Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 113: (¯`v´¯) Phiên ngoại: Phía Nam biên giới (03)






Editor: Lưu Tinh

(Thu)

Mặc dù đã bước vào mùa thu nhưng cái nắng gay gắt của mùa hè vẫn còn đeo bám cả thành phố.

Chủ nhật tuần này, người dân phố cổ còn phải chịu đựng tình trạng bị cúp điện. Khoảng 1 giờ chiều, Loan Hoan về đến nhà, hôm nay đối với cô chính là một ngày vô cùng tồi tệ.

Một giờ trước, Loan Hoan dùng bữa trưa cùng một người đàn ông trong nhà hàng nóng nực vì chẳng có điều hòa. Đó là một nhà đầu tư nghệ thuật, đối phương trực tiếp nói với Loan Hoan rằng: sau khi lên giường thì mọi chuyện đều dễ bàn bạc hơn.

Khốn kiếp!

Loan Hoan bật vòi nước trong toilet, lúc này mới phát hiện rằng ngày hôm nay không chỉ cúp điện mà còn cúp nước.

Lão già chết tiệt kia! Loan Hoan tức giận thở phì phò rời khỏi toilet, đi ra khoảng sân nhỏ trong nhà. Ngôi nhà cổ này giữ nguyên lối kiến trúc xưa cũ, trong sân còn có một cái giếng nước.

Lúc này đang là giữa trưa, trong sân vô cùng yên tĩnh. Loan Hoan múc một thùng nước, xối thẳng từ trên đỉnh đầu xuống.

Dội hết cả thùng nước, Loan Hoan ngẩng đầu lên liền sững người. Cũng không biết nhìn bao lâu, chờ cô bình tĩnh trở lại thì Dung Doãn Trinh đã đứng trước mặt cô. Cũng không biết anh đã đứng ở chỗ đó từ lúc nào.

Dung Doãn Trinh cũng là một tên khốn kiếp! Tất cả mọi người ở đây đều biết vị Dung tiên sinh đep trai ngời ngời kia có ý với mẹ của Tiểu Hoa.

Nhưng mẹ của Tiểu Hoa cho đến giờ vẫn luôn dùng thái độ thiếu thân thiện để đối đãi với Dung tiên sinh. Vì vậy, toàn bộ người dân sinh số ở khu phố cổ đều nhất trí cho rằng: Loan Hoan là một người phụ nữ kiêu căng.

Hiện tại, tên Dung Doãn Trinh khốn kiếp này lại còn dám tự ý xông vào nhà cô.

“Dung Doãn Trinh, ai cho phép anh vào nhà của tôi?” Loan Hoan lạnh lùng gắt lên, còn đặc biệt nhất mạnh “nhà của tôi”.

Dung Doãn Trinh không trả lời, cứ như vậy nhìn nàng, chỉ lẳng lặng nhìn mà không hề động đậy.

Chẳng thèm suy nghĩ nhiều, Loan Hoan trực tiếp ném cái thùng nước trong tay vào người Dung Doãn Trinh. Và rồi Loan Hoan kinh ngạc nhìn Dung Doãn Trinh không hề tránh đi, kết quả là cái thùng nện thẳng vào đầu anh. Bị đập một cú mạnh như thế mà Dung Doãn Trinh vẫn không nhúc nhích.

Nói thật, khoảnh khắc cái thùng đập trúng vào đầu Dung Doãn Trinh, Loan Hoan có chút hoảng hốt. Để che giấu sự hoảng hốt của mình, Loan Hoan tiếp tục hung hăng vọt tới, vươn tay xô mạnh Dung Doãn Trinh một cái.

“Dung Doãn Trinh, anh còn không cút đi cho tôi!”

