Tưởng Diên cũng xốc lại tinh thần một lần nữa.
Anh ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu Giang Nhược Kiều không muốn chấp nhận lời giải thích của anh ta thì cũng không sao cả. Chuyện ở nông trại có thể tạm thời dừng lại ở đây, anh ta không cần giải thích về mối quan hệ với Lâm Khả Tinh nữa, bởi vì, mặc cho quá khứ đã từng ra sao, thì, từ nay về sau, anh ta đã quyết định không giao du gì với Lâm Khả Tinh nữa. Thật ra, đến tận lúc này đây, anh ta không muốn nghĩ, hoặc giả là anh ta sợ sẽ bóc trần ra được sự thật rằng Lâm Khả Tinh đang mang tâm tư gì đó với mình.
Hai người họ đã lớn lên bên nhau từ thuở nhỏ, có lẽ do cách bọn họ thân thiết đã khiến anh ta lơ là.
Cho dù Lâm Khả Tinh có tình cảm gì với anh ta đi chăng nữa, hay cô ta có tâm tư ở phương diện kia hay không, thì tất cả đều chẳng quan trọng, anh ta nhất định sẽ giữ khoảng cách với cô ta, và hiện tại anh ta cũng đang làm như vậy.
Về sau anh ta sẽ không đến nhà họ Lâm, sẽ không đến gặp Lâm Khả Tinh nữa. Nếu như nhà họ Lâm có cần đến anh ta, anh ta sẽ dùng cách khác để báo đáp họ, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Nếu nhất định phải chọn một trong hai thì anh ta vẫn lựa chọn nghe theo tiếng lòng đang hằng văng vẳng từ nơi sâu thẳm trong tim – anh ta không thể buông tay Nhược Kiều.
Không về nhà họ Lâm, không gặp Lâm Khả Tinh, cho dù mẹ có khuyên lơi anh ta như thế nào đi chăng nữa, Tưởng Diên quyết sẽ không nghe theo.
Nếu thế thì, bây giờ anh ta có thể theo đuổi cô một lần nữa, phải không?
Tưởng Diên tặng hết bốn phần đồ ăn sáng mua được cho bạn học khác. Anh ta có việc phải đến câu lạc bộ một chuyến. Tưởng Diên còn chưa bước vào phòng sinh hoạt của câu lạc bộ đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả khác thường từ trong phòng truyền đến. Chợt, anh ta nghe được một cái tên được nhắc đến, đột ngột dừng bước chân.
“Tôi nghe nói Lục Dĩ Thành đến công ty của đàn anh Hạ làm bán thời gian hả?”
“Đúng vậy, nghe nói từ năm hai đàn anh Hạ đã mời cậu ấy rồi, cậu ấy mới đồng ý cách đây không lâu thôi. Để tôi nói cho các cậu biết, các cậu biết mức lương đàn anh Hạ offer cho cậu ấy là bao nhiêu không?” Người nọ thầm thì, ra vẻ bí ẩn mà nói: “Tôi có thông tin nội bộ đấy nhé, nghe nói, vì giữ lại Lục Dĩ Thành mà đàn anh Hạ đã đưa ra mức lương tới con số này…”
“Cao thế á??? Nghe đồn công ty đàn anh Hạ chưa kiếm ra lợi nhuận cơ mà?”
“Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, mấy sếp rồi mấy cổ đông trong công ty đấy đều là phú nhị đại [*], cái này phải gọi là tham vọng mới đúng chứ.”
[*] Phú nhị đại: là thế hệ giàu có đời thứ hai. Thuật ngữ này thường được dùng để chỉ đến con cái của giới nhà giàu, các tài phiệt hay tỷ phú,…
“Ghen tỵ quá đi, mức lương cao như vậy, tôi cũng muốn nhận, không phải việc này còn tốt hơn việc đi làm gia sư hay sao?”
