Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 71




Sau khi Giang Nhược Kiều cúp máy, cô lưu một đoạn ghi âm dài gần một tiếng đồng hồ.

Con người không thể buông lơi cảnh giác bảo vệ tính mạng mình.

Dù nói rằng, chỉ cần là người có suy nghĩ bình thường thì sẽ không một ai đồng ý để Tưởng Diên ở cùng với con gái mình, để mặc đàng trai tùy ý đào mỏ, nhưng nếu diễn biến vượt quá mọi suy đoán thì phải làm sao đây, nếu thực sự có một ngày Tưởng Diên chọn ở cùng với Lâm Khả Tinh, mà cô lại trở thành cái gai trong mắt nhà họ Lâm thì sao?

Đến lúc đó, bà Lâm sẽ nhớ đến chuyện của ngày hôm nay, có khi bà ấy sẽ chẳng thấy cảm kích cô chút nào mà chỉ thấy kiêng dè.

Thế nên, cô phải chừa lại đường lui cho mình, để lại đầu mối khiến cho nhà họ Lâm không dám tùy ý hành động.

Đó chính là cuộc điện thoại này.

Cô dám chắc rằng, bà Lâm sẽ không nhắm mắt làm ngơ, ngược lại, cô cũng sẽ dùng cách của chính mình để đối phó với mẹ Tưởng Diên. Nếu một ngày nào đó Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh ở bên nhau, vì hạnh phúc hôn nhân của con gái, chắc chắn bà Lâm sẽ không để Tưởng Diên biết điều uẩn khúc giữa cô và mẹ Tưởng Diên. Đoạn ghi âm này, cô mong rằng, cả đời này cô sẽ không bao giờ dùng đến nó, cô tin rằng, với xuất thân là một bà chủ gia đình giàu có, chắc chắn bà Lâm sẽ đưa ra được sự lựa chọn đúng đắn nhất.

Nếu như Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh không thể hoá tình thân thành tình yêu như trong nguyên tác, vậy thì cả đời này bà Lâm cũng sẽ không tới làm phiền cô.

Nếu như Tưởng Diên ở cùng với Lâm Khả Tinh, vậy thì đoạn ghi âm này sẽ là món vũ khí đắc lực nhất mà cô nắm giữ.

Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện và lưu lại đoạn ghi âm đó, Giang Nhược Kiều mới có can đảm bấm số điện thoại của bà Lâm.

Lưu lại đoạn ghi âm rồi nhưng Giang Nhược Kiều vẫn cảm thấy chưa đủ yên tâm, cô phải chuẩn bị một bản phụ và gửi nó cho người mà cô tin tưởng cất giữ giúp.

Vào lúc này đây, khuôn mặt đầu tiên xuất hiện trong tiềm thức của Giang Nhược Kiều là gương mặt của một người lúc nào cũng ôn hòa và điềm tĩnh.

Nếu câu này còn có phần sau, thì ít nhất, vào giờ phút này, vào ngày tháng năm này, trong lòng Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành chính là người mà cô tin tưởng nhất.

Sau khi Giang Nhược Kiều trở lại ký túc xá, chuẩn bị xong mấy bản ghi âm, cô gửi tin nhắn cho Lục Dĩ Thành: [Cậu gửi địa chỉ email cho tôi đi.]

Lục Dĩ Thành không hỏi cô vì sao, anh chỉ trực tiếp nhắn địa chỉ email của mình cho cô.

Giang Nhược Kiều: [Ok, Lục Dĩ Thành, tôi gửi một tập tài liệu đối rất quan trọng với tôi vào hòm thư của cậu, phiền cậu cất giữ nó cẩn thận giúp tôi nhé. Cảm ơn nhiều.]

Lục Dĩ Thành: [Ừ.]

Anh cũng không hỏi là tài liệu quan trọng gì.

Anh lấy notebook từ trong cặp ra, đăng nhập vào email, quả nhiên đã có một tin mới được gửi tới hòm thư.

Email còn đính kèm một tệp tài liệu, hình như là tài liệu âm thanh.

Tất nhiên là Lục Dĩ Thành rất tò mò, nhưng cũng chỉ là tò mò mà thôi, anh không mở ra mà lưu tệp âm thanh đó vào máy tính của mình, nhưng như thế vẫn chưa thấy yên tâm, anh còn sao lưu lại trên drive.

Giang Nhược Kiều biết, với nhân phẩm của Lục Dĩ Thành, cô không nói, anh cũng sẽ không mở ra nghe.

