Sự xuất hiện của Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên tựa như đã mở ra hai mạch Nhâm Đốc [*] của Giang Nhược Kiều.
[*] Mạch Nhâm (任脈) là mạch của các kinh âm. Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).
Lúc tạm nghỉ, Lục Dĩ Thành thấy Giang Nhược Kiều đang đi về phía họ, anh lại không dám nhìn thẳng vào cô.
Thật ra, trong vô số khoảnh khắc trước đó, anh đều nhìn thấy sự lóa mắt ở cô.
Thấy nhiều đến nỗi từ sâu trong đáy lòng mình, anh tự động sinh ra một loại cảm giác xấu hổ.
Càng nhiều lúc anh càng tò mò hơn, muốn biết rằng, rốt cuộc ở nơi gọi là “tương lai” kia, anh đã làm thế nào để có được sự yêu thích, có được tình yêu của cô. Anh muốn hỏi Lục Tư Nghiên, muốn biết đến từng chi tiết nhỏ, giống như một thí sinh trước kỳ thi vậy, biết trước rằng có một phần đáp án ở trong bàn đọc sách, thứ cảm xúc nóng nảy khi đó khiến anh cảm thấy tự ti mặc cảm. Mỗi lần muốn hỏi, anh đều tự kiểm điểm lại mình kịp lúc, rằng, như thế là không đúng.
Trong khoảng thời gian này, anh cũng có đọc qua vài cuốn sách, xem những chia sẻ của vài người trên mạng, có người nói rằng, trên tuyến đường tình cảm này, không có đường tắt nào để ta đi cả.
Anh thâm dĩ vi niên [*].
[*] Thâm dĩ vi niên: Tự bản thân cũng sâu sắc cho là đúng, tự nhận quả thực là thế.
Không có đường tắt để đi, từ đầu tới cuối, chỉ có thể dùng sự chân thành để giành chiến thắng.
Giang Nhược Kiều sẽ không thể hiểu được những hoạt động tâm lý ngay lúc này của Lục Dĩ Thành, đầu tiên là cô cúi xuống lấy tay bưng kín mặt Lục Tư Nghiên: “Xem mặt con lạnh chưa này, sao trời lạnh như vậy mà con còn ra ngoài?”
Câu sau là hỏi Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành tỉnh táo lại, vội vã mở khóa áo lông xuống.
Giang Nhược Kiều: “?”
Anh muốn làm gì vậy nhỉ?
Bên trong áo lông của Lục Dĩ Thành cũng có túi, anh lấy từ trong túi ra một củ khoai lang nướng được gói ghém kỹ càng đưa cho cô: “Mua trên đường tới đây, vẫn còn nóng hổi.”
Lục Tư Nghiên tha thiết mong chờ nhìn anh: “Bố còn không mua cho con cơ, chỉ mua cho mẹ thôi.”
Giang Nhược Kiều nhìn Lục Dĩ Thành.
Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới lúng túng giải thích: “Không phải là không mua cho con, mà là vì có quá nhiều người mua, vừa hay chỉ có một cái chín kỹ, nếu vẫn muốn mua thêm thì phải đợi một lúc nữa.”
Lục Dĩ Thành lại cúi đầu xuống nhìn Lục Tư Nghiên: “Đợi lát nữa khi về sẽ mua cho con nhé, được không?”
Giang Nhược Kiều bật cười: “Không sao, một mình tôi cũng không ăn hết được, đúng lúc cùng ăn với Tư Nghiên.”
Ngày tuyết rơi mà ăn chân gà rán gì đó, đây không phải là phong cách của Giang Nhược Kiều, cũng không hợp khẩu vị của cô.
So với điều đó, cô thích món súp nóng hôi hổi và món khoai lang nướng ngọt ngào nóng hổi này hơn rất nhiều.
Hai mẹ con đến gần nơi ít người, mẹ một miếng, con một miếng.
Không lâu sau, một củ khoai lang nướng đã bị họ ăn hết.
Bây giờ Giang Nhược Kiều mới thấy như vừa được sống lại, một trợ lý chụp ảnh khác cũng mang qua cho cô một chiếc cốc giữ nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Thành nhìn thấy cô làm việc, anh mới thực sự nhận ra rằng, cô kiếm ra tiền cũng không dễ dàng gì.
Mũi cũng đã đỏ bừng lên vì lạnh.
Thời tiết như thế này, rất nhiều người ngại ra ngoài, nhưng cô đã phải dậy từ khi trời còn chưa sáng, phải ở trong gió lạnh và tuyết rơi để chụp ảnh tận mấy tiếng đồng hồ.