Người nọ cười nhạo: “Vậy cậu cũng phải đạt đến trình độ của Lục Dĩ Thành đi đã. Trước đó tôi từng nghe giáo sư nói rằng, nhất định Lục Dĩ Thành sẽ được xếp vào hàng nhân tài hàng đầu trong tương lai. Đây chỉ mới là cậu ấy khi còn chưa tốt nghiệp đại học thôi đấy nhé, nếu tốt nghiệp đại học xong mà cậu ấy tiếp tục học lên cao hơn nữa thì có là mức lương đàn anh Hạ đưa ra cũng chẳng mời nổi cậu ấy đâu.”
Mọi người trầm tư suy nghĩ.
Quả đúng là vậy, Lục Dĩ Thành là sinh viên đứng đầu của khoa bọn họ, năng lực chuyên môn rất cao, hoàn toàn có thể đoán được tiền đồ ngời ngời không cách nào cân đo đong đếm được của anh trong tương lai.
“Nhưng đàn anh Hạ đưa ra lời mời cậu ấy lâu như thế rồi, sao lần này Lục Dĩ Thành lại đồng ý?” Có người suy đoán: “Chẳng lẽ liên quan đến Giang Nhược Kiều của khoa Ngoại ngữ, mấy hôm nay đi đâu cũng nghe thấy chuyện giữa hai người họ.”
“Chắc là vậy rồi, theo đuổi nữ thần cơ mà, yêu đương tốn tiền phết đấy chứ.”
Một nữ sinh nghe thấy vậy thì tỏ ra bất mãn: “Cậu có ý gì, nói xằng nói bậy, các cậu cứ nghĩ yêu đương phải là chẳng tốn một cắc, con gái bọn tôi phải chi mới là dáng vẻ chính xác hả?”
“Mà người ta yêu đương đàng hoàng, sao qua miệng các cậu cứ như con gái hám giàu lắm không bằng, tôi muốn ói luôn đấy.”
“Đừng đừng đừng, chị gái ơi, cậu hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi thật sự không hề nghĩ như vậy, cậu có thấy tôi giống người keo kiệt hay không?” Người nọ giải thích: “Ý tôi là, chắc chắn khi yêu đương phải chi tiêu nhiều hơn khi độc thân, mà người như Lục Dĩ Thành, hẳn là sẽ muốn làm điểm tựa vững chắc, có lẽ lúc họ yêu đương, cậu ấy muốn thu xếp mọi thứ cần thiết thật chu toàn, ví dụ như sớm chuẩn bị “tiền đặt cọc” hay cho những việc gì gì khác chẳng hạn.”
“Thật ra thì cũng dễ hiểu thôi mà, chúng ta cũng đã lên năm ba rồi, thích một người thì tất nhiên sẽ nghĩ đến chuyện mai sau, chỉ có thể nói do Lục Dĩ Thành rất có trách nhiệm nhỉ. Đừng nói đến cậu ấy, bây giờ, gồm cả tôi, khi yêu đương với bạn gái mà nhìn thấy giá nhà ở Bắc Kinh là đã thấy đau não rồi, nhưng chẳng còn cách nào khác cả, lên năm ba rồi, còn rong chơi trong trường được bao lâu nữa đâu. Sắp bước chân vào đời rồi, vừa va chạm xã hội thôi là có đủ thứ chuyện ập tới…”
Tưởng Diên không nghe nổi nữa.
Anh ta bước vào.
Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ, vừa bàn luận về bạn gái cũ và bạn thân của anh ta thì… Đã thế, họ còn không biết anh ta đã đứng ở ngoài từ lúc nào, bọn họ không biết anh ta có thấy lúng túng hay không, nhưng bọn họ thì muốn “cuốn theo chiều gió” mà trốn chạy khỏi đại học A rồi đây này.
Tâm trạng của Tưởng Diên cũng không bình tĩnh như anh ta đã thể hiện ra bên ngoài.
