Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 72




Giang Nhược Kiều mang mặt không cảm xúc mà nhìn Vân Giai.

Cô đã biết từ lâu là trong phòng ký túc xá này chỉ toàn là mấy cô nàng mê trai. Dân gian có câu, vật hợp theo loài… nhưng mà, Vân Giai à, hình như cậu chưa nhìn kỹ cho lắm phải không, nếu cô coi thứ đó thật thì cô có thể ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh như vậy để coi không? Sẽ có thái độ thành kính như thắp hương cầu khẩn như thế này sao? Cô đang tiếp thu nguồn kiến thức cao cấp của loài người để trở thành một người mẹ sáng suốt.

Giang Nhược Kiều không muốn phản bác lại, bởi vì Vân Giai là kiểu người muốn hỏi thì sẽ hỏi tới cùng.

Nếu cô nói không phải, nhất định Vân Giai sẽ nói, bao năm tình nghĩa giữa chúng ta, tớ còn không hiểu cậu sao, cậu đừng giả bộ nữa.

Cậu không coi cái đó, vậy thì cậu coi cái gì, nói tớ nghe thử coi?

Chấm dứt mọi chuyện khi nó chưa kịp bắt đầu là phong cách làm người của Giang Nhược Kiều, cô gật đầu rồi nói: “Để lát gửi cho cậu.”

Vân Giai: “Hề hề.”

Giang Nhược Kiều: da đầu tê rần rần.

Sau khi xem xong buổi họp cũng là buổi học dài gần cả tiếng đồng hồ này, ánh mắt Giang Nhược Kiều như ngây như dại, tinh thần tựa như vừa mới được gột rửa, cô còn không quên gửi ảnh chụp vào nhóm chat, còn đặc biệt tag tên thầy chủ nhiệm, sau đó gửi một đoạn cảm nhận sâu sắc dạt dào tình cảm vào nhóm, đồng thời, cô còn thể hiện tinh thần hợp tác với thầy cô giáo trong những hoạt động sau này, để con trẻ được trưởng thành một cách khỏe mạnh. Nói thật thì, lúc đầu, khi viết văn, cô không chăm chỉ được như thế này đâu.

Người mẹ của bạn học Tư Nghiên nhắn tin riêng cho cô: [Em kiên cường quá đi mất, chị mở ra coi mười phút là tắt rồi. Chẳng có gì mới mẻ, từ hồi lớp dưới đã thế rồi.]

Giang Nhược Kiều bàng hoàng.

Cảm giác của cô lúc này kinh hãi tựa như “người thật thà bỗng dưng phát hiện mình bị lừa”: [??? Chỉ coi mười phút thôi á chị? Chẳng phải thầy Hùng còn nói chúng ta phải viết cảm nghĩ à?]

Mẹ học sinh kia: [Đừng nói với chị là em xem hết rồi nhé?]

Giang Nhược Kiều: [Vâng.]

Không lơ là dù chỉ một phút.

Mẹ học sinh kia: [Like/ Like, lợi hại thật, thật ra không cần làm thế đâu, nghe nhiều, đọc nhiều mà lúc cần tức giận thì cũng phải tức giận thôi.]

Giang Nhược Kiều:[… Em cứ tưởng mọi người đều phải xem hết.]

Mẹ học sinh: [Ha ha ha ha tụi chị quen cửa quen nẻo cả rồi, thằng nhóc nhà chị hồi học lớp mầm cũng có hoạt động như thế này, hồi đó hai vợ chồng chị cũng coi một cách nghiêm túc, nhưng coi nhiều lần rồi lười, vào đó điểm danh một cái rồi đi ra, cần làm gì thì làm thôi.]

Giang Nhược Kiều: [Thì ra là thế.]

Tức là, có khi nào, trong mắt các phụ huynh khác, cô coi hết rồi còn viết một đoạn cảm nhận, là có hơi khờ không?

Đau quá đi, nội thương rồi.

Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên tới công ty tăng ca. Lục Tư Nghiên ngồi bên cạnh vẽ tranh đọc sách, lúc Lục Dĩ Thành đang đợi hệ thống kiểm tra lại lần nữa, anh cầm điện thoại lên coi thì thấy tin nhắn trong nhóm lớp của con trai.

Chỉ có một mình Giang Nhược Kiều chăm chỉ phát biểu cảm nghĩ của mình.

