Mặc cho nhóc Lục Tư Nghiên năm tuổi chê ý tưởng này ngây thơ, lúc ông ngoại và Lục Tư Nghiên nghe thấy tiếng tay nắm cửa phòng tắm xoay, hai ông cháu vẫn không nhịn được mà nín thở, không dám chớp mắt để nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm… Lục Dĩ Thành chỉ muốn vào phòng tắm để rửa tay, nhân tiện xem xem vết thương trên mặt có rõ quá không… Sau khi trốn trong phòng tắm một lúc lâu, anh nhận ra là mình có muốn giấu cũng giấu không được nên đành đi ra.
Trong miệng Lục Tư Nghiên liên tục lẩm bẩm: “Chân phải, chân phải, nhất định phải là chân phải bước ra trước đi mà!”
Ông ngoại nghiêng đầu liếc nhóc: “Đừng lẩm bẩm nữa.”
Làm như hai bố con thật sự có thần giao cách cảm không bằng?
Lục Dĩ Thành mở cửa phòng tắm, mới vừa bước được một bước đã nghe thấy tiếng hoan hô vang dội của cậu nhóc, cậu nhóc phấn khích đến mức nhảy tới nhảy lui trên ghế sô pha: “Cháu thắng cháu thắng, là chân phải là chân phải!”
Thực ra, đối với Lục Tư Nghiên, dường như có kể cho mẹ biết hay không cũng không quan trọng đến thế.
Quan trọng là, nhóc đoán đúng rồi!! Đúng là chân phải bước ra trước!
Đôi mắt ông ngoại tràn đầy ý cười, tuy niềm vui đong đầy trong ánh mắt nhưng ngoài miệng thì vẫn giả bộ tiếc nuối, nói: “Uầy, làm sao đây!”
Lục Dĩ Thành: “?”
Anh nhìn hai người họ đầy khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”
Lục Tư Nghiên che miệng lại ngay tức thì, không muốn nói đây là trò cá cược giữa mình và ông.
Bố từng nói rồi, trẻ con không được chơi mấy trò như là cá cược.
Ông ngoại nhún vai: “Hai ông cháu đang chán nên chỉ đánh cược một ván thôi, xem xem cháu bước chân trái hay là chân phải ra trước.”
Lục Dĩ Thành: “…”
…
Lúc Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên đánh nhau, chẳng ai nhường ai nên qua một buổi tối, vết thương trên mặt Lục Dĩ Thành trông còn đáng sợ hơn ngày hôm qua. Anh do dự, phân vân không biết có nên đến bệnh viện đưa cơm hay không, vẫn là nhờ vào ông ngoại, ông bình tĩnh và thong thả bước vào bếp, nói: “Hôm nay để ông đưa cơm cho, vừa hay là ông cũng muốn đến hỏi thăm tình hình bà ngoại Kiều Kiều xem xem bây giờ bà ấy thế nào rồi.”
Thế cũng coi như là đã giải quyết được một vấn đề nguy cấp cho Lục Dĩ Thành.
Món hôm qua anh đưa là canh xương sườn ninh cà rốt và bắp ngô.
Còn hôm nay là món súp ngọt, súp ngọt này do ông ngoại hầm, nói là bà ngoại thích món súp lê trắng nấm tuyết nhất.
Lục Dĩ Thành chỉ nấu mấy món đơn giản thanh đạm, anh đóng gói kỹ, đưa ông đến tận chỗ gọi xe công nghệ, dõi mắt nhìn xe rời đi, rồi anh mới trở về khu nhà trọ. Xe công nghệ là do anh đặt, trên đường đi bộ về nhà, thỉnh thoảng anh lại lấy điện thoại ra kiểm tra xem chiếc xe đã đi đến chỗ nào rồi. Hoàn toàn vi phạm nguyên tắc “rắn như sắt thép” mang tên “không nhìn điện thoại khi đi đường” của anh trước kia.
Sau khi ông ngoại đến bệnh viện, ông nhanh nhẹn bước vào khu nội trú.
Giang Nhược Kiều hơi ngạc nhiên, sao hôm nay lại là do ông ngoại đến đưa cơm vậy, cô buộc miệng hỏi: “Lục Dĩ Thành đâu rồi ông ơi?”