Thế nhưng người đàn ông đang đứng trước mặt cứ sừng sững như một bức tượng, mặc kệ Loan Hoan sử dụng bao nhiêu khí lực thì Dung Doãn Trinh vẫn không nhúc nhích. Vì cố quá sức nên Loan Hoan bị mất thăng bằng, Dung Doãn Trinh dễ dàng vương tay ra đỡ lấy người cô, kéo đến trước mặt mình. Cô vừa đứng vững lại, trong một khoảng cách rất gần, ngước mắt liền nhìn thấy yết hầu của Dung Doãn Trinh, kèm theo hình ảnh về yết hấu dao động lên xuống còn có tiếng nuốt nước bọt. Lúc này Loan Hoan mới phát hiện hai gò má vốn trắng nõn của Dung Doãn Trinh cùng vành tai của anh đã nhàn nhạt ửng đỏ.

Rất nhanh Loan Hoan liền hiểu được, cô cúi đầu nhìn, quả nhiên! Vừa rồi thùng nước kia đã làm cả người cô ướt sũng, quần áo dính chặt vào người. Chiếc áo sơmi trắng bây giờ đã trở nên trong suốt, phơi bày tất cả những đường cong mềm mại trên thân thể cô.

Hai bầu ngực nõn nà được bao bọc bởi lớp vải ren màu đen, dưới ánh nắng trưa càng thêm hấp dẫn, khiến cho người ta không cách nào ngừng ngắm nhìn được.


Trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng hít thở nặng nề, Loan Hoan ý thức được có gì đó không ổn, hai tay cô bắt đầu giãy dụa. Loan Hoan rất có kinh nghiệm trong việc này, bây giờ Dung Doãn Trinh đã trở nên cực kì nguy hiểm. Cho dù cô cố gắng kháng cự đều không có tác dụng. Gần đây, rất nhiều lần vào giữa đêm khi sấm chớp rền vang, Loan Hoan giật mình tỉnh lại đều phát hiện Dung Doãn Trinh đang ngang nhiên nằm trên giường mình. Không chỉ vậy anh còn thản nhiên vây chặt cô và Tiểu Hoa nằm gọn trong ngực mình.

Người đàn ông nương theo sự giãy dụa mà từ từ nhích người dời đi. Cuối cùng cũng không biết vì sao mà trở thành anh áp lên người cô, đè cô trên tường.

Loan Hoan nghiến răng: “Dung Doãn Trinh, anh dám!”

Thế nhưng nụ hôn của anh vẫn đè xuống, Loan Hoan vẫn không cách nào tránh né được. Cô chỉ có thể sử dụng tay của mình. cũng liền chỉ là tay, tay nàng ở một bên bệ cửa sổ thượng cầm lấy, nàng muốn bắt một khả dĩ tạp Dung Doãn Trinh gì đó, một trận binh lách cách bàng âm hưởng trung Loan Hoan rốt cuộc tìm được một sát trùng tề bình, nâng tay lên Loan Hoan cầm cái chai đã nghĩ hướng phía Dung Doãn Trinh ném tới.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Cánh tay của Loan Hoan khựng lại giữa không trung, đó là tiếng của Tiểu Hoa.

Dung Doãn Trinh tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ trước câu hỏi chất vấn của Tiểu Hoa. Hai tay anh duy trì động tác như cũ, đôi môi anh vẫn liều mạng cắn mút môi cô. Và vật nam tính nóng bỏng của anh vẫn ngoan cố cọ tới cọ lui giữa hai chân cô.

Chiếc lắc chân của Tiêu Hoa rung lên, tạo nên một chuỗi âm thanh rộn ràng khi cô bé chạy ào về hướng hai người. Hai nắm tay nho nhỏ liên tục đấm vào người Dung Doãn Trinh. Cố bé vừa đấm vừa khóc òa lên.

“Chú đang ăn hiếp mẹ cháu. Chú là người xấu.”

Cuối cùng thì nắm tay nhỏ xíu của Tiểu Hoa cũng thành công giải cứu cho Loan Hoan. Dung Doãn Trinh buông Loan Hoan ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên cánh môi cô. Anh quay đầu đi, nói với Tiểu Hoa rằng: “Bé con, cháu nhìn lầm rồi, vừa rồi không phải chú ăn hiếp mẹ con, chú giúp mẹ co thổi bay hạt bụi trong mắt.”

“CHú giúp mẹ thổi bay hạt bụi trong mắt sao?” Tiểu Hoa không tin, hỏi lại.

