Hóa Ra Người Ở Nơi Này

Chương 68




"Được rồi." Giang Diệc Thành lạnh nhạt đáp: "Một người ở ngoài cảnh giới an toàn."


"Được."


Ninh Tư cúp điện thoại, thu lại nụ cười, tay nắm chặt điện thoại, do dự rất lâu mới bắt đầu run run ấn số gọi cho Lục Tâm, lại ngay khi vừa có tiếng "Tút...." đầu tiên đã vội vàng cúp máy.


Nhịp tim của Ninh Tư hiếm khi nào đập nhanh như lúc này, cho dù là khi đối mặt với Lục Cảnh Hành cũng chưa bao giờ như vậy. Không phải vì cô vừa mới hoảng sợ chạy trốn nên mới vậy mà bởi vì..... Cô không muốn nói cho Lục Tâm biết.


Chỉ cần Lục Tâm biến mất, chỉ cần Lục Tâm biến mất.....


Ninh Tư có thể liệt kê ra hàng trăm cái tốt khi mà Lục Tâm biến mất, việc lớn nhất chính là mọi người trong nhà sẽ lại coi cô như báu vật mà cưng chiều, và Lục Cảnh Hành.....cũng sẽ là của cô. Nếu cô và Lục Tâm đúng là chị em ruột thì ít nhất trên người cô cũng có phần nào đó có thể thu hút anh, miễn là Lục Tâm mất đi, cô sẽ có thể nhân cơ hội đó tiếp cận anh....


Ninh Tư chỉ cảm thấy ngực trái ngày càng co thắt dữ dội, tim đập càng lúc càng nhanh, cảm giác đó gần như đã nhấn chìm cô.


Cô quá chuyên tâm suy nghĩ đến nỗi khi điện thoại di động trong lòng bàn tay bất chợt vang lên, Ninh Tư đã bị giật mình, thất thanh kêu "A" một tiếng, điện thoại di động liền rơi xuống sàn xe.


Tài xế khó hiểu quay đầu nhìn cô: "Tiểu thư, cô sao vậy?"


"Không.... Không có gì." Giọng nói có phần yếu ớt, Ninh Tư khom lưng nhặt điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình hiện tên Lục Tâm, tuy vẫn do dự, nhưng vẫn ấn nghe.


"Tư Tư, có chuyện gì vậy?" Lục Tâm vừa mới rồi không để ý điện thoại, nãy vừa nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ của Ninh Tư liền gọi lại.


"Không có việc gì đâu." Ninh Tư cố gắng khiến cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, lại không giống với bình thường: "Vừa rồi không cẩn thận ấn nhầm thôi."


Tuy cô ta đã gắng hết sức làm tâm trạng bình tĩnh trở lại nhưng Lục Tâm vẫn nghe ra một chút khác thường, nhíu mày hỏi: "Cô không sao đấy chứ?"


"Hả?" Ninh Tư sửng sốt: "Không.... Không sao."


Sau đó liền thay đổi đề tài: "Đúng rồi, tối nay chị về nhà ăn cơm chứ?"


"Ừ, tối nay không có việc gì, về nhà một lát." Hơn nửa tháng trước, khi cô từ đoạn đối thoại kia biết được thân thế của mình, mặc dù về tình cảm mà nói, tuy có phần khó mà tiếp nhận được nhưng cũng may là cô vẫn còn có thể kiềm chế được, vì tránh rút dây động rừng nên nửa tháng qua cô vẫn làm bộ như mình không biết gì, vẫn thường xuyên về ăn cơm như lúc trước, thỉnh thoảng cũng có ở lại một hai ngày.


Hôm nay, Trương Tịnh đã bị Lục Cảnh Hành bí mật đưa đi, nhưng tạm thời có lẽ sẽ chưa thể xét hỏi được điều gì. Sống cuộc sống sợ hãi, trốn tránh suốt 20 năm khiến thần trí của Trương Tịnh có phần mơ hồ. Mấy năm nay, được Giang Diệc Thành đặc biệt chăm sóc nên giờ dù có chết bà ta cũng khăng khăng nói không biết Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã. Hiện giờ, cách nhanh nhất là khiến Ninh Vịnh Tuấn, Ngô Văn Nhã và Trương Tịnh gặp mặt một lần, chắc sẽ tìm ra manh mối chứng minh ba người có quen biết rồi chụp ảnh lại. Nhưng quan trọng nhất là, trước khi có kết quả thì cô phải giữ chân được Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã.


