Hóa Ra Người Ở Nơi Này

Chương 20




Một buổi tối không tính là dài của Lục Tâm, Lục Tâm bị sợ hãi giày vò cả đêm, để tránh có người đuổi theo cô ở phía sau, cả người co rúc vào một lùm cây đen xì, từ trên xuống dưới bị các nhánh cây đâm vào những vết thương đã dày đặc, khắp nơi đều bị thương, vừa lạnh vừa đói vừa sợ lại đau đớn, chung quanh ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu thì mọi thứ đều yên tĩnh.

Đối với đêm hôm đó, Lục Tâm chỉ ấn tượng với tối tăm, sợ hãi và đau đớn, sợ hãi thấu trời, một người mở to mắt nhìn trời dần tối lại, rồi lại nhìn bầu trời từ từ sáng lên, cô thật không dám chậm một khắc, trời vừa sáng thì bắt đầu tiếp tục chạy, lảo đảo chạy xuống nơi thấp, chạy xuống tới chân núi bên kia, không biết tại sao Lục Cảnh Hành lại xuất hiện ở nơi đó, là Lục Cảnh Hành mười lăm tuổi.

Lúc đó Lục Tâm thật sự ngã vào, lúc đó cô đã không còn sức lực nữa, đầu choáng mắt hoa, hai chân chỉ biết chạy, bầu trời thì rung chuyển mặt đất thì dao động, thể lực bị tiêu hao một cách nhanh chóng khiến cô dường như đánh mất tất cả tri giác, đụng phải người ta cũng không biết, mãi đến khi một bàn tay xa lạ đột nhiên cầm lấy tay cô, bản năng sợ hãi khiến Lục Tâm không ngừng giãy dụa kêu khóc, vừa đau lại thêm sợ.

Sau đó Lục Cảnh Hành ngăn cô lại, nhẹ nhàng ôn nhu an ủi bảo cô đừng sợ, anh nói rất nhiều, chuyện sau này Lục Tâm không nhớ rõ lắm, thần kinh căng thẳng vừa được thả lỏng, cô lại ngất đi, khi tỉnh lại cô thấy mình đang ở bệnh viện, người đầu tiên cô nhìn thấy đó là Lục Cảnh Hành, anh đang ngồi chờ cùng Lục Trình Hải và Trình Uyển Ninh.

Khi đó truyền thông liên lạc vẫn chưa được phát triển, vả lại năm đó cô cũng còn quá nhỏ, vốn không cách nào nói chính xác mình ở đâu, cha mẹ cũng không nói cho cô biết, họ tên là gì, một đứa bé không biết mình ở đâu, thật khó để tìm được nhà của nó, mặc dù Lục gia dùng báo chí và phát thanh để đăng tin thì cũng không ai đến tìm cô, bởi vậy cô ở lại Lục gia, ở đấy mười năm liền, mãi đến năm cô mười tám tuổi phải học đại học, cô mới chuyển ra ngoài.

Có lẽ là vì Lục Cảnh Hành là người đầu tiên cô nhìn thấy trong lúc tuyệt vọng, nên sau khi tỉnh lại Lục Tâm khá dính Lục Cảnh Hành, mà cô cũng chỉ dám dính anh mà thôi, đến chỗ nào cũng theo sát anh không dám rời tay.

Khi đó Lục Cảnh Hành cũng tương đối cưng chiều cô, ngoại trừ đi học thì đi đâu cũng dẫn cô theo.

Anh học đại học và nghiên cứu sinh đều ở thành phố B, lúc anh còn học trung học thì thành tích đã đặc biệt tốt, nhưng khi điền tên trường đại học thì lại ngoài dự liệu của thầy giáo, là một trường trọng điểm trong vùng.

Có lẽ bởi vì chuyên ngành của Lục Cảnh Hành nên khi biết ông Đinh thì đã lên kế hoạch sẵn, cho nên anh muốn học ngành gì, người Lục gia cũng không bất ngờ hay ngăn cản.

Lục Cảnh Hành ở lại trong vùng, đương nhiên là Lục Tâm tiếp tục dán lấy anh. Khi cô học tiểu học, sơ trung, cao trung đều phụ thuộc vào trường anh học, hai trường chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ, mỗi khi tan học Lục Cảnh Hành đều đi bộ sang đón cô cùng về nhà.

Việc học của Lục Tâm mỗi ngày một nặng, thế nên Lục Cảnh Hành có giảm cường độ tập luyện của cô xuống, vì thời gian không hợp, nên để tận dụng chút thời gian, Lục Cảnh Hành cương quyết thuê một nhà trọ, hai người ở cùng.

Sau này Lục Cảnh Hành tốt nghiệp, nhưng phân nửa thời gian là anh công tác ở thành phố B, hai người vẫn ở chỗ đó, đến khi Lục Tâm thi đại học mới thôi.

Khi điền nguyện vọng thì Lục Cảnh Hành thay cô tham khảo, đại học đó vốn là trường đại học cũ của anh, Lục Tâm cực kì thích trường học kia, chỉ là buổi tối trước hôm điền nguyện vọng, Lục Tâm lén Lục Cảnh Hành sửa lại, sửa sang đại học ở phương Bắc.