Ông ngoại cười tủm tỉm nhìn cô, vừa bày đồ ăn từ trong cặp lồng ra, vừa nói: “Thằng bé với chúng ta không thân chẳng quen, sao lại không biết xấu hổ mà để cậu chàng đó làm đầu bếp kiêm chân chạy vặt mỗi ngày được chứ.”
Giang Nhược Kiều cứ cảm thấy có ẩn ý gì đó trong lời nói này, cô chỉ im lặng mà không nói gì.
Ông ngoại nói thêm: “Thằng bé còn trẻ thế, mới có hai mươi tuổi, hiếm hoi lắm mới có một kỳ nghỉ dài, thế mà chẳng hẹn bạn gái đi chơi đi ăn một bữa rồi đi xem phim, trái lại lại cứ đi làm đầu bếp cho chúng ta, mỗi ngày, từ tờ mờ sáng đã đi chợ mua đồ, hầu hạ từ lớn tới nhỏ ăn uống xong xuôi, rồi còn đến bệnh viện đưa cơm.” Ông ngoại kéo dài giọng: “Khéo con trai hay cháu trai ruột cũng không làm được đến mức ấy đâu.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Được rồi, mấy lời “đá đểu” này của ông ngoại đã thành công lay chuyển cho cô “bừng tỉnh”.
Đúng vậy đấy.
Từ chuyện xếp hàng lấy số đến những chuyện này, Lục Dĩ Thành đã bỏ ra không ít công sức…
Ngay từ đầu, quả thật là cô cũng có tâm lý xấu hổ, cứ thấy cô làm phiền anh như thế này mãi cũng không hay, nhưng chỉ qua có mấy ngày ngắn ngủi, ấy thế mà nó lại trở thành thói quen, thậm chí, khi cô thấy anh không đến, cô còn hỏi một câu, sao hôm nay không phải do anh đến đưa cơm?
Anh có nợ cô không?
Tất nhiên là không.
Giang Nhược Kiều im lặng không nói năng gì.
Ông ngoại tin là lòng cô đã có câu trả lời xác đáng. Dù sao, đây cũng là cháu gái ngoại lớn lên ở bên cạnh ông, người khác không hiểu cô thì đành thôi đi, nhưng chẳng lẽ ngay cả ông mà cũng không hiểu cô sao? Nếu không có tâm tư ở phương diện kia, chắc chắn là Kiều Kiều sẽ không cho phép một người đàn ông tới gần với cuộc sống của cô như vậy, dù cho người đó có là bố của Tư Nghiên.
Nhắc thế là đã đủ rồi, ông ngoại chuyển chủ đề, nói tiếp: “Thật ra cũng vì không tiện lắm, ông mặt dày để lại số điện thoại với hàng xóm rồi, vì để cậu chàng kia đi thì cũng không hay lắm.”
Giang Nhược Kiều kinh ngạc nhìn ông: “Cậu ấy bị sao vậy ạ?”
Ông ngoại khó xử, nói: “Chuyện này phải nói thế nào đây, nói chung là bị thương, không thể ra ngoài.”
Sắc mặt Giang Nhược Kiều tái nhợt: “Đã xảy ra chuyện gì thế ạ!”
Ông ngoại lắc đầu: “Ông cũng không biết, hỏi thằng bé, nó cũng không nói gì, dù sao thì nhìn tình hình có vẻ khá tệ. Sáng nay vẫn thấy nằm trên ghế sô pha, ông thấy nó không tiện đi nên đành tự đưa đến vậy.”
Hôm qua, trong bệnh viện, Lục Dĩ Thành đã đụng phải Tưởng Diên.
Lẽ nào là có liên quan tới Tưởng Diên sao?
Giang Nhược Kiều vừa suy nghĩ vừa múc súp ngọt, bởi vì quá mức nhập tâm nên cô múc hơi nhiều, gần như tràn ra ngoài.
Ông ngoại và bà ngoại len lén liếc nhìn nhau, hai người đều trộm cười.
Sau khi ăn cơm xong, ông ngoại kéo Giang Nhược Kiều sang một bên, nói: “Hôm nay không cần cháu trông ở đây, cháu về chăm Tư Nghiên đi, tối nay để ông trông cho.”
Giang Nhược Kiều muốn nói gì đó, nhưng bà ngoại cũng phụ họa theo: “Đúng rồi, để ông ngoại cháu trông một tối cho, nhiều năm như vậy rồi, cũng đã đến lúc bà sai ông ấy được rồi!”
