Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 132: Ngoại truyện 10




Tiệc cưới của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau.

Kết hôn là một chuyện đơn giản, hai người họ chỉ cần cầm theo căn cước công dân đến cục dân chính đăng ký là được.

Nhưng tiệc cưới lại có hình thức rườm rà hơn nhiều.

Lục Dĩ Thành biết năng lực của mình bây giờ không đủ, không thể tổ chức một hôn lễ linh đình cho cô, thế nên anh lại càng phải dụng tâm nhiều hơn, để có thể tặng cho cô một hôn lễ khó quên. Ảnh cưới là do một người bạn của Lục Dĩ Thành chụp, kỹ thuật chụp ảnh của người bạn này rất tốt, Giang Nhược Kiều cũng không thích mấy phong cách chụp ảnh của bây giờ cho lắm, cô thích kiểu tự nhiên hơn, một nhà ba người đến những nơi trước đây họ từng đến, chụp được rất nhiều ảnh.

Tựa như trong suốt chặng đường này, thứ chụp được không chỉ là ảnh mà là hồi ức của họ.

Lúc đầu Lục Dĩ Thành muốn mời người đến dẫn chương trình, nhưng không ngờ Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong lại vô cùng hào hứng với nhiệm vụ này, cuối cùng thì phần thắng thuộc về Vương Kiếm Phong, bởi tài ăn nói của Vương Kiếm Phong tốt hơn, cậu ấy có kinh nghiệm làm việc trong hội sinh viên, bây giờ còn về quê cũ thi công chức, Đỗ Vũ thường bảo nhất định là con đường thăng quan tiến chức sau này của Vương Kiếm Phong sẽ thuận buồm xuôi gió, một mầm non lãnh đạo như vậy cơ mà, đương nhiên là tài ăn nói phải tốt rồi.

Với tình cảm nồng nhiệt đó, Vương Kiếm Phong đã viết ra một bản thảo dài.

Thực ra thì bọn họ chỉ vừa mới tốt nghiệp thôi, chưa được bao lâu, nếu thêm mấy năm nữa thì trong số bọn họ, ai cũng sẽ có gia đình riêng, cuộc sống của riêng mình, lúc đó thì khó mà tụ tập lại một chỗ với nhau được như bây giờ, tựa như sắp phải làm một chuyện gì đó rất lớn vậy. Nhân duyên của Lục Dĩ Thành cực kỳ tốt, ai phụ được thì đều đến giúp đỡ, mọi người đều đến phụ giúp một tay, có người giúp anh sửa sang, trang trí, có người lại giúp anh thiết kế tiệc và mời khách, có người xung phong tới hát hay biểu diễn ảo thuật, nói chung là, dựa theo nội dung trên tờ kịch bản, chắc chắn là buổi tiệc cưới hôm đó sẽ rất thú vị và náo nhiệt.

Vì bên phía Lục Dĩ Thành, trừ một người cô ra thì anh không còn người thân nào khác, thế nên, hôn lễ sẽ được tổ chức ở thành phố Khê, tất nhiên là Lục Dĩ Thành cũng mời cô của anh tới dự.

Vì tiền gửi ngân hàng của Lục Dĩ Thành có hạn, vậy nên anh muốn bù đắp cho Giang Nhược Kiều bằng những thứ khác.

Ví dụ như một bộ váy cưới tốt hơn một chút, ví dụ như một cái nhẫn kim cương lớn hơn một chút, ví dụ như một cái túi hay đôi giày tốt hơn một chút…

Xét theo giá thành ở những thành phố khác thì sẽ bị hạn chế, có rất nhiều việc phải tự bỏ sức ra mà làm, trước thời gian cử hành hôn lễ một tuần, mỗi ngày Lục Dĩ Thành đều bận bịu đến tận tối khuya mới về đến nhà.

Một hôm nào đó, Giang Nhược Kiều nhìn thấy cuốn sổ ký chép của Lục Dĩ Thành.

