Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 90: (¯`v´¯) Pháo Hoa (08)






Edit: Yara

Beta: Lữ

Thế giới tình cảm giữa nam và nữ Tiểu Tông không hiểu lắm, cậu ta chứng kiến người phụ nữ ấy theo từ Los Angeles đến New York tràn đầy hi vọng, thế nhưng sau một thời gian rất ngắn lại thất bại rời đi, trước khi đi còn xin lỗi cậu ta, nói về sau sẽ không làm phiền cậu nữa.

Cái tát của Dung Doãn Trinh cực kì mạnh, trực tiếp đánh lệch cả răng cấm của cậu, ắt hẳn phải cực kì tức giận mới ra tay nặng như vậy.

Tuy người phụ nữ còn mang thân phận Dung phu nhân kia rời đi nhưng Dung Doãn Trinh vẫn tiếp tục vui vẻ cùng mọi người, nửa giờ sau anh lấy lí do cơ thể không khoẻ để ra về.

Tại bãi đỗ xe ngầm, có một người đàn ông thần không biết quỷ không hay xuất hiện, anh ta nói gì đó vào tai Dung Doãn Trinh, sau đó Tiểu Tông nhìn thấy Dung Doãn Trinh giáng xuống cái tát thứ hai trong cùng một ngày, ngay lúc ấy Tiểu Tông liền nhớ ra thân phận của anh ta.

Dung Doãn Trinh cùng người kia lên xe, đóng cửa lại, anh nói một câu “Về bản bộ”.

Khi Dung Doãn Trinh nói ra lời này, Tiểu Tông bắt đầu cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.

“Bản bộ” trong miệng Dung Doãn Trinh là một nơi tồn tại đặc biệt, bên trong thờ phụng một trăm vong linh chết oan chết uổng vì đủ loại lí do, ngoại trừ mỗi năm một lần tế bái hoặc ngẫu nhiên có sự kiện lớn còn không Dung Doãn Trinh sẽ không xuất hiện tại nơi này, “Về bản bộ ” chính là biểu hiện cho khúc nhạc dạo đầu cho phát sinh chuyện trọng đại.


Bản bộ cũng ở khu A, là nơi không chiếm nhiều không gian lắm thoạt nhìn chỉ như là một nơi ở xa hoa, hơn mười phút đồng hồ sau Tiểu Tông đã chạy xe vào gara, rồi tiến vào một tầng hầm ngầm.

Sau khi tiến vào tầng hầm ngầm, Dung Doãn Trinh liền nhốt mình ở trong phòng.

Từ khi người đàn ông kia xuất hiện, Tiểu Tông cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra? Cho dù Dung Doãn Trinh đã tỉ mỉ phòng bị, chung quy…

Nửa giờ sau, Dung Doãn Trinh đi ra, anh gọi điện cho số di động cá nhân của tổng bộ cảnh sát New York.

Điện thoại kết thúc, Dung Doãn Trinh bảo Tiểu Tông chuẩn bị đi Ấn Độ.

“Dung tiên sinh…” Tiểu Tông kêu lên theo phản xạ.

Ánh mắt của anh cực kì bình thản, đây là cảnh giới đạt được do huấn luyện mà có, đến lúc này, Tiểu Tông cũng đoán được chỉ sợ người phụ nữ ấy đã có khả năng lành ít dữ nhiều.



Nếu như việc bị chĩa súng vào thái dương làm Loan Hoan cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng một loạt động tác kế tiếp mới khiến cho cô sáng tỏ, lần này không hề giống như việc đùa dai trả thù cô gặp phải khi mới hơn mười tuổi, bà lão đang lái xe ôn hòa, thân thiết nói hãy ngủ một giấc thật tốt đi.

Loan Hoan không biết bản thân đã ngủ bao lâu, chờ đến khi cô khôi phục lại tri giác liền nhận thấy bản thân bị trói trên một cái ghế lưng cao. Rất tốt, cũng không có giống như trong phim ảnh làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc, trên người không hề gài quả bom hẹn giờ nào cả.