Đây là lý do mà cô tin tưởng anh.

Anh sẽ không hỏi đây là tệp tài liệu gì, cũng không hỏi anh có thể nghe nó hay không, nhưng, chỉ cần là việc mà cô nhờ anh làm, anh nhất định sẽ làm thật tốt, đó mới chính là Lục Dĩ Thành.



Hôm sau, thông qua giáo viên, Giang Nhược Kiều mới biết lý do tại sao cô phải điền thông tin.

Thì ra đó là hoạt động tuyên truyền ngày thành lập của trường đại học A, vừa hay họ bắt được cơ hội, ban lãnh đạo nhà trường họp bàn với nhau và đưa ra quyết định sẽ để giáo viên trong trường đề cử ứng viên phù hợp, sau nhiều lần sàng lọc tuyển chọn, cuối cùng cũng chọn ra được một nhóm sinh viên, sau đó, bên phía nhà trường sẽ tặng kèm huy chương, ngoài ra còn được chụp ảnh lưu niệm, đương nhiên là mấy tấm ảnh này sẽ được lưu trên mạng lưới thông tin của trường.

Có thể nói, việc này cũng chẳng là gì đáng để vui mừng với những người đã bước chân ra ngoài xã hội.

Nhưng Giang Nhược Kiều vẫn vui vẻ đến mức hận không thể rêu rao trong nhóm lớp ngay và luôn.

Cũng may mà con người cô vẫn còn có lý trí trấn giữ, dù sao thì, bây giờ, danh sách đó vẫn chưa được quyết định xong hoàn toàn… cô không thể gióng trống khua chiêng để cả thế giới đều biết được, đến lúc đó mà không được chọn thì mất mặt chết mất. Đối với Giang Nhược Kiều mà nói, việc này có thể coi là một việc vui lớn, vì sao ư? Học ở đại học A đã giỏi lắm rồi, mà bây giờ còn được phát danh hiệu sinh viên ưu tú, chắc chắn sẽ được ghi lại trong bản lý lịch, quan trọng hơn nữa đó chính là, trước đến nay, đại học A vẫn luôn là nguồn cung cấp nhân tài cho các ngành nghề từ các lĩnh vực khác nhau trong xã hội, trên website chính thức của trường còn có một trang gọi là “Nhân tài của trường”, mở ra nhìn chỉ thấy toàn là các sinh viên ưu tú của khóa trước, hoặc là các ông chủ, bà chủ lớn sau khi làm ăn thành công thì quay về báo đáp lại trường.

Cô có thể khẳng định rằng, nếu lần này được chọn, chắc chắn ảnh của nhóm sinh viên này sẽ được đăng tải lên đó.

Tâm trạng Giang Nhược Kiều vô cùng kích động.

Chẳng ai mong sau khi mình tốt nghiệp sẽ chìm nghỉm, không chút tiếng tăm.

Nếu bây giờ cô được xuất hiện trên trang bìa của trường, dù chỉ là một góc nhỏ trên đó thôi, có lẽ cũng sẽ được để đó tận mười năm.

Chứng kiến thời khắc huy hoàng và nổi bật của cô khi còn ở đại học, cho dù mười mấy năm sau cô có bận rộn với cuộc sống và công việc ra sao, thì có lẽ, lúc cô mở website đó ra, cô sẽ cảm nhận được một loại tâm trạng kích động khác biệt nhỉ.

Sau khi hỏi giáo viên, Giang Nhược Kiều mới biết, thì ra là do khi vị lãnh đạo nhà trường đó nói chuyện với chủ nhiệm khoa Ngoại ngữ, thầy ấy có vô tình nhắc tới cô, lúc đó chủ nhiệm khoa Ngoại ngữ mới chú ý tới cô, đương nhiên, giáo viên đó cũng nhấn mạnh rằng, dù không có người lãnh đạo đó nhắc tới cô thì cô ấy cũng tính đề cử cô.

Giang Nhược Kiều mở mục “Nhân tài trường tôi” trên website chính thức của trường, tay cô chống cằm suy tư nhìn.

Cô bỗng cảm thấy mục tiêu của mình càng ngày càng cao.

Là vì lúc này đây, cô đang đứng ở một độ cao khác sao? Thứ cô có thể nhìn thấy đã không còn là phong cảnh của ngày trước nữa.

