Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 95: (¯`v´¯) Pháo Hoa (13)






Editor: Lưu Tinh

Anh bắt đầu bật ra những tiếng rên đau nho nhỏ, tựa như trở lại thời điểm anh còn là một cậu thiếu niên. Cha anh đã đưa một người đàn ông trung niên có đôi mắt xanh lơ đến, gọi là bác Tom. Bác Tom là một bác sĩ.

Sau khi giới thiệu bác Tom, cha anh đặt tay lên vai anh và nói: Doãn Trinh, bây giờ cha có một việc ba cần trưng cầu ý kiến của con.

Sau khi nghe cha anh nói xong, anh rũ mi mắt xuống, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh chính là: Nhất định sẽ rất đau.

Anh cũng chỉ chớp mắt một cái, rất nhanh sau đó, một cậu thiếu niên chỉ mới cao gần đến vai của cha mình đã ngước mắt lên nhìn ông và nói: Được, thưa ba!

Dung Doãn Trinh còn nhớ rõ giọng nói của mình lúc ấy, đó là một chất giọng đặc trưng của các cậu bé trong giai đoạn dậy thì. Bởi vì nó trầm khàn nên nghe có vẻ giống như tiếng của một chú vịt quảng cáo cho McDonald, rất buồn cười.

Cho dù năm đó anh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng so với các cậu bé cùng trang lứa thì anh đặc biệt hiểu biết hơn. Mỗi một chuyện phát sinh trên người anh, cho dù là lớn hay chỉ là những điều nhỏ nhặt, đều cần phải tổ chức cuộc họp để mọi người cùng biểu. Hiển nhiên, cha anh đưa anh đến đây cũng là vì thực hiện kết quả mà bọn họ đã thông qua. Chỉ là cha anh đã thành công trong việc thỏa mãn niềm tự hào của tuổi trẻ.

Ngày hôm đó, bác Tom mắt xanh đã thực hiện cuộc phẫu thuật cho anh. Nghe nói tất cả chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của anh, bởi vì đây là cách duy nhất để mọi loại thuốc tê đều không có tác dụng đối với anh.

Vị bác Tom mắt xanh kia thoạt nhìn thì vô cùng nghiêm nghị, trông có vẻ khó gần, thế nhưng đó lại là một người đàn ông dễ mến. Ông không hề giống những người kia, ông luôn cùng anh nói những câu chuyện rất thú vị. Lâu ngày, bác sĩ Tom liền biến thành bác Tom.

Đó là mối quan hệ đặc biệt giữa cậu thiếu niên người Dung Doãn Trinh và một người đàn ông Mỹ trung niên người Mỹ. Bác Tom từng nói cả đời ông chỉ cống hiến vì sự nghiệp của mình.

Trên thực tế, sự thật đúng là như vậy. Bác Tom từng nhận một ân huệ từ cha của anh. Cả cuộc đời học y của ông đã dùng để phục vụ cho con trai của Dung Diệu Huy. Mà người đàn ông ấy vốn dĩ cũng không phải tên Tom.

“Bác Tom, tên thật của bác là gì?” Anh hỏi ông.

Bác Tom bật cười, nói với Dung Doãn Trinh rằng ông cũng đã quên tên thật của chính mình rồi. Dung Doãn Trinh đã hỏi vấn đề này vào năm anh hai mươi tuổi. Khi đó anh vừa trải qua một cuộc phẫu thuật. Bởi vì đau đớn nên gương mặt anh trắng bệch tựa như quỷ, trông rất đáng sợ. Bác Tom đặt anh lên trên một chiếc xe lăn, đẩy anh ra bên ngoài phơi nắng. Khi đó, anh hai mươi tuổi, bác Tom năm mươi tuổi, bọn họ ở Hy Lạp.

Bác Tom gắn bó với Dung Doãn Trinh như hình với bóng, nếu anh ở đâu, ông nhất định cũng có mặt ở đó.


Cho dù Dung Doãn Trinh rất yêu mến bác Tom nhưng anh vẫn luôn không thích gặp bác. Bởi vì, mỗi một lần bọn họ gặp nhau, anh đều hiểu lại sắp trải qua nỗi đau lăng trì.

Anh vô cùng chán ghét mùi thuốc khử trùng và âm thanh chát chúa của những con dao mổ. Dung Doãn Trinh nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng hơi nhếch lên cười khổ.