Ông ngoại trừng bà: “Có bao giờ bà không sai tôi đâu?”
Ông ngoại nhìn Giang Nhược Kiều: “Cứ vậy đi, chỉ một buổi tối thôi, chỗ này nhiều người như vậy, có bác sĩ, có y tá, ông thấy bà ngoại cháu bây giờ đánh nhau với lão hổ còn được ấy chứ. Cháu đừng lo lắng, vất vả lắm mới được nghỉ tận bảy ngày, cháu nên dẫn Lục Tư Nghiên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, thằng bé ấy ngóng trông cháu lắm đấy.”
Giang Nhược Kiều không cách nào lay chuyển được hai ông bà nên đành phải rời bệnh viện mà quay về.
Giờ này ở bệnh viện đông nghẹt xe cộ, người ta xếp hàng dài đến trạm xe buýt gần bệnh viện.
Gọi xe công nghệ có vẻ không khả thi, cô đành đội nắng, đi bộ gần mười phút đến ga tàu điện ngầm.
Trong toa tàu điện ngầm, cô chạm vào đồng hồ thông minh đeo tay, vẻ mặt trầm trọng.
Đã có chuyện gì xảy ra với Lục Dĩ Thành?
Đánh nhau với Tưởng Diên? Chẳng lẽ là do Tưởng Diên hạ tay mạnh quá, nếu không thì sao ông ngoại lại nói là không ra ngoài được, buổi sáng còn nằm trên ghế sô pha chứ, chẳng lẽ là bị thương ở chân?
Người này, đúng thật là.
Bị thương nghiêm trọng đến vậy thì sao lại không đến bệnh viện? Sao chẳng hó hé lấy một câu?
Suốt cả quãng đường, cô vội vã về căn hộ Lục Dĩ Thành thuê, về đến nơi, cô đưa tay gõ cửa.
Lục Dĩ Thành tưởng là ông ngoại về nên không nhìn vào mắt mèo, một phần cũng do phòng anh thuê trước đây không có mắt mèo, nên anh cũng không quen hành động thế này. Anh trực tiếp mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa là Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành ngây ngẩn cả người, đợi đến khi anh phản ứng lại thì vội vã muốn quay đầu đi chỗ khác, giấu đi vết thương bên khóe miệng.
Tiếc là Giang Nhược Kiều đã thấy hết.
Cô nhíu chặt lông mày, muốn mắng một câu “đen đủi”.
Tất nhiên, từ “đen đủi” đó là dành tặng cho Tưởng Diên.
Xét thấy giờ đây Lục Dĩ Thành cũng đã là một nửa người nhà, còn Tưởng Diên chỉ là người ngoài trong người ngoài, mà từ trước tới nay, Giang Nhược Kiều vẫn luôn bênh người nhà bất chấp đúng sai. Vào giây phút này, dù chưa biết đầu đuôi câu chuyện ra sao nhưng cô đã đơn phương định tội Tưởng Diên. Đúng là do người như Lục Dĩ Thành quá hiền lành, nếu không phải vì Tưởng Diên động thủ trước, nếu không phải vì Tưởng Diên quá trớn thì chắc hẳn là Lục Dĩ Thành sẽ không bao giờ đánh nhau với Tưởng Diên.
Lục Tư Nghiên nghe thấy tiếng động, nhóc chạy từ trong phòng ra, nhìn thấy Giang Nhược Kiều đang đứng ngoài cửa, ngạc nhiên reo lên, lao đến hệt như một con chim cánh cụt nhỏ.
Giang Nhược Kiều chỉ có thể có chịu lấy “gánh nặng” cuộc sống này.
Hai mẹ con đã không gặp nhau suốt mấy ngày nay.
Người già còn kiêng kỵ chuyện tâm linh nên mấy ngày nay nằm viện, hai ông bà đều không cho bọn họ dẫn Lục Tư Nghiên đến thăm, hai ông bà nghĩ trẻ con đến nơi này sẽ không tốt.
Giang Nhược Kiều cũng nhớ Lục Tư Nghiên, hai mẹ con ôm lấy nhau.
Lục Dĩ Thành nghiêng người nhường đường, Giang Nhược Kiều liếc anh một cái rồi mới bước vào nhà, đương nhiên là cô vẫn xỏ đôi dép đi trong nhà màu đỏ tươi kia.
