Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 78




Trưa hôm sau, Giang Nhược Kiều ngồi tàu điện ngầm để đến ga đường sắt cao tốc.

Ông bà ngoại tuổi đã cao, từ lúc hai ông bà lên tàu cho đến xuống trạm, Giang Nhược Kiều đã gọi cho họ vô số cuộc điện thoại. Đến khi nhìn thấy ông bà ngoại xách theo túi lớn túi nhỏ vất vả len lỏi từ trong đám đông để soát vé ra khỏi ga tàu, trái tim Giang Nhược Kiều như thắt lại.

Đây là lần đầu tiên hai ông bà đến Bắc Kinh, hơn nữa, còn là đi thăm cháu gái ngoại nên hai người đã mang lên không ít đồ.

Rõ ràng là hai người họ có thể mua mấy món đồ đấy ở trên đây, nhưng ông bà vẫn nhất quyết xách lên tận nơi.

Giang Nhược Kiều cố nén nỗi chua xót đang trào dâng trong lòng, lẩm bẩm nói: “Mấy đồ này ở đây cũng mua được mà.”

Bà ngoại lườm yêu cô: “Sao giống nhau được chứ? Cháu thích nhất là táo, đây là táo do chú Vương của cháu tự trồng trong vườn, vừa giòn vừa ngọt, không tiêm thuốc đâu. Cả mấy quả óc chó này nữa, là ông ngoại cháu nhờ người ta mua từ quê lên, hai ngày nay bà với ông ngoại cháu vừa xem tivi vừa đập vỏ cho cháu. Yên tâm đi, đây là quả óc chó được đập hết vỏ rồi, mỗi ngày nhớ ăn một ít.”

Ông ngoại cũng hùa theo, nói: “Mang cho cháu cả trứng gà ta nữa, cũng là ông nhờ người ta mua, ký túc xá của cháu được cho phép tự đun nước nhỉ, luộc quả trứng thôi chắc cũng không sao đâu, cháu nhìn cháu mà xem, gầy thế này rồi! Gió thổi bay cả người được rồi đấy!”

Giang Nhược Kiều đã đặt một chiếc taxi công nghệ.

Nhìn vẻ mặt không đồng tình của ông bà ngoại, cô lập tức lấy điện thoại ra cho hai người nhìn: “Thật sự không đắt đâu ạ, bây giờ rất tiện lợi, ông bà nhìn xem, ba người chúng ta tới nơi cũng chỉ mất hơn có hai mươi tệ. Nếu đi tàu điện ngầm có khi phải luân chuyển nhiều chuyến hơn ấy chứ.”

Bấy giờ, vẻ mặt bà ngoại mới vui vẻ trở lại: “Chỉ hơn hai mươi tệ thôi à? Đúng là không đắt lắm.”

Bà liếc mắt ra hiệu với ông ngoại.

Ông ngoại định trả tiền, hai ông bà rất cẩn thận mỗi khi đi ra ngoài, trước khi ra khỏi nhà, bà ngoại đã may một chiếc túi đựng thẻ ở mặt trong áo của ông.

Nếu không phải do ông ngoại ngại cộm giày, và bà ngại chê chân ông ngoại nặng mùi thì đặt ở trong giày mới là nơi hai ông bà thấy yên tâm nhất.

“Kiều Kiều, bây giờ cháu sống ở ngoài không dễ dàng gì, còn nghĩ đến chuyện cho ông bà tiền làm gì.” Bà ngoại nói: “Số tiền cháu biếu ông bà, ông bà đều tích trữ lại cả rồi, có được mấy chỗ cần hai ông bà già này dùng đến tiền đâu. Bà với ông ngoại cháu đều có một khoản tiền hưu trí [*], tuy không nhiều nhưng đủ để trang trải cho tiền sinh hoạt mỗi tháng. Cháu còn trẻ, nên tiêu nhiều hơn cho bản thân trong việc học tập và kết bạn. Tiền cho cháu rồi, cháu tự chi tiêu, ngoan nhé.”

[*] Hưu trí: là tên gọi chỉ chung cho những người đã về hưu hoặc nghỉ hưu theo chế độ và được hưởng các chế độ bảo hiểm xã hội. Hưu trí thường là người già, người có thâm niên công tác nhất định (ngoại trừ một số trường hợp nhà nước cho nghỉ mất sức vì thực hiện các công việc nặng nhọc, độc hại...)

Tất nhiên là Giang Nhược Kiều không chịu nhận, đẩy qua đẩy lại.

Ông ngoại suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cất tấm thẻ lại vào túi: “Được rồi, ông bà giữ hộ cháu, sau này tiết kiệm thêm cho cháu, mai sau sẽ đưa cho cháu khi cháu tự mua nhà.”