Thầy Hùng trả lời lại: [Like, @ Phụ huynh em Lục Tư Nghiên]

Những phụ huynh khác thấy hành động khác lạ này thì nghĩ thầm trong lòng, gì đây, lại đấu tranh nội bộ à? Vài phụ huynh cũng góp lời nói mấy câu, nhất thời, bầu không khí trong nhóm chat bỗng sôi nổi hẳn lên, thế nhưng, Lục Dĩ Thành lại phát hiện ra, rằng, Giang Nhược Kiều không nói gì nữa.

Lục Dĩ Thành có thể hiểu sơ nguyên nhân là gì rồi, anh muốn cười nhưng lại sợ cười thành tiếng sẽ khiến con trai chú ý.

Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng, vẫn lựa chọn nhắn riêng cho Giang Nhược Kiều: [Cậu vất vả rồi, tôi cảm thấy cậu viết rất hay, cũng rất đúng, quan điểm và lối suy nghĩ chặt chẽ, đáng để đọc, khiến người ta suy ngẫm lại chuyện nuôi dạy con cái, chúng ta còn một chặng đường rất dài phải đi.]

Giang Nhược Kiều: [Ồ, làm khó cậu rồi.]

Còn bắt anh phải nhắn cho cô mấy lời như thế này, đúng là làm khó anh quá rồi.

Lục Dĩ Thành: [Vất vả cho cậu rồi.]

Giang Nhược Kiều: [.]

Lục Dĩ Thành bật cười, anh biết cô đang buồn rầu, anh nhìn lướt qua màn hình máy tính, ước chừng còn mấy phút nữa, ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình điện thoại: [Chúng ta là người mới, các phụ huynh trong nhóm đều là tiền bối của chúng ta, ít nhất thì họ cũng làm bố làm mẹ tầm năm năm rồi. Còn chúng ta, năm tháng chắc cũng chưa đủ, vậy nên, tôi thật sự cảm thấy chúng ta đã làm rất tốt rồi.]

Giang Nhược Kiều lăn lộn trên giường, cô nằm nghiêng người, đầu gối lên gối nằm, cô nhìn chằm chằm màn hình di động rồi nhắn lại: [Ồ, trước đây cậu bảo, với tư cách làm mẹ, tôi chỉ đạt bảy mươi điểm, vậy bây giờ cậu thấy tôi được bao nhiêu điểm?]

Lục Dĩ Thành mỉm cười nhắn lại: [Ít nhất cũng được chín mươi lăm điểm rồi.]

Giang Nhược Kiều mím môi cười: [Phải không đó? Vậy cậu tự chấm cho mình bao nhiêu điểm?]

Lục Dĩ Thành: [Chín phần mười.]

Wow ~

Cô còn nhiều hơn anh những năm phần trăm?

Giang Nhược Kiều: [Thật không, tôi không tin.jpg]

Lục Dĩ Thành nhìn biểu tượng meme mà cô gửi tới, thật sự là nhịn không được nữa nên khẽ cười, cũng may mà Lục Tư Nghiên vẫn đang chăm chú đọc sách, không chú ý tới bên này, bằng không thì thế nào cái thằng nhóc ấy cũng phóng vèo qua đây nhanh như một cơn gió.

Lục Dĩ Thành: [Thật mà.]

Ở một bên khác, bà Lâm sắp kiệt sức tới nơi rồi, bà ấy vừa phải đảm bảo buổi tiệc tối được tiến hành một cách thuận lợi, không xảy ra chút sai sót nào, nhưng về phương diện khác, bà ấy lại vô cùng tức giận. Việc mà một sinh viên hai mươi tuổi đầu như Giang Nhược Kiều có thể nghĩ tới thì đương nhiên bà Lâm cũng nghĩ tới được. Chỉ riêng lời nói dối vào tối hôm đó của mẹ Tưởng, một chuyện tày trời như vậy mà cũng lấp li3m cho qua được, điều này đã khiến bà Lâm hoàn toàn bừng tỉnh.

Bà Lâm tới trường của con gái.

Lúc nhìn thấy con gái, bà Lâm vừa đau lòng vừa tức giận.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Khả Tinh luôn phải sống trong dằn vặt. Sự lờ đi và hững hờ của Tưởng Diên khiến cô ta vừa đau lòng vừa bất lực, cô ta không thể chủ động chạy đến tìm anh ta, hơn nữa, cô ta vừa muốn gặp anh ta vừa sợ phải gặp anh ta, tâm trạng còn dằn vặt và đau khổ hơn khi bị thất tình, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lâm Khả Tinh đã gầy đi trông thấy, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn trước đây chỉ có chút thịt mà bây giờ đã gầy đến mức nhìn thấy cả xương gò má.