Tiếp đến là một giọng nói quen thuộc vang lên: “Doãn Trinh.”

Đây là cô đang gọi anh. Chỉ có âm thanh này là nghe mãi không chán. Mặc dù cô đang tức giận, ngây ngốc, hay kiêu ngạo đều mang theo một sức quyến rũ khó cưỡng, loại cảm giác này chỉ thuộc về cô.

Chỉ là hình như hiện tại giọng cô có vẻ cũng không được tốt.

Dung Doãn Trinh mở mắt.

Cho dù vị bác sĩ tên Tom kia đã nói với Loan Hoan rằng khoảng một giờ sau Dung Doãn Trinh sẽ tỉnh lại, thế nhưng Loan Hoan vẫn rất sợ. Cô sợ đến nỗi những lời cầu nguyện của mình cũng bắt đầu trở nên lộn xộn.

Cuối cùng Dung Doãn Trinh cũng đã mở mắt ra. Anh nhếch miệng cười ngây ngô với cô. Cô cũng mỉm cười với anh, cười đến ánh mắt cô đột nhiên đau nhói.

Quay đầu đi, nước mắt cô liền lặng lẽ rơi xuống. Hiện tại, cô vẫn còn có chút thẹn thùng, có chút không quen khi để cho Dung Doãn Trinh nhìn thấy bộ dáng cô khóc.

Loan Hoan thầm mong có một ngày, có lẽ là một ngày đông ấm áp hoặc một ngày xuân với đầy hoa nở rộ, cô sẽ nằm trong lòng Dung Doãn Trinh và nói với anh rằng: cô cũng giống như rất nhiều, rất nhiều người trên thế giới này, từ trong hốc mắt cô có thể chảy ra nước mắt, vị mặn như biển.

Loan Hoan quay đầu lại nhìn Dung Doãn Trinh, vì đang có một bí mật nhỏ che giấu trong lòng nên cái nhìn của cô có chút bối rối. Cuối cùng một câu nói thật ngốc nghếch lại được chính miệng cô nói ra: “Dung Doãn Trinh, anh đúng là kẻ lừa đảo, còn dám gạt em rằng vết thương kia chẳng có gì đáng ngại. Dung Doãn Trinh, anh cũng giống như những tên háo sắc khác mà thôi, bị thương thế kia mà còn ham muốn, anh…”

Những lời còn lại bị ánh mắt cảnh cáo của Dung Doãn Trinh buộc cho cô phải nuốt ngược trở vào.

Nơi này còn có người thứ ba, không, còn có người thứ tư, thứ năm, bác sĩ Tom cùng trợ lý của ông, à cả Tiểu Tông nữa.

Bị hố rồi! Loan Hoan cúi thấp đầu xuống.

Sau khi trải qua một vài trị liệu, Dung Doãn Trinh đã tỉnh lại trước khi bước vào cuộc phẫu thuật chính. Bác sĩ Tom đã chuẩn bị tiến hành phẫu thuật vào lúc chín giờ.

Trước khi bắt đầu, người đàn ông Mỹ mắt xanh đã nói cho Loan Hoan biết một việc, chỉ là ông dùng toàn những từ ngữ chuyên ngành nên Loan Hoan nghe mãi cũng không hiểu.

Cuối cùng Tiểu Tông đành phải giải thích cho Loan Hoan: bởi vì trước kia Dung Doãn Trinh từng trải qua một cuộc phẫu thuật đặc biệt nên hiện giờ, trên thế giới này, không có bất kì loại thuốc gây tê có tác dụng trên người anh.

Nói cách khác, mỗi một lần Dung Doãn Trinh bị thương, quá trình trị liệu không hề sử dụng thuốc gây tê.

Loan Hoan cắn móng tay.

Năm phút nữa, Dung Doãn Trinh sẽ phải tiến hành phẫu thuật, trong người anh vẫn còn một viên đạn. Viên đạn kia đã cắm sâu trong người anh liên tục mười mấy giờ.

Việc cô bị bắt cóc không thể để lộ ra bên ngoài. Đáng ngại hơn nữa còn có việc Dung Doãn Trinh phải biểu hiện thành ý hợp tác với Ấn Độ. Phía Ấn Độ yêu cầu Dung Doãn Trinh phối hợp xuất hiện trên một số phương tiện truyền thông. Mà Dung Doãn Trinh thì không thể để lộ việc mình đang ở bệnh viện, vì vậy ca phẫu thuật của anh chỉ có thể tiến hành trong một phòng khám tư nhân.