Trái lại, Lục Dĩ Thành đang thấy rất căng thẳng.
Cô rất thông minh, chắc là sẽ đoán được anh đã đánh nhau với Tưởng Diên nhỉ… Có phải cô thấy anh rất phiền không, dù sao thì Tưởng Diên cũng là bạn trai cũ của cô, cô đã quyết tâm vạch rõ ranh giới với Tưởng Diên, thế mà anh lại đi đánh nhau với Tưởng Diên.
Có phải… cô đang tức giận không?
Hiếm có lúc nào mới thấy Lục Dĩ Thành thấp thỏm không yên như lúc này, anh muốn giải thích, nhưng anh lại không biết nên giải thích thế nào.
Những lời Tưởng Diên nói ấy, sau khi anh nghe thấy, chính bản thân anh cũng muốn quên đi, không thể kể lại cho người khác nghe, càng không muốn cô nghe thấy.
Lục Tư Nghiên dán sát vào người Giang Nhược Kiều: “Mẹ ơi, sao mẹ lại về vậy?”
Giang Nhược Kiều cũng không nhìn Lục Dĩ Thành, cô nhẹ nhàng nhéo má Lục Tư Nghiên: “Trước đó mẹ từng nói muốn dẫn con đi xem phim mà.”
Đó đã là câu chuyện của nửa tháng trước.
Có một bộ phim hoạt hình dự kiến công chiếu vào dịp lễ Quốc Khánh, lúc đó cô đưa Lục Tư Nghiên đến trung tâm thương mại và thấy áp phích tuyên truyền. Khi ấy Tư Nghiên nói là rất muốn đi coi, cô đã đồng ý, nói lễ Quốc Khánh sẽ dẫn cậu nhóc đi xem phim, nhưng cuối cùng lại bị chuyện của bà ngoại đánh cho cô không kịp trở tay.
Nếu không phải vì ông bà ngoại muốn cô dẫn Lục Tư Nghiên đi chơi, thì lời hứa với cậu nhóc trước đây, cô thật sự sẽ… quên luôn mà không nhớ chút gì.
Rõ ràng là Lục Tư Nghiên đang rất vui vẻ, nhưng cậu nhóc vẫn hỏi: “Vậy… bà cố ngoại đâu rồi mẹ?”
Giang Nhược Kiều cười nói: “Hôm nay ông cố ngoại sẽ chăm sóc bà ngoại, cho nên mẹ có thể dẫn con đi xem phim.”
Cô hơi dừng lại, rồi chân thành xin lỗi: “Mẹ rất xin lỗi con, suýt thì mẹ quên mất và thất hẹn với con rồi.”
Dường như cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Hồi nhỏ cô rất rất ghét chuyện mẹ cô luôn lỡ hẹn, rõ ràng đó là chuyện mẹ đã đồng ý, nhưng rồi cuối cùng mẹ sẽ đổi ý, nhất định sẽ lại thất hẹn.
Càng lớn lên, cô càng không mong đợi vào bất cứ lời hứa hẹn từ ai, bởi, cô sẽ luôn nhận lại sự thất vọng.
Giờ đây, cô đã làm mẹ… hình như cô cũng không phải là một người mẹ tốt, có vẻ như cô cũng không tốt hơn mẹ cô bao nhiêu.
Lục Tư Nghiên dụi dụi đầu vào tay cô, cố chọc cười cô: “Không có đâu mẹ!”
Cậu nhóc nói: “Ở chỗ con, con đặc biệt dành ra số lần mẹ được thất hẹn đó!”
Giang Nhược Kiều khẽ giật mình, hỏi: “Cái gì? Bao nhiêu lần vậy?”
Lục Tư Nghiên giơ một ngón tay lên: “Mười nghìn lần, với con, mẹ có thể thất hẹn mười nghìn lần, chỉ cần mẹ nhớ là không được vượt quá mười nghìn lần thì con sẽ không tức giận đâu!”
Giang Nhược Kiều rất cảm động, cô ngạc nhiên hỏi: “Vậy mẹ thất hẹn bao nhiêu lần rồi?”
Hiển nhiên Lục Tư Nghiên rất buồn rầu, cậu nhóc vắt óc nghĩ đi nghĩ lại, cũng không ra đáp án, đành phải lắc đầu nói: “Con không nhớ rõ, nên đặt lại thành số không đi ạ!”
