Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 8: (¯`v´¯) Dịch gả (01)






Editor: Yuè Yīng Trước một đêm Loan Hoan rời khỏi San Francisco, vụ án đánh bom ô tô mấy ngày trước ở Córdoba đi tới hồi kết. Reuters tung ra một đoạn ghi âm điện thoại cùng video clip dài mấy phút, Ấn Độ và Pháp xui xẻo bị “ngồi trên ghế nóng” trong cuộc kêu gọi dừng cuộc mua bán vũ khí quân sự.

Reuters tung ra đầy đủ đoạn ghi âm điện thoại cùng video clip dài mấy phút này chứng minh cuộc mua bán vũ khí quân sự vẫn tồn tại khá nghiêm trọng, kẻ thứ ba thúc đẩy cuộc mua bán vũ khí quân sự này rõ ràng là công ty Dassault của Pháp, mà hiện trường nơi video clip và đoạn ghi âm bị Reuters tung ra, còn có thời gian tổ chức đêm party mấy ngày trước ở Córdoba đồng loạt ăn khớp.

Trong khoảng thời gian ngắn, người đàn ông Ả Rập đã chết, nhân viên đặc công, cơ quan tình báo, ô tô nổ, di động bị nghe trộm khiến vụ án đánh bom ô tô ở Córdoba càng khó bề phân biệt, càng làm cho người ta không biết nên khóc hay cười chính là: nghe nói hacker ở công ty Dassault đột nhập thiết bị di động của người phụ trách, sau khi cài đặt virus nghe lén xong, còn thuận tiện biến mười tấm ảnh riêng tư của người phụ trách đó thành mặt của một con mèo mập.

Vì thế, đêm party đó trong mắt một số người, chân thực giống hệt như bộ phim “Nhiệm vụ bất khả thi”.

Vụ án này khiến công ty buôn bán vũ khí nổi tiếng châu Âu trở thành trò cười cho mọi người.

Loan Hoan rời khỏi San Francisco khi vụ án tại Córdoba xuất hiện phiên bản mới nhất, Bộ quốc phòng Ấn Độ vứt cành ô liu ném về phía nước Nga, xúc tiến giao dịch với Ấn Độ và Nga là Á Đông Trọng Công, đó là một công ty vùng Âu Á ở ẩn suốt một thời gian dài.

So với Dassault, công ty Á Đông Trọng Công có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều, chính vì sự khiêm tốn này khiến Á Đông Trọng Công càng trở nên bí ẩn. Nhưng mà công ty này lại có bản lĩnh khiến cho người ta kinh ngạc. Gần đây, cùng với thế sự hỗn loạn ở vùng Trung Đông, các quốc gia bắt đầu tăng cường lực lượng quốc phòng với quy mô lớn, giữa danh sách chi tiêu khổng lồ cho việc tăng cường vũ khí trong quân đội, mọi người sẽ thường nhìn thấy bóng dáng của Á Đông Trọng Công.

Tài liệu về Á Đông Trọng Công thật ít ỏi, điểm tương đối duy nhất có thể khẳng định là: Tổng giám đốc của Á Đông Trọng Công là một người châu Á mang họ Dung, thậm chí mọi người không biết rõ trụ sở chính của Á Đông Trọng Công đặt ở đâu, cũng có người nói rằng Á Đông Trọng Công không có trụ sở chính.

Theo tin tức được tung ra giữa quân dội Nga và Ấn Độ, một số người quan tâm tới chuyện này cũng có thể đoán được vụ án đánh bom ở Córdoba xảy ra như thế nào.

Đơn giản là một cuộc đọ sức mạnh thực lực cùng trí lực trong vụ mua bán vũ khí, lần so tài này người thắng là Á Đông Trọng Công, công ty Dassault chỉ là một hòn đá kê chân.