Lúc đầu là do cô tò mò, tò mò là bây giờ anh thường sẽ chi tiêu những khoản gì, nhưng cô lại thấy những điều mà anh dùng bút máy ghi lại trên trang bìa của cuốn sổ.

Phía trước ghi ngày tháng, phía sau là kỳ nghỉ hưởng tuần trăng mật.

Thời gian ở mục ngày tháng là vào một năm sau, dự chi là mười vạn.

Giang Nhược Kiều tựa vào lòng anh, cô nói: “Mười vạn á? Chi nhiều như thế à? Đi Maldives cũng không cần dùng nhiều tiền đến thế đâu anh.”

Lục Dĩ Thành đáp: “Chắc chắn là em sẽ ghé mấy cửa hàng miễn thuế.”

Dạo cửa hàng miễn thuế thì tất nhiên là phải mua đồ.

Sau kỳ trăng mật là mua nhà.

Thời gian tạm tính vào năm năm sau, không có dự chi.

Sau đó nữa là mua xe, nhưng, trước đó thì không được anh ghi ngày tháng mà là một dấu chấm hỏi.

“Anh không chắc nên mua nhà hay mua xe trước.” Lục Dĩ Thành nắm lấy tay cô: “Đến lúc đó thấy cần cái nào thì mua cái đó trước vậy! Anh thì không sao, đi tàu điện ngầm là được rồi, nhưng nếu lúc đó em lái xe đi sẽ tiện hơn thì sao, nói chung là cứ coi tình hình đã!”

Giang Nhược Kiều đứng dậy, bước tới tìm cây bút đặt trong ngăn kéo bàn, sau dòng chữ mua xe, cô viết thêm một câu: [Bạn học Giang Nhược Kiều sẽ bỏ vốn mua xe, không được phép từ chối.]

Cô của năm ba mươi hai tuổi tặng Lục Dĩ Thành ba mươi hai tuổi một chiếc xe.

Thế thì cô cũng có thể làm được.

Bọn họ còn trẻ, ngoại trừ tình yêu ra thì trong tay chẳng còn gì khác, nhưng chắc chắn là sau này cái gì cũng sẽ có thôi.

Đêm trước lễ cưới, ngoại trừ cô dâu mới Giang Nhược Kiều vẫn rất rảnh rang ra thì những người khác đều bận rộn tới nỗi chân không thể chạm đất. Ngay cả Lục Tư Nghiên cũng bị Lục Dĩ Thành bắt đi lao động trẻ em, phải ngồi bơm bóng bay, trước hôm tổ chức lễ cưới còn phải bận rộn trang trí hội trường, thế nên, cả Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đều trở thành người bơm bóng bay. Dù bận rộn nhưng hiệu quả thu về lại khá tốt, cả hội trường ngập trong bầu không khí huyền ảo lãng mạn. Đó là tất cả những gì Lục Dĩ Thành của bây giờ có thể làm cho Giang Nhược Kiều.

Hôm đám cưới, Lục Dĩ Thành dẫn theo đoàn phù rể đến đón Giang Nhược Kiều.

Tất nhiên là họ cũng bị đám bạn của Giang Nhược Kiều gây khó dễ.

Nhóm phù dâu bày ra rất nhiều trở ngại, biến buổi đón dâu hôm đó trở thành một bàn cờ tỷ phú. Bắt đầu từ cửa thang máy kéo dài đến tận cửa phòng Giang Nhược Kiều mới kết thúc, cửa khép hờ, chỉ một mình Lục Dĩ Thành mới có thể tiến vào phòng đón cô dâu của anh, người bên ngoài không thể làm thay. Trả lời được một câu thì bước lên một bước, đáp sai một câu thì lùi ba bước. Câu hỏi thì lắt léo khỏi phải bàn, khiến cả đám phù rể được mở mang tầm mắt, ví dụ như…

“Nhược Kiều thích màu gì nhất?”