“Được rồi, tôi phải ra làm việc rồi.” Giang Nhược Kiều miễn cưỡng đưa túi chườm nước nóng cho trợ lý chụp ảnh, giải thích một tiếng với hai bố con nhà họ Lục.
Đương nhiên là dặn dò Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên về càng sớm càng tốt.
Hôm nay quá lạnh, đưa trẻ con ra ngoài trời không tốt chút nào cả, dễ bị cảm.
Cô tiến vào trạng thái quay chụp, Lục Tư Nghiên thì nghịch tuyết ở bên cạnh, Lục Dĩ Thành nhìn cô, cuối cùng, anh không nhịn được mà lấy điện thoại di động trong túi ra, chụp một tấm ảnh phong cảnh tuyết tuyệt đẹp này.
Tất nhiên là, bóng dáng Giang Nhược Kiều mặc áo choàng cũng hiện diện trong tấm ảnh.
Lục Dĩ Thành cúi đầu nhìn.
Rõ ràng là trời lạnh đến nhường này, vậy mà lòng bàn tay anh lại muốn nóng ran cả lên.
Trong điện thoại di động của anh không có nhiều ảnh chụp, đôi khi là chụp phong cảnh, đôi khi là chụp đồ ăn, và, nhiều khi là ảnh ghi lại những khoảnh khắc trưởng thành của Lục Tư Nghiên. Đây là lần đầu tiên anh chụp ảnh Giang Nhược Kiều.
Trợ lý chụp ảnh bước tới, khẽ nhắc nhở: “Bức ảnh này không thể cho người khác xem. Là mẫu mới của chúng tôi.”
Lục Dĩ Thành muốn xóa nó, nhưng có thế nào anh cũng không nỡ nhấn vào nút xóa.
Trợ lý chụp ảnh cười mấy tiếng, thanh âm trầm thấp vô cùng: “Không sao đâu, chỉ cần không cho người ngoài xem là được rồi, một mình anh xem thôi.”
Lục Dĩ Thành gật đầu: “Tôi sẽ không cho người khác xem.”
Trợ lý chụp ảnh lại hỏi như thể đang thảo luận về thời tiết: “Anh là bạn trai của Tiểu Kiều sao?”
Lục Dĩ Thành vội vã lắc đầu: “Không phải không phải.”
“Vậy thì anh đang theo đuổi Tiểu Kiều của chúng tôi à?”
Câu hỏi này… Lục Dĩ Thành không phủ nhận.
Trợ lý chụp ảnh cười vui vẻ: “Liếc mắt một cái cũng có thể thấy được, anh đẹp trai, anh cố gắng một chút nhé, Tiểu Kiều của chúng tôi có quá nhiều người theo đuổi, thấy không, anh chàng mặc trang phục cổ trang màu xanh kia kìa, là người mẫu của cửa hàng khác, nghe nói là học viện điện ảnh, khoảng thời gian này anh ta đang theo đuổi Tiểu Kiều của chúng tôi, theo đuổi rất mãnh liệt luôn ấy.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Anh không muốn nhìn một chút nào cả, nhưng cuối cùng, anh vẫn không kìm lòng được mà nhìn về phía đó, tìm kiếm chàng trai mặc trang phục cổ trang màu xanh.
Quả thực có rất nhiều người theo đuổi Giang Nhược Kiều.
Thậm chí, trước khi Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên chia tay, Lục Dĩ Thành cũng đã nghe Tưởng Diên phàn nàn về những người đó ở ký túc xá.
Hình như khi đó Vương Kiếm Phong đã nói một câu.
“Cậu thích cô ấy, tất nhiên người khác cũng thích cô ấy, khi đang yêu đương mà cô ấy được người ta theo đuổi cũng còn đỡ, sau này khi cô ấy kết hôn thì vẫn sẽ có người theo đuổi cô ấy. Đây có là gì đâu, cậu phải chuẩn bị tinh thần như vậy khi muốn yêu đương với người con gái xinh đẹp.”
Lúc đó anh chỉ là người ngoài cuộc, cảm thấy những lời mà Vương Kiếm Phong nói ra rất có lý.
Mà bây giờ…
Nó vẫn có lý.
Cô tốt đẹp, cô chói chang, anh có thể nhìn thấy thì chẳng có lý gì mà người khác lại không thấy.
