Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 131: Ngoại truyện 9




Tất nhiên là người như Lục Dĩ Thành sẽ không vì chuyện này mà cãi với con trai.

Mặc dù trong lòng anh thầm nghĩ “Sao mà chúng ta giống nhau được, đó là vợ của bố con mà”, nhưng ngoài miệng thì anh cũng không nói năng gì. Bây giờ vẫn chưa tới ngày tựu trường, gần đây hơi nhàn tản một chút, thời gian đi làm cũng tương đối linh hoạt, lúc công việc bộn bề, tăng ca đến mười hai giờ đêm cũng không muộn, nhưng lúc rảnh rỗi, có người cả ngày trời cũng không thèm lên công ty. Nhưng vì có chế độ tiền thưởng nên đến thời điểm hiện tại, nhân viên của công ty anh luôn thuộc nhóm thứ nhất.

Trong phòng làm việc chỉ có Lục Dĩ Thành và anh Tôn.

Anh Tôn là đàn anh, đã yên bề gia thất, có vợ và con gái, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đầm ấm bên gia đình.

Vừa hay công việc đã tạm thời xong xuôi, Lục Dĩ Thành nhờ anh Tôn chỉ dạy: “Anh Tôn, bây giờ Bối Bối ngủ một mình à?”

Anh Tôn nhìn Lục Dĩ Thành đầy kinh ngạc: “Nói gì thế, năm nay Bối Bối mới ba tuổi thì sao con bé ngủ mình được, con bé ngủ cùng hai vợ chồng anh, đúng rồi.” Anh Tôn thấy xung quanh không có ai thì mới âm thầm dò hỏi: “Cậu hỏi điều này làm gì, lẽ nào…”

Lục Dĩ Thành vội vã lắc đầu: “Không phải, không phải đâu anh!”

E rằng xã hội này chính là như vậy.

Anh và Giang Nhược Kiều cưới sớm, cũng có thể xem như là một việc hiếm gặp so với các bạn cùng trang lứa, mọi người hẳn sẽ nghĩ rằng, hai người họ còn trẻ như thế này cơ mà, còn chưa tốt nghiệp nữa chứ, sao lại đăng ký sớm như thế làm gì, lẽ nào là đã mang thai rồi!

Với cái suy đoán này, bây giờ Giang Nhược Kiều đang dùng hành động thực tế để chứng minh rằng, điều đó không phải là sự thật.

Mỗi ngày cô đều mang giày cao gót, thậm chí là, hôm trước cô còn mới mua một đôi giày sandal cao gót.

Đế rất cao.

Không những thế, cô còn hay mặc mấy bộ váy ôm liền thân.

Nói chung là cô muốn dùng hành động thực tế để phá vỡ tin đồn mang thai.

Anh Tôn nghe thế thì thở dài, nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Một người không phải đương sự như anh Tôn nhưng trông như rất khiếp sợ, sau đó tận tình khuyên bảo Lục Dĩ Thành: “Có kết hôn sớm hay không là quyết định của hai đứa, nhưng không thể vì một phút nông nổi mà quyết định chuyện có con, dù gì thì hai đứa còn đang đi học cơ mà, việc chăm sóc và nuôi dưỡng con cái này ấy à, kể thì không cách nào kể cho tường tận được, để mà kể ra thì toàn là những câu chuyện đẫm nước mắt thôi, nói nhiều thì lại sợ cậu sẽ sợ sinh con, nuôi con như thả tiền vào cái động không đáy, sự nghiệp của hai đứa cũng chỉ mới ở giai đoạn đầu mà thôi, đợi thêm mấy năm nữa đi rồi tính tiếp.”

Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đã thương lượng với nhau từ trước.

Hai mươi ba tuổi kết hôn thì được.

Kết hôn chỉ là có thêm một tờ giấy chứng nhận mà thôi, trước đây hai người họ chung sống như thế nào thì bây giờ vẫn như thế đó thôi là được. Nhưng mà, chuyện sinh con này ấy à, không chỉ mỗi Giang Nhược Kiều cảm thấy e ngại, mà ngay cả Lục Dĩ Thành cũng không dám nghĩ tới điều đó, nhà bọn họ vẫn còn một đứa nhóc bảy tuổi đây này.

