Editor: Yuè Yīng
Một cơn gió thổi qua, thổi đi lớp bọt nổi trên mặt nước, từ từ, hai bàn tay nắm chặt trong làn nước bị lộ ra. Chăm chú nhìn hai bàn tay kia chằm chằm, Chúc An Kỳ chợt rùng mình một cái, trước tiên nhìn Dung Doãn Trinh.
Hình ảnh phảng phất như dừng lại vào ngay thời khắc quỷ dị.
Tiếng cười thanh thúy vang lên, sóng nước dập dờn như gợn mây, bọt nước nhỏ rơi chung quanh, bỗng nhiên trong làn nước chuyển động, thanh âm hờn dỗi vang lên: “Lý Nhược Tư, anh trai, anh trai tốt, được rồi, được rồi, em biết em sai rồi, em không dám, em trả lại cho anh là được chứ gì.”
Bàn tay dưới đáy nước vẫn giữ nguyên tư thế không buông ra.
Thanh âm mang theo hờn dỗi biến thành bực bội: “Dung Doãn Trinh, anh còn đứng ngốc ở nơi đó làm gì? Mau tới giúp em, tay của em sắp bị Lý Nhược Tư bẻ gãy rồi.”
Khi bàn tay thứ ba xuất hiện trong nước, tiếng nước bắt đầu yên lặng, phút chốc hai bàn tay tách ra.
Em gái cười ngặt nghẽo đến nỗi thiếu chút nữa là ngã vào lòng anh trai, chồng của cô đỡ lấy cô ngay lập tức, vì thế cô ngã vào trong lòng chồng mình, chậm rãi xòe lòng bàn tay ra, trong bàn tay cô có một đồng tiền xu.
“Đồng xu này là của cô gái quý mến Lý Nhược Tư đưa cho anh ấy, anh ấy cứ một mực chọc giận em nên em lấy trộm đồng xu này, anh ấy vội vàng đòi lại.” Người vợ cười một cách tự nhiên, quay sang nói với chồng mình.
Lý Nhược Tư đứng ở nơi đó, như cười như không.
Dung Doãn Trinh vòng tay ôm eo vợ mình: “Nói xem, anh trai em chọc tức em như thế nào.”
“Lý Nhược Tư nói em già rồi.” Loan Hoan vuốt mặt mình: “Chỉ có điều, vừa lúc, thật đúng là em cảm thấy bản thân đang già đi, trước kia, em cũng không nhanh rơi vào thế hạ phong như vậy.”
Cô tách ra khỏi cái ôm của chồng, thả đồng xu lại vào tay anh trai: “Lý Nhược Tư, về sau phải giấu thật kỹ vào, nếu lại nói linh tinh là em già thì. . . .”
Giọng nói kéo dài cùng vẻ mặt mang biểu cảm nếu lại nói như thế nữa thì anh nhất định phải chết, Lý Nhược Tư bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay tự nhiên đưa ra vén tóc của cô lên.
Xem ra quan hệ của anh em họ rất tốt, tự nhiên trôi chảy làm cho người ta mơ hồ thấy được sự thân mật khăng khít, thuộc loại hai nhỏ vô tư hòa hợp. Chúc An Kỳ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, lại quay sang nhìn Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh đi đến trước mặt hai người kia, thật tự nhiên nắm bả vai vợ mình, lịch sự tỏ ý mời anh trai của vợ: “Tối nay cùng nhau dùng bữa tối đi, có lẽ, anh còn có thể nói một số chuyện xấu của Loan Hoan cho tôi nghe.”
Bốn người bắt đầu bữa tối thật hòa hợp, Loan Hoan cùng Dung Doãn Trinh ngồi ở một bên, Chúc An Kỳ cùng Lý Nhược Tư ngồi ở phía đối diện, Lý Nhược Tư sắm vai thân phận người anh trai thật hoàn mỹ, anh nói tới những chuyện tốt chuyện xấu của cô rất chừng mực, không hề làm cho người ta có một chút liên tưởng.
Nhưng mà nhất cử nhất động của Dung Doãn Trinh cùng Chúc An Kỳ lại làm cho người ta liên tưởng nhiều hơn.