Sau cuộc họp của câu lạc bộ, theo thói quen, anh ta lấy điện thoại ra, dù Nhược Kiều đã kéo số của anh ta vào danh sách đen nhưng anh ta vẫn kiềm chế không được, đó là do thói quen.
Ngón tay hơi khựng lại.
Trên tường bạn bè, mười phút trước, Lâm Khả Tinh có đăng một bài viết: “Muốn hỏi người có kinh nghiệm một việc, thời đại học nên ghi danh vào câu lạc bộ gì mới ổn, sầu quá đi.”
Mí mắt của Tưởng Diên hơi rũ xuống.
Giống như đã hạ quyết tâm vì một điều gì đó, anh ta cài đặt lại trạng thái bạn bè và hạn chế với Lâm Khả Tinh, khiến cô ta không nhìn thấy trạng thái của anh ta, cũng như là anh ta sẽ không nhìn thấy bài đăng của cô ta nữa.
Tất nhiên là Tưởng Diên cũng sẽ không biết rằng, tường nhà của Lâm Khả Tinh lại cài đặt trạng thái chỉ mình anh ta thấy.
Từ sau khi sự việc đó xảy ra ở nông trại, Tưởng Diên không nói một lời nào với Lâm Khả Tinh nữa, thậm chí, họ chưa từng chạm mặt nhau.
…
Giang Nhược Kiều gặp trợ lý của Mai Lỵ.
Trợ lý của Mai Lỵ là một người phụ nữ trạc tuổi ba mươi, so với Mai Lỵ hiền hòa và hài hước, trông trợ lý của bà ấy rất giỏi giang và có vẻ điềm đạm hơn. May mà Giang Nhược Kiều hiểu rất rõ về vị trí của mình, thật ra cô chỉ là một thông dịch viên, cộng với sự hướng dẫn của Mai Lỵ nên Giang Nhược Kiều đã dùng hết sức phối hợp với vị trợ lý này trong các vấn đề công việc.
Đôi khi, người có tác phong giống nhau lại hợp nhau.
Sự hợp tác của Giang Nhược Kiều khiến trợ lý Mai Lỵ cũng sinh ra thiện cảm với cô, nhất là khi năng lực làm việc của Giang Nhược Kiều rất tốt xét trên hầu hết mọi khía cạnh.
Tập đoàn trang sức nhà họ Lâm đúng là làm khá “đẹp” trong các hoạt động từ thiện.
Giang Nhược Kiều nhận lấy tư liệu mà trợ lý của Mai Lỵ đưa, còn đầy đủ hơn so với tài liệu do công ty cô cung cấp.
Quả thực là bà Lâm đã làm được rất nhiều việc thiết thực cho đoàn đội của mình. Ví dụ như bà ấy đã hỗ trợ y tế đặc biệt cho những bệnh nhân bị teo cơ tủy sống, hay như những năm gần đây, bà ấy cũng đã hỗ trợ cho các gia đình có trẻ em cơ nhỡ, và thêm cả việc thành lập một tổ chức bảo vệ phụ nữ và trẻ em, đó chính là những điều đã thu hút Mai Lỵ. Tất nhiên, bà Lâm làm những chuyện này mà không cố giấu tên của mình, thỉnh thoảng cũng sẽ tuyên truyền một đợt, điều này hấp dẫn sự chú ý cũng như là đã giúp bà ấy nhận được thiện cảm của rất nhiều người.
Trong tay Giang Nhược Kiều cũng có thông tin cá nhân của bà Lâm.
Trên thực tế, bà Lâm là một người rất ưu tú.
Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào ngoại hình để đánh giá thì quả thực bà Lâm không quá xinh đẹp, nhưng với một người từng hưởng rất nhiều lợi ích nhờ ngoại hình như Giang Nhược Kiều mà nói, thì, có đôi khi, bề ngoài cũng không quan trọng đến như vậy. Thực chất là, sự uyên bác bên trong cùng với vốn hiểu biết rộng rãi và cả mặt tâm trí kiên định nữa, nhiều khi tất cả những điều ấy còn quan trọng hơn vẻ ngoài gấp trăm nghìn lần. Những đạo lý này được đúc kết ra khi người ta đọc sách và từng trải qua rất nhiều điều trong cuộc sống, mà, càng tích lũy được nhiều thì những suy xét của người đó về mọi khía cạnh trong cuộc sống sẽ có một độ “lắng” nhất định.