Giang Nhược Kiều ngoảnh mặt sang hướng khác, cổ họng đắng chát, hình như gần đây cô hơi yếu đuối, luôn dễ bị cảm xúc dẫn dắt, có đôi khi chua xót, lúc lại đau buồn, có khi lại cảm động.
Cảm xúc và tình cảm quá mức đong đầy.
Còn dồi dào hơn cả hai mươi năm qua.
“Ồ, thế ư?” Cô chỉ có thể trả lời như vậy.
Cô không muốn nói thêm lời nào nữa, vì sợ mình sẽ không giấu được sự nghẹn ngào trong giọng nói, chắc là sẽ mất mặt lắm.
Lục Tư Nghiên gật đầu, tròn mắt nhìn, lộ ra má lúm đồng tiền hơi nông: “Điều này con học từ bố đó.”
Lục Dĩ Thành đột nhiên bị cue [*]: “Tôi không có!”
[*] Cue: là nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận.
Anh… sẽ không biết ăn nói như thế.
Có đôi khi anh rất kinh ngạc, sao mà miệng lưỡi nhóc con này lại ngọt như vậy, không cần nghĩ mà cũng nói ra được mấy lời này, rốt cuộc là học từ ai vậy chứ?
Bây giờ cậu nhóc lại nói là học được từ anh ấy hả?
Sao có thể!
Lục Tư Nghiên trợn tròn mắt: “Con học từ bố thật mà!”
Nói rồi, cậu nhóc bắt chước nhại lại một đoạn nói chuyện y như thật.
“Bà xã, anh đâu tức giận đâu. Công việc quan trọng hơn, em cứ đi làm việc của em đi, anh sẽ chăm sóc cho Tư Nghiên thật tốt. Còn chuyện du lịch thì lần sau đi cũng được, sau này còn rất rất nhiều thời gian mà.”
“Anh không tức giận thật mà, chuyện lỡ hẹn à? Không đâu không đâu, nếu phải nói một câu thì là, ở chỗ anh, em có thể thất hẹn mười nghìn lần.”
“Bao nhiêu lần rồi? Anh không nhớ nữa, nên về số không đi.”
Quả thật là trí nhớ của Lục Tư Nghiên rất rất tốt.
Chẳng qua là, khi cậu nhóc lặp lại những gì Lục Dĩ Thành nói trong “tương lai” đó, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều nhìn nhau theo bản năng.
Lục Dĩ Thành nghe thấy tiếng “bà xã” kia, không hiểu sao đôi tai anh lại đỏ bừng lên.
Lòng bàn tay cũng vô thức nhuốm mồ hôi.
Giang Nhược Kiều thì lại nhớ đến giấc mơ đó.
Từ những lần thỉnh thoảng miêu tả của Tư Nghiên, cô có thể mường tượng ra được, ở tương lai đó, “cô” rất hạnh phúc với “anh”, ít nhất thì, trong đôi mắt của đứa trẻ này, bố mẹ hết mực yêu thương nhau.
Trước đây, khi nghe Tư Nghiên nói, cô sẽ không muốn nghe, hơn nữa cô còn thấy khá tụt hứng.
Nhưng, vào lúc này đây, khi nghe những đoạn nói chuyện ngắn ngủi đó, cô cảm thấy được an ủi từ tận đáy lòng, an ủi rằng, một “cô” khác từng đứng dưới mưa mất phương hướng, khóc đến nghẹn lòng, trong tương lai sẽ tốt đẹp hơn.
Thậm chí, cô còn nghĩ đến một câu nói rất quê mùa, là… Sau ngày giông tố là trời nắng đẹp.
…
Giang Nhược Kiều muốn dẫn Lục Tư Nghiên ra ngoài đi ăn và xem phim, nhưng đó là chuyện của buổi chiều.
Lục Tư Nghiên có thói quen ngủ trưa, đợi cậu nhóc đi ngủ xong, Giang Nhược Kiều mới có thời gian nói chuyện với Lục Dĩ Thành.
Khi cô nhìn sang, Lục Dĩ Thành phảng phất như đang phải đối mặt với cô chủ nhiệm giáo dục nghiêm khắc nào đó, anh ngồi ngay ngắn, không chớp mắt, chờ đợi phán quyết từ cô.
Giang Nhược Kiều hỏi anh: “Bôi thuốc chưa?”