Ví dụ như Dung Doãn Trinh vô cùng tự nhiên đem đĩa thịt bò khoai tây đặt tới trước mặt Chúc An Kỳ, sau một lát tựa như nhớ ra là anh làm như vậy dường như không ổn, vì thế lại đẩy đĩa thịt bò khoai tây sang hướng cô. Khi Dung Doãn Trinh làm việc này, Loan Hoan cúi đầu xuống rất thấp, cô biết không phải Dung Doãn Trinh cố ý làm như vậy. Đó chắc hẳn là thói quen được tích tụ qua năm tháng. Chính bởi vì nguyên nhân là thói quen nên Loan Hoan mới thấy trong lòng càng thêm khổ sở.
Loan Hoan thuyết phục bản thân sự khổ sở này là vì biểu cảm trào phúng trên khuôn mặt Lý Nhược Tư. Lý Nhược Tư là một người có năng lực quan sát hơn người, hiện tại biểu cảm của anh giống như đang nói: Loan Hoan, còn nhớ lời nguyền khi đó không?
“Loan Hoan, anh nguyền rủa em, anh nguyền rủa em có một ngày sẽ yêu một người đàn ông thật sâu đậm, mà người đó vĩnh viễn không đáp lại tình yêu của em.”
Loan Hoan cũng không dám nhìn tới Chúc An Kỳ, cô sợ nhìn thấy ánh mắt thương hại từ trong ánh nhìn của cô ta.
Trước kia, cô không tin những tin tức không hay ho đăng trên báo về Dung Doãn Trinh cùng Chúc An Kỳ, nhưng mà, dường như có một số chuyện không phải là không có lửa thì sao có khói.
Khoảng tám giờ, Lý Nhược Tư đứng dậy từ biệt, Dung Doãn Trinh chỉ vào Chúc An Kỳ: Hay là Lý tiên sinh đưa An Kỳ về giúp tôi.
Chúc An Kỳ tỏ ra thật kinh ngạc, lần này cô ta không cần dùng từ “Dung tiên sinh” để xưng hô nữa mà là thốt ra câu “Doãn Trinh.”
Dựa theo thói quen trước kia, hàng tháng Dung Doãn Trinh chỉ có thể ở nhà một buổi tối, một buổi tối này là anh dồn nén trong lịch trình của một tháng mới có được.
“An Kỳ, cô tới Brazil trước đi, cô nói với họ tôi sẽ đến muộn một ngày.”
Chúc An Kỳ nhìn Loan Hoan một cái, gật đầu.
Xe của Lý Nhược Tư đỗ ở ngay trước cửa nhà trọ, Loan Hoan và Dung Doãn Trinh đứng sánh vai ở cạnh cột trụ đèn màu trắng, Lý Nhược Tư nói với Loan Hoan một số câu chú ý an toàn, có rảnh thì về thăm nhà, linh tinh. . .
Rất đột nhiên, Lý Nhược Tư hỏi: “Loan Hoan, rốt cuộc em và Tiểu Vân làm sao vậy?”
“A. . .” Câu hỏi bất ngờ khiến Loan Hoan vô thức dùng âm điệu giữa câu, dĩ nhiên ba chữ Lý Nhược Vân sẽ làm cô tựa như chim sợ cành cong.
“Tớ đoán, Tiểu Hoan nhất định đã làm chuyện gì đó thật có lỗi với tớ.” Lý Nhược Tư bắt chước giọng điệu láu lỉnh của Lý Nhược Vân.
Dung Doãn Trinh tại bên cạnh mà, thở ra một hơi thật sâu, Loan Hoan trịnh trọng: “Ừm, Lý Nhược Vân đoán không sai, em đã làm chuyện thật có lỗi với cô ấy.”
“Có rảnh gọi điện thoại cho nó đi, nếu anh đoán không sai thì nó sẽ tới trước mặt em rất nhanh. Cô nhóc đó rất thù dai, em gọi điện thoại thiếu lần nào là nó đếm kỹ lần đó.” Lý Nhược Tư cười cười, làm tư thế xoay người.
Lý Nhược Tư quay đầu, dường như nhớ tới điều gì đó lại quay đầu lại, ánh mắt anh dừng ở trên mặt Loan Hoan không chút kiêng kỵ gì, ngay lúc này Dung Doãn Trinh cũng đột nhiên cầm tay Loan Hoan, kéo một cái, bên mặt cô ẩn ở sau bờ vai anh.
