhìn Mạnh Trần vung tay, cách không lấy một lá bùa từ trong tay áo gã.

“Bùa Trữ Năng.” Ngón tay Mạnh Trần kẹp lá bùa đã qua sử dụng, nét mặt lạnh lùng, “Chắc là đệ tử Kim Đan nào đó tặng cho ngươi để tự vệ.”

Bùa Trữ Năng là một loại bùa trung cấp, có thể tích trữ linh lực để phòng thân. Đương nhiên sức chứa có hạn, cũng chỉ có thể dùng một lần, đa phần là sư phụ đưa cho đệ tử, tiền bối đưa cho hậu bối để phòng ngừa bất trắc.

Đồng Trọng cứng người.

“Dấu tay trên lưng ngươi rất phẳng, cho thấy người tung chưởng có tính cách chất phác ngay thẳng, chiêu thức chủ đạo là chưởng pháp, hẳn là xuất thân từ Võ Chiếu Phong.” Mạnh Trần nói, “Theo ta được biết, người luyện chưởng pháp trong Võ Chiếu Phong còn chưa đến mười người, có cần ta gọi từng người ra đối chất với ngươi không?”

Đồng Trọng túa mồ hôi lạnh, môi run run không nói được một chữ.

“Lòng mang ác ý hãm hại đồng môn, cố tình vu oan.” Giọng Mạnh Trần hệt như cỗ máy vô tình, “Sau khi rời khỏi bí cảnh thì đến Chấp Pháp Đường nhận phạt.”

Các đệ tử Ngọc Hoa Phong cũng không ngờ tình huống hoàn toàn lật ngược, vội vàng xin tha cho đệ tử nhà mình.

“Mạnh sư huynh, Đồng Trọng nhất thời hồ đồ, huynh tha cho đệ ấy một lần được không?”

“Đúng đó Mạnh sư huynh, huynh không biết thôi, Đồng Trọng ngưỡng mộ huynh nhất, đệ ấy mượn những quyển sách huynh từng đọc để bắt chước nét chữ của huynh, ngày nào cũng nhắc tên huynh, thậm chí còn treo bức vẽ huynh luyện kiếm ngay trong thư phòng, nói muốn mãi mãi dõi theo huynh…”

Mạnh Trần, “Thế thì có liên quan gì đến việc gã vu khống hãm hại đồng môn?”

Đệ tử Ngọc Hoa Phong chạm phải ánh mắt Mạnh Trần, ai nấy rùng mình, nỗi sợ len lỏi, không dám lắm lời.

“Với lại, ta không cần ai dõi theo hết.” Mạnh Trần lạnh lùng nói, “Càng không thích có người tự tiện treo hình ta trong phòng khi chưa được ta cho phép.”

Không khí im ắng như tờ, mọi người câm như hến, Đồng Trọng khuỵu xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.

Tiết Lãng không ngờ Mạnh Trần xử lý không nể nang ai như vậy, nhất thời chưa kịp hoàn hồn. Mạnh Trần nhìn hắn, ý là bảo hắn cùng đi, vậy mà thiếu niên vẫn đứng như trời trồng, hoàn toàn không bắt được tín hiệu của y.

Mạnh Trần bất đắc dĩ đi qua kéo tay hắn, dắt hắn đi.



..

.