Ở một khía cạnh nào đó mà nói, bà Lâm và ông Lâm quả đúng là sự kết hợp giữa chồng già vợ trẻ.
Ông Lâm lớn hơn bà Lâm mười mấy tuổi, trước bà Lâm, ông ấy từng có một cuộc hôn nhân, chỉ là, người vợ đầu tiên của ông ấy đã ra đi vì bệnh ung thư ở tuổi ba mươi, bà ra đi và để lại hai đứa con trai.
Ông Lâm và bà Lâm nên duyên nhờ diễn hí, ông Lâm thích xem diễn hí, mà mẹ của bà Lâm lại từng là diễn viên nổi tiếng nhất một thời.
Tóm lại, cũng có thể xem cuộc hôn nhân này như một đoạn giai thoại.
Sau khi kết hôn, vì ông Lâm, bà Lâm sinh ra một đứa con gái rồi từ đó, bà chuyên tâm công tác từ thiện. Là một người vợ hiền của ông Lâm, bà ấy vẫn luôn làm rất tốt, những năm qua bôn ba khắp nơi, có công lao lớn trong việc gây dựng nên danh tiếng của tập đoàn trang sức nhà họ Lâm.
Đây coi như đã giải đáp thắc mắc của Giang Nhược Kiều.
Thật ra, trước kia cô thấy rất kinh ngạc, không cần biết ý đồ của mẹ Tưởng cất giấu sâu như thế nào, nhưng Lâm Khả Tinh còn trẻ như vậy, theo logic mà nói, chút tâm tư mà Lâm Khả Tinh dành cho Tưởng Diên, một người từng trải như bà Lâm không thể không nhận ra cho được. Bây giờ, khi nhìn thấy sự tiêu tốn công sức lên công trình phúc lợi công cộng và từ thiện của bà Lâm mỗi năm, sau khi tính toán một chút, đến cô cũng có thể nhận ra rằng, bình thường bà Lâm bận rộn đến mức nào. Mà lúc Tưởng Diên vào nhà họ Lâm cũng chỉ mới mười tuổi mà thôi, có lẽ chính người xung quanh họ – những con người đã nhìn hai con người ấy trưởng thành trong suốt mười năm qua, đều cho rằng Lâm Khả Tinh không muốn xa rời Tưởng Diên cũng chỉ đơn giản là vì tình cảm của một cô em gái dành cho anh trai mình.
Hôm nay, người tiếp đón Giang Nhược Kiều và trợ lý Mai Lỵ là một trợ lý thư ký dưới trướng bà Lâm.
Suy cho cùng, so với căn cơ của tập đoàn trang sức nhà họ Lâm mà nói, người từ nước ngoài trở về như Mai Lỵ thật chẳng đáng là gì, Mai Lỵ cũng không phải bà chủ của một công ty lớn lao gì mà bà ấy chỉ tình cờ điều hành một số doanh nghiệp quy mô nhỏ ở nước ngoài.
Trợ lý thư ký của bà Lâm có tận hai người.
Cô trợ lý thư ký này cũng mới làm việc không lâu, sau khi nhìn thấy lịch trình sắp xếp, nhận ra mình phải liên lạc với một người nước ngoài thì sắp khóc không ra nước mắt: Ông trời ơi, sao lại muốn tra tấn một con người đáng thương thi rớt cấp bốn [*] hai lần như con chứ!!