…
Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên ở lại đây một lúc rồi rời đi, tất nhiên là, trên trán và giữa hai hàng lông mày của anh có thêm chút nặng nề không nói nên lời.
Lục Tư Nghiên nắm lấy tay Lục Dĩ Thành: “Bố, hôm nay gặp mẹ mà bố không thấy vui sao?”
“Không phải.”
Lục Tư Nghiên: “Con nghe thấy hết rồi, dì đó nói có người đang theo đuổi mẹ.”
Ngay sau đó, Lục Tư Nghiên dùng giọng điệu kiểu như “bố là người lớn, bố phải biết rộng lượng hơn”, nói với anh: “Chuyện này cũng bình thường thôi bố ạ, buổi tối có người gọi điện cho bố, cũng có người gửi hoa đến văn phòng của mẹ ~ dì nói là bố rất đẹp trai, mẹ cũng rất xinh đẹp, được rất nhiều người thích.”
Lục Dĩ Thành: “…”
“Đôi khi mẹ ghen, mà đôi khi bố cũng ghen, cho nên dì nói rằng giấm trong nhà chúng ta không bao giờ dùng hết!”
Lục Dĩ Thành thở dài một hơi: “Sai rồi, bây giờ bố không có tư cách để ghen.”
Lục Tư Nghiên cau mày, gật đầu: “Nói vậy cũng đúng.”
“Vậy mẹ có tư cách ghen không ạ?” Lục Tư Nghiên tò mò hỏi anh.
Lục Dĩ Thành: “…”
Có chứ.
Nhưng cô sẽ không ghen đâu.
Không, cũng không đúng, Lục Dĩ Thành lắc đầu, nhắc nhở Lục Tư Nghiên: “Những thứ có hay không có đấy, con đừng nói với mẹ.”
Hai mắt Lục Tư Nghiên tròn xoe: “Cái gì là có, cái gì là không có. Con không hiểu bố ơi.”
“Con hiểu.” Lục Dĩ Thành nói: “Những lời mà bà Vương nói, con không được nhắc lại một lần nào nữa.”
“Nói giới thiệu bạn gái cho bố ạ?”
Lục Dĩ Thành đáp lời với giọng điệu kìm nén: “Đúng vậy.”
Lục Tư Nghiên dương dương đắc ý [*]: “Trước kia bố cũng thấy sợ hãi đúng không! Bố yên tâm đi, con sẽ không nói ra đâu, con nói thì mẹ sẽ tức giận, một khi mẹ tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng ~”
[*] Dương dương đắc ý: Tự đắc ý, thoả mãn với hành động, việc làm của mình mà kiêu ngạo, vênh váo với mọi người.
“Cho nên con mới lừa bố một bữa KFC ư?” Lục Dĩ Thành bật cười.
Lục Tư Nghiên: “Bà Vương nói là cháu gái của bà đang đi du học, nói là cháu gái của bà rất xinh đẹp…”
Lục Dĩ Thành làm động tác dừng lại: “Đừng nói nữa.”
Lục Tư Nghiên cười ha hả, lại tò mò hỏi anh: “Vậy thì bố ơi, có phải cơ bản là bố sẽ không thích người khác, bố chỉ thích mẹ con thôi, đúng không bố!”
“…” Lục Dĩ Thành không trả lời, nhưng khóe môi anh lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
…
Lúc xế chiều, Giang Nhược Kiều hoàn thành việc chụp ảnh.
Lục Dĩ Thành phải đến công ty, Giang Nhược Kiều sẽ sang chăm sóc Lục Tư Nghiên ăn cơm đi ngủ. Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn chưa tìm được một bảo mẫu thích hợp… Cũng may, dù bọn họ rất bận rộn thì cũng đã có thể dung hợp thời gian với nhau, khi Lục Dĩ Thành bận rộn, Giang Nhược Kiều sẽ gánh vác, khi Giang Nhược Kiều bận rộn, Lục Dĩ Thành sẽ không để cho Lục Tư Nghiên đến làm phiền cô. Giang Nhược Kiều đã mệt mỏi cả một ngày dài, vốn dĩ là cô không có tài phú gì trong việc nấu ăn, với tình hình của hôm nay, cô chẳng cần bàn đến chuyện xuống bếp, mà lựa chọn trực tiếp gọi đồ ăn bên ngoàivề, Lục Tư Nghiên cũng ăn rất vui vẻ.
Cả thân mình Giang Nhược Kiều choáng váng và mệt mỏi, ngay cả món củ cải chua cô thích ăn nhất do chủ quán tặng cũng chẳng khơi gợi được hứng thú ăn uống của cô.