Lục Dĩ Thành phát hiện mình sắp bị anh Tôn dẫn đi lệch hướng rồi, anh vội vàng quay lại chủ đề chính: “Anh Tôn, nếu như Bối Bối đã bảy tuổi mà vẫn muốn ngủ cùng hai anh chị thì sao?”

Anh Tôn hơi ngạc nhiên: “Ai mà biết được việc của bốn năm sau cơ chứ, nhưng chắc là sẽ tách nhau ra mà ngủ thôi. Sao vậy, cậu hỏi cái này làm gì?”

Có rất nhiều chuyện mọi người sẽ tự dưng ngộ ra được, cũng như lúc này vậy, mặt mày Lục Dĩ Thành tỉnh bơ, anh nói: “Em có một người bạn.”

Anh kể lại sơ lược câu chuyện cho anh Tôn nghe.

Anh Tôn trầm ngầm suy tư một hồi, vẻ mặt anh ấy trông như đang nghĩ đến điều gì đó, rồi nói rằng: “Ghen tị, chắc hẳn là đang ghen tị rồi.”

Lục Dĩ Thành: “?”

“Chắc đứa bé này lo mẹ nó kết hôn rồi sẽ không chỉ thích một mình nó như ngày trước nữa.”

Lục Dĩ Thành nói: “Nhưng người kết hôn với mẹ thằng bé là bố nó mà.”

Anh Tôn: “Coi bộ tình hình của bạn cậu khá là phức tạp đó, anh còn tưởng cậu đang kể lại chuyện của mình cơ chứ, nghe một hồi lại thấy xuất hiện một đứa con bảy tuổi, mạch phim kịch tính quá đấy!”

Lục Dĩ Thành chột dạ: “…”

Anh chắc chắn người nghe sẽ không thể liên tưởng tới anh và Tiểu Kiều nên mới đi xin ý kiến của người khác.

Khoảng thời gian gần đây, quả thật là trông Tư Nghiên hơi kỳ lạ.

Rõ ràng lúc trước Tư Nghiên rất mong anh và Tiểu Kiều có thể đến với nhau, cũng hy vọng họ mau mau kết hôn, còn chạy tới chạy lui phụ việc giúp anh cầu hôn, nhưng đến khi anh và Tiểu Kiều thực sự kết hôn rồi, thì hình như Tư Nghiên lại không vui vẻ như anh nghĩ, cả ngày cứ quấn quýt bên Tiểu Kiều, lẽ nào là ghen tị thật sao?

“Sao lại ghen tị?” Lục Dĩ Thành vẫn không hiểu: “Đó là mẹ và bố của thằng bé cơ mà, có gì đâu mà ghen tị?”

Anh Tôn nói: “Cái này thì cậu không hiểu rồi, trước đây trên mạng có bài viết, vì sao trẻ nhỏ tới tối thường hay quấy khóc, quấy đến mức cả nhà không ai ngủ yên được, chỉ đành quây quần dỗ dành nó. Dù con nít còn nhỏ, nhưng cũng là người cơ mà, là người thì sẽ có suy nghĩ và tâm tư của riêng mình.”

Lục Dĩ Thành cũng đồng tình với cách nghĩ của anh Tôn, lắng nghe vô cùng chăm chú.

Thế nên, chiều đó, khi tan ca về nhà, việc đầu tiên anh làm sau khi về đến nhà không phải là hôn Giang Nhược Kiều mà là hôn Lục Tư Nghiên.

Lục Tư Nghiên: “?”

Giang Nhược Kiều: “?”

Thế nhưng, Lục Tư Nghiên lại không hề cảm động như trong tưởng tượng của Lục Dĩ Thành, ngược lại, Giang Nhược Kiều liếc mắt nhìn Lục Dĩ Thành, hừ nhẹ một tiếng rồi vào phòng làm việc, khóa trái cửa. Lục Dĩ Thành bị sao vậy, lẽ nào anh cũng giống như những người khác, sau khi kết hôn thì bắt đầu trở mặt? Anh dám ư!