Lý Nhược Tư nhìn cô nói: “Tiểu Hoan, em không thay đổi thành xấu cũng không hề già đi, ngược lại, em càng trở nên xinh đẹp.”
Dung Doãn Trinh nói ra câu “Cám ơn” trước cả Loan Hoan.
Bàn tay nắm chặt tay cô đổi thành túm chặt lấy bờ vai, Dung Doãn Trinh cứ thế nắm bả vai Loan Hoan thật chặt: “Lời nói như vậy hẳn là anh trai nên nói với người trong lòng anh.”
Xe biến mất ở trong tầm mắt họ rất nhanh, Chúc An Kỳ đã ở trong xe, thời điểm lên xe Chúc An Kỳ nói với Dung Doãn Trinh, Tôi chờ anh.
Loan Hoan thật sự chán ghét câu nói kia của Chúc An Kỳ “Tôi chờ anh”, rõ ràng là cô ta cố ý đem “Chúng tôi chờ anh ở Brazil” đổi thành “Tôi chờ anh.”
Chính vì cảm xúc ấy đã làm cho Loan Hoan kiên quyết đẩy tay của Dung Doãn Trinh đang đặt trên vai mình ra.
Dung Doãn Trinh nhớ lại, hình như anh cảm thấy khi nãy mình gọi Lý Nhược Tư là “anh trai” có chút vặn vẹo, anh liên tiếp hỏi, Loan Hoan, em nghe không cảm thấy là lạ sao?
Loan Hoan bị phiền dứt khoát quát mắng: “Dung Doãn Trinh, như thế nào đi nữa anh cũng là thằng tây con đầm thôi, đây là truyền thống Trung Quốc thì anh phải tuân thủ, Lý Nhược Tư là anh trai em, em là vợ anh, anh phải xưng hô theo em, anh không gọi anh ấy là anh trai thì anh muốn gọi là cái gì?”
Khoảng cách rất gần, nụ cười trên gương mặt Dung Doãn Trinh như trở nên xán lạn: “Đúng vậy, em nói cực kỳ đúng, em là vợ anh, anh phải xưng hô theo cách gọi của em.”
Hóa ra, tất cả đã ngầm thay đổi tới nỗi không nhận ra được nữa, Lý Nhược Tư thật sự biến thành anh trai cô, mà, Dung Doãn Trinh. . .
Loan Hoan ngơ ngác nhìn Dung Doãn Trinh, anh túm chặt lấy bờ vai cô một lần nữa, anh nói: Loan Hoan, anh và An Kỳ không có gì, cũng sẽ không có gì hết, về điểm này anh có thể cam đoan với em, thời gian lâu dài em sẽ biết tất cả.
Khi Dung Doãn Trinh nói “Thời gian lâu dài” hoặc những lời tương tự như vậy cuối cùng lại khiến Loan Hoan mềm yếu trong lòng.
Dung Doãn Trinh kiểm tra chú chó Poodle mà anh mang tới, rút ra một kết luận, Lý Nhược Tư tắm không sạch, kết quả là con Poodle lại bị ép buộc dày vò trong nước một lần nữa.
Loan Hoan đứng ở một bên xem Dung Doãn Trinh tắm cho con Poodle, một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Em còn đứng ngây ngô ở đó làm gì?”
Không biết vì sao Loan Hoan thích Dung Doãn Trinh nói cô ngây ngô, thời gian qua, không có ai nói với cô như vậy, sau khi cô được Lý Tuấn Khải đưa từ trại quản giáo thanh thiếu niên về nhà, cô rất ít phạm sai lầm trong phương diện sinh hoạt, không, gần như là không có, cho nên, chẳng có ai nói cô ngây ngô cả.
Loan Hoan ngồi xuống bên cạnh Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh đưa bàn chải cọ lông cho cô, bàn tay kia bị Dung Doãn Trinh nắm giữ dưới đáy nước, mãi cho đến lúc tắm rửa cho chú chó xong anh mới buông tay cô ra. Họ ôm con chó lên lầu hai, sấy khô lông cho nó, chọn quần áo cho nó, xịt nước hoa, “Bất diệc nhạc hồ” .