Lục Dĩ Thành hơi ngừng lại trong tích tắc rồi mới trả lời: “Năm ngoái thích nhất là màu xanh bơ, năm nay thích màu vàng.”

Đoàn phù dâu bật cười như nắc nẻ, trong đó, Vân Giai là khoa trương nhất, cô ấy nói vọng vào trong phòng: “Giang Nhược Kiều ơi, Giang Tiểu Kiều à, là chồng cậu tự chứng nhận đó nhé, cậu thích nhất là màu vàng!”

Giang Nhược Kiều: “…”

Không biết nên nói “Vân đáng bị ăn đòn”, hay nên nói là “Lục Dĩ Thành đáng bị ăn đòn” nữa đây.

Giang Nhược Kiều ngồi trên giường trong phòng ngủ, cô mặc một bộ váy cưới truyền thống kiểu Trung, đây là quà cưới mà bà chủ cửa hàng Hán phục tặng cho cô.

Đường thêu trên chiếc váy cưới này rất tinh xảo, mỗi đường kim mũi chỉ đều được trau chuốt vô cùng tỉ mỉ. Giờ phút này đây, Giang Nhược Kiều như bừng sáng lộng lẫy.

Mấy câu hỏi như cô thích màu gì, thích ăn món gì đều rất đơn giản, chỉ cần hơi để tâm một chút thì sao có thể không biết được? Nhưng hôn nhân không phải chỉ cần một chút để tâm là đủ. Lục Dĩ Thành đã dùng hành động thực tế để chứng minh rằng, anh đã đặt hết mọi sự quan tâm, chú ý lên người Giang Nhược Kiều, ngay cả khi Vân Giai hỏi anh điểm thi vào đại học của Giang Nhược Kiều là bao nhiêu, anh cũng có thể trả lời ngay tức thì.

Nói tóm lại, Lục Dĩ Thành dùng thời gian ngắn nhất chạm vào điểm đến, anh đi tới cửa, trông thấy cô dâu của anh, cũng là vợ của anh.

Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, những người còn lại trong phòng tựa như không còn tồn tại.

Lục Dĩ Thành như mất đi tri giác, anh không nghe thấy và cũng không ngửi thấy gì.

Anh chỉ thấy cô.

Nhớ tới rất lâu trước đây, anh đứng trong đám đông, còn cô mặc lễ phục bước tới gần chỗ anh đứng. Sau khi yêu đương, Giang Nhược Kiều cũng không khác gì những cô gái khi đang yêu khác, cô thích hỏi anh mấy câu như, anh thích cô từ khi nào, ví dụ như anh thích điều gì ở cô, cô phải hỏi đến khi anh trả lời rõ ràng mới thôi, đã hỏi một lần và đã nghe anh trả lời từ anh rồi, nhưng chắc tầm một đến hai tháng sau, cô sẽ lại hỏi tiếp.

Cô hỏi nhiều lần, anh cũng vắt hết óc nhớ về đoạn ký ức đó.

Những đoạn hồi ức anh đã từng quên từ rất lâu.

Hôm ở buổi tiệc chào đón tân sinh viên thì chắc là không cần nhắc tới nữa, anh đã viết điều đó trên diễn đàn sinh viên rồi. Có đôi khi, anh lại nghĩ rằng, nếu gặp lại cô lần nữa, nếu lúc đó cô không phải bạn gái Tưởng Diên, có lẽ là mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng khác.

Lần thứ hai gặp mặt, cô xuất hiện với thân phận là bạn gái của Tưởng Diên.

Anh biết là sẽ có một cuộc tụ họp ở ký túc xá, thế nên, khi vừa ra khỏi nhà sinh viên, anh đã vội vàng chạy tới trạm tàu điện ngầm, sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, anh chạy thật nhanh chóng tới nhà ăn. Còn chưa tới cửa, anh đã nhìn thấy cô, anh còn nhớ, hôm đó, thời tiết rất đẹp, ánh nắng chan hòa, có một cụ già ăn mặc đơn giản muốn hỏi đường, chắc là do tiếng phổ thông của bà ấy không rõ ràng nên họ khó lòng mà giao tiếp được với nhau, gần đó cũng có nhiều người qua lại, nhưng họ chỉ tránh đi, cô cũng từ nơi khác đi tới, trông khá vội vàng nhưng cô đã dừng lại, chắc là do nghe không rõ lời bà ấy nói nên cô hơi nghiêng người, vẻ mặt chăm chú nghe bà ấy nói, sau đó cô chỉ đường cho cụ bà ấy.

Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cô sau buổi tiệc chào đón tân sinh viên.

Thực sắc tính dã [*].

[*] Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Sau đó, Lục Dĩ Thành từng nghĩ rằng, nếu người đó không phải Giang Nhược Kiều mà là một cô sinh viên khác, liệu anh có còn ấn tượng sâu sắc về cảnh tượng đó nữa hay không?

Đương nhiên là không.

Bởi vì người đó là Giang Nhược Kiều nên anh mới nhớ kỹ.

Anh luôn cảm thấy, dù cho Tư Nghiên không xuất hiện thì e là mấy năm nữa, mọi chuyện vẫn sẽ như trong mơ, anh gặp cô trong bệnh viện, e rằng chỉ cần nhìn thấy bóng lưng cô thôi là cũng đã đủ để anh nhận ra cô, sau đó gọi cô lại. Nếu nói đến thích, e là sau hai lần gặp mặt cũng không đủ để anh thích. Nhưng anh luôn cảm thấy hai lần gặp gỡ đó đã hóa thành hạt giống tình yêu, và nó đã thầm gieo rắc trong lòng anh.

Khi đó, liệu Lục Dĩ Thành đã từng nghĩ tới chuyện một ngày nào đó, cô sinh viên rực rỡ như ánh mặt trời kia sẽ trở thành cô dâu của anh chưa?



Hôn lễ hôm đó vừa lãng mạn lại vừa náo nhiệt, trong số những bạn học của hai người, ai đến được thì sẽ đều đến tham dự. Rất nhiều người có mặt ở đây để quay lại khoảnh khắc đó, dù còn đang đi học hay đã đi làm, nhân vật chính của ngày hôm nay là Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều. Tưởng Diên đang ở phương xa cũng thấy video và ảnh chụp được đăng tải trong nhóm lớp. Một lớp có bao nhiêu là người, thế nhưng, chẳng một ai nhớ rằng, anh ta và Giang Nhược Kiều đã từng quen nhau, từ nay về sau, kho nhắc tới Giang Nhược Kiều, điều đầu tiên mà mọi người nhớ tới chính là cuộc tình giữa cô và Lục Dĩ Thành.

Đã không một ai nhớ rằng, giữa bọn họ, trước cả khi Lục Dĩ Thành xuất hiện, đã từng có một Tưởng Diên rất yêu Giang Nhược Kiều, là anh ta yêu Giang Nhược Kiều sớm hơn.

Sau khi Tưởng Diên tốt nghiệp, anh ta không ở lại Bắc Kinh mà phiêu bạt khắp nơi, không ở một chỗ nào cố định cả.

Nhưng trạng thái này lại khiến cho anh ta thấy yên tâm hơn.

Anh ta mất đi người bạn cùng chơi bóng rổ với mình, thế nhưng, khi mang đêm buông xuống, anh ta vẫn một mình chơi bóng tại sân bóng rổ gần nhà.

Tiền bối cùng công ty nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho anh ta, nhưng anh ta không có hứng thú tìm hiểu.

Thời gian dần trôi, dường như cuộc sống của anh ta chỉ có một mình.

Thấy Nhược Kiều trong video vui vẻ như thế, vốn dĩ anh ta đã thấy rất yên tâm, nay lại thấy hơi may mắn. Anh ta rất bình tĩnh, không đau lòng mà cũng chẳng khổ sở, chỉ là, trên đường về, anh ta mua ít rượu, sau khi về đến chỗ trọ, anh ta tìm một bộ phim trước đây từng xem cùng cô, vừa uống vừa xem, sau đó anh ta mơ thấy một giấc mộng.