Ánh sáng trong mắt Lâm Khả Tinh cũng đã vụt tắt, thấy mẹ tới, cô ta muốn bản thân trông khá hơn một chút khi gặp mẹ, cô ta miễn cưỡng cười cười, nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Thấy dáng vẻ hiện tại của con gái, gần như bà Lâm chẳng cần chứng thực điều gì nữa.

Bà ấy vô cùng đau lòng, muốn lên tiếng trách mắng con gái, thế nhưng, bà ấy lại nghĩ, nếu làm vậy, sợ rằng con gái sẽ đẩy nó ra xa mình hơn.

“Mẹ tới thăm con gái cưng của mẹ, Khả Tinh, sao con gầy thế?” bà Lâm cầm cổ tay nhỏ nhắn của con gái, trong lòng càng thêm căm giận: “Ăn không quen đồ ăn trong trường à?”

Lâm Khả Tinh lắc đầu: “Không phải ạ, chắc là do trời nóng quá nên con ăn không ngon miệng.”

Nghe lời cô ta nói, bà Lâm mới bất giác nhận ra, trong hai năm này, đặc biệt là nửa năm gần đây, cũng từng có chuyện như thế này xảy ra.

Nhưng con gái chỉ nói ăn không ngon miệng, mẹ Tưởng cũng nói tỳ vị của Khả Tinh không tốt, bà ấy chỉ sai phòng bếp chăm sóc thực đơn dinh dưỡng cho con gái.

Nhưng bây giờ nhớ lại thì hình như vào nửa năm trước, Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều quen nhau thì phải?

Thực ra, hồi đầu bà Lâm cũng không yên tâm mấy về mẹ Tưởng, nói chính xác thì, bà ấy không yên tâm với bất cứ ai, trước khi con gái lên tám, bà ấy hận không thể tự tay lo toan hết mọi việc cho con gái, nhưng sau khi mẹ Tưởng dẫn Tưởng Diên tới nhà họ Lâm, nhờ sự nhắc nhở của mẹ Tưởng, bà ấy mới phát hiện mình đã bỏ quá nhiều thời gian và công sức cho những chuyện vụn vặt, thế nên, dưới sự kỳ vọng của chồng, bà ấy tiếp nhận công việc từ thiện này.

Bà Lâm cũng không phải người ngốc, lúc đó, đề nghị này của mẹ Tưởng thực sự có lợi cho bà ấy nên bà ấy mới đồng ý.

Trong mười năm qua, bà ấy bận rộn việc làm từ thiện, lại phải lo chuyện xã giao quan hệ với bà chủ những tập đoàn khác, thế nên, bà ấy không còn dành nhiều thời gian quan tâm Khả Tinh như trước.

Bắt đầu từ khi nào bà ấy hoàn toàn buông bỏ đề phòng với mẹ Tưởng?

Mấy ngày nay bà Lâm đều nghĩ về vấn đề này, bấy giờ bà ấy mới phát hiện người bạn thân của mình có tâm tư kín đáo đến mức khiến người khác phải khiếp sợ, tròn mười năm trời, mười năm nước chảy đá mòn, cũng đã khiến bà ấy buông bỏ cảnh giác, hơn nữa, mẹ Tưởng thực sự chăm lo cho Khả Tinh đủ đường, trước nay chưa từng xảy ra sơ suất gì. Mười năm này, mẹ Tưởng đều đặt bản thân trong trạng thái ngủ đông, bà ta không thể hiện chút dã tâm hay mưu tính nào, nếu chỉ giả vờ trong một thời gian đầu, người khác có thể không tin tưởng điều này, thế nhưng, mười năm như một, người bên cạnh sớm đã thay đổi mà bà ấy lại không hề hay biết.

Thậm chí bà Lâm còn không dám nghĩ tới, rốt cuộc là mẹ Tưởng khiến Khả Tinh nảy sinh tình cảm với Tưởng Diên hay là con gái thực sự có tình cảm với Tưởng Diên rồi bị mẹ Tưởng lợi dụng.

Dù là trường hợp nào đi chăng nữa, thì, người làm mẹ như bà ấy, bà ấy cũng sẽ không thể chấp nhận được.

“Hay là, con về nhà ở đi.” Bà Lâm nói.

Lâm Khả Tinh lắc đầu: “Con ở trường tốt lắm, hơn nữa, mỗi cuối tuần dì sẽ tới thăm con, dì quan tâm con lắm.”