“Đương nhiên, nếu không Tiểu Hoa có thể hỏi mẹ.” Dung Doãn Trinh vô liêm sỉ chỉ tay về phía cô.

Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn Loan Hoan, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong.

“Đúng vậy.” Loan Hoan gật đầu.

Một ngày nào đó, Loan Hoan sẽ nói cho Tiểu Hoa biết, “chú đẹp trai” kia chính là ba của cô bé. Loan Hoan mong rằng… ít nhất … trong lòng Tiểu Hoa, Dung Doãn Trinh vĩnh viễn là một hình tượng tốt đẹp.

Sau khi chắc chắn rằng Dung Doãn Trinh đã đi rồi, Loan Hoan cẩn thận khóa cửa lại.

Một giờ rưỡi, Loan Hoan ở trong phòng của mình, bắt đầu thay bộ quần áo đã ướt sũng ra. Chiếc áo sơmi dán chặt vào người khiến cô cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào. Khi cô vừa kéo khóa váy xuống được một nửa thì cánh cửa sau lưng chợt phát ra tiếng động khiến cô giật nảy mình.

Vừa quay đầu lại, Loan Hoan liền thấy Dung Doãn Trinh đang trèo cửa sổ vào phòng.

Ngôi nhà cổ được dựng bằng gỗ, dưới sự giẫm đạp của Dung Doãn Trinh liền phát ra tiếng kẽo kẹt kháng nghị. Từ cửa sổ tiến vào, Dung Doãn Trinh mang vẻ mặt giận dữ, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét đối với việc cái khung cửa cũ kĩ liên tục phát ra tiếng ồn rất lớn.

Bàn chân vừa đáp trên mặt đất chưa đầy một giây thì cả người anh liền nhào tới ép Loan Hoan vào tường. Tay anh dễ dàng bắt lấy cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên đối diện với những câu hỏi chất vấn dồn dập của anh.

“Cần người đầu tư tại sao không tới tìm anh? Anh tuyệt đối có thể giúp cho mấy gã họa sĩ nghèo của em kiếm được nhiều tiền hơn ai hết!”

“Loan Hoan, hôm nay em mặc váy, hôm nay em còn trang điểm, là vì chuyện đó ư?”

“Thế nào? Có phải gã đàn ông kia đã bị em làm cho điên đảo tâm hồn rồi hay không? Hắn đi khoe khoang với mọi người rằng đã chạm vào người em!”

“Bị hắn sờ soạng cảm giác thế nào? Nói cho anh biết, hắn đã chạm vào những chỗ nào rồi? Rốt cuộc em đã nhận được bao nhiêu tiền đầu tư?”

“Loan Hoan, anh nói cho em biết, anh có thể ra giá cao hơn gã đàn ông kia gấp hàng triệu lần!”

Trong khi nói thì hai tay Dung Doãn Trinh cũng chẳng hề nhàn rỗi. Bàn tay anh hung hăng nắn bóp bộ ngực của cô, anh hỏi: chạm vào chỗ này thì mất bao nhiêu?

Lòng bàn tay anh tham lam vuốt dọc theo hông cô, cứ thế đi xuống, chậm rãi dùng lực.

“Xoạt” một tiếng, chiếc váy của cô liền biến thành hai mảnh. . .

Lớp vải ren kia đối với Dung Doãn Trinh mà nói thì chỉ mỏng như một trang giấy. Anh dễ dàng xé rách nó, Loan Hoan chỉ có thể luống cuống khép chặt hai chân lại.

Cô trừng mắt nhìn chằm chằm Dung Doãn Trinh, mỗi một chữ thốt ra hầu như đều rít lên từ trong kẽ răng: “Dung Doãn Trinh, tôi không mượn anh xen vào! Tôi ở cùng với ai, cơ thể có bị ai chạm vào cũng chẳng liên quan gì đến anh! Dung Doãn Trinh, anh đừng quên rằng chúng ta đã ly hôn rồi!”

Ngón tay đang chuẩn bị tiến vào của Dung Doãn Trinh khẽ dừng lại. Anh cũng dường như là rít lên mà đáp lại: “Nói như vậy, em thực sự đã bị gã kia sờ soạng khắp người?”