Mơ thấy một “anh ta” khác.

Mơ thấy mối quan hệ yêu hận tình thù giữa anh ta và Nhược Kiều, mơ thấy bản thân sau khi thất tình thì chìm sâu vào đau khổ, cũng mơ thấy cuộc sống hôn nhân với Lâm Khả Tinh.

Con đường sự nghiệp của anh ta thành công rực rỡ, cũng như bố anh ta năm đó vậy. Cuộc hôn nhân giữa anh ta và Lâm Khả Tinh cũng là đề tài trong những cuộc nói chuyện của nhiều người, mọi người đều nói họ là một cặp đôi “kim đồng ngọc nữ”, nói hai người họ “vợ chồng mặn nồng”, còn chúc họ sẽ hạnh phúc đến “răng long đầu bạc”. Từ trước tới nay, anh ta chưa từng ngờ rằng, răng long đầu bạc cũng có thể trở thành một câu bùa chú.

Sau khi kết hôn, anh ta trở nên vô cùng tệ hại.

Một mặt thì anh ta vẫn còn nhớ nhung, vẫn còn yêu mối tình đầu của mình, mặt khác, anh lại đối xử rất tốt với vợ mình, anh ta biết làm như thế là không đúng, nhưng thú thật là anh ta không thể nào quên được Nhược Kiều, cũng chính bởi thế, anh ta càng cảm thấy hổ thẹn với Lâm Khả Tinh hơn. Lâm Khả Tinh cũng đã trưởng thành, lúc trước cô ta chỉ mong được ở cạnh Tưởng Diên, vậy là đủ rồi, thế nhưng, con người mà, ai cũng sẽ có lòng tham mà thôi, lúc đầu cô ta chỉ mong được ở cạnh nhau, nhưng sau đó cô ta lại mong anh ta sẽ đáp lại tình cảm của mình.

Lâm Khả Tinh cũng nhận ra rằng, sâu thẳm trong lòng anh ta đang cất giữ bóng hình ai.

Anh ta có cố gắng, cô ta cũng vậy, ngoài mặt, trông hai người họ có vẻ yêu đương đằm thắm nhưng đến khi Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành ở bên nhau, cuối cùng thì sự đố kỵ trong lòng anh ta cũng không cách nào che giấu được nữa, anh ta biết bản thân anh ta không có tư cách theo đuổi tình yêu, nhưng anh ta vẫn thấy thất vọng, vẫn ghen ghét và thấy phẫn nộ, tất cả những cảm xúc đó đều hiện lên rõ mồn một trước mắt Lâm Khả Tinh, ẩn đằng sau lớp vỏ bọc hài hòa trong mối quan hệ giữa hai người họ là một tầng sóng dữ đang chực trào bùng nổ.

Một năm, hai năm rồi lại ba năm.

Đàn ông chỉ là những kẻ tồi tệ, có lẽ câu nói này là vô cùng đúng đắn. Trong mấy năm đó, sự hổ thẹn trong anh ta từ từ thu bé lại rồi dần biến mất. Trong khoảng thời gian đó, anh ta và Lâm Khả Tinh cũng từng cãi nhau, mấy lần đầu cãi nhau thì mẹ anh ta có thể đứng ra dạy bảo anh ta, thế nhưng, thời gian dần trôi, mẹ anh ta cũng chẳng muốn đoái hoài hay can thiệp đến nữa.

Khi hôn nhân đứng trước bờ vực sụp đổ, khi anh ta cảm thấy nhẹ nhõm vì cho rằng cuối cùng cái ngày anh ta được ly hôn cũng sắp đến rồi, thì, Lâm Khả Tinh lại mang thai và sinh ra một đứa bé.