Từ cảnh vật xung quanh xem ra cô đang đứng ở trong một nhà xưởng gia công bỏ hoang, nơi rộng lớn thế này cũng chỉ có một mình cô. Lúc này là giữa trưa, ánh nắng gay gắt từ mọi phía chiếu vào, không gian rộng lớn đến mức chứa vừa ba cái sân bóng rổ, nơi nơi đều chất đống đồ đạc linh tinh, bên trái có một phòng nhỏ dùng ván gỗ dựng lên, ngay lúc này, bên trong căn phòng kia đang phát ra một loạt thanh âm rì rầm.

Loan Hoan dỏng tai lắng nghe, những tiếng động đó cho thấy hình như đang cử hành nghi thức tôn giáo nào đó, lại dỏng cao tai hơn lên nghe, Loan Hoan biết rõ, có lẽ, giờ khắc này cô đã gặp phiền toái lớn, trong gian phòng đó Loan Hoan nghe được giống như là thần ngữ.

Nói vậy, là vì danh hiệu phu nhân Dung Doãn Trinh này nên cô đã rước lấy phiền toái lớn.

Vài phút sau, cửa phòng mở ra, hơn mười người che mặt,vấn đầu lục tục đi ra ngoài, những người này đều đi đến một bên góc tường, bây giờ Loan Hoan mới phát hiện ở bên kia để hơn mười khẩu súng trường, bọn họ lần lượt cầm lấy súng kiểm tra.

Một khắc kia, Loan Hoan phảng phất ngửi được mùi lưu huỳnh trong không khí.

Hàng năm, các đài truyền hình lớn đều tung ra rất nhiều phim phóng sự về chiến tranh ở nước Mỹ, mấy năm gần đây mới xuất hiện một số một trang web cực đoan dựa vào sự hiếu kì của người dân để đưa tin về các hình ảnh bạo lực, mà thể loại được chúng ưu tiên nhất chình là các hình ảnh “chặt đầu”, một ít tổ chức khủng bố ở trên mạng còn công bố các video clip trình diễn hành động chặt đầu người hoàn toàn là thật, đối với Loan Hoan những cái đó cũng không mấy xa lạ, đều là mấy kẻ che mặt, trùm đầu.

Trái tim Loan Hoan trầm xuống.

Những kẻ đó cầm súng trường đi đến trước mặt cô, có mười mấy người bịt mặt ở giữa mang theo mũ đạo Hồi cúi lưng xuống, nhìn chằm chằm Loan Hoan.

Một ít thời gian trôi qua, người nọ lấy tay miết cằm Loan Hoan, chỉ dể lộ ra duy nhất ánh mắt hơi hơi nhìn xuống, sau đó giương tay hung hăng cho Loan Hoan một cái tát.


Nhờ vậy mà cô ngay lập tức nếm được mùi máu tanh trong khoang miệng, cảm giác đau khiến Loan Hoan nhếch miệng!

Kẻ bịt mặt mang mũ Hồi giáo nhún vai, hắn vẫy tay ý bảo người một bên dùng di động chụp lại mấy bức ảnh, sau đó mấy bức ảnh được bỏ vào một cái bao da và được giao đến cho một kẻ bịt mặt khác, tên đó liền rời đi, Loan Hoan đoán cái kia túi ấy nhất định sẽ được đưa đến cho Dung Doãn Trinh.

Xong xuôi, kẻ kia xoay người lại, hắn dùng giấy ăn lau sạch sẽ vết máu nơi khóe miệng Loan Hoan, sau đó dùng tiếng Anh hỏi cô có phải đang đói không?

“Đương nhiên.” Loan Hoan nói, cô thật sự đói bụng lắm, hiện tại việc cần làm nhất là lấp đầy cái bụng, sau đó mới tìm cơ hội trốn thoát khỏi chỗ này.

Kẻ đó lấy ra bánh mì với sữa đưa cho Loan Hoan, cô cũng không khách khí cầm lấy, còn một hơi hút sạch sẽ số sữa trong hộp, đầy bụng rồi Loan Hoan nói với hắn một tiếng cám ơn.