Nếu là trước đây, nếu bà Lâm nghe con gái nói thế thì bà ấy sẽ chẳng có cảm giác gì, nhưng bây giờ, khi sự thật đã bị người ta đâm thủng rồi, bà ấy nhìn con gái mình, trong lòng hoang mang khôn cùng, bắt đầu từ khi nào, con gái còn thân thiết, không muốn rời xa mẹ Tưởng hơn người mẹ ruột thịt này vậy?

Bà Lâm siết chặt tay lại.

Bà ấy không ngừng tự nói với mình, đừng sốt ruột, đừng sốt ruột, con gái mới mười tám tuổi, chỉ cần bà ấy quan tâm con nhiều hơn, rồi sẽ có ngày mọi thứ về lại như xưa.

Còn về…

Bà Lâm ôm lấy Lâm Khả Tinh, nghĩ thầm, lấy ơn báo oán, báo ơn thế nào? Vậy thì ăn miếng trả miếng, ừ, ăn miếng trả miếng vậy.



Sau khi điều chỉnh xong hệ thống, công việc của Lục Dĩ Thành coi như đã hoàn thành.

Dù Lục Tư Nghiên ở nhà có nghịch ngợm và hay gây sự đến cỡ nào, nhưng ở bên ngoài, nhóc sẽ rất ngoan ngoãn cũng rất hiểu chuyện, cố gắng hết mức để không gây thêm phiền toái cho người lớn. Thấy Lục Tư Nghiên đang ngồi viết viết vẽ vẽ, Lục Dĩ Thành đứng dậy đi qua, một tay chống bàn, hỏi: “Con vẽ gì thế?”

Lục Tư Nghiên nói: “Vẽ bố mẹ với con.”

Lục Dĩ Thành muốn coi nhưng Lục Tư Nghiên không cho anh coi.

“Được, tôn trọng quyền riêng tư của con.” Lục Dĩ Thành nói.

Lục Tư Nghiên bỗng chú ý tới tay của bố, rồi lại xòe tay mình ra ngắm nghía. Lòng bàn tay của bố thật lớn, sao của nhóc lại nhỏ thế nhỉ?

Lục Dĩ Thành hỏi: “Con nhìn gì thế?”

“Nhìn tay của bố ạ.” Lục Tư Nghiên nghiêm túc nói: “Mẹ nói tay của bố rất đẹp nên con mới nghĩ có phải tay con cũng đẹp thế không.”

Tim Lục Dĩ Thành đập thình thịch.

Cô nói tay anh đẹp ư?

Anh không tự chủ được mà dời tầm mắt lên bàn tay của mình. Anh nhìn không ra, cũng không biết thế nào là đẹp, thế nào là xấu. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc cô nói thế thì lòng anh khó nén được nỗi sững sờ.

“Từ hồi nào?” Lục Dĩ Thành hỏi.

Lục Tư Nghiên nhìn anh: “Trước đây ạ.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Được lắm, anh hiểu rồi, là trong tương lai. Nhịp tim khôi phục lại như bình thường, Lục Dĩ Thành không khỏi cười tự giễu, nghĩ thôi cũng biết, chắc chắn cô sẽ không nói vậy với một đứa trẻ.

“Chỉ có điều, tay của bố so với hồi trước có hơi khác.” Lục Tư Nghiên nói.

Lục Dĩ Thành còn chưa hỏi có gì khác thì Lục Tư Nghiên đã cầm bút bi bắt đầu vẽ lung tung lên tay Lục Dĩ Thành.

Đương nhiên Lục Dĩ Thành sẽ không ngăn cậu nhóc lại.

Cậu nhóc chăm chú vẽ một cái đồng hồ lên tay Lục Dĩ Thành, lúc ngẩng đầu lên, còn vô cùng tự hào mà nói với anh: “Bây giờ bố có đồng hồ đeo tay rồi!”

Lục Dĩ Thành của hiện tại đúng là không có đồng hồ đeo tay, anh cũng không quen dùng.

Lục Dĩ Thành bật cười: “Cám ơn đồng hồ đeo tay của con.”

“Còn nữa ạ!” Lục Tư Nghiên lại vẽ thêm một cái nhẫn vào ngón tay vô danh của anh: “Giờ mới gọi là xong rồi nè, bố đeo đồng hồ với cả nhẫn nữa ~”

Lục Dĩ Thành ngẩn người, ánh mắt liếc xuống nhìn cái nhẫn mà cậu nhóc vừa vẽ.

Vào lúc này, anh nhịn không được mà nghĩ, anh trong tương lai sẽ đeo kiểu nhẫn cưới gì.