[*] Sinh viên Trung Quốc phải trải qua kỳ thi tiếng Anh đại học toàn quốc (CET-4) mới có thể thuận lợi tốt nghiệp. CET-4 (College English Test Band 4) là kỳ thi tiếng Anh toàn quốc do Vụ Giáo dục Cao đẳng Đại học thuộc Bộ Giáo dục tổ chức hai lần một năm để đánh giá khách quan nhất năng lực, khả năng sử dụng tiếng Anh thực tế của sinh viên đại học không thuộc chuyên ngành Tiếng Anh. Bài thi còn là cơ sở để cung cấp dữ liệu đánh giá phương pháp giảng dạy tiếng Anh ở hệ Đại học. Đối tượng chính của kỳ thi là sinh viên cao đẳng, đại học hoặc nghiên cứu sinh đã hoàn thành khoá học tiếng Anh cấp bốn theo chương trình giáo dục đại cương. Kỳ thi được chia thành hai cấp gồm: cấp bốn (CET-4) và cấp 6 (CET-6). Kể từ tháng 1 năm 2015, điểm số tuyệt đối của bài thi là 710 điểm, thí sinh nếu đạt từ 425 điểm ở bài thi CET-4 sẽ đủ điều kiện dự thi CET-6.
Cô trợ lý thư lý nước đến đến chân mới nhảy, trên đường đi mới tụng kinh nhồi nhét các câu từ chào hỏi, còn vì cuộc nói chuyện này mà tải hẳn một app phiên dịch.
Tuy nhiên, vẫn có chút không an toàn nên cô ấy còn dạo quanh một vòng qua các phòng làm việc, năn nỉ các chị đồng nghiệp khác: “Có chị nào thương xót em đi với em được không, vốn tiếng Anh bập bẹ của em thật sự không dùng được, em còn bị điếc tiếng Anh nữa cơ, dù em có cố gắng đến mấy cũng chỉ viết được vài ba câu sứt mẻ, mà bắt em nói nữa thì em thật sự không làm được!”
Khi cô trợ lý thư ký đang muốn phát điên lên, thì vừa hay bà Lâm bước vào và tỏ ý muốn xem qua sắp xếp cho buổi tiệc từ thiện tối.
Buổi dạ tiệc này rất quan trọng, họ không thể xem nhẹ, để công việc suôn sẻ, mấy ngày nay, bà ấy luôn ở trong phòng khách sạn.
Vừa bước vào văn phòng đã nghe thấy trợ lý thư ký mình nói lời này, bà ấy có chút hiếu kỳ: “Tiếng Anh? Chuyện gì thế?”
Các dự án từ thiện tưởng chừng như đơn giản nhưng bà Lâm đã quen với việc kiểm tra từng chi tiết nhỏ, hơn nữa, nhiều dự án dưới danh nghĩa tập đoàn trang sức nhà họ Lâm được khởi động cùng một lúc nên nói đúng ra là, so với dân đi làm, bà Lâm còn bận rộn hơn. Dù sao thì những việc nhỏ nhặt như Mai Lỵ đến để tìm hiểu hạng mục từ thiện cũng sẽ không bao giờ lọt vào lịch trình của phu nhân Lâm cho được.
Cô trợ lý thư ký giật nảy mình.
Vẫn là do một người phụ trách khác đứng lên nói: “Phu nhân, là một vị khách nữ từ nước ngoài, bà ấy muốn tìm hiểu các thủ tục liên quan đến các dự án từ thiện mang danh nghĩa tập đoàn chúng ta.”
Bà Lâm như có điều nghĩ suy: “Sao không báo lên?”
Người phụ trách cũng có chút e ngại: “Chúng tôi đã điều tra, vị khách nữ từ nước ngoài kia… bà ấy chỉ điều hành một công ty dược phẩm nhỏ.”
Bà Lâm đã hiểu.
Là do bối cảnh của người nước ngoài kia không đủ mạnh mẽ, cũng không đủ lớn, cho nên cấp dưới không quá xem trọng.
Điều này khiến bà ấy hơi buồn bực.