Lục Dĩ Thành: “…”

Lục Tư Nghiên lén lút gọi cho ông cố ngoại của nhóc, kể lại chuyện này: “Hôm nay bố cháu lạ lắm ông ơi! Hồi trước bố dính mẹ lắm, tan ca về còn phải ôm mẹ cơ, hôm nay bố về lại ôm hôn con trước!”

Ông cố ngoại ghét bỏ nói: “Người trẻ tuổi toàn thích dính nhau như thế đấy, trông chẳng đứng đắn chút nào cả!”

Lục Tư Nghiên: “Ông cố ngoại ơi, chuyện này là sao vậy ạ? Bố cháu bị sao vậy ông?”

Ông cố ngoại: “Chắc uống lộn thuốc rồi chứ gì, cháu tiếp tục quan sát đi.”

Lục Tư Nghiên: “Yes, sir.”



Lục Tư Nghiên ngủ rồi, Giang Nhược Kiều vẫn còn đang bận rộn làm việc trong thư phòng.

Lục Dĩ Thành qua đó nhận tội, gõ cửa phòng làm việc.

Giang Nhược Kiều không thèm để ý đến anh.

Lục Dĩ Thành gửi tin nhắn: [Xin lỗi, cho anh cơ hội viết bản kiểm điểm bù đắp tội lỗi được không?]

Giang Nhược Kiều đọc tin nhắn anh gửi thì bật cười, một tay chống cằm, một tay lướt những dòng tin nhắn qua lại của hai người. Nếu nói giận thì cũng không phải, trên đời này, ai cũng cảm nhận được Lục Dĩ Thành đối xử với cô tốt đến nhường nào. Hơn nữa, sao cô lại tức giận khi thấy anh đối xử tốt với Tư Nghiên cơ chứ. Cô chỉ muốn chọc anh một chút mà thôi.

Giang Nhược Kiều cố ý nói móc nói mỉa: [Không ở cùng con trai bảo bối của anh à?]

Lục Dĩ Thành: [Anh đúng là một người bố gà mờ mà. Đọc nhiều sách hay về cách nuôi dạy con cái nhưng anh lại quên mất một điều quan trọng nhất.]

Giang Nhược Kiều: [Điều gì.]

Lục Dĩ Thành: [Bố yêu mẹ mới là cách giáo dục tốt nhất.]

Giang Nhược Kiều bật cười thành tiếng, ánh mắt lấp lánh tựa vì sao: [Đúng là miệng lưỡi đàn ông, chỉ giỏi gạt người thôi.]

Nói thì nói vậy nhưng Giang Nhược Kiều vẫn đi ra mở cửa.

Hai vợ chồng son chờ con trai ngủ mới có thời gian rảnh rỗi để được tận hưởng thế giới riêng của hai người. Thế giới của hai người rất đơn giản, có đôi khi làm việc cùng nhau, cũng có đôi khi là sẽ học cùng nhau…

Sau khi Vân Giai và mấy cô bạn khác biết chuyện này thì gửi cả tá dấu chấm hỏi tới cho cô: “Hai người là người của hành tinh này thật sao?”

Giang Nhược Kiều: “Chỉ có khi làm việc và học tập là có thể kể cho mọi người nghe thôi.”

Cô còn chưa hiểu đức hạnh của mấy cô bạn này à?

Vân Giai xoa tay: “Cậu coi chúng tớ là người ngoài rồi đấy.”

Cô không kể những chuyện ngoài học tập và làm việc, còn một nguyên nhân nữa là vì hành động của họ quá nhàm chán và trẻ con.

Giống như hôm nay vậy, khi coi phim, Giang Nhược Kiều bỗng nảy ra một ý nghĩ: “Anh nói xem, đến khi em có bầu, bụng to lên rồi thì anh còn ôm em nổi không? Ý em là ôm kiểu công chúa ấy.”