Ít nhiều gì thì người lớn cũng sẽ có hiểu biết về tình trạng cơ thể của mình, Giang Nhược Kiều biết, khả năng cao là cô đã bị cảm lạnh.
Lúc chụp ảnh vẫn có tuyết rơi, quần áo của cô cũng không dày dặn gì, hơn nữa, hai ngày trước, vì để theo kịp tiến độ phiên dịch, cô đã ngủ không ngon giấc, cơ thể cô cũng đã đưa ra phản đối. Lục Tư Nghiên thấy cô cũng không có tinh thần tốt, còn đang ho khan, nhóc đến bên cạnh cô, duỗi tay sờ trán cô, lo lắng hỏi: “Mẹ, có phải mẹ bị bệnh rồi hay không?”
Giang Nhược Kiều gật đầu, tránh nhóc để ho khan một tiếng: “Chắc là bị cảm rồi, mẹ sẽ uống nước nóng nhiều hơn, chờ đến lúc về ký túc xá sẽ pha một gói thuốc cảm uống vào, chỉ cần hai ngày là sẽ ổn thôi.”
Lục Tư Nghiên do dự nói: “Nếu không thì mẹ về nghỉ ngơi trước đi mẹ. Con ở một mình cũng được mà!”
Giang Nhược Kiều vươn tay xoa xoa mái tóc xoăn của nhóc: “Không được, mùa đông con ở nhà một mình mẹ cũng không yên tâm, không sao đâu.”
Cảm cúm cũng không phải chuyện to tát gì.
Chỉ là sẽ thấy hơi chóng mặt, cổ họng hơi hơi ngứa.
Hầu như năm nào cô cũng gặp một trận như vậy, cô đã quen rồi.
Lục Tư Nghiên biết lời nói của mình không có tác dụng quyết định, nhóc đành phải cúi đầu đi vào phòng tắm, còn Giang Nhược Kiều thì ôm gối ôm, đang rót nước nóng.
Lục Tư Nghiên dùng đồng hồ tay của mình để gọi điện cho Lục Dĩ Thành.
Đầu bên kia nhanh chóng được kết nối, Lục Tư Nghiên cố ý hạ thấp giọng xuống: “Bố ơi, hình như mẹ bị bệnh rồi, trông không được khỏe lắm. Khi nào thì bố về vậy ạ, bố về nhanh đi bố ơi, như vậy thì mẹ có thể về nghỉ ngơi sớm!”
Trong phòng làm việc, Lục Dĩ Thành đang cầm điện thoại trong tay, bấm loa ngoài.
Ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, những ngón tay thon dài cũng đang gõ trên bàn phím.
Chỉ là, sau khi nghe được câu này, ngón tay của anh khựng lại, ánh mắt do dự, chỉ vài giây sau, anh cầm điện thoại di động lên đặt bên tai, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ nói mẹ bị cảm!”
Lục Dĩ Thành nghĩ đến hôm nay tuyết rơi, nghĩ đến việc cô đã chụp ảnh mấy tiếng liền, khe khẽ thở dài một hơi, cau mày nói: “Được rồi, bố về ngay, con đừng làm ầm ĩ kẻo phiền đến mẹ, cũng không được làm phiền cô ấy, bài tập thủ công thì chờ bố về bố sẽ làm.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Dĩ Thành lưu lại tiến độ công việc, gọi điện cho anh Lễ giải thích ngọn nguồn, sau đó mới rời khỏi công ty.
Một đường đón gió tuyết, anh đặt chân lên con đường dẫn lối về nhà, vì tuyết rơi dày đặc nên xung quanh rất tĩnh lặng, anh cảm thấy tay chân mình lạnh buốt đến nỗi không còn cảm giác, nhưng vẫn đến tiệm thuốc.
Nhân viên tiệm thuốc lấy thuốc cảm cúm cho anh, ngón tay anh cứng đờ chuẩn bị quét mã, nhưng lại nghĩ đến một việc rất quan trọng, hỏi: “Thuốc này rất đắng phải không?”
Nhân viên tiệm kinh ngạc: “Sẽ có một chút, cậu mua thuốc cho trẻ em sao?”
Lục Dĩ Thành lúng túng: “Không phải.”
Nhân viên tiệm cười: “Vậy thì không sao, người lớn có thể chấp nhận được mức độ đắng này.”