Nếu không phải vì đích thân có mặt tại hiện trường vụ đánh bom ở Córdoba, Loan Hoan sẽ không cảm thấy hứng thú đối với tin tức như vậy, tương tự việc những tin tức như thế luôn xa vời cuộc sống của cô, khi rời khỏi San Francisco, cô cũng không ngờ mình và người có liên quan tới tin tức đó lại có hàng ngàn hàng vạn quan hệ.


Loan Hoan đi đến Carmel là trung tuần tháng hai.

Carmel là một thị trấn nhỏ xinh đẹp ven biển, quốc lộ số 1 từ Los Angeles thẳng hướng tới San Francisco làm cho thị trấn nhỏ trở lên nổi tiếng khắp nơi, thêm vào đó là quốc lộ số 1 được công nhận là quốc lộ đẹp nhất trên thế giới. Quốc lộ số 1 có một dòng quảng cáo rất lãng mạn: Mỗi người phải đi qua nơi tốt đẹp mười lần, khi bạn đi qua hết mười lần, bạn sẽ bất ngờ gặp được tình yêu chân thành của mình.

Đã từng, Lý Nhược Tư u mê không biết cái gì kia để cô ngồi chỗ ghế phụ, dùng một tháng đi trên quốc lộ số 1 mười lần, có lẽ, thời điểm đó cô đã bắt đầu thấy rung động.

Nhưng sự rung động đó không chống lại được hiện thực lớn mạnh.

Sau này, có người đàn ông khác đi dọc theo quốc lộ số 1 tới trước mặt cô, cưới cô đi.

Carmel có tu viện từ thời xưa, trang viên nhà họ Lý nằm ngay bên cạnh tu viện, trang viên chọn phong cách kiến trúc Đan Mạch, mái nhà màu đỏ, tường màu trắng, hàng rào vây xung quanh màu xanh lá cây, nhìn từ xa tựa như đang đi tới một vương quốc trong cổ tích.

Loan Hoan mở cửa xe liền nhìn thấy Phương Mạn đứng ở trước cửa lớn, cười đến nỗi quá mức thân thiết hoàn toàn giống như trước đây, bà dặn người giúp việc đem hành lý tới phòng chuẩn bị cho cô, bà nói với Loan Hoan tối nay sẽ tự xuống bếp nấu món mà cô thích, bà kéo tay cô nói: Tiểu Hoan càng ngày càng trở nên xinh đẹp.

Loan Hoan vừa đỡ bà lão dè dặt cẩn thận bước trên bậc thềm, vừa nghe bà lão nói bên tai thao thao bất tuyệt.

Hình ảnh như thế trong mắt mọi người xung quanh, đó chính là cảnh tượng tình thân nồng đậm.

Cứ như vậy, Loan Hoan ở lại Carmel, mỗi ngày cô dành nhiều thời gian làm bạn với Phương Mạn, cô cùng bà tản bộ, cùng bà xem tivi, cùng bà đến giáo đường, cuối tuần đi nghe nhạc cùng bà, lái xe đưa bà tới thăm bạn, Phương Mạn luôn lôi kéo tay cô tủm tỉm cười nói với bà bạn: Tiểu Hoan là một cô gái khéo léo hơn bất cứ ai.

Rất nhanh, đã đến tháng ba.

Tháng ba, Carmel bị biển hoa vây quanh, theo những đóa hoa tươi nở rộ, rất nhiều người lái xe đi đến Carmel, giờ phút này là thời gian Phương Mạn bận nhất, nhóm bạn của bà sẽ tới thăm bà vào quãng thời gian này.

Hôm nay cuối tuần, bên ngoài trang viên nhà họ Lý có nhiều xe đỗ gấp đôi so với mọi khi, từ những bùn đất bụi bặm bám trên xe có thể nhận ra những vị khách hẳn là đi đường xa tới, trong những chiếc xe dừng ở đây Loan Hoan cũng nhìn thấy xe của Lý Tuấn Khải.