Lục Dĩ Thành sững sờ, sau khi phản ứng lại, anh liên tục gật đầu: “Rồi, rồi, thật ra… không sao đâu.”
“Thế này mà gọi là không sao ấy hả?” Trong giọng nói của Giang Nhược Kiều ẩn chứa chút tức giận: “Chuyện đó đã qua bao lâu rồi, sao anh ta còn làm như thế. Người gì đâu không biết!”
Dưới góc nhìn của cô, cô chia tay với Tưởng Diên là có tác động từ bên ngoài, cũng có lý do riêng xen lẫn chút ích kỷ của cô, nhưng những lý do này đều không liên quan gì đến Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành thấy cô nhíu mày, trong giọng nói mang theo tức giận oán trách Tưởng Diên, anh trố mắt một lúc lâu, lòng anh bao phủ ngập tràn một cảm xúc mà anh không sao diễn tả thành lời được.
Nếu cô giáo dạy Ngữ văn nhất quyết yêu cầu anh viết một bài văn để miêu tả, thì, sau những giây phút vắt óc suy nghĩ, đào hết tất cả các phép ẩn dụ ví von trong đầu ra, hẳn là anh sẽ viết rằng… Toàn thân mình như thể được đắm chìm trong một mùi hương, mùi hương ấy giống như chiếc bánh gà vừa nướng xong từ thuở thơ ấu, lại tựa như đứng trước một quầy bán kẹo mạch nha.
Lục Dĩ Thành phát hiện ra rằng, hóa ra bản thân anh cũng có một mặt đạo đức giả, như trong khoảnh khắc này vậy, rõ ràng là trong lòng đang thầm vui vẻ, nhưng ngoài miệng, anh lại nói: “Cậu ta chồng chất tức giận trong lòng, nhắm về phía tôi cũng là chuyện có thể hiểu được.”
Ngay khi nói ra lời này, những điều anh đã khắc sâu vào trong xương tuỷ khiến cho anh thấy hơi ngượng ngùng.
Bởi vì, anh chợt nhớ đến một câu thành ngữ, là: Ra vẻ đạo mạo.
Giang Nhược Kiều thở dài một hơi.
Đúng là một khoản nợ rối tung rối mù.
Nếu thật sự có thể tìm ra ai đúng ai sai, ai chiếm nhiều phần trăm lỗi hơn thì không sao, nhưng vấn đề ở đây là, chuyện đúng sai trong tình cảm rất khó để phân định.
Nhìn từ góc độ người ngoài cuộc, có thể mọi người đều thấy chuyện Tưởng Diên đánh một trận với Lục Dĩ Thành là có thể hiểu được, dù đáng lý ra, ai gặp phải loại chuyện này đều sẽ không chấp nhận được.
Cô đành không nói gì nữa.
…
Lúc Lục Tư Nghiên tỉnh giấc, đã gần bốn giờ chiều.
Đứa bé này đang trong kỳ nghỉ nên giờ sinh hoạt và nghỉ ngơi bị xáo trộn khá nhiều, hơn một, hai giờ trưa mới bắt đầu đi ngủ, ngủ một mạch đến ba, bốn giờ chiều mới dậy.
Lục Dĩ Thành cũng đi ăn và xem phim với hai người họ, đây là do Lục Tư Nghiên yêu cầu. Giang Nhược Kiều cũng không từ chối, vì sự thật là cô đang rất mệt mỏi, một mình cô không trông Lục Tư Nghiên được. Dù Lục Tư Nghiên có hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác nhưng nhóc vẫn chỉ là trẻ con, là một cậu nhóc hiếu động hoạt bát, có đôi lúc, khi Giang Nhược Kiều dẫn nhóc ra ngoài ăn, cô sẽ có cảm giác “còn mệt hơn so với việc tăng ca cả tối”… Rõ ràng là cô chẳng phải làm gì, chỉ đi dạo phố rồi ăn một bữa thôi, nhưng cô thật sự mệt, rất rất mệt…
Trông trẻ con là một chuyện rất hao tốn thể lực.
Lục Tư Nghiên đang vui sướng đến phát điên.
Phim hoạt hình không được sắp xếp nhiều suất chiếu lắm, rạp chiếu phim gần đây cũng không có sắp xếp suất chiếu nào vào buổi tối nên Giang Nhược Kiều đành phải đặt một suất chiếu vào lúc bốn giờ rưỡi.