Cô nghĩ phải làm cho hình tượng bản thân giống như kiểu bình hoa di động, loại này ở trong mắt một số người không hề có sự uy hiếp, chỉ có làm cho những người đó buông lỏng cảnh giác thì mới tìm được cơ hội thoát thân. Người theo chủ nghĩa cực đoan hình như chỉ chán ghét người phương tây, còn đối với người phương đông lại không có đối địch, có lẽ đó là nguyên nhân Loan Hoan nhận được bánh mì với sữa?

Ngước mặt lên, làm cho ánh mắt mình tràn ngập sợ hãi, tiếng nói trở nên run rẩy lộn xộn, nếu bọn chúng là vì Dung Doãn Trinh mới đem cô làm đến đây, như vậy thì không kiếm được lợi lộc gì. Quan hệ vợ chồng của bọn họ được tạo nên từ lợi ích, Dung Doãn Trinh sẽ không vì cô mà thỏa hiệp, còn có một việc mẹ Dung Doãn Trinh chết cũng là do làm con tin bị giết, đủ loại những chuyện xảy ra như thế cho thấy hiện tại bọn chúng làm chuyện này có lẽ mất nhiều hơn được.

Cô là loại phụ nữ chỉ có thói quen hưởng phúc, còn đối với cái chết lại hết mực sợ hãi, nếu thả cô ra, cô sẽ cho chúng rất nhiều đô la, hơn nữa còn hỗ trợ để chúng rời khỏi nơi này.

Người đàn ông yên lặng lắng nghe Loan Hoan nói hết những lời này, chờ khi cô nói xong hắn mới đem hai tờ báo đặt ở trước mặt Loan Hoan. Hắn nói cho vốn mục đích ban đầu là Chúc An Kỳ, nhưng sau khi nhìn thấy hai tờ báo kia, bọn họ mới phát hiện thiếu chút nữa đã mắc mưu Dung Doãn Trinh.

Trong tay hắn là hai tờ báo rất bình thường của nước Mỹ, cái loại được bán đầy ở ngoài đường cũng chẳng có lấy một người hỏi mua. Loan Hoan từ trên đó nhìn thấy hai cái ảnh chụp của mình, một là chụp cô đang đứng chờ trước của thang máy của trung tâm thương mại, một cái khác là cô đứng ở cửa hàng trang sức, hai bức hình giống nhau đều rất mơ hồ, Loan Hoan không nhìn ra được có vấn đề gì.

Hắn ta chỉ vào hình ảnh Loan Hoan ngoài ra còn có một người đàn ông xen lẫn ở trong đám người, đó là một người da trắng trông rất bình thường, điển hình cho kiểu dù có lẫn trong đám đông cũng không nhận ra được, trong hai tấm ảnh chụp người đó đều duy trì khoảng cách từ tám đến mười người với Loan Hoan.

Chỉ vào người da trắng đó, hắn ta nói cho Loan Hoan biết một chuyện, cục trưởng cục bảo an nước Nga trước đây lúc về hưu đã từng được thủ tướng Nga tặng thưởng huân chương tại cung điện Kremly, hắn có một đứa con trai cũng rất ưu tú, nhiều người đều cho rằng người con sẽ kế thừa sự nghiệp của người cha, nhưng con hắn lại đệ đơn từ chức lên chính phủ, mấy tháng trước bọn họ mới biết được người kia phục vụ cho Dung Doãn Trinh, cho nên khi nhìn thấy người này xuất hiện lại không gần không xa luôn giữ một khoảng cách bên người Dung phu nhân, bọn họ liền gián tiếp đoán được Chúc An Kỳ chỉ là một quả đạn mù.

Nghe xong một loạt sự tình, Loan Hoan liền hiểu, có lẽ ở quán rượu Nhật Bản ngày đó xuất hiện một người da đen, kỳ thực hắn muốn tiếp cận cô, chính người của Dung Doãn Trinh an bài ở bên canh cô đã giúp diệt trừ đi nguy hiểm ngầm này, cẩn thận nhớ lại hình như tình huống như vậy không chỉ xảy ra có một lần.