“Đúng vậy!” Loan Hoan ác ý trả lời.

Khi đó, Loan Hoan thừa nhận cô thật sự đã bị những lời nói của Dung Doãn Trinh xúc phạm, cô giận đến mất lý trí.

Năm phút sau Dung Doãn Trinh đã tiến vào trong cơ thể Loan Hoan. Từng cú nhấp của anh đều vô cùng mạnh mẽ, không cho cô bất kỳ cơ hội kháng cự nào, cứ như vậy hung hăng đâm vào.

Khi anh đã chạm đến nơi tận cùng sâu thẳm nhất bên trong cô, Loan Hoan cảm thấy lúc này hai người giống hệt như hai đứa trẻ đang giận dỗi rồi đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Sự thô lỗ của anh khiến cho cô đau đớn như đang bị ai cắt da xẻ thịt. Theo mỗi một lần anh ra vào, Loan Hoan lại nấc lên.

Cuối cùng bởi quá đau mà cô tức giận cắn mạnh vào vai anh, anh vẫn để mặc cho hàm răng của cô cắm sâu vào người mình.

Anh nói: “Trước khi tới đây, anh đã dùng một cây bút máy xé toạc cổ họng gã đàn ông kia.”

Anh nói: “Loan Hoan, từ nay về sau, hắn ta chỉ có thể dựa vào một cái ống để nói chuyện. Khi đó có rất nhiều người nhìn thấy, Loan Hoan, em nói xem có phải từ nay về sau tất cả bọn họ đều sợ anh hay không?”

Hàm răng đang đặt trên vai anh càng cắm xuống sâu hơn, cho đến khi trong khoang miệng Loan Hoan bắt đầu xộc lên vị tanh tưởi của rỉ sắt thì cô mới rời khỏi vai anh. Loan Hoan hung hăng phun một ngụm nước bọt rồi nói: “Dung Doãn Trinh, anh là tên khốn kiếp!”

“Anh biết.”

“Tôi muốn giết anh!”

“Được.”


Bọn họ vẫn còn duy trì tư thế cũ, lưng của cô dán trên tường, hai chân cô bị anh nhấc lên cố định bên hông anh. Bản thân anh thì chôn mình thật sâu bên trong người cô.

“Dung Doãn Trinh, đi ra ngoài!” Cô gằn từng chữ.

Gương mặt anh chôn chặt trước ngực cô, bờ vai anh không ngừng lay động theo từng tiết tấu ra vào của anh.

Anh điên cuồng chiếm lấy cô, chiếm lấy nơi mà anh nhĩ cả đời này chỉ có thể thuộc về một mình anh. Dần dần thì cơ thể cô cũng nảy sinh phản ứng, nơi nhỏ hẹp bắt đầu đón nhận anh, nó kín đáo hút chặt lấy anh như lần đầu tiên…

Cô càng hút chặt, anh càng thêm cứng rắn và nóng lên thêm.

Loan Hoan cảm thấy không ổn, cô bắt đầu run rẩy kêu lên: “Dung Doãn Trinh, mau đi ra!”

Chung quanh đột nhiên rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Khi Loan Hoan vừa dứt lời thì Dung Doãn Trinh dừng lại động tác một chút, sau đó từ trước ngực cô vang lên giọng nói: “Hoan, giờ phút anh muốn điên lên rồi.”

“Dung Doãn Trinh, tôi sẽ không tha thứ cho anh!”

Đáp lại cô là một tiếng “phanh” thật lớn. Dung Doãn Trinh đột ngột đẩy mạnh cô về phía sau, vách nhà bằng gỗ vì cú va chạm mạnh này kêu rên đầy rầu rĩ. Sau đó là một chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, ngoài tiếng da thịt va chạm vào nhau còn có ai đó đã lên tiếng nói: “Vậy em không cần phải tha thứ cho anh nữa đâu.”

