Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 130: Ngoại truyện 8




Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đi lãnh nhận giấy chứng nhận vào đầu tháng chín.

Hôm nhận giấy đăng ký kết hôn, thời tiết rất đẹp, Lục Dĩ Thành mặc cái áo sơ mi trắng mà Giang Nhược Kiều tặng cho anh, dáng dấp hiên ngang. Giang Nhược Kiều mặc chiếc váy liền thân được nhóm bạn cùng phòng góp tiền vào mua, ngay cả Lục Tư Nghiên cũng thay đồ mới, một nhà ba người sải bước tới cục dân chính. Đối với Lục Tư Nghiên mà nói, đây chắc chắn là một trải nghiệm độc nhất vô nhị, nhóc có thể chứng kiến bố mẹ nhận giấy đăng ký kết hôn. Việc này thần kỳ đến nhường nào cơ chứ. Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành điền giấy đăng ký, sau đó chụp ảnh, mỗi người cầm một tờ giấy chứng nhận màu đỏ.

Cứ thế mà hai người đã nên vợ nên chồng.

Sau khi lấy được giấy chứng nhận, dường như Giang Nhược Kiều cũng chẳng cảm nhận được điều gì, ngược lại là Lục Dĩ Thành, anh cứ luôn tay luôn chân lật đi lật lại tờ giấy kết hôn, trên mặt còn mang theo nụ cười. Sau đó, anh coi nó như cuốn sổ tiết kiệm quý báu, cẩn thận bỏ lại vào túi. Rõ ràng hai người họ là một cặp vợ chồng mới cưới, thế nhưng họ lại đưa con trai đi ăn mừng.

Giang Nhược Kiều chụp giấy kết hôn rồi đăng lên trang cá nhân.

[Không ngờ mình lại nhận được kịch bản của một thanh niên cưới sớm.]

Lần này thì hay rồi.

Từ lúc cô đăng tải tấm ảnh đó lên, điện thoại của cô rung lên không ngừng, đều là bình luận mới hoặc tin nhắn từ người khác gửi tới.

[Phải xem lại lịch mới được, hôm nay có phải là ngày cá tháng tư không vậy??]

[Từ trước tới giờ tôi chưa từng phục người nào, từ hôm nay trở đi, người tôi phục nhất chính là Lục Dĩ Thành, sao cậu ấy làm được tới bước này vậy nhỉ?]

[Tôi cứ nghĩ cậu nhận được kịch bản tới nhân gian dạo chơi, nhưng không ngờ là cậu lại kết hôn sớm đến thế, đỉnh lắm đó nhé, cậu là người đầu tiên trong số những người bạn của tớ kết hôn, trâu bò, trâu bò lắm, Lục Dĩ Thành, cao, thực sự cao tay!]

[Chúng ta gom góp tiền phí để cho Lục Dĩ Thành xuất bản một cuốn sách được không?? Bây giờ tớ đang rất cần bí kíp của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy là có một bụng kỹ năng!]

Đừng nói là chỉ có bọn họ cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên.

Giang Nhược Kiều tin chắc rằng, năm cô hai mươi mốt mà biết mình chưa đến hai mươi ba tuổi đã kết hôn thì chắc là cô cũng sẽ không tin.

Cô phải thừa nhận rằng, Lục Dĩ Thành cũng có có chút bản lĩnh.

Người như Lục Dĩ Thành, bây giờ anh đã được lên làm “chính cung”, sao anh có thể im lìm mà không nói năng gì cho được, anh còn đăng tin lên sớm hơn cả Giang Nhược Kiều một chút. Anh rất ít khi đăng tin lên trang cá nhân, một năm cũng chẳng được mấy tin, nhưng từ sau khi yêu đương với Giang Nhược Kiều, mỗi một tin đều có liên quan tới cô, thế nên, bạn bè hay đồng nghiệp thấy bài đăng của anh đều chẳng cần nhìn nội dung cũng biết đây là một tin ngập tràn bóng bong tình yêu.

Chỉ là, giờ đây, không ngờ anh lại đăng một tin chấn động đến thế!

Anh tuyên bố đã đăng ký kết hôn rồi!

Hạ Lễ: [Vậy là hôm nay cậu xin nghỉ để đi đăng ký kết hôn á?? Ôi, mẹ nó! Ông chủ của cậu còn độc thân đây này, lương tâm của cậu có thấy đau miếng nào không vậy hả?]

Lục Dĩ Thành trả lời lại là: [Sẽ không đau đâu ạ, em còn tính sau đó nữa sẽ nghỉ kết hôn.]

Hạ Lễ: [.]

Lục Dĩ Thành: [Chuẩn bị tiền mừng đi là vừa.]

Đỗ Vũ: [Ôi, thật là mẹ nó, anh không đăng gì thì thôi, đăng một phát thôi thì đúng là khiến người ta phải kinh ngạc đó, anh Lục!]

Lục Dĩ Thành: [Chuẩn bị tiền mừng đi là vừa.]



Nói chung, ai nên biết thì đều biết tin hết, chỉ có điều, mọi người không ai ngờ được rằng, dù đã biết hai người sớm muộn gì cũng cưới nhưng không ngờ lại cưới sớm thế, còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh mà đã kết hôn rồi. Bây giờ, ở trong trường, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng không còn nổi tiếng gần xa như trước đây nữa, người ta nói “tre già măng mọc”, “sóng sau xô sóng trước”, mỗi khóa đều có nhân vật nổi danh xa gần của khóa đó, sinh viên chính quy của khóa họ đều đã tốt nghiệp, có rất ít đàn em khóa dưới chú ý tới hai người họ, những người chú ý tới họ thì bây giờ cũng đã tốt nghiệp và trở thành người lớn bộn bề công việc cả rồi.