Dung Doãn Trinh ra bên ngoài nhận xong một cuộc điện thoại quay lại thì nhìn thấy hình ảnh như thế này, một phụ nữ cùng một con chó ngủ ở trên sofa, hai cái đầu đều là lông xù.
Chống nạnh, Dung Doãn Trinh không biết là nên ôm người phụ nữ trước hay là ôm chó trước.
Người phụ nữ thay đổi tư thế ngủ, chậm rãi cong người, Dung Doãn Trinh đặt cánh tay để ở tư thế vô cùng kỳ quặc của Loan Hoan lại cho tốt, anh rất tò mò cô xoay người ở tư thế kỳ quái như vậy mà cũng có thể ngủ được.
Bàn tay đụng tới tóc của cô, ừm, tóc của cô thật mềm mại, chỉ có điều người phụ nữ có mái tóc mềm mại như thế lại có tính cách của một con con nhím, cho dù là đang ngủ miệng vẫn mím chặt.
Dung Doãn Trinh phát hiện hóa ra tóc cô hơi xoăn, là loại tóc xoăn tự nhiên, anh còn tưởng rằng tóc cô thẳng cơ.
Trong hình ảnh mơ hồ, anh nằm cô độc ở nơi đó giữa trời tuyết trắng, một bóng người đi tới phía anh, bóng người cúi xuống, trong chút ký ức cuối cùng của anh khi đó là mái tóc đen nhánh thẳng tắp trong thế giới trắng xoá càng trở nên nổi bật.
Hóa ra, không phải là tóc thẳng.
Trong trí nhớ mơ hồ đó là một cô gái thích nói oang oang không ngừng, có chút ầm ĩ nhưng thanh âm tràn ngập sức sống, thế nào mà sau khi gả cho anh lại ngược lại, trở nên trầm tĩnh.
Hẳn là kết hôn quá sớm thôi, ở phương Tây có rất ít cô gái đồng ý kết hôn ở độ tuổi này, hơn nữa, huống chi là chỉ cho cô thời gian chuẩn bị một tuần.
Bên tóc che khuất gương mặt cô, ngón tay vô thức vén những sợi tóc ra sau tai cho cô, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu thẳng vào vành tai thanh tú, mỏng manh đến choáng váng, Dung Doãn Trinh lại gần thêm chút nữa.
Hóa ra, trên tai ở bên trái còn có mấy cái lỗ tai nho nhỏ, khiến anh phải đếm, sáu lỗ rõ ràng, trong đó một cái còn bấm hẳn vào phần sụn, thật là đau lắm ấy.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai nho nhỏ này, vừa mới chạm đến, cô liền cuộn người lại, cuộn chặt như một con sâu, khóe miệng càng mím chặt hơn.
Vợ của anh ở thế phòng bị ngay cả trong lúc ngủ, xuyên qua người phụ nữ nằm cuộn người trên sofa, Dung Doãn Trinh dường như nhìn thấy người thiếu nữ tai bấm chi chít lỗ, đứng ở trong con phố nhỏ tối tăm bị những nhà cao tầng che kín, khuôn mặt mờ mịt.
Rất cẩn thận, rất cẩn thận ôm cô vào trong ngực.
Giữa lúc mơ mơ hồ hồ Loan Hoan nghe thấy có người gọi tên cô, thanh âm là giọng nói cô thích nghe, theo giọng mũi đáp lại anh, tiếng “Ừm” càng giống như đứa trẻ làm nũng.
“Anh đi đây.”
“Ừm.”
“Khi nào đến Brazil anh lại gọi điện thoại cho em.”
“Ừm.”
Tiếng bước chân đi xa, nhẹ nhàng mở cửa rồi khép lại.
Năm phút đồng hồ sau, Loan Hoan nhíu nhíu mày, dường như nhớ tới điều gì, cô đưa tay ra sờ vị trí bên cạnh, ấm áp, tối hôm qua Dung Doãn Trinh ngủ ở bên cạnh cô.
Nhẹ nhàng lăn người qua cọ đến chỗ ấm áp đó, thận trọng dùng mũi ngửi, giữa mùa đông rét mướt lạnh giá, trong ổ chăn của cô đầy mùi hương dễ chịu như ruộng lúa mạch trong ánh nắng mùa thu được hong khô.