Hiện tại tập đoàn do hai người con riêng cầm quyền, bà ấy từng nghe ông chồng nói rằng, trong tương lai, tập đoàn sẽ có xu hướng phát triển ra thị trường nước ngoài. Coi như không nghĩ tới sự phát triển của tập đoàn trong tương lai thì nếu như có bạn bè nước ngoài cò lòng về nước để lựa chọn quyên tặng từ thiện, hơn nữa còn lựa chọn tập đoàn trang sức nhà họ Lâm của bọn họ, chẳng lẽ chuyện này không đáng để PR hay sao?
Phu nhân Lâm khẽ lườm qua người phụ trách kia. Đó là người họ hàng xa tới nỗi bắn đại bác cũng không tới của người vợ trước đã khuất của ông Lâm.
Phu nhân Lâm quyết định rất nhanh: “Vừa hay tôi cũng đang rảnh. Amy, cô đi với tôi, chúng ta đi tiếp đãi vị khách đó.”
…
Giang Nhược Kiều chưa từng nghĩ tới việc bà Lâm sẽ đích thân tiếp đón hai người họ như thế này.
Hiển nhiên là trợ lý của Mai Lỵ cũng không ngờ tới diễn biến ấy.
Mặc dù khẩu ngữ của trợ lý công việc Amy mà bà Lâm dẫn theo cũng khá tốt, nhưng vẫn kém hơn một chút so với một sinh viên chuyên ngành tiếng Anh như Giang Nhược Kiều. Mấy hôm nay Giang Nhược Kiều cày ngày cày đêm, cố gắng học thêm không ít từ ngữ chuyên nghiệp liên quan đến từ thiện, mọi cố gắng của cô cũng đã đạt được kết quả xứng đáng, ngay cả bà Lâm cũng không nhịn được mà phải ghé mắt nhìn, không tiếc lời khen ngợi: “Cháu Giang [*] rất giỏi, trông còn khá trẻ, có lẽ còn là sinh viên nhỉ?”
[*] Bản gốc là “Giang tiểu thư”, thường thì khi chuyển ngữ sẽ chuyển thành “cô Giang”, nhưng mình nghĩ để một người lớn hơn, cách nữ chính cả một thế hệ gọi là nữ chính là “cô” thì nó không thực tế lắm, vậy nên mình đổi thành “cháu Giang” nhé. Tuy nhiên, với lựa chọn này của mình, sẽ có một số trường hợp, vì để tránh bị lặp từ và làm câu giao tiếp bị gượng ép, mình sẽ để thẳng thành “cháu”. Hy vọng bạn sẽ thông cảm cho mình.
Giang Nhược Kiều gật đầu: “Cháu đang học năm ba đại học.”
Sau khi trợ lý của Mai Lỵ nghe phiên dịch, còn nói tốt cho Giang Nhược Kiều: “Kiều là sinh viên trường đại học đứng đầu nước bạn, cô ấy thật sự rất xuất sắc.”
Bà Lâm hơi kinh ngạc: “Cháu rất ưu tú.”
Bất kể có phải vì làm cho đủ các quy trình quan hệ xã giao hay không, nhưng phu nhân Lâm vẫn đưa danh thiếp của mình ra, nói với trợ lý của Mai Lỵ: “Chị có thể gọi cho tôi nếu còn bất kỳ câu hỏi nào nữa.”
Một bên khác, bà ấy nói với Giang Nhược Kiều: “Cháu Giang, nếu cháu có kế hoạch làm việc trong tương lai, cháu có thể cân nhắc đến tập đoàn của chúng tôi, thú thật với cháu, tập đoàn chúng tôi rất thiếu thốn nhân tài như cháu.”
Giang Nhược Kiều cẩn thận cất tấm danh thiếp vào ngăn kéo của túi xách.
Trong mọi việc, cô đều phải tính toán đến mọi tình huống có thể xảy đến, lỡ đâu vào một ngày nào đó, tấm danh thiếp này sẽ có ích thì sao?