Hóa ra…

Gương mặt Loan Hoan không biểu cảm nhìn vị kia vừa nói chuyện vừa ở một bên quan sát, hiện tại cô không thể để cho bản thân có biểu cảm gì sơ suất.

Lúc này, Loan Hoan cần yên tĩnh suy nghĩ một chút, một giây đó, cô phát hiện người luôn luôn rất sợ chết là cô lại không sợ nữa.

Chuyện đó làm cho Loan Hoan thật phấn khích.

Vui mừng qua đi Loan Hoan lại có chút sợ hãi, cô sợ Dung Doãn Trinh xuất hiện, lại hi vọng Dung Doãn Trinh không cần xuất hiện ở đây.

Loan Hoan đoán, những người này mạo hiểm đi đến đất nước này, vì là để cho Dung Doãn Trinh xuất hiện ở đây, nếu như vậy này hậu quả cũng có thể nghĩ đến.


Ở trong lòng, Loan Hoan cố gắng khiến bản thân an tĩnh lại, nhưng thời gian càng trôi qua trái tim lại càng lo âu, nhìn thần sắc người đó cả trong không khí cũng ngửi được sự nguy hiểm nồng đậm.



Ba giờ chiều.

Người đội mũ đạo Hồi nắm di động đi vào, từ tiếng nói chuyện có thể thấy rõ hắn ta đang rất tức giận, hắn dùng tiếng Anh làm trao đổi gì đó với người đầu dây bên kia, hiển nhiên, kết quả khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ, Dung Doãn Trinh cũng không mua sổ sách.

Cũng giờ khắc này, ở một mặt khác, Dung Doãn Trinh cầm di động, vẻ mặt bình tĩnh, anh mặc tây trang có thắt nơ ngồi ở trước bàn làm việc trò chuyện.

Lúc ban đầu Dung Doãn Trinh dùng cách nói chuyện của thương nhân nói cho những người đó anh có thể cho bọn chúng một số tiền lớn, hi vọng sau khi lấy được tiền có thể thả vợ của anh ra.

Đàm phán không có kết quả, Dung Doãn Trinh dùng ngữ khí thật bình thường nói cho những người đó biết, vậy thì cũng hết cách, anh còn đang chuẩn bị tới sân bay New York, lên máy bay tới Ấn Độ, không thể xuất hiện ở địa điểm bọn họ chỉ định được.

Tiểu Tông đứng ở một bên, nhìn từ bên ngoài, bàn làm việc cũng chỉ có hai người anh ta với Dung Doãn Trinh, nhưng kỳ thực, ở trong đây còn có mười mấy cái camera mini, cục cảnh sát New York phái tới nhóm chuyên gia thông qua camera nắm rõ trong tay bất cứ động tĩnh gì.

Chiếc di động trong tay Dung Doãn Trinh được đưa đến từ buổi chiều hiển nhiên đã trải qua xử lý đặc thù, điều này làm cho những người đó hết đường xoay xở.

Chuyên gia hi vọng có thể Dung Doãn Trinh sẽ nghĩ biện pháp lấy được một số hình ảnh, như vậy bọn họ có thể tiến hành phân tích.

Dung Doãn Trinh cắt đứt điện thoại, trước đó còn nói cho chúng biết anh là công dân tốt, tình huống này cũng chỉ có thể giao hết cho cảnh sát xử lý.

Điện thoại cắt đứt vài phút, một đoạn video clip được gửi đến, trong đó là hình ảnh một người phụ nữ bị trói ở ghế tựa, bị một kẻ bịt mặt tát cho vài cái, sau đó lại bị chĩa súng vào huyệt thái dương.

Khi trên màn hình xuất hiện khẩu súng, Tiểu Tông phát hiện sự bình tĩnh luôn thể hiện trên gương mặt Dung Doãn Trinh bắt đầu vỡ vụn.