Trong tình huống không có bất kì chất gây tê nào mà phải để mặc cho bác sĩ vạch tìm viên đạn trong người mình, thật khiế cho người ta không rét mà run.

Cách một tấm bình phong, Loan Hoan thấp thỏm ngồi đợi anh. Vốn Dung Doãn Trinh muốn Loan Hoan ngồi đợi ở bên ngoài, nhưng vẫn không thể thay đổi ý định của cô, cuối cùng Tiểu Tông dùng một tấm bình phong để giải quyết vấn đề.

Đúng chín giờ, đèn báo phẫu thuật sáng lên.

9 giờ rưỡi, từ phía bên trong tấm bình phong xuất hiện một giọng nam đang sôi nổi bình luận về bóng đá. Đó là lời bình luận kinh điển ở Argentina, Maradona đã thu hút hàng hậu vệ từ giữa sân, không khí hào hứng đến nghẹt thở theo cuộc tấn công đường dài của Maradona.

Nghe nói, khi ca phẫu thuật bắt đầu đến giai đoạn quan trọng nhất, bác sĩ Tom sẽ bảo trợ lý của ông bật đoạn bình luận trận bóng này. Sự cuồng nhiệt của bình luận viên kia sẽ phân tán lực chú ý của Dung Doãn Trinh, do đó sẽ giúp Dung Doãn Trinh giảm bớt đau đớn.

Bình luận viên bỗng nhiên thét lên: Diego Armando ———————– Sút, vào———-! ! ! !

Tiếng còi trọng tài huýt lên thật to, một tràng vỗ tay vang dội như sấm hòa cùng tiếng người hân hoan hò reo.

Trong một khoảnh khắc, người ta sẽ có ảo giác rằng phía sau tấm bình phong kia đang diễn ra một trận thi đấu bóng đá cực kì gây cấn chứ không phải là không khí phòng phẫu thuật căng thẳng.


Loan Hoan nghe thấy trong lòng mình đang run lên. Cô nhớ tới những vết thương trên người Dung Doãn Trinh, rốt cuộc người đàn ông kia đã từng nằm trong phòng phẫu thuật và nghe bình luận bóng đá hết bao nhiêu lần rồi?

Tiếng vỗ tay nhỏ dần, bài quốc ca được xướng lên, dường như đâu đó vang lên tiếng thở dốc cực nhỏ của người đàn ông. Cuối cùng, Loan Hoan không thể tiếp tục ngồi yên, cô vọt tới tấm bình phong.

Đập vào mắt cô là hình ảnh Dung Doãn Trinh đang nằm trên giường bệnh, mặt trắng không còn chút máu. Nỗi đau cắt da xé thịt khiến cho gương mặt điển trai của anh nhăn nhúm lại. Có lẽ vì biết cô đang ở bên ngoài nên anh đã cố kiềm nén tiếng rên của mình.

Khi thấy cô tiến vào, anh nhíu mày, ánh mắt hung tợn bắn về phía Tiểu Tông vô dụng không biết ngăn cô lại. Anh hít vào một hơi thật sâu. Loan Hoan bước từng bước thật chậm về phía Dung Doãn Trinh. Cô đứng bên cạnh anh, nhận lấy găng tay khử trùng từ người trợ lý của bác sĩ Tom.

Bác sĩ Tom mang khẩu trang, tựa như không hề bận tâm đến việc cô tự ý xông vào. Ông vẫn chuyên chú vào công việc tìm kiếm viên đạn của mình. Nhưng Dung Doãn Trinh lại cất giọng khàn khàn mang mang theo tính chất ra lệnh: Đi ra ngoài!

Rời mắt khỏi các dụng cụ phẫu thuật, Loan Hoan ngước nhìn Dung Doãn Trinh, mỉm cười rạng rỡ với anh.

“Dung Doãn Trinh, em lớn lên ở phố Queen.”

Chồng cô khẽ nhếch miệng cười.

Loan Hoan áp tay lên mu bàn tay anh, tay còn lại thì dùng khăn khử trùng giúp anh lau mồ hôi đang không ngừng túa ra trên trán.