Cuộc sống hôn nhân đầy rẫy vết nứt, nhưng vì con, anh ta lại thử cùng Lâm Khả Tinh quay trở về khoảng thời gian mới cưới, muốn cho con mình một mái ấm hoàn chỉnh, nhưng, không biết tự lúc nào, mẹ chồng nàng dâu vốn thân thiết như mẹ con ruột thịt lại vì đứa bé đó mà nảy sinh mâu thuẫn, mẹ anh ta muốn ở gần cháu của mình hơn, muốn để hai vợ chồng nhẹ nhõm thoải mái hơn, nhưng từ sau khi Lâm Khả Tinh chắc chắn một điều rằng, anh ta sẽ không bao giờ yêu cô ta, cô ta đã dồn hết tất cả sự quan tâm và tình yêu thương cho đứa con mà cô ta đã hoài thai chín tháng mười ngày ấy.

Khi sự nghiệp của anh ta đã phát triển đến mức không cần dựa vào sự giúp đỡ của gia đình nhà vợ nữa, thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người bọn họ đã bắt đầu có dấu hiệu như nước với lửa. Vào một sớm nọ, mẹ anh ta vô ý trượt chân rồi trúng gió, ngày đó, chỉ có mẹ vợ và Lâm Khả Tinh ở đó, anh ta cho rằng, việc mẹ mình trúng gió còn có nguyên nhân sâu xa nào khác, nhưng anh ta còn chưa kịp tìm hiểu và làm rõ ngọn ngành mọi chuyện, thì người mẹ đang bệnh nặng đến nỗi nằm liệt giường của anh ta lại ra sức giấu giếm thay cho Lâm Khả Tinh và bà Lâm, nói rằng, mọi chuyện không liên quan gì đến hai người họ, là do bản thân bà ta bất cẩn, bảo anh ta đừng tìm hiểu và cũng đừng truy cứu thêm gì nữa, thế nên, anh ta chỉ đành từ bỏ.

Sau đó, khi hồi tưởng lại, cái cảm giác một bước lên mây và cả sự hào nhoáng phú quý này, chẳng còn là thứ gì đó đáng để nhắc tới nữa.

Cuộc đời của anh ta, quãng thời gian thực sự tự do và vui vẻ, có lẽ vẫn là quãng thời gian khi học đại học ấy, là lúc có cô ở bên.

Mà nay, cô đã kết hôn và sinh con cùng với một người đàn ông khác, cuộc sống hạnh phúc mà anh ta từng muốn cho cô cũng đã qua đi mất rồi.



Lúc Tưởng Diên còn đang nửa tỉnh nửa mê, dường như anh ta đã nhìn thấy chính mình kia thở dài và nói: “Sao lần này mày vẫn mất đi cô ấy vậy hả?”

Trong hôn lễ của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành, không một ai nhớ tới Tưởng Diên cả.

Giang Nhược Kiều nắm tay ông bà ngoại bước lên bục, bước tới chỗ Lục Dĩ Thành.

Lục Tư Nghiên mặc một bộ vest được đặt may, trông nhóc cứ như là một chàng kỵ sĩ nhỏ đi theo phía sau bảo vệ cô vậy.

Cô thấy hạnh phúc biết bao, người cầm bó hoa đầu bên kia chính là chồng của cô.

Ông bà ngoại đi cạnh cô, đi theo phía sau là con trai cô.

Giờ khắc này, trong đồng hồ lại có thêm một bức ảnh.

Trong tấm ảnh, Giang Nhược Kiều mặc váy cưới và khoác tay Lục Dĩ Thành, Lục Tư Nghiên đứng trước hai người họ, cố ý tạo một dáng rất ngầu, ông bà ngoại đứng cạnh cô, trông hai người vui vẻ vô cùng, trên đầu còn cài một dải ruy băng nho nhỏ, trong không khỉ chỉ toàn là hạnh phúc và vui vẻ.

Năm hai mươi, cô gặp được anh, trong năm đó, họ tìm hiểu và yêu thương nhau.

Năm hai mươi ba tuổi, gả cho anh.

Thật tốt biết bao.