Sau khi bước vào phòng chiếu phim, Lục Tư Nghiên không chịu ngồi ở giữa, cậu nhóc còn nêu lý do rất chính đáng: “Con không muốn làm làm nhân bánh bị kẹp trong bánh quy có nhân đâu ~”
Giang Nhược Kiều: “…”
Được rồi, ngồi đâu cũng không quan trọng.
Thế là Lục Dĩ Thành ngồi bên cạnh Giang Nhược Kiều, còn Lục Tư Nghiên thì ngồi bên cạnh Giang Nhược Kiều.
“Nhân bánh” biến thành Giang Nhược Kiều.
Giang Nhược Kiều vẫn đánh giá bản thân mình quá cao, hai đêm qua hầu như cô không ngủ được gì.
Sáu người trong một một phòng bệnh, thêm cả người chăm sóc nữa, hết thảy là mười hai người. Trong số đó có người ngáy ngủ, có người nghiến răng.
Khó khăn lắm mới đến khi cô ngủ thiếp đi, thì, chẳng bao lâu sau, cô lại bị đánh thức bởi tiếng động của người đi vệ sinh từ tờ mờ sáng.
Vừa ngồi xuống thì lại xem một bộ phim hoạt hình mà cô không có chút hứng thú nào, lúc đầu còn cố tỉnh táo xem một đoạn, nhưng tầm mười phút sau, cô hoàn toàn không chịu được nữa, cô quá mệt mỏi, vậy nên cô ngoẹo đầu sang một bên, ngủ thiếp đi.
Giang Nhược Kiều ngủ, giấc ngủ ngày càng sâu.
Hôm nay đúng là phải cảm ơn trời đất, vì trong rạp chiếu không có trẻ con quậy phá ầm ĩ, cũng không có đứa bé nào gào khóc đòi đi vệ sinh.
Thỉnh thoảng phim hoạt hình lại vang lên một đoạn nhạc, chắc chắn là bài hát ru ngủ tốt nhất.
Vừa mới bắt đầu Lục Dĩ Thành còn chưa có cảm giác gì, cho đến khi bả vai bị đè nặng, anh nghiêng đầu nhìn mới phát hiện, không biết từ lúc nào, Giang Nhược Kiều đã ngủ say, ngay cả khi cô đã tựa vào vai anh rồi mà cô vẫn không giật mình tỉnh giấc.
Ngoài trừ màn hình lớn, xung quanh đều tối đen như mực.
Điều này khiến khứu giác và thính giác nhạy bén hơn hẳn.
Một mùi hương trong veo quẩn quanh nơi đầu mũi, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều của cô.
Anh không nhịn được mà nín thở tập trung, không dám cử động, dù chỉ một chút, chỉ sợ mình sẽ đánh thức cô. Lục Dĩ Thành cũng đoán được là hai ngày nay cô rất mệt, nếu không thì cô sẽ không chìm vào giấc ngủ nhanh và sâu đến vậy. Anh từng chăm sóc người bệnh trong bệnh viên, biết điều kiện ngủ nghỉ trong phòng bệnh thế nào.
Ngủ đi.
Ngủ một giấc thật ngon.
Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Nhìn qua thì thấy có vẻ anh đang nghiêm túc, chăm chú nhìn lên màn hình lớn, nhưng thực chất là anh chẳng theo dõi được gì cả.
Anh kìm lòng không đặng mà cúi đầu nhìn qua, ở khoảng cách gần như vậy, ánh sáng trên màn hình lớn giúp anh thấy được hàng mi cong vút và khuôn mặt trắng nõn của cô.
Sống mũi rất cao, một lọn tóc đen rơi xuống gò má, yên giấc như thế, nhưng cũng rất sống động.
Thậm chí, anh không tài nào tưởng tượng nổi, khi cô mở mắt ra, nét mặt cô sẽ thế nào.
Anh không dám nhìn nữa.
Bấy giờ, dường như nhìn cô nhiều thêm một giây thôi cũng sẽ là một loại xúc phạm.
Anh không nhúc nhích chút nào cả, anh không chớp mắt, chỉ biết nhìn thằng vào màn hình lớn.
Chẳng ai trong phòng chiếu phim này biết rằng, đối với anh mà nói, đây là bảy mươi phút giây khó quên nhất trong cuộc đời anh.