Không thể nghi ngờ gì nữa, Lục Dĩ Thành là một học bá điển hình.

Giang Nhược Kiều cũng được coi là học bá, trong một vài vấn đề, hai người đều rất tích cực.

Tối hôm đó, hai người họ bắt đầu thử nghiệm.

Lục Dĩ Thành có thể dễ dàng bế bổng Giang Nhược Kiều lên, thậm chí là ôm cô rồi ngồi xổm xuống cũng không là vấn đề gì.

Đầu tiên, Giang Nhược Kiều ôm một cái cặp nặng tầm mười cân. Lục Dĩ Thành vẫn dễ dàng bế được cô như thường.

Sau đó lại nâng lên tầm hai mươi cân, anh vẫn bế được cô.

Cuối cùng, Giang Nhược Kiều ôm trong lòng một trái dưa hấu, Lục Dĩ Thành bế cả cô và trái dưa hấu lên được.

Ở chung với nhau như vậy đấy, dù là một việc hết sức nhàm chán, nhưng chỉ cần làm cùng người đó, sẽ cảm thấy vô cùng thú vị và sẽ thấy mê mẩn điều đó. Giang Nhược Kiều bị chọc cười, Lục Dĩ Thành nghe thấy tiếng cười cô giòn tan, sợ Lục Tư Nghiên thức giấc thì sẽ phá hỏng thế giới riêng của hai người, anh vội vã đưa tay che miệng cô lại, tiếng cười của Giang Nhược Kiều bị bàn tay anh chặn lại nhưng ý cười lại toát ra từ ánh mắt, ánh mắt vừa chăm chú vừa chan chứa yêu thương mà nhìn anh.

Có lẽ là do quá thích.

Có lẽ là do tâm trạng bây giờ quá tốt đẹp.

Cô hôn vào lòng bàn tay anh, từng luồng điện như xẹt qua người Lục Dĩ Thành.



Hôm sau, Giang Nhược Kiều không cần đi làm nhưng Lục Dĩ Thành vẫn phải đi làm, thấy hai mẹ con còn đang ngủ say trên giường, anh không đánh thức họ mà để lại bữa sáng trong nồi giữ nhiệt rồi đi làm.

Giang Nhược Kiều của ngày trước thì chưa tới tám giờ sáng đã dậy rồi, nhưng hôm nay thì mãi đến tám giờ rưỡi mà vẫn chưa thấy cô dậy.

Lục Tư Nghiên lại thức dậy trước cô.

Sau khi tỉnh dậy, Lục Tư Nghiên nhìn chằm chằm lên trần nhà một hồi, sau đó nhóc hướng ánh mắt qua nhìn mẹ, nhóc rất thích ngắm nhìn mẹ, nhóc nằm ì ra ở trên giường, ôm chặt lấy mẹ, dụi đầu vào tóc mẹ, sau đó, bỗng dưng nhóc phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, cổ của mẹ bị sao vậy nhỉ, nhóc sáp lại gần, dùng đầu ngón tay chà đi chà lại.

Sau một hồi, cuối cùng thì Giang Nhược Kiều cũng thức dậy, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn con trai: “Tư Nghiên, chào buổi sáng.”

Lục Tư Nghiên nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, trong phòng mình có muỗi.”

Giang Nhược Kiều cũng đã tỉnh táo hoàn toàn: “Muỗi? Sao có thể?”

Trong phòng không chỉ đốt nhang muỗi mà còn bật cả máy đuổi muỗi cơ mà.

Ở đây vài ngày rồi mà cô chẳng thấy nhà này có muỗi bao giờ.

“Con bị cắn ở đâu à?” Giang Nhược Kiều ngồi dậy, tay ấn vào huyệt thái dương: “Hình như lần trước bố con có mua thuốc mỡ, nghe nói dùng ổn lắm đấy.”

Lục Tư Nghiên lắc đầu, nghiêm túc mà chỉ vào cổ Giang Nhược Kiều: “Không phải con bị muỗi chích, là mẹ bị muỗi chích đấy, trên cổ mẹ có vết muỗi chích kia kìa!”