Sau lời tuyên bố ấy, lưng Loan Hoan đã không hề có một giây nào được phép rời khỏi tấm ván gỗ. Mỗi một lần anh tiến tới cũng làm cho tấm lưng của cô bị ma sát liên tục, Loan Hoan khó khăn túm chặt lấy quần áo của Dung Doãn Trinh. Cô rất muốn chửi ầm lên nhưng lại không dám, bởi vì Sofia và Tiểu Hoa đang ngủ trưa ở ngay phòng kế bên.

Đối với sự chống cự của cô, người đàn ông làm như mắt điếc tai ngơ. Anh chỉ đắm mình vào những tiết tấu kinh hồn, dường như đang muốn cùng cô hòa vào một thể…

Đây là tình huống gì chứ? Tâm lý chống cự dần bị phản ứng sinh lý lấn át đi. Loan Hoan muốn bịt cả hai tai lại, không muốn nghe chính mình đang bật lên những tiếng ngâm nhỏ, không muốn nghe những âm thanh ám muội khi nam và nữ cùng nhau hoan ái.

“Dung Doãn Trinh, tôi sẽ không tha thứ cho anh.” Vốn dĩ Loan Hoan muốn nói như vậy, nhưng không hiểu sao câu nói được thốt ra lại là: “Dung Doãn Trinh, Tiểu Hoa và Sofia đang ngủ trưa ở phòng bên cạnh.”

Loan Hoan thừa nhận, trong một giây kia, có lẽ cô đã bị anh khuất phục, không, là bị phản ứng sinh lý khuất phục. Dạo gần đây thỉnh thoảng cô có một giấc mơ. Trong mơ luôn xuất hiện hình ảnh một đôi nam nữ đang cùng nhau quấn quýt, dây dưa. Loan Hoan còn biết rõ trong giấc mơ ấy ai là nam, ai là nữ. Tiểu Hoa càng lớn càng giống Dung Doãn Trinh liễu, cho nên trong mỗi giấc mơ cô đều nhìn thấy người đàn ông có má lúm đồng tiền ấy dùng đôi môi của mình hôn lên từng tấc da thịt trên cơ thể cô.

Dường như anh chẳng nghe thấy lời cô nói. Anh vẫn duy trì tần suất ra vào của mình. Tấm ván gỗ sau lưng lắc lư mạnh đến nỗi như sắp đổ sập xuống, khiến cho Loan Hoan không khỏi sợ hãi.

Cuối cùng hai nắm tay của cô vẫn phải nhả ra. Loan Hoan vòng tay ra sau ôm lấy cổ anh. Động tác nhỏ này của cô lại thành cô vỗ về tâm trnag đang kích động đến muốn điên lên của anh. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô. Loan Hoan luống cuống nói: “Dung Doãn Trinh, Tiểu Hoa và Sofia đang ngủ trưa ở phòng bên cạnh.”

Môi anh trượt khỏi xương quai xanh của cô, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa trên gò ngực cao ngất. Anh mút vào rồi nhả ra, ngọt ngào tán thưởng: “Tiểu Hoan đúng là một cô gái tốt.”

Những lời này… dường như là trong mơ, cô đã từng nghe qua. Có một người đàn ông cũng đã từng giọng điệu này nói với cô: “Tiểu Hoan đúng là một cô gái tốt.”

Anh vẫn còn ở bên trong thân thể cô, từng bước, từng bước nhỏ chật vật tiến tới, mà mỗi một bước anh tiến tới đều đôn đốc cô phải siết lấy anh chặt hơn nữa.

Để phối hợp với những cú nhấp của anh thật sự rất khó khăn, trên người Loan Hoan đã ướt đẫm mồ hôi. Thế nhưng người đàn ông vẫn không có ý định mang cô lên giường mà lại đặt cô ngồi lên bệ cửa sổ. Anh điều chỉnh hai tay cô chống lên bệ cửa, sau khi sắp xếp thỏa đáng, bàn tay anh bắt đầu trượt dài từ lưng cô dọc xuống đến bờ mông căng tròn.

Tiếp theo đó, tầng gác mái không ngừng rung lên. Tầm mắt Loan Hoan rơi xuống khoảng sân nhỏ bên dưới. Dường như cô mơ hồ nhìn thấy từng có rất nhiều, rất nhiều lần trước đây, Dung Doãn Trinh cũng đã yên lặng đứng đó, yên lặng ngắm nhìn cô.

