Vào năm Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành hai mươi sáu tuổi, Thư Hương Uyển chính thức mở bán.
Thú thật thì với năng lực của hai người họ, họ có thể mua được một căn tốt hơn Thư Hương Uyển một chút, nhưng cuối cùng, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, họ vẫn chọn Thư Hương Uyển. Điều thần kỳ là, họ không định chọn một căn phòng cụ thể nào, cuối cùng, kết quả rút thăm lại đúng ngay căn phòng mà lúc đó Tư Nghiên nói tới, tòa 12 số 1302.
Phòng cũng không nhỏ, diện tích tổng cộng chừng trên dưới một trăm mét vuông.
Nhà đầu tư còn tặng thêm một cái bàn công rất rộng rãi.
Có thể tưởng tượng ra rằng, một khoảng thời gian dài trong tương lai, bọn họ không có nhu cầu đổi phòng, khu vực xung quanh cũng bắt đầu được phát triển, gần đó có trạm xe, cũng có công viên và trường học. Thời hạn giao phòng là vào đầu năm thứ hai, vậy nên hai người họ vẫn đang sống trong căn hộ đã thuê lúc đầu, sau khi mua nhà, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều len lén thở phào nhẹ nhõm, hai người họ đều là những người bình thường, có được một ngôi nhà thuộc về chính mình là một chuyện đáng mừng biết bao nhiêu.
Giang Nhược Kiều không hề làm trái lời hứa của mình, trong năm đó, cô đưa tờ giấy ghi lại bản kiểm điểm trong ký túc xá cho Lục Dĩ Thành, khẩn khoản mong cầu được tha thứ.
Lục Dĩ Thành vung bút viết thêm một câu cạnh câu “Bạn học Lục Dĩ Thành của năm năm sau có còn ở bên cạnh tôi hay không”.
[Vẫn ở bên cạnh em. Hy vọng rằng, dù là mười hay năm mươi năm sau, anh vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.]
————
Đôi lời của tác giả:
Công việc của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành không hề nhàn tản chút nào, Giang Nhược Kiều trở thành phiên dịch viên, Lục Dĩ Thành vẫn đi trên con đường từ trước nay anh muốn đi, vào một công ty lớn làm việc. Tiền lương thì khá ổn, ít nhất là cũng đủ để hai người họ sống thoải mái trong thành phố này, cũng đủ để họ nuôi dưỡng một hay hai đứa trẻ.
Tất nhiên, “hai đứa” ở đây không đồng nghĩa là hai người họ muốn sinh hai đứa.
Nhưng mà, nói theo một cách nào đó thì cũng là thai thứ hai.
Còn chưa đợi hai người họ suy nghĩ cho kỹ càng, Lục Tư Nghiên biến mất hai năm trời lại đột ngột trở về.
Bây giờ nhóc có xuất hiện hay biến mất, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đã có thể bình tĩnh đối mặt rồi, ông bà ngoại cũng sẽ không khó chịu hay đau lòng như lúc đầu nữa.
Chỉ có thể nói rằng, Lục Tư Nghiên là một lỗi bug của không gian, cậu nhóc chính là người được lựa chọn để trở thành người lữ hành thời gian.
Kỳ lạ ở chỗ, sau khi Lục Tư Nghiên đến không lâu, Giang Nhược Kiều phát hiện cô đã mang thai.
Giang Nhược Kiều: “?”
Lục Dĩ Thành: “?”
Cả hai người đều hoang mang vô cùng.
Dựa theo lý thuyết thì, cùng một không gian không thể tồn tại hai Tư Nghiên được.
Hai người đều là học bá, họ tìm đọc không ít bí kíp vạch trần sự huyền bí của vũ trụ, tất cả mọi sách báo có liên quan và cả phim ảnh đều có một lý luận không hề đổi dời, rằng: Trong cùng một không gian không thể xuất hiện hai “tôi”, tất nhiên là người viết sách chưa từng trải nghiệm chuyện xuyên không này thật, thế nên, độ chân thực của lý luận này vẫn cần phải tìm hiểu lại, không hiểu sao Giang Nhược Kiều lại thấy hơi hoang mang, lẽ nào đứa bé trong bụng cô không phải Tư Nghiên?
Cuối cùng thì cũng chỉ có mỗi Lục Dĩ Thành mới có thể cởi được nút thắt trong lòng cô.
“Theo anh thấy thì, mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa cả rồi.” Anh nói: “Giống như trước đây vậy, khi Tư Nghiên tới bên chúng ta. Thật ra thì khi chúng ta thảo luận về việc mang thai, anh cũng từng lo lắng về điều này, nếu như em mang thai, đứa bé trong bụng em sẽ là Tư Nghiên sao? Nếu nghĩ như thế thì có phải là rất bất công với Tư Nghiên hay không, đồng thời, nếu nghĩ thế thì cũng thật bất công với đứa bé ấy, phải không em?”