Suy nghĩ trong đầu cô xoay chuyển không ngừng, lúc thì nghĩ tới cái này, lúc thì nghĩ tới cái khác, rồi bỗng dưng mọi luồng suy nghĩ trong Giang Nhược Kiều chợt dừng lại: Mười mấy năm sau, có lẽ Tư Nghiên cũng sẽ thi đậu trường này, lúc nhóc mở trang chủ của trường ra, nhìn thấy ảnh của cô, nhóc sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ?

Giang Nhược Kiều chỉ tự tưởng tượng thôi mà cũng đủ để cô bật cười tươi rói, vẻ mặt hiện rõ sự vui vẻ.

Chờ đã ~

Chờ đã!”

“Không được, không được.” Giang Nhược Kiều vỗ trán: “Với suy nghĩ này, chẳng phải mình đang tạo áp lực rất lớn cho thằng à, mình đang đặt kỳ vọng là thằng bé cũng sẽ đậu vào trường đại học này ư?”

Vô số mảnh ký ức vụn vặt trong cuộc sống khiến cho Giang Nhược Kiều nhận ra rằng, làm một phụ huynh, chỉ cần mình không cẩn thận một chút thôi thì sẽ rất dễ bị trở thành một vị phụ huynh khiến người ta thấy ghét!

Giang Nhược Kiều đăng nhập vào Weibo.

Đăng tải một tin lên trang cá nhân.

[Mỗi ngày một lời nhắc nhở nhỏ: Tôi muốn trở thành một người phụ huynh hiểu lý lẽ, love and peace ~]

Cái tài khoản này của cô cũng chẳng kết bạn với bao nhiêu người.

Có ba thầy cô giáo của Tư Nghiên với người mẹ mà cô kết bạn khi đứng xếp hàng đón Tư Nghiên… và cả Lục Dĩ Thành nữa thôi.

Mẹ bạn học của Tư Nghiên cũng lên tiếng cổ vũ, nhanh chóng nhấn like rồi bình luận: [Đúng thế, mỗi ngày đều tự nói với mình như vậy, nhưng mỗi ngày đều bị đứa bé nhà mình chọc tức đến nỗi biến thành người đàn bà chanh chua trong mắt người khác! Oan uổng quá đi!]

Thầy Hùng, chủ nhiệm lớp Tư Nghiên cũng nhấn like.

Có thể nói là bình luận của Lục Dĩ Thành khoan thai đến chậm một bước.

Lục Dĩ Thành: [Cùng cố gắng.]

Anh cũng muốn làm một người bố sáng suốt.

Lục Dĩ Thành vừa mới gửi bình luận đã thấy Lục Tư Nghiên cầm bút chì vẽ hình rùa đen nhỏ lên tường!

Lục Dĩ Thành vô cùng, vô cùng bất đắc dĩ, tại sao vậy chứ, anh biết Lục Tư Nghiên thích vẽ, thích nhất là vẽ rùa, thế nên, dù là anh hay Giang Nhược Kiều, họ đều cố gắng thỏa mãn sở thích này của nhóc, ở trong nhà, chỉ riêng bàn vẽ thôi mà đã có tận ba cái, chứ đừng nói đến sách vẽ này nọ, nhưng sao Lục Tư Nghiên cứ thích vẽ bậy lên tường vậy!

Tại sao vậy chứ?

Vì sao vậy? Lục Dĩ Thành không tự nhận mình đọc được bao nhiêu sách và có bao nhiêu kiến thức, nhưng ít nhất thì, trong phần lớn sự việc, tính tư duy kết nối của anh đều có thể nghĩ thông suốt được, nhưng về vấn đề này, anh có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.

Lục Tư Nghiên cũng biết mình đã làm sai, lập tức trưng ra vẻ mặt vô tội nhận sai: “Bố ơi, con xin lỗi.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Càng khiến anh không thể hiểu nổi là, vì sao Lục Tư Nghiên biết việc nhóc đang làm là không đúng nhưng vẫn cứ làm, còn nhận lỗi vô cùng nhanh, sau đó thì vẫn cứ tiếp tục phạm sai lầm.

Không hiểu.

Anh thật không hiểu nổi.

Thế nên, anh quyết định sẽ hỏi thử mẹ thằng bé, dẫu sao thì cô cũng thông minh hơn anh.

Lục Dĩ Thành chọn góc thích hợp, sau đó anh chụp hình con rùa trên tường lại rồi gửi cho Giang Nhược Kiều: [Hình ảnh]

Giang Nhược Kiều: [?]