NỤ hôn của anh ập đến bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, hai tay anh không ngừng chạy dọc phía sau lưng cô. Loan Hoan cũng không hề trốn tránh nữa, hai chân cô vòng qua quấn chặt lấy hông anh. Đối với phản ứng của cô, anh càng lao tới ác liệt hơn, mỗi một lần đều khiến cô hốt hoảng, càng hoảng thì càng không nhịn được mà kêu lên, vừa kêu lên thành tiếng thì liền bị anh nuốt trọn vào nơi cổ họng.

Sự cố mất điện chiều nay khiến cho không khí chung quanh trở nên nóng bức vô cùng khó chịu. Mái tóc của hai người đều bị ướt đẫm vì mồ hôi. Cuộc giằng co này vẫn còn kéo dài mãi chưa dứt, thân thể cô lần nữa bị anh kéo đi rời khỏi bệ cửa sổ. Bọn họ dời từ bệ cửa sổ trở lại trên tường. Cô bị anh xoay người lại, tiến vào thật nhanh từ phía sau.

Cuối cùng thì người đàn ông sau lưng cũng gầm lên một tiếng, một dòng chất lỏng nóng hổi phun trào vào sâu bên trong cô. Loan Hoan thở hổn hển nhắm hai mắt lại, người ở phía sau lưng vẫn luôn dán chặt vào từng đường cong trên thân thể cô, không chịu tách rời ra. Cô cũng không còn sức lực để mà đẩy anh ra, hai cơ thể trần trụi vẫn quấn chặt vào nhau, đôi bên im lặng không ai lên tiếng nói gì.

Trong con hẻm nhỏ có tiếng người đang nghêu ngao hát gì đó. Loan Hoan chậm rãi mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô chính là đôi nam nữ phản chiếu trong gương.

Người đàn ông đã mặc lại quần áo chỉnh tề, chỉ là mồ hôi trên người đã làm chiếc áo sơ mi của anh ướt sũng. Người phụ nữ trong ngực anh lại chẳng một mảnh vải che thân, làn da vốn trắng nõn của cô lúc này đã ửng hồng cả lên, bày ra một bộ dáng vô cùng mê hoặc.

Loan Hoan ngơ ngác nhìn.

Đôi nam nữ trong gương ôm chặt lấy nhau trông rất tình tứ.

Người đàn ông cũng đang nhìn vào trong gương. Hồi lâu sau, anh nói: “Tiểu Hoan đẹp quá.”

“Dung Doãn Trinh, tôi sẽ giết chết anh.”

“Ừ, anh chờ.”

Cuối cùng Loan Hoan cũng không giết chết Dung Doãn Trinh. Cô mệt đến mức cứ như vậy mà ghé vào trên tường ngủ. Trong cơ mê man, hình như có ai đó đã đặt cô trên giường của mình, có ai đó đã dùng một chiếc khăn ướt mát lạnh lau chùi khắp người cô, có ai đó đã cẩn thận giúp cô mặc lại quần áo.

Hoàng hôn, Loan Hoan kéo lê thân thể mệt rã rời của mình xuống lầu. Thình lình, cô nhìn thấy Dung Doãn Trinh đang ở trong bếp của mình tỉ mỉ chuẩn bị một mâm cơm nhỏ. Khi anh nhìn thấy cô thì liền nở một nụ cười cùng rạng rỡ.

Giờ phút này, Loan Hoan thừa nhận chính mình đang thẹn quá thành giận. Cô nhất định phải làm một việc, đó là báo cảnh sát!

Hơn một giờ sau, vài nhân viên cảnh sát đứng trước cửa nhà cô, nhấn chuông cửa inh ỏi.

“Anh ta xâm nhập gia cư bất hợp pháp.” Loan Hoan chỉ vào Dung Doãn Trinh đang đút từng muỗng cơm ngon lành cho Tiểu Hoa ăn.