Hiện tại, bác sĩ đang bắt đầu gắp viên đạn ở vai Dung Doãn Trinh ra. Hiển nhiên đây là thời khắc mấu chốt quan trọng nhất. Đôi mắt xanh của bác sĩ liếc nhìn Dung Doãn Trinh, ánh mắt tràn ngập ý cười, nói: nhóc con, bác Tom phải nghiền nát cái thứ đã tra tấn cháu hơn chục giờ qua.

Dung Doãn Trinh gật đầu.

Loan Hoan nhìn thấy bóng hình mình đang phản chiếu trong đôi đồng tử của Dung Doãn Trinh. Rõ ràng là cô đang cười, thế nhưng hình ảnh đó chẳng khác gì đang khóc.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm Dung Doãn Trinh, ngơ ngác nhìn đôi môi trắng bệch khô khốc của anh. Màu sắc nhợt nhạt ấy gần giống như màu trắng của tấm drap trải giường.

Cô lại tiếp tục ngơ ngác nhìn, nhìn Dung Doãn Trinh đang nỗ lực hết sức mình, cố gắng nặn ra một nụ cười vặn vẹo khó coi với cô.

Nhìn đến ngây người, rốt cuộc không hiểu thế nào mà gương mặt Loan Hoan ngày càng áp tới gần với Dung Doãn Trinh hơn. Mới đầu, chóp mũi cô nhẹ nhàng chạm vào chop mũi anh. Cô lại tránh đi, dè dặt cẩn trọng tìm đến đôi môi anh. Cô nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm lên cánh môi anh, như một chú chó nhỏ, quyến luyến không muốn rời đi.

Có lẽ, nói không chừng cô có thể hôn môi anh đến khi nó lại đỏ lên. Loan Hoan nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng hôn anh, dùng miệng lưu luyến mút lấy cánh môi lạnh lẽo. Nụ hôn của cô mang theo sự ấm áp và tình yêu cuồng nhiệt nhất.

Như thể đâu đó thật sâu trong rừng rậm, có tiếng cánh bướm vỗ về. Thật thong thả, ừm, kia nhất định là tiếng hàng mi của anh đang run rẩy. Không ngờ lông mi của Dung Doãn Trinh lại dài như thế.

Loan Hoan buông cánh môi anh ra.

Chỉ là Dung Doãn Trinh không để cô môi cô rời đi. Anh tham lam hút lấy mật ngọt trên cánh môi mềm mại như hoa, chiếm giữ đôi môi của cô trong miệng mình.

Bọn họ cứ giằng co như vậy, dùng môi cùng môi.

Cho đến khi tiếng kim loại va vào nhau thanh thúy vang lên. Đó là tiếng viên đạn được lấy ra khỏi người anh, ném vào mâm inox. Cuối cùng thì bác Tom cũng đã lấy nó ra.

Khi âm thanh kia vang lên, Dung Doãn Trinh vẫn lưu luyến không muốn buông cô ra.

Đầu tiên, Loan Hoan nhìn Dung Doãn Trinh, nhìn cánh môi của anh đã bớt nhợt nhạt thì liền cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Sau đó, Loan Hoan không dám nhìn tới những người chung quanh, bởi vì nàng nhất định những người đó đang nhìn cô chằm chằm. Nghĩ tới hành động vừa rồi của mình, Loan Hoan vô thức sờ sờ lên chop mũi, miễn cưỡng cười gượng gạo một tiếng.

Trước mắt anh là một đôi môi đỏ au, hoàn toàn trái ngược với gương mặt tái nhợt của cô. Thế nhưng trong mắt anh, hình ảnh đó vô cùng mỹ lệ. Chỉ là nụ cười của cô có chút ngốc nghếch Ngốc đến nỗi khiến cho Dung Doãn Trinh nhìn đến ngây người, nhìn đến quên cả đau…

Được rồi, Loan Hoan biết hiện tại chắc chắn là trông cô rất buồn cười. Loan Hoan thu hồi khóe miệng, chăm chú lắng nghe bác sĩ đang phân tích tình trạng vết thương cho Dung Doãn Trinh nghe.

Kế tiếp, Dung Doãn Trinh có khoảng năm phút để nghỉ ngơi. Sau năm phút, bác sĩ sẽ bắt đầu khâu vết thương lại cho anh.