Ninh Tâm nghe thấy Lục Tâm bảo sẽ về thì theo bản năng nói: "Hay là chị...."


Vừa nói thì đã lại ngừng lại.


Lục Tâm nghe vậy thì khó hiểu: "Hả?"


"Không có gì..." Giọng nói nhỏ dần: "Tối nay tôi không về nhà ăn cơm, chị thay tôi nói với ba mẹ một tiếng."


Lục Tâm lại cho là vừa rồi cô ta ấp úng như vậy là bởi vì không vui khi thấy mình về nhà.


"Ninh Tư, thật ra cô hoàn toàn không cần chú ý đến sự tồn tại của tôi đâu, tôi đã có gia đình rồi, không có khả năng tiếp tục ở lại Ninh gia....."


"Tôi hiểu, là tự tôi nghĩ không thông." Ninh Tư cắt ngang lời cô: "Chị chú ý giữ gìn sức khỏe."


Sau khi cúp điện thoại, cô ta nhìn chằm chằm cảnh vật xẹt qua bên ngoài cửa xe đến mê mẩn một hồi mới run rẩy gọi điện cho Lục Cảnh Hành.


"Lục..... Anh rể, tối nay có thể ăn với em một bữa cơm không?"


Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Chuyện gì?"


"Anh đừng hiểu lầm, không phải em muốn quấn lấy anh đâu. Em.... Em chỉ là có chút việc muốn nói với anh thoi."


"Có chuyện gì không nói qua điện thoại được sao?"


"Nói qua điện thoại không tiện lắm."


"Vậy để hôm khác đi, hôm khác tôi và Lục Tâm mời cô ăn cơm."


"Không được." Ninh Tư vô thức cự tuyệt, giọng nói có chút nôn nóng, rồi sau đó lại làm cho giọng mình ổn định lại: "Anh rể, là chuyện năm đó chị em bị ba mẹ em bán đi, em không muốn để chị ấy biết."


Giọng Lục Cảnh Hành trầm xuống: "Cô biết chuyện gì?"


"Có một người phụ nữ tên Trương Tịnh .... Năm đó đã có giao dịch mua bán với ba mẹ em, em có bằng chứng."


Lục Cảnh Hành trầm mặc một lúc rồi sau đó hỏi: "Mấy giờ?"


"Tám giờ ba mươi, Đào Nhiên Cư."


Tám giờ ba mươi phút tối, Lục Cảnh Hành đúng giờ đi đến nơi hẹn, Ninh Tư đã ở đó một lúc lâu rồi, cô đã đặt trước một phòng nhỏ, đang uống rượu một mình. Cô uống đã có phần say nhưng vẫn nhận ra có người đến. Nhìn thấy Lục Cảnh Hành thì khúc khích cười rồi đứng lên: "Anh đã đến rồi."


Sau đó cô lảo đảo đứng dậy kéo ghế cho anh.


Lục Cảnh Hành đưa tay ngăn cô ta lại, cau mày nói: "Rốt cuộc ô làm sao vậy? Nếu hôm nay không tiện thì có thể để hôm khác, tôi gọi người tới đón cô về."


Vừa nói xong đã lấy điện thoại ra định gọi, nhưng lại bị Ninh Tư bổ nhào tới gạt đi: "Không cần, em không say, em đúng là có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Anh rể, làm sao bây giờ, em thật sự rất thích anh..."


Nói xong thì đột nhiên bật khóc, cơ thể mềm mại yếu đuối tựa lên cánh tay Lục Cảnh Hành.


Lục Cảnh Hành nhíu mày càng chặt, giữ vai đẩy cô ta trở lại ghế ngồi.