Trong lòng đong đầy những chua xót và bất lực, Giang Nhược Kiều đưa ông bà ngoại về homestay mà cô đã đặt.

Đúng như cô nghĩ, ông bà ngoại rất thích chỗ này, nói đây giống như ở nhà vậy.

Đến xế chiều, sau khi ông bà đã nghỉ ngơi và thấm mệt, Giang Nhược Kiều dẫn hai ông bà ra ngoài ăn cơm, trùng hợp thay, vừa ra khỏi tiểu khu lại đụng phải Lục Dĩ Thành đang đón Lục Tư Nghiên về.

Vốn dĩ Giang Nhược Kiều cũng mong ông bà ngoại cô có thể tiếp xúc với Lục Tư Nghiên nhiều hơn nên lúc này cô cũng không có ý né tránh, chủ động bước đến gần Lục Tư Nghiên, xoa đầu cậu nhóc.

Lục Tư Nghiên cũng đã quen với việc không gọi cô là mẹ trước mặt người ngoài, giòn giã gọi: “Tiểu Kiều ơi!”

Sau đó Lục Tư Nghiên vừa tò mò vừa mong đợi nhìn hai ông bà đang đứng phía sau.

Đây chính là ông bà ngoại của mẹ sao? Là ông bà cố ngoại của nhóc…

Hóa ra ông bà cố ngoại trông như thế này!

Giang Nhược Kiều nắm lấy tay Lục Tư Nghiên, giới thiệu với hai người: “Đây là Lục Tư Nghiên.” Cô hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Là một đứa trẻ rất đáng yêu.”

“Vừa nhìn đã biết là một cậu bé rất thông minh rồi.” Bà ngoại rất thích trẻ nhỏ, trong tay bà vẫn đang cầm quả chuối tiêu do Giang Nhược Kiều mua, bèn dứt khoát tặng chuối tiêu cho Lục Tư Nghiên, hiền lành hỏi: “Bạn nhỏ à, cháu muốn ăn chuối tiêu không?”

Lục Tư Nghiên nhận lấy, dõng dạc nói: “Cảm ơn…” Cảm ơn gì ấy nhỉ, phải gọi bà cụ là gì đấy, cậu nhóc nhìn sang phía Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều cũng gặp khó. Bề ngoài cũng đâu thể gọi là bà cố ngoại được? Bây giờ cô còn chưa dám “thẳng thắn được khoan hồng” đâu!

Rõ ràng là bà ngoại không bận tâm chuyện Lục Tư Nghiên chưa biết nên xưng hô thế nào.

Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới bước lại gần, anh cũng đang đau đầu.

Anh nên xưng hô với ông bà ngoại của Giang Nhược Kiều thế nào đây? Gọi theo cô là ông bà ngoại thì không thích hợp lắm, vì giữa hai người họ đâu có quan hệ gì.

Gọi là ông và bà? Hình như cũng không đúng lắm.

Sau khi cân nhắc hai phương án, Lục Dĩ Thành trịnh trọng gọi: “Cháu chào ông bà.”

Giang Nhược Kiều: “?”

Được rồi, gọi như thế cũng được, nếu bây giờ anh mà gọi là ông bà ngoại thì có lẽ hai cụ sẽ hưng phấn đến mức quên ăn quên ngủ mất thôi.

Cuối cùng thì ông bà ngoại cũng để ý tới vẫn còn một cậu thanh niên nhìn rất đẹp trai đang đứng bên cạnh.

Hai cụ có chút khó hiểu.

Giang Nhược Kiều giới thiệu: “Đây là Lục Dĩ Thành, là bạn cùng trường với cháu, cũng đang học năm ba.”

“Hóa ra là bạn học của cháu à!” Bà ngoại như được bơm máu, nhìn Lục Dĩ Thành từ đầu tới chân một lượt: “Khéo quá, cậu bé này chắc là em trai của cháu hở, hai anh em các cháu mặt mũi nhìn giống nhau quá.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Lục Tư Nghiên thầm vặn lại trong lòng: Ngoại hình cháu giống với mẹ hơn mà!

Giang Nhược Kiều: “?”

Hả, việc này…

Không thể nói là bà ngoại nhìn sai được… Dù có là ai đi nữa thì cũng sẽ chẳng bao giờ ngờ được rằng, một sinh viên còn trẻ như Lục Dĩ Thành lại là bố của một cậu nhóc năm tuổi.

Lục Dĩ Thành cười gượng, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

“Hai cháu đang đi ăn hả?” Ông ngoại nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Là bạn học của Kiều Kiều, có rảnh thì hai đứa đi ăn cùng một bữa nhé, ông bà mời.”

Ông bà cô rất nhiệt tình và hiếu khách.