Lục Dĩ Thành: [Thằng bé lại vẽ lên tường. Tôi không hiểu, tại sao thằng bé không vẽ lên nền nhà, không vẽ lên tập mà lại vẽ lên tường.]

Nên giải thích thế nào đây nhỉ?

Ở trong ký túc xá, Giang Nhược Kiều nhìn thấy tin nhắn này của Lục Dĩ Thành, cô cũng nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.

Cô thử nhắn lại: [Có khi… do bị cấm làm nên càng muốn làm?]

Không có được nên càng thích, dễ dàng có được thì lại không thấy trân trọng.

Có ai không thích đuổi theo những thứ k1ch thích đâu? Càng không muốn để đám nhóc làm, chúng lại càng muốn tiến tới, đạp vào giới hạn của mình.

Lục Dĩ Thành khiêm tốn tiếp thu: [Chắc thế.]

Làm một người phụ huynh sáng suốt thật khó.

Tính cách của Lục Dĩ Thành đã được coi là rất tốt nhưng vẫn bị Lục Tư Nghiên chọc tức tới mức muốn tăng xông. Nhìn con rùa đen be bé trong góc tường, anh chỉ đành thở dài, phòng anh thuê là của người khác, rất phiền phức, chỉ đành coi thử nên làm cách nào để sửa lại thành hiện trạng như ban đầu.

Giáo viên trong trường mầm non lại phân công nhiệm vụ cho phụ huynh: [@ Mọi người, theo như những gì lãnh đạo nhà trường sắp xếp, để việc triển khai công tác giáo dục được diễn ra hiệu quả, mong các bậc phụ huynh vào phòng học trực tuyến lúc bảy giờ tối nay, học cách trở thành phụ huynh sáng suốt trong thời đại mới, mong mọi người phối hợp thực hiện, cảm ơn, nhận được tin thì mong anh/ chị phản hồi lại.]

Da đầu Giang Nhược Kiều tê rần rần.

Cô cảm thấy trường mầm non của bây giờ so với hồi nhỏ lúc cô đi khác nhau một trời một vực.

Lúc nhỏ, người nhà ném cô vào trường mầm non rồi sau đó việc ai người đó bận, thầy cô giáo cũng không phân công công việc gì cả.

Bây giờ thì…

Giang Nhược Kiều xốc lại tinh thần như mới uống thuốc tăng lực, nhiệt tình phản hồi trong nhóm: [Đã nhận được, cảm ơn thầy Hùng/ hoa hồng/ hoa hồng]

Lục Dĩ Thành không tham gia buổi học trực tuyến đó được.

Bởi vì anh phải tới công ty giải quyết một vấn đề về hệ thống, để tránh làm phiền công cuộc điên cuồng chạy theo khuôn mẫu bố mẹ sáng suốt của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành rất tự giác không đưa Lục Tư Nghiên đến chỗ cô mà dẫn theo Tư Nghiên đến công ty.

Giang Nhược Kiều không muốn để các bạn cùng phòng biết mình tham gia loại chương trình này.

Khả năng rất cao sẽ bị mọi người coi là có bệnh thần kinh…

Thế nên, cô bò lên giường rồi giăng màn, đeo tai nghe bluetooth vào, đăng nhập vào phòng học trực tuyến với một thái độ rất thành kính.

Trong phòng học đã có một dì khoảng tầm bốn, năm mươi tuổi ở đó sẵn, trông rất chuyên nghiệp.

Giang Nhược Kiều rất chú tâm lắng nghe, ai bảo thầy chủ nhiệm nhắn trong nhóm chat là nên phát biểu chút cảm nghĩ…

Cô ngồi nghe một hồi…

Vân Giai tắm rửa xong đi ra thì thấy Giang Nhược Kiều âm thầm leo lên giường từ sớm, lòng hiếu kỳ bỗng chốc trỗi dậy, cô nàng bám vào lan can giường nhìn thử: “Coi gì thế người đẹp.”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giang Nhược Kiều nhanh chóng giấu điện thoại dưới gối, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Không coi gì cả.”

Vân Giai thấy dáng vẻ chột dạ của cô thì sờ cằm, cười hì hì: “Gửi tớ đi, người tốt cả đời bình an.”

Giang Nhược Kiều: “?”

Vân Giai nói nhỏ: “Tớ sẽ không rêu rao khắp nơi đâu.”

Giang Nhược Kiều: “??”