Lục Dĩ Thành “ừ” một tiếng. Cầm thuốc ra khỏi tiệm thuốc, chần chừ một lúc rồi bước nhanh sang con đường đối diện trong cái giá lạnh, khi đến cửa hàng tiện lợi, khuôn mặt anh đã bị gió lạnh thổi đến tê cứng, anh mua một gói kẹo cầu vồng, mua kẹo ngậm sơn trà mật ong, bỏ hết vào chung với túi thuốc.
Giang Nhược Kiều không ngờ là Lục Dĩ Thành sẽ quay về sớm như vậy.
Cô uống mấy cốc nước nóng, đổ một chút mồ hôi, cơ thể đã nhẹ nhàng, thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là, cũng bởi vì cảm cúm nên lúc nói chuyện lại mang theo chút giọng mũi, cảm giác như cô đang nũng nịu vậy: “Sao lại về sớm như vậy?”
Lục Dĩ Thành sửng sốt, khi chạm tới đôi mắt ươn ướt của cô, anh cúi đầu: “Tư Nghiên nói cậu bị cảm.”
Giang Nhược Kiều cười thành tiếng: “Cảm cúm này có tính là việc lớn lao gì đâu, nhìn “thế trận” này, tôi còn tưởng là tôi mắc bệnh nặng gì đó rồi cơ.”
Bỗng nhiên Lục Dĩ Thành nghiêm túc hẳn lên: “Không nên nói bậy.”
Giang Nhược Kiều nhìn anh, mặt mày cong cong: “À, rất xin lỗi, là do tôi nói sai.”
Như có một chiếc lông vũ khe khẽ phớt qua trái tim mình, lòng Lục Dĩ Thành chợt nhộn nhạo khó yên.
“Tôi đưa cậu về ký túc xá trước.” Sau khi im lặng mấy giây, Lục Dĩ Thành nói.
Giang Nhược Kiều muốn nói không cần, nhưng Lục Dĩ Thành – người vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn, mà giờ phút này đây, rõ ràng là anh chẳng mảy may cân nhắc đến việc hỏi ý kiến của cô, anh không đợi cô trả lời mà đã mặc áo khoác cho cô, rồi anh đi vào phòng, lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trong tủ ra đưa cho cô.
Đó là một chiếc khăn quàng cổ màu xám khói, vừa nhìn là biết nó thuộc về anh.
Giang Nhược Kiều ngước mắt nhìn anh.
Anh giải thích: “Đã giặt sạch rồi, năm nay tôi chưa dùng đến nó, rất sạch sẽ, không có mùi gì đâu.”
Thật ra, chỉ vừa trôi qua có mấy giây ngắn ngủi, nhưng lại như đã qua đi cả một thế kỷ dài dằng dặc, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Dĩ Thành, Giang Nhược Kiều nghiêm túc cầm lấy chiếc khăn quàng cổ.
Tựa như cô đang nhận lấy một đoá hoa hồng.
Cô hơi cúi đầu xuống, quàng chiếc khăn này lên, cái cằm và đôi môi khẽ lướt qua khăn quàng cổ.
Ánh mắt Lục Dĩ Thành ngơ ngác nhìn cô.
Vừa rồi, anh thật sự không nghĩ gì quá nhiều, chẳng qua, anh đã nghĩ rằng, đêm xuống trời lạnh như thế, cô lại đang bị cảm nữa, nếu bây giờ có ra ngoài, nhất định phải chú ý giữ ấm.
Nhìn cần cổ mảnh mai của cô, anh nhớ đến mình chỉ có một chiếc khăn quàng cổ.
Rồi khi anh thấy cô quấn nó lên, ấy thế mà anh lại nhớ đến thời điểm này của năm ngoái – khi chiếc khăn này được quàng lên cổ anh.
Dưới ánh đèn hắt nhẹ lên, lỗ tai và gò má của Lục Dĩ Thành hơi nóng lên, anh không dám nhìn cô lần nào nữa.
Giang Nhược Kiều cúi đầu, khăn quàng cổ che khuất cằm cô, cô vừa cúi đầu xuống thì mũi đã dụi vào khăn, cô vô thức ngửi một hơi, quả nhiên là không có mùi gì lạ.
Thay vào đó, có một mùi xà phòng giặt quần áo rất rất nhẹ.
Cô che giấu nụ cười trên mặt.
Cái anh chàng này không cân nhắc gì nhiều cả, còn dám đưa khăn quàng cổ của mình cho cô dùng.
Bây giờ mới phản ứng kịp à?