Khi thư thông báo được gởi tới thì Lục Cảnh Hành mắng cô một trận tơi bời, trận cãi vả này của hai người là lớn nhất từ trước đến nay, cô dời ra ngoài, Lục Cảnh Hành cũng bị phái ra nước ngoài công tác, chớp mắt mà bảy năm đã trở thành quá khứ.

Lục Tâm thở ra một hơi thật dài, đã lâu rồi cô không nhớ lại chuyện lúc trước.

Có lẽ là Lục Cảnh Hành đã trở về, hơn nữa là cá nhân trở về, bây giờ dẫu có chuyện gì hai người cũng tránh cãi vả, hoặc là Lục Cảnh Hành đã quên từ lâu, bởi vậy ngoại trừ mấy ngày đầu gặp lại nhau, bây giờ Lục Tâm có thể thản nhiên ở cùng anh, ngược lại chỉ cần Lục Cảnh Hành không ở nhà một ngày một đêm, một mình cô đợi trái lại không muốn thức dậy.

Càng không quen hơn là, Lục Cảnh Hành đi một ngày một đêm, vừa xuống máy bay anh sẽ nhắn tin báo bình an cho cô, Lục Cảnh Hành sẽ không để cho cô phải gọi điện hỏi thăm tin tức.

Từ lúc về đến nhà, Lục Tâm vẫn dính chặt lấy điện thoại, điện thoại yên lặng và không có tí động tĩnh gì, điện thoại vừa động một cái là cô lập tức nhìn vào màn hình, chỉ là mấy tin nhắn rác, mãi đến mười giờ tối lúc cô lên giường đi nghỉ, điện thoại của cô vẫn tĩnh lặng lạ thường, điều này khiến lòng Lục Tâm cực kì không có tư vị, không thấy tin nhắn của anh, cô rất lo, lo rằng anh gặp phải chuyện gì, nhưng cô càng lo hơn là anh đang làm nhiệm vị đặc biệt, sợ đường đột gọi điện đến sẽ ảnh hưởng đến anh, thậm chí là làm hại anh.

Tâm trạng phập phồng lo lắng này theo cô đến khi lên giường đi ngủ.

Cùng với Giang Diệc Thành đến Hương Cảng công tác, lúc trước cách vài giờ anh đã gọi điện cho cô, bây giờ thì đã hơn một ngày rồi mà vẫn chẳng có chút tin tức nào, bảo cô yên tâm thế nào đây?

Lục Tâm lăn lộn trên giường suy nghĩ một hồi, cô không nhịn được nhắn cho anh một tin: "Lục Cảnh Hành, anh không sao chứ?"

"Không sao." Lục Cảnh Hành hồi âm rất nhanh, hai chữ ngắn ngủn đã đủ để nỗi bất an ngập tràn trong lòng Lục Tâm tan biến, muốn nhắn thêm một tin hỏi anh tại sao không chịu nhắn tin về cho cô, tin nhắn đã được viết, nhưng lúc gửi đi lại hơi do dự, sau đó trong lòng lại sinh chút dỗi hờn, dứt khoát xóa đi, đóng điện thoại lại, ngủ!

Lục Tâm không ngủ được, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, thái độ vừa rồi của Lục Cảnh Hành có chút khiến cô thấp thỏm lo được lo mất, điều này làm Lục Tâm thấy rất khổ não, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, trò chuyện với Thư Hàm câu được câu không, đến khi Thư Hàm đã ngủ, Lục Tâm vẫn không ngủ được, mở to mắt nhìn lên trần nhà đếm chấm nhỏ.

Khi đã hơn hai giờ khuya, rốt cuộc Lục Tâm đã chịu buông tha cho mấy chấm nhỏ, đưa tay lấy điện thoại đặt trên đầu giường, mở máy, mượn hờn dỗi trong bụng không ngừng gọi cho Lục Cảnh Hành, điện thoại vừa thông, không đợi anh lên tiếng cô đã mở miệng trước: "Lục Cảnh Hành, rốt cuộc là anh muốn thế nào, nếu không sao thì anh nhắn cái tin về cho tôi anh sẽ chết à, tôi đi ra ngoài với người ta anh cũng không thèm gọi điện kiểm tra là vì đã ăn chắc tôi rồi phải không?"

Hét không kịp thở xong, Lục Tâm "Táp" một tiếng cúp điện thoại, ném điện thoại qua bên kia giường, hung hăng lấy chăn đè lên, bĩu môi trừng mắt nhìn trần nhà hờn dỗi.

Điện thoại rất nhanh lại vang lên, Lục Tâm cầm lấy liếc nhìn, là Lục Cảnh Hành gọi tới, Lục Tâm không thèm suy nghĩ, nhấn tắt.

Điện thoại lại vang lên, lại nhấn tắt.

Lại vang lên, lại tắt!

Tin nhắn tùy thời mà đến, hết cái này tới cái khác, vốn Lục Tâm tưởng Lục Cảnh Hành nhắn tới, nhưng hơn ba mươi tin nhắn tới liên tiếp sau đó, Lục Tâm rốt cục thấy không đúng lắm, đạp chăn, bò qua lấy điện thoại, mở lên, là tin nhắn thoại, đều là của Lục Cảnh Hành, Lục Tâm đóng máy lại, nháy mắt đã gọi lại, vẫn gọi.

Sau cùng Lục Cảnh Hành nhắn tới một tin ngắn, mơ hồ mang theo giận dữ: "Nghe điện thoại! Lập tức!"