Có một lần, cô thuận miệng nói mấy cô bạn trong ký túc xá như Vân Giai thích ăn đu đủ bào sợi ngâm nhà làm, một tuần sau, bà ngoại gửi tới tận bốn hũ to, cho mỗi người trong phòng ký túc xá một hũ.

Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên chẳng hẹn mà đồng loạt nhìn Giang Nhược Kiều.

Đúng rồi đấy, hai người họ đang xem thái độ của cô, nếu cô cho hai người đi thì hai người họ mới theo, còn nếu không cho thì hai người họ sẽ không đi.

Giang Nhược Kiều: “…”

Hai cậu anh em họ Lục này, biểu cảm và ánh mắt đừng lộ liễu thế được không!

Cũng may mà ông bà ngoại không để ý tới, cô lén nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Tư Nghiên vui vẻ ra mặt: Yeahhhh ~

Lục Dĩ Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Vừa hay cháu cũng đang rảnh, cảm ơn…” Anh dừng lại, rồi gượng gạo nói tiếp: “Cảm ơn ông bà.”

Bà ngoại xua tay: “Cháu gọi là ông bà làm gì, là bạn bè thì giống Kiều Kiều, gọi là ông bà ngoại đi, như thế mới thân thiết chứ!”

Lục Dĩ Thành đã thoải mái hoàn toàn, nhưng anh vẫn liếc qua phía Giang Nhược Kiều theo bản năng.

Lúc này Giang Nhược Kiều bắt chước theo những gì anh vừa làm, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

Lục Dĩ Thành trầm mặc trong vài giây rồi mở miệng: “Cảm ơn ông bà ngoại ạ.”

Lời trẻ nhỏ nói ra không kiêng kỵ gì, Lục Tư Nghiên bước theo, hỏi: “Vậy có phải em cũng được gọi là ông bà ngoại không?” [*]

[*] Tạm thời trước mặt ông bà ngoại của Giang Nhược Kiều sẽ để nhóc Tư Nghiên xưng “em”, gọi “anh/ chị” cho đến khi ông bà biết sự thật nhé mọi người.

Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đồng thanh nói: “Đương nhiên là không rồi.”

Lục Tư Nghiên: … Ồ.

Ông ngoại cười híp mắt: “Cũng có thể gọi thế mà, dù sao cháu với Tiểu Lục cũng là anh em, vậy cũng coi như là cùng thế hệ với Kiều Kiều nhà chúng ta, có thể gọi thế, có thể gọi thế.”

Nhóc tóc xoăn Lục Tư Nghiên cũng không dám vượt phép: “Cháu không dám ạ.”



Năm người cùng đến một nhà hàng gần đó.

Lo lắng cho khẩu vị của hai ông bà nên những món Giang Nhược Kiều gọi đều khá thanh đạm.

Mới ngồi xuống chỗ không bao lâu, Lục Dĩ Thành đã rất tự giác mà lau sạch bát đũa cho tất cả mọi người đang ngồi.

Lục Tư Nghiên đang ngồi bên cạnh bà ngoại, bà ngoại ngạc nhiên nhìn mái tóc xoăn của cậu nhóc: “Đây là cháu đi uốn à?”

Trẻ con thời nay thời thượng thật đấy.

Lục Tư Nghiên ngượng ngùng nói: “Tất cả mọi người đều cho là đi uốn, nhưng không phải đi uốn đâu ạ, tóc cháu là tóc xoăn tự nhiên ạ.”

Ông ngoại kinh ngạc: “Xoăn tự nhiên, đúng là duyên phận mà.”

“Không phải sao.” Bà ngoại tự đắc vuốt v3 mái tóc mới nhuộm đen hôm qua: “Bà cũng là xoăn tự nhiên, Kiều Kiều cũng thế, đúng là duyên phận mà.”

Lục Tư Nghiên rất muốn nói với bà cố ngoại rằng, đây không phải là duyên phận, mà là di truyền.

Giang Nhược Kiều nhìn Lục Tư Nghiên và ông bà ngoại mới gặp nhau chưa bao lâu đã rất thân thiết, không khỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ đây chính là tình máu mủ ư? Trong suốt cả cuộc nói chuyện, Lục Dĩ Thành không nói câu nào, nhưng vẫn luôn lặng lẽ săn sóc mọi người quanh bàn ăn. Bà ngoại muốn uống nước, anh đứng dậy rót cho bà, ông ngoại muốn ăn món Blueberry Yam nhưng món đó lại hết, anh là người đầu tiên để ý tới rồi gọi nhân viên phục vụ mang lên một cốc nữa, Giang Nhược Kiều chê nhiệt độ trong phòng không đủ mát, Lục Dĩ Thành lại đi tìm nhân viên phục vụ để mượn điều khiển điều hòa, vừa điều chỉnh nhiệt độ vừa hỏi cô được chưa.