Mấy anh chàng cảnh sát làm việc theo đúng trình tự, lấy lời khai sau đó đi một vòng xem xét khắp nhà cô. Cuối cùng họ kiến nghị Loan Hoan chuyện như vậy tốt nhất là nên giải quyết nội bộ.

Trời cao mau ngó xuống mà xem đi! Bây giờ bọn họ đều nhất trí cho rằng đây chỉ là mâu thuẫn trong gia đình! Loan Hoan tức tối nói một tràng. Rốt cuộc có một vị cảnh sát trẻ tuổi mở miệng hỏi: Vậy động cơ là gì?

Là cái gì? Chẳng lẽ nói là. . . Vừa nghĩ tới khi nãy chính mình rên rỉ trong lòng Dung Doãn Trinh thì gương mặt Loan Hoan liền nóng lên, muốn phân minh nhưng không biết phải làm cách nào. . .

Loan Hoan bắt đầu cảm thấy mình vừa làm một chuyện cực kì ngu xuẩn. Cô vỗ vỗ lên đầu mình, định xin lỗi và bảo những người kia quay về.

Loan Hoan chưa kịp mở miệng thì Dung Doãn Trinh đã lên tiếng trước: “Để ăn trộm.”


Thế là vào một buổi chiều bị mất điện, Dung Doãn Trinh đã bị đưa đi với tội danh “đột nhập nhà dân để ăn trộm”

Trước khi đi, anh đã ôm cô và nói: “Tiểu Hoan, anh không hối hận vì những chuyện đã làm với em, ngược lại anh rất vui, bởi vì anh biết em vẫn còn cảm giác với anh.”

“Tiểu Hoan, anh rất xin lỗi vì những lời nói của mình, anh biết rõ em không phải là người như vậy, Tiểu Hoan, nói ra những lời đó là bởi vì anh đố kị, đố kị đến phát điên lên.”

Sau đó, Dung Doãn Trinh ngoan ngoãn đi theo những người đó. Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Tiểu Hoa, Loan Hoan đột nhiên cảm thấy mình là một người phụ nữ vô cùng tồi tệ. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn luôn trốn tránh. Đúng vậy, lúc nào cô cũng chỉ biết trốn tránh, trốn tránh cơ hội hai người trở lại với nhau.

Loan Hoan nghĩ có lẽ cô cần phải cẩn thận suy nghĩ một chút.

Chưa đợi Loan Hoan suy nghĩ thông suốt thì một chuỗi sự việc đột ngột xảy ra vào một buổi sáng đầu tháng chín. Sofia trở thành bệnh nhân ung thư, còn cô thì trở thành phụ nữ có thai.

Hôm ấy, Loan Hoan nỗ lực suy nghĩ về khoảng thời gian sắp tới.

Buổi tối, Loan Hoan gọi điện thoại về Mĩ. Cô nói với Lý Tuấn Khải rằng: “ Ba, Sofia ngã bệnh, bác sĩ nói với cơ sở vật chất ở đây thì không đủ điều kiện để thực hiện phẫu thuật cho Sofia. Bác sĩ nói họ chỉ có thể giúp Sofia giảm bớt các cơn đau.”

Loan Hoan nói một tràng, sau đó mới nhẹ giọng bổ sung thêm: “Ba, con lại có thai rồi.”

Ngày đó, Lý Tuấn Khải đã nói: “Bây giờ Tiểu Hoan đã là mẹ rồi, đương nhiên con biết cần phải làm gì để các con của mình được hạnh phúc. Tất cả những phiền não hãy để cho ba của bọn nhỏ thay con gánh vác.”

Trong đêm khuya, trên một căn gác nhỏ truyền đến cuộc đối thoại ngắn giữa một bà mẹ và cô con gái nhỏ của mình.

“Tiểu Hoa, mẹ muốn nói cho con biết một việc, thật ra “chú đẹp trai” ở bên cạnh nhà chúng ta chính là ba của Tiểu Hoa.”

“Ừm, cái này con biết lâu rồi, Sofia đã lén nói cho con biết.”

“. . .”

“Mẹ ơi, khi biết được sự thật ấy con vui lắm, các bạn chẳng ai có ba đẹp trai bằng ba con.”