Cuối tuần đối với Loan Hoan mà nói là chuyện vừa buồn cười lại tràn ngập một nỗi bi thương, sau khi đi lễ nhà thờ xong Phương Mạn cũng không vội vã về nhà, bà bảo Loan Hoan ở lại với mình một lát.

Hai người ngồi ở trên băng ghế trong giáo đường.

“Tiểu Hoan, công ty của chú con gặp phải tình huống tệ nhất từ trước tới nay.”

Không hề có lấy một câu gọi là dạo đầu, Phương Mạn đi thẳng vào vấn đề.

Những chuyện này, Loan Hoan cũng có thể mơ hồ đoán được.

Năm 2008, nước Mỹ đã bất ngờ trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế, cuộc khủng hoảng kinh tế này như một luồng lốc xoáy lan rộng toàn cầu, rất nhiều công nhân không chỉ không nuôi nổi gia đình họ mà còn không nuôi nổi xe của họ.

Đầu năm 2009, rất nhiều công ty ở Detroit phải đóng cửa, những công ty Trung Quốc có dây chuyền chế tạo linh kiện là tổn thất nhiều nhất.

Toàn thế giới có mấy trăm nhà xưởng chế tạo linh kiện, cũng có thể tưởng tượng được hơn mười vạn công nhân của Lý Thị gặp phải hoàn cảnh khốn cùng.

“Tiểu Hoan, nếu con có thể giúp chú con được, con có giúp không?” Phương Mạn hỏi Loan Hoan như thế.


“Nói đi, cần con làm gì?”

Ánh mắt Phương Mạn chăm chú dừng ở trên mặt Loan Hoan, biểu cảm vẫn ôn hòa như trước, nhưng trong ánh mắt có sự chán ghét như có như không: “Tiểu Hoan lớn lên thật giống mẹ con.”

Điều này thì Loan Hoan biết, bởi vì Lý Tuấn Khải thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt thương cảm nhìn cô.

“Tiểu Hoan, bà nội nói một số chuyện của mẹ con và chú cho con nghe đây.”

Phương Mạn nói không chỉ có một chút, bà thấy nói bao nhiêu cũng không đủ. Nữ sinh nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Lý một thời gian rất dài tên là Loan Nặc nghèo túng từng bước một đi chung với cậu chủ nhà họ Lý như thế nào.

Bà lão đúng là một nhà nghệ thuật ngôn ngữ, bà không chỉ trích nữ sinh kia, đổi lại bà càng giảng giải về chuyện cậu chủ nhà họ Lý đã trải qua bao nhiêu đau khổ sau khi bị bỏ rơi.

Loan Hoan đờ đẫn nghe, thực ra Loan Nặc trong miệng bà lão kia phù hợp với hình tượng người mẹ trong cảm nhận của Loan Hoan, nhạy cảm sâu sắc, thỉnh thoảng đáng yêu, thỉnh thoảng lại hết sức thần kinh.

Loan Nặc từ bỏ Lý Tuấn Khải hẳn là do tính cách của hai người, điều khiến Loan Hoan không thể tưởng được là Lý Tuấn Khải đã từng cắt động mạch tay một lần vì quá đau khổ.

Nghe đến đó, trong lòng Loan Hoan vô cùng day dứt, cô nhớ tới chiếc đồng hồ vĩnh viễn bất ly thân trên cổ tay Lý Tuấn Khải, hóa ra…

“Được rồi, bà nội, tiếp theo không cần nói gì cả, miễn là bà nội nói cho con biết con nên làm gì?”

Bà lão kích động diễn thuyết khiến Loan Hoan cảm thấy phiền muộn.

“Loan Hoan, đợi một lát, sẽ có một người tới gặp con, người này là một người đàn ông, bà nội chỉ cần con chấp nhận cậu ta trong một thời gian ngắn, bà nội còn cần con lấy được sự tin tưởng của cậu ta nữa.”