Giang Nhược Kiều: “…”

Cuối cùng, Giang Nhược Kiều như muốn bỏ chạy thục mạng, phóng thẳng vào nhà vệ sinh.

Cô cũng không biết nên giải thích cho con trai mình như thế nào nữa, dấu vết này không phải do vết muỗi chích.

Cậu bạn nhỏ Lục Tư Nghiên đã đến tuổi cảm thấy hứng thú, tò mò với những điều nhóc chưa biết, nếu cô nói không phải, nhất định là nhóc sẽ để bụng đến chuyện này, sẽ nghĩ tới nghĩ lui, không biết vết đỏ trên cổ của mẹ là gì nhỉ?

Thôi bỏ đi.

Giang Nhược Kiều đành chấp nhận, coi như vết đỏ trên cổ cô là do muỗi chích mà thành đi.

Nhưng, ai mà ngờ, mấy ngày sau, trong giờ Ngữ văn, Lục Tư Nghiên đã viết một bài văn có tên là “Mẹ của em”.

Mẹ của em là một người vô cùng tuyệt vời.

Sáng sớm ngủ dậy, trên cổ mẹ có vết muỗi chích.

Nhưng trên người em thì không có.

Nhất định là mẹ đã thu hút sự chú ý của đám muỗi, thế nên đám muỗi mới không chích em, mẹ của em là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới này.

Con yêu mẹ lắm, mẹ ơi!

Lục Tư Nghiên vô cùng hài lòng với bài văn mà nhóc viết ra.

Khi Giang Nhược Kiều kiểm tra bài tập của con trai, thấy nhóc dùng những hàng chữ non nớt và câu từ ngây thơ để viết lại sự việc đó, mặt cô đỏ lên rần rần.

Chỉ nghĩ đến việc bài văn này của con sẽ bị thầy cô giáo nhìn thấy, không chừng con trai cô sẽ vì muốn khoe khoang mà sẽ lớn tiếng đọc diễn cảm bài văn này trước cả lớp… Giang Nhược Kiều chỉ muốn dọn đồ ra ngoài vũ trụ sống ngay và luôn, Trái Đất này không chứa chấp cô nổi nữa rồi.

Cô không thể nói với con trai, bảo thằng bé hãy bỏ bài văn này và làm lại một bài khác được.

Thế nên, cô đổ hết mọi khó khăn cho người khởi xướng vụ việc, là Lục Dĩ Thành.

Cô thẹn quá hóa giận, cầm bài văn đưa tới trước mặt anh: “Lục Dĩ Thành, anh xử lý chuyện này đi, tốt nhất là phải xử lý dứt điểm chuyện này cho em, việc này mà để lại một chút tàn tích nào thôi là em sẽ tính sổ với anh đó.”

Chẳng còn cách nào khác, Lục Dĩ Thành chỉ đành đi tìm Lục Tư Nghiên.

Hy vọng nhóc có thể viết một bài văn khác.

Lục Tư Nghiên hỏi: “Tại sao ạ? Sao con phải viết bài mới vậy ạ?”

Lục Dĩ Thành nói dối không chớp mắt: “Vì bố muốn con viết bài về bố. Con có thể đáp ứng nguyện vọng này của bố không?”

Lục Tư Nghiên dùng một ánh mắt rất quái dị để nhìn Lục Dĩ Thành, cuối cùng thì thở dài một hơi, nói: “Bố à, bố thật là trẻ con.”

“?”

“Ngay cả việc này mà cũng muốn tranh giành với mẹ ư? Chỉ vì việc này mà ghen tị à bố ơi?”

Lục Dĩ Thành ráng nhịn lại: “Nếu con viết văn về bố, bố sẽ mua một bộ lego mới cho con, không những thế, bố còn mua mô hình máy bay và dẫn con đi ăn KFC hai bữa nữa cơ.”

Một cậu nhóc thực tế như Lục Tư Nghiên đổi giọng ngay tức thì: “Chốt kèo!”

Bố của em… thôi được rồi! Nhóc đành viết “Bố của em” vậy!