“Bác Tom, bác có thể đi ra ngoài một chút không?” Dung Doãn Trinh bỗng nhiên nói. Loan Hoan cảm giác được thời điểm Dung Doãn Trinh đang nói những lời này thì đồng thời có rất nhiều ánh mắt sáng quắc đều đổ dồn lên người cô.

Vị kia bác sĩ gật đầu, xoay người rời đi, Dung Doãn Trinh lại nói thêm một câu: “Các người cũng đi ra ngoài.”

“Các người” mà Dung Doãn Trinh nói đến chắc cũng bao gồm cả cô chăng? Loan Hoan đứng lên, vừa mới cử động một chút thì đã bị Dung Doãn Trinh níu lại.


Trong phòng chỉ còn lại Loan Hoan và Dung Doãn Trinh. Lúc Tiểu Tông rời đi còn cẩn thận đóng cửa lại.

“Doãn Trinh, có phải anh có chuyện gì muốn nói với em không? Doãn Trinh? Có phải rất nghiêm trọng không?” Loan Hoan hỏi.

“Em lại gần đây.” Dung Doãn Trinh nhìn cô nói.

Theo yêu cầu của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan cẩn thận nhích người đến gần anh hơn một chút.

Dung Doãn Trinh nhìn cô, dùng tay không bị thương dịu dàng vuốt tóc cô, giọng anh khàn khàn: “Hoan, sao em lại có thể nghĩ ra biện pháp vừa rồi nhỉ?”

“Em…” Loan Hoan há miệng định nói, lại chẳng biết phải giải thích như thế nào.

“Em làm rất tuyệt.” Bàn tay đang vuốt ve mái tóc cô dừng lại trên gương mặt đã sớm ửng hồng. Ánh mắt anh yên tĩnh nhìn cô.

Trong không gian chỉ có hai người như thế này, trái tim cô cứ lặng lẽ run lên theo từng ánh mắt, cử chỉ của Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh nói: “Đối với anh mà nói Tiểu Hoan chính là liều thuốc tê tốt nhất trên thế giới này.”

Thuốc tê? Tiểu Hoan là liều thuốc tê tốt nhất của Dung Doãn Trinh? Câu này nghe đáng yêu chết đi được! Loan Hoan lại ngây ngốc cười.

Tay anh vuốt dọc theo gò má cô, chậm rãi dời xuống, dừng lại ngay trước ngực cô. Cách một lớp quần áo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh đồi mềm mại.

Anh thở dài một tiếng, là thở dài thỏa mãn.

“Làm sao bây giờ, Tiểu Hoan, hình như miệng vết thương lại muốn đau nữa rồi.”

Loan Hoan đỏ mặt, đưa mặt đến gần Dung Doãn Trinh.

“Làm sao bây giờ? Tiểu Hoan, lần này còn đau hơn so với .” Dung Doãn Trinh nói.

Loan Hoan dừng lại, dùng ánh mắt ngơ ngác hỏi Dung Doãn Trinh: Vậy phải làm sao?

Trên gương mặt tái nhợt của anh hiện lên một nụ cười. Bàn tay của Dung Doãn Trinh chậm rãi chui tọt vào trong cổ áo cô. Loan Hoan lại đỏ mặt hơn một chút.

Hơi thở anh trở nên dồn dập, ngày càng muốn nhiều hơn nữa. Ít nhất anh cũng phải nắm giữ được vật mềm mại này trong lòng bàn tay lâu hơn một chút nữa. Các ngón tay anh chạm vào khóa áo ngực, nhưng vết thương phát đau khiến động tác của anh có chút vụng về.

Cảm giác được anh đang đau, Loan Hoan lí nhí nói: “Để em.”

Cô cởi bỏ khóa áo ngực. Vừa mới cởi ra, bàn tay anh liền không thể đợi được mà lập tức tiến vào, thành công nắm giữ. Sau đó, tiếng hít thở dồn dập của hai người đồng thời vang lên. Loan Hoan chậm rãi nhắm mắt lại, để mặc anh xoa nắn ngực mình.

Khi Loan Hoan vừa cài lại áo ngực, bàn tay Dung Doãn Trinh vừa rời khỏi cổ áo cô, thì cửa phòng cũng vừa vặn bị mở ra.

“Doãn Trinh, xem ra sắc mặt của cháu đã khá lên không ít.” Sau khi quan sát Dung Doãn Trinh, bác Tom đã nói như thế.