Phương Mạn đi rồi, lúc gần đi còn rất thân thiết đeo một đôi khuyên tai tượng trưng cho tín vật của nhà họ Lý lên tai cho cô.

Loan Hoan ngồi cũng không nhúc nhích, cô duy trì tư thế đó thật lâu, cô xuất thần nhìn về phía trước, phía trước là một sườn núi nhỏ, sườn núi nhỏ bị bao trùm bởi mặt cỏ xanh biếc, cách đó không xa là sân golf, cách đó không xa nữa là biển lớn xanh thẳm, sau trưa mặt biển sáng ngời gợn lên những làn sóng trong vắt, ánh sáng mặt trời cùng làn sóng này khiến Loan Hoan nhìn thấy một mảng mê hoặc, thấy đầu óc của cô là một khoảng trống rỗng.

Trong tầng tầng lớp lớp sóng, có bóng người cao lớn kéo dài ngược chiều ánh sáng đi về phía cô, Loan Hoan khép hờ mắt, cô chẳng muốn nhìn diện mạo của người kia.

Trên phố có một câu nói như vậy, hào môn gọi là gì, hào môn là một số quy luật vĩnh viễn tuần hoàn vô tận.

Không lâu trước đó, cuộc đối thoại của cô và Phương Mạn vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Bà nội, vì sao không phải là Tiểu Vân.”

“Bởi vì mọi việc luôn có thứ tự trước sau, con là Nhị tiểu thư, Tiểu Vân là Tam tiểu thư.”

Nghe có đạo lý cực kỳ, Loan Hoan nhếch miệng cười.

“Em cười cái gì đó? Tiểu mỹ nhân ngư.” Đó là một giọng nam dùng thứ tiếng Trung thuần khiết hỏi như thế, gần trong gang tấc.


Em cười cái gì đó?

Loan Hoan ngẩng đầu.

Cảnh xuân tháng ba, tại vùng châu thổ mới hiện lên, khuôn mặt người đàn ông hiện rõ trước cảnh xuân vô hạn.

Chỉ nhìn một cái, Loan Hoan liền nhận ra người đàn ông này.

Đây là lần gặp thứ ba của họ, Loan Hoan biết bóng dáng người đàn ông này ưa nhìn, nhưng cô thật sự không ngờ là người đàn ông này lại đẹp tới như vậy, hòa vào trong cảnh xuân, khuôn mặt đẹp kia làm cho người ta không dám tuỳ tiện chạm vào.

Nghe nói, mỗi một người phụ nữ đều giấu trong lòng một người yêu không tuổi.

Khi còn là một cô bé, người đó là bé trai, trong sáng, giống hệt như ánh trăng.

Khi trở thành một người phụ nữ, người đó là một người đàn ông, anh tuấn ma mị thâm tình, mang trong lòng sự u tối không ai chạm tới.

Có lẽ, người đàn ông trước mắt sẽ là người yêu không tuổi của rất nhiều thiếu nữ.

Nếu, không phải vì lời nói của Phương Mạn, như vậy, Loan Hoan sẽ là tin tưởng, vị người yêu không tuổi này đang tìm đến cô nàng Tiểu mỹ nhân ngư đã từng dùng cơ thể sưởi ấm cho anh ta.

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng nói: Em xem, tôi đã tìm được em.

Loan Hoan còn bị người đàn ông cười nhạo.

“Hình như tôi chưa tự giới thiệu với em.” Thanh âm của người đàn ông như mang theo một chút ngại ngùng, người đàn ông nghiêng mặt, vươn tay, ngón tay trắng nõn thon dài.

“Tôi là Dung Doãn Trinh.”

Loan Hoan biết anh là Dung Doãn Trinh, Loan Hoan nhìn chằm chằm bàn tay anh.

Chính là vị có ngón tay trắng nõn thon dài tên là Dung Doãn Trinh này một mình đặt kế hoạch bày ra vụ nổ ở Córdoba một tháng trước.