Lục Tư Nghiên muốn ăn tôm, Lục Dĩ Thành cũng giúp cậu nhóc lột hết.

Trong phòng, Lục Dĩ Thành biến thành một ngài ong mật nhỏ siêng năng, bận rộn bù đầu, mặc dù không nói nhiều nhưng cảm giác tồn tại đạt một trăm phần trăm.

Giữa bữa ăn, bà ngoại muốn đến phòng rửa tay, Giang Nhược Kiều vội đi cùng bà.

Hai bà cháu nắm tay nhau rất tình cảm, đến khi vào phòng rửa tay rồi, bà ngoại ngó ngàng kỹ càng, thấy trong này không có ai, mới hạ giọng rồi nói: “Kiều Kiều, chút nữa cháu đi hỏi nhân viên phục vụ xem họ có bao lì xì không. Bà thấy đứa bé kia rất có duyên với bà. Lì xì cho cậu bé, xem như là tấm lòng của bà và ông ngoại cháu.”

Giang Nhược Kiều ngây người: “Không cần đâu, không cần lì xì đâu bà.”

“Cần.” Bà ngoại nói: “Chỉ là tấm lòng thôi mà, không đút nhiều lắm đâu, theo phong tục ở chỗ chúng ta, lì xì bà nhét hai trăm tệ coi như là tấm lòng.”

Có một phong tục ở thành phố Khê là, lần đầu tiên bậc bề trên gặp người trẻ hơn, họ sẽ tặng một phong bao lì xì.

Thường thì những người lớn tuổi xem như thân thiết đều lì xì một phong bao hai trăm tệ thay cho tấm lòng.

Giang Nhược Kiều im lặng.

Bà ngoại nói thêm: “Đứa bé kia rất ngoan, được gia đình dạy dỗ rất tốt. Bà rất mến cậu bé, hai trăm tệ cũng không nhiều, chỉ là tấm lòng của bà thôi.”

Giang Nhược Kiều không còn cách nào khác đành phải gật đầu, thái độ phục vụ của nhà hàng này rất tốt, nhân viên mang đến một phong bao đỏ, bà ngoại nhét hai trăm tệ trong tay mình vào phong bao.

Nhìn bàn tay già nua khô cằn của bà ngoại, nhìn cách bà cẩn thận dán bao lì xì đỏ lại, Giang Nhược Kiều quay đầu sang chỗ khác. Cô chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, trước khi Lục Tư Nghiên đến, cô chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn với một người nào đó rồi sinh con, kết hôn đã là một chuyện xa xôi không tưởng, chứ đừng nói đến chuyện sinh con đẻ cái. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy ông bà ngoại ngồi chơi đùa với Tư Nghiên, nhìn vẻ mặt hiền hậu của bà ngoại khi bà dán bao lì xì đỏ lại, trong lòng cô bỗng dâng lên một loại cảm xúc khó bề diễn tả thành lời.

Trong phòng, ông ngoại nhìn Lục Dĩ Thành đang múc món custard trứng cho Lục Tư Nghiên, cười híp mắt hỏi: “Chàng trai, cháu đang thích Kiều Kiều nhà ông hả?”

Lục Dĩ Thành đang múc custard trứng rất vững vàng, nhưng vừa nghe thấy lời này của ông, anh nghiêng tay, muôi custard trứng kia suýt thì rơi xuống bàn.

Lục Tư Nghiên đảo mắt liên tục, điên cuồng nịnh hót ông ngoại: “Sao ông nhìn ra được vậy ạ? Có phải ông giống Tề Thiên Đại Thánh…” Cậu nhóc đặt bàn tay nhỏ nhắn lên trên đầu lông mày, làm động tác tuần tra một vòng như thật: “Có hỏa nhãn kim tinh! Nếu không thì sao ông có thể nhìn ra được cơ chứ!”

Ông ngoại bật cười ha hả: “Người từng trải ai mà chẳng có một đôi hỏa nhãn kim tinh. Có phải không, chàng trai?”

Lục Dĩ Thành: “…”

Anh cũng không biết phải nói gì.

Ông ngoại vuốt cằm: “Muốn biết làm thế nào mà ông nhìn ra ấy hả, cháu nhìn cháu xem, từ nãy đến giờ luôn tay luôn chân, rót nước xới cơm cho bà ngoại Kiều Kiều, lại làm cái này gọi cái kia cho ông, ai không biết còn tưởng cháu là cháu rể của ông đấy, ông cứ thế mà nhìn ra thôi!”

Lục Dĩ Thành dứt khoát im lặng.

Nhưng bị ông ngoại chế nhạo như thế, lỗ tai anh cũng dần đỏ bừng lên.

Chẳng lẽ, anh đã ân cần quá mức mà anh biết sao?