Ninh Tư vươn tay ra kéo tay anh lại, khóc như trẻ con: "Anh rể, ăn với em một bữa cơm trước đi, chỉ ăn một bữa cơm thôi có được không? Em nói với anh chính là bán đứng ba mẹ em, tố cáo họ với anh. Anh nói xem, có phải em rất xấu xa không? Bọn họ thương yêu em như vậy, nhưng em lại đối xử với họ như thế. Nhưng nếu không làm thế, em lại không biết thế nào mới có thể khiến cho chị ta rời đi, không quay về gia đình này nữa. Em thật sự không thích chị ta, cũng không muốn nhìn thấy chị ta. Tại sao chị ta lại có thể có được anh, em rất hy vọng anh có thể mang chị ta đi xa thật xa khỏi nơi này, không bao giờ muốn gặp lại nhau nữa, nhưng....nhưng mà em thật sự...thật sự rất thích anh, làm sao bây giờ....."


Lời nói vụng về bị rượu làm cho đứt đoạn, nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi khiến hai bên lông mày của Lục Cảnh Hành gần như chạm vào nhau, anh ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi cô: "Tư Tư, cô nói cô biết chuyện năm đó ba mẹ cô làm gì với chị gái cô, cô có bằng chứng, vậy bằng chứng đâu?"


"Em.... Hiện tại em không thể đưa cho anh được. Anh rể, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong rồi em sẽ đưa cho anh được không?" Ninh Tư nâng ly rượu lên hỏi, ánh mắt đầy sương mù, cũng không biết có phải thật sự say đến hồ đồ rồi không.


Lục Cảnh Hành thở dài, nhặt điện thoại và ví cô làm rơi lên: "Tôi gọi anh cô đến đây đón cô nhé. Hôm nay, cho dù cô thật sự đưa thứ gì hay nói cái gì cho tôi biết thì lương tâm cô cũng không dễ chịu."


Gọi điện cho Ninh Tông Viễn, nói cho hắn biết Ninh Tư uống say, bảo hắn đến đây đón người.


Ninh Tông Viễn nếu đến nơi phải mất khoảng một tiếng. Ninh Tư uống say như vậy, Lục Cảnh Hành cũng không thể để cô một mình ở đâu, tuy cô ta có chút gian xảo, điêu ngoa nhưng dù sao cũng là em gái của Lục Tâm. Việc điều tra vụ án của Giang Diệc Thành cô ta cũng coi như góp chút công sức, Lục Cảnh Hành không thể mặc kệ không quan tâm, nên ở lại bên cạnh trông chừng.


Ninh Tư vẫn còn khóc, lại vẫn uống rượu: "Anh rể, anh nói xem, nếu như lúc trước không có chị của em, anh có thể thích em không?" "Không." Lục Cảnh Hành lạnh nhạt đáp: "Không có Lục Tâm, căn bản tôi sẽ không gặp cô."


Ninh Tư lại khóc, nằm bò lên bàn khóc to, mãi lâu sau mới nghẹn ngào hỏi: "Vậy nói giả dụ, giả dụ, về sau chị ta không còn trên đời này nữa, anh có thể để ý tới em không? Em và chị đều cùng một mẹ sinh ra, anh có thể vì vậy mà coi trọng em không?"


"Đừng nói nhảm nữa." Giọng nói của Lục Cảnh Hành đã có phần mất kiên nhẫn: "Ngoài Lục Tâm ra, ai tôi cũng không cần."


"Anh yêu chị ta đến vậy sao? Chị ta có cái gì tốt chứ, vì sao anh cứ không phải chị ta thì không thể chứ?"


"Cô ấy đúng là không có ưu điểm gì đặc biệt, nhưng lại hết lần này tới lần khác chỉ một mình cô ấy lọt vào mắt tôi, chỉ riêng điểm này là đủ rồi." Giọng Lục Cảnh Hành vẫn lạnh nhạt thản nhiên như cũ, nhìn cô ta mắt say lờ đờ, mơ hồ thì chìa tay rót hộ chén trà, đưa cho cô ta: "Uống chút nước cho tỉnh rượu đi."