“Nếu chúng ta cứ một mực cho rằng, đứa bé ấy chính là Tư Nghiên, vậy chẳng phải chúng ta vì yêu thích Tư Nghiên nên mới ôm hy vọng vào sự chào đời của đứa bé này hay sao? Tư Nghiên sẽ nghĩ thế nào đây, đứa bé ấy sẽ nghĩ thế nào, có khi nào, sau khi đứa bé ấy chào đời, chúng ta lại cố gắng kiếm tìm một điều gì đó từ trên người nó, có thể lúc đầu chỉ là thấy chân mày này giống, rồi sau đó có thể là tính cách giống… Vậy, cuối cùng thì, đứa bé đó sẽ là ai? Chúng ta mong nó sẽ là ai, trở thành ai?”
Lục Dĩ Thành thở dài: “Mỗi một đứa trẻ đều là độc nhất vô nhị, không ai sẽ trở thành Tư Nghiên cả, vì Tư Nghiên đã tồn tại trong lòng chúng ta rồi, đương nhiên là…” Anh vuốt ve phần bụng còn phẳng lì của cô, vẻ mặt dịu dàng vô cùng, anh nói: “Cục cưng này cũng là độc nhất vô nhị.”
Hồi ức giữa họ và Tư Nghiên cũng là độc nhất vô nhị.
Dù đứa bé này có tính cách hay ngoại hình giống Tư Nghiên đi chăng nữa, thì đứa bé ấy cũng không phải là Tư Nghiên.
Giang Nhược Kiều cũng đã nghĩ một cách thông suốt về chuyện này rồi.
Cô cũng là một người thông minh, chỉ là ban đầu đã đi lầm đường lạc lối trong tư tưởng mà thôi.
Lục Tư Nghiên lại chẳng đoái hoài gì tới mấy chuyện quanh co thâm sâu như thế, nhóc chỉ thấy vô cùng vui mừng, vui vì mình được làm anh rồi này!
Anh trai uy phong lẫm liệt làm sao!!
Dù mẹ sinh ra là em trai hay em gái, thì chắc chắn nhóc sẽ trở thành một người anh trai tốt!
Cũng có thể xem việc này đã thoả mãn ước mơ muốn làm anh của Lục Tư Nghiên, dù sao thì, ở trong “tương lai” kia, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành không có ý định sinh em bé thứ hai, hai người quán triệt phương châm chỉ dành mọi yêu thương chăm sóc cho một đứa thôi.
Trong quá trình mang thai, Giang Nhược Kiều cũng cảm thấy đứa bé này không phải là Tư Nghiên.
Quá ngoan ngoãn.
Tư Nghiên đến cái độ tuổi phá như giặc thì cứ dăm ba hôm là nhóc lại đi chọc chó, đánh mèo, đúng là một ông tướng hoạt bát mà.
Mà sự thật đã chứng minh rằng, cục cưng bé nhỏ này không phải là Tư Nghiên.
Con bé là con gái.
Là một cô bé rất xinh xắn.
Trừ giới tính ra thì cục cưng bé nhỏ này cũng có một số điểm tương tự Tư Nghiên, ví dụ như, bộ tóc xoăn xoăn dày dày. Lúc Lục Dĩ Thành dỗ con gái ngủ còn phải cảm thán là: “Gen của bà ngoại vượt trội thật.”
Lục Tư Nghiên rất tự đắc: “Mẹ có tóc xoăn tự nhiên, con cũng có tóc xoăn tự nhiên, em gái cũng thế, chỉ có bố là không có thôi à.”
Lục Dĩ Thành: “Chẳng lẽ nhà chúng ta còn phân biệt đối xử giữa tóc thẳng và tóc xoăn à?”
Người bố bỉm sữa đã có kinh nghiệm – Lục Dĩ Thành, thuần thục phô diễn kỹ thuật trước mặt vú em.
Bây giờ thì Lục Dĩ Thành không chỉ là một người cuồng mua túi xách mà anh còn bị mọi người trêu chọc vì là người chuyên khoe con gái trên mạng. Ảnh đại diện của Lục Dĩ Thành vẫn không thay đổi, là bóng lưng khi chạy của Lục Tư Nghiên. Để chứng tỏ mình không hề thiên vị, Lục Dĩ Thành đổi tấm ảnh bóng lưng ấy thành ảnh Tiểu Tư Ninh còn đang say ngủ.
Đúng vậy, sau khi Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều thương lượng với nhau, họ đặt tên cho cục cưng nhỏ là Tư Ninh.
Lục Tư Nghiên ở lại đây mãi cho đến khi tiệc đầy tháng của Tư Ninh qua rồi mới đi.
Sau khi trở lại Thư Hương Uyển, nhóc cứ than thở, tiếc nuối không thôi, từ lời kể của con trai, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều hơn ba mươi tuổi biết chuyện hai người họ của thời trẻ tuổi đã sinh hạ một cô con gái xinh xắn.
Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều liếc mắt nhìn nhau, họ thấy được sự vui vẻ và chờ mong từ trong mắt đối phương.
Nếu được gặp mặt một lần thì tốt biết mấy.
Có lẽ, vào một buổi chiều nắng ấm chan hòa, hoặc là vào một buổi sáng không khí trong lành, bọn họ lại nhận được một cuộc gọi, đầu dây bên kia là một đứa bé, đứa bé ấy sẽ cất giọng nói non nớt và gọi họ là bố, là mẹ thì sao?
[Kết thúc]
————