Thế giới của trẻ con thật đúng là đơn giản!

“Tiểu Hoa, mẹ còn muốn nói cho con biết một việc.”

“Việc gì nữa ạ?”

“Chúng ta sắp dọn đến nước Mỹ.”

“Vì sao?”

“Bởi vì. . . Có rất nhiều, rất nhiều nguyên nhân. Bởi vì Tiểu Hoa của mẹ là một cô bé rất đáng yêu, mẹ muốn Tiểu Hoa được hạnh phúc. Bởi vì mẹ đang có em bé, mẹ yêu Tiểu Hoa và em bé nhỏ này nhiều lắm. Bởi vì Sofia đang bị bệnh. Bởi vì ông ngoại của con cũng đang bệnh. Bởi vì mẹ không hề mạnh mẽ như trong tưởng tượng của Tiểu Hoa, bởi vì. . .”

Ngày hôm sau, Loan Hoan đi gặp Dung Doãn Trinh. Một tháng qua, Dung Doãn Trinh thật sự bị giam giữ vì tội trộm cắp. Hôm nay, anh được thả ra ngoài.

Đó là một buổi sáng, Loan Hoan ném chiếc túi xách trong tay về phía Dung Doãn Trinh, sau đó cô đánh loạn xạ lên người anh. Dung Doãn Trinh cứ để mặc cho cô phát tiết, đến khi cô mệt mỏi ngả đầu lên vai anh thở hồng hộc.

Lúc ấy quả thật Dung Doãn Trinh không ngờ rằng hạnh phúc sẽ đến với anh như vậy.

“Đối với người phụ nữ như Loan Hoan con cần phải vừa đấm vừa xoa, thỉnh thoảng phải mạnh mẽ xông lên. Dù sao con cũng là ba ruột của Dung Tiểu Hoa, ít nhiều con bé cũng sẽ nhún nhường con vài phần. Còn nữa, thỉnh thoảng làm vài lần trong kỳ không an toàn của con bé, hừm, nói không chừng sẽ có tin vui bất ngờ.” Trước đó ba anh đã cho anh một vài lời khuyên.

Dung Doãn Trinh thật không ngờ tin vui bất ngờ kia lại đến nhanh như vậy.

Mùa thu năm nay Tiểu Hoa lưu luyến không muốn chia tay các bạn của mình. Cô bé sẽ cùng với ba mẹ của mình băng qua đại dương xa xôi, khi đó, cô bé còn quá nhỏ để có thể ghi nhớ hết mọi chuyện. Sau này, điều duy nhất cô bé vẫn còn nhớ đó chính là ngày đó ba đã nói với mẹ rằng:

“Anh muốn đến New Jersey trồng một cánh đồng ngô thật lớn mà Tiểu Hoan thích, sau đó chúng ta cùng đợi mùa thu đến. . .”

Chờ tới mùa thu năm sau, Tiểu Hoa đã có thêm một em trai tên là Soái Phát. Mùa thu năm ấy rốt cuộc Tiểu Hoa cũng đã nhìn thấy ba mẹ mình ngủ cùng một phòng như ba mẹ của các bạn.

Và một mùa thu khác lại đến nữa, ba cô bé đưa cả nhà đến một khu vui chơi cực lớn bên bờ biển Santa Monica. Ba nói rằng người đã cố gắng thực hiện lời hứa của mình, đã dốc rất nhiều công sức xây dựng khu vui chơi này để bù đắp những tổn thương cho mẹ.

Sau này ba còn làm rất nhiều chuyện chỉ để lấy lòng mẹ, bao gồm cả những việc khiến cho mẹ cảm động, khiến cho mẹ vui sướng, khiến cho mẹ vui vẻ bật cười, khiến cho mẹ dở khóc dở cười, khiến cho mẹ chủ động ôm chầm lấy, khiến cho mẹ chủ động hôn ba, khiến cho mẹ. . .

Mãi cho đến rất lâu về sau, gia đình cô bé Tiểu Hoa vẫn luôn sống hạnh phúc bên nhau trong một ngôi nhà bên bờ biển.

_ The End_