Chén trà vừa mới để xuống thì điện thoại của anh lại vang lên, là Lục Tâm gọi tới, Lục Cảnh Hành đưa tay cầm lấy, ấn vào nút nhận cuộc gọi, vừa mới nói một câu "Lục Tâm...", bỗng dưng bàn tay cầm di động bị Ninh Tư nhào tới giật lấy vứt xuống đất.


Cô ta ghé vào trên người anh nôn mửa nhưng không nôn ra gì cả, Lục Cảnh Hành sa sầm sắc mặt, một tay đẩy cô ta ngồi xuống, xoay người nhặt điện thoại lên thì thấy cuộc gọi đến đã ngắt rồi.


Lục Cảnh Hành gọi lại nhưng đầu bên kia Lục Tâm đã tắt máy.


Chân mày Lục Cảnh Hành nhíu chặt lại, trong lòng không hiểu sao cảm thấy bất an, vừa rồi khi kết nối cuộc gọi, anh nói trước một câu như vậy, sau đó chưa kịp nghe thấy tiếng nói chuyện của Lục Tâm thì đã bị Ninh Tư phá rối.


Anh biết Lục Tâm hôm nay quay về Ninh gia ăn cơm tối, chỉ là về nhà ăn cơm tối....


Nhưng nghĩ thế nào cũng không thể dẹp yên được lo lắng trong lòng anh, anh thử gọi lại cho cô lần nữa, nhưng đầu bên kia vẫn tắt máy. Chuyện này không bình thường chút nào, cho dù ban nãy thật sự Lục Tâm nghe được tiếng Ninh Tư nôn mửa lại còn có cả tiếng rên rỉ đau đớn, cho dù cô thật sự phát sinh nghi ngờ, hiểu lầm anh thì với tính tình của cô cũng sẽ không nhanh chóng tắt điện thoại đi như vậy.


"Anh rể, tối nay có thể ăn với em một bữa cơm không?"


"Có một người phụ nữ tên Trương Tịnh .... Năm đó đã có giao dịch mua bán với ba mẹ em, em có bằng chứng."


"Vậy nói giả dụ, giả dụ, về sau chị ta không còn trên đời này nữa, anh có thể để ý tới em không? Em và chị đều cùng một mẹ sinh ra, anh có thể vì vậy mà coi trọng em không?"


Trên đời này không tồn tại Lục Tâm nữa.... . Sống lưng Lục Cảnh Hành chợt phát lạnh, bất ngờ quay người, duỗi cánh tay ra, ngón tay cong lại, siết chặt cổ họng của cô ta, xách cô ta lên: "Các người đã làm gì Lục Tâm rồi? Cô cố tình làm vướng chân tôi có phải không?"


Tiếng nói dồn dập khiến cho Ninh Tư đang say rượu tỉnh hơn phân nửa, vẻ mặt đau đớn nhìn anh: "Không... Không còn kịp nữa rồi."


Sắc mặt Lục Cảnh Hành trở nên lạnh lẽo, buông lỏng tay, Ninh Tư liền xụi lơ trên mặt đất.


Lục Cảnh Hành khom lưng giữ chặt cổ tay cô ta: "Đi theo tôi!"


Sau đó, anh kéo cô ta bước nhanh tới xe của mình.


Ninh Tư thất tha thất thểu theo phía sau anh, mãi cho đến khi bị anh nhét lên xe mới lẩm bẩm nói: "Từ đây chạy xe đến nhà em cũng phải mất ít nhất một tiếng, nếu như vừa rồi điện thoại gọi tới là chị ta gọi điện cầu cứu anh thì khi anh đến nơi sẽ không thể tìm được chị ta đâu, bọn họ đã biết tất cả mọi chuyện rồi, camera theo dõi.... Cả việc Trương Tịnh mất tích bọn họ cũng đều biết, cũng đã lập sẵn âm mưu rồi. Tối nay anh trai em đã bị điều đi chi nhánh xử lý công việc, không ai có thể cứu được chị ta."


Vừa lẩm bẩm nói xong thì cô ta lại bắt đầu khóc lóc.