Nhưng hôm họ đăng ký kết hôn, bài đăng có liên quan đến hai người họ lại bị đào lại.

Đàn em khóa dưới:???

Mọi người đều không hiểu gì cả.

Nhóm người hay hóng drama biết chuyện thì hào hứng trả lời: Kiến nghị mọi người thử ăn dưa này, đảm bảo dưa này vừa thơm vừa ngọt, lại còn vô cùng gay cấn nữa chứ! Quan trọng nhất là, nam nữ chính đã kết hôn rồi, bọn họ đúng thật là tình yêu đích thực!

Thế nên, trong lúc rảnh rỗi, đám đàn em lại bắt đầu tìm tòi câu chuyện về Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành, sau khi tìm hiểu một hồi thì cũng tham gia một cách nhiệt tình hăng hái.

—— Lúc tôi còn học năm nhất, đàn chị Giang và đàn anh Lục đang học năm ba, lúc đó có hóng hớt chuyện của hai người họ, bây giờ hai anh chị đó học nghiên cứu sinh rồi, tôi cũng đã sắp tốt nghiệp, không ngờ câu chuyện lại đi đến hồi kết nhanh như vậy, quả thật là đàn chị Giang vô cùng đẹp, vô cùng lợi hại, nghe nói là sau này chị ấy còn trở thành giai thoại một thời, giai thoại đó đỉnh thế nào thì chắc là sinh viên khoa ngôn ngữ Anh đều biết! Đàn anh Lục cũng thế, đối với tôi mà nói, chuyện tình của hai người họ như một bộ phim thần tượng vậy, hai người cùng cố gắng phấn đấu, cùng tiến bộ, hoa hậu giảng đường và nam thần trường ta quả là xứng đôi vừa lứa!

—— Sinh viên năm nhất thấy… vô cùng đáng tiếc khi không được chứng kiến giai thoại tình yêu của hai người họ, chắc là hấp dẫn lắm phải không ạ!

—— Tất nhiên là vô cùng hấp dẫn! Tôi còn nhớ, hồi đó bạn học Lục đưa bữa sáng cho đàn chị Giang, nghe nói là đã làm chấn động cả khu ký túc xá nữ đấy!

Giang Nhược Kiều cứ ngỡ cuộc sống sẽ chỉ xoay quanh củi dầu mắm muối, mấy chuyện vụn vặt mà thôi.

Nhưng từ sau khi ở chung với Lục Dĩ Thành thì cô mới hiểu, trừ những thứ đó, còn có sự lãng mạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ mất đi.

Nghĩ kỹ lại thì, chắc hẳn đây lý do cô đồng ý trở thành “bà Lục” sớm đến thế.

Yêu đương gần ba năm, về sau, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành luôn duy trì trạng thái “gần sống chung”. Không thực sự ở chung với nhau là vì phần lớn thời gian Giang Nhược Kiều đều ở trong ký túc xá. Sở dĩ gọi là “gần sống chung” là vì một tháng thì có hơn một nửa thời gian cô ăn cơm ba bữa bên chỗ anh, bình thường hai người sẽ lượn lờ ở chợ, sau đó xách túi lớn túi nhỏ về làm cơm. Đến tận khuya thì Lục Dĩ Thành sẽ đưa Giang Nhược Kiều về.

Trước khi đăng ký kết hôn, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều lại bắt đầu quá trình thuê nhà.

Lục Dĩ Thành có kế hoạch muốn mua nhà, nhưng hai người họ đều tính đợi thêm một thời gian nữa mới mua, dù sao thì số tiền có được từ việc bán nhà cũ cộng với khoản tiền hiện đang có cũng chỉ đủ mua một căn nhà nho nhỏ, Lục Dĩ Thành muốn mua căn nhà lớn một chút, ít nhất thì cô cũng phải có phòng thay đồ của riêng cô! Ít nhất thì Tư Nghiên cũng phải có căn phòng lớn hơn một chút, sau này họ phải nỗ lực hơn nữa, sớm ngày có khả năng mua được nhà. Thế nên, bây giờ chỉ có thể thuê nhà mà thôi, trong lòng Lục Dĩ Thành cảm thấy vô cùng có lỗi, luôn cảm thấy bản thân cầu hôn quá gấp gáp.

Trong tay không có gì, sao lại có can đảm cầu hôn?

Càng như vậy, lòng anh lại càng thấy hổ thẹn.

Chỉ có thể thầm hạ quyết tâm, coi như bây giờ không có thì sau này sẽ có.

Trước vấn đề này, Giang Nhược Kiều chỉ bày tỏ rằng: Chồng ơi, em tin anh!

Chẳng thế thì là gì, dẫu sao thì cô từng được thấy nhà ở Thư Hương Uyển rồi.

Thư Hương Uyển rất lớn, phòng ốc sáng sủa, đồ đạc nội thất tinh xảo. Là một ngôi nhà ấm áp.

Trong tương lai đó, Lục Dĩ Thành kia làm được rồi, thế thì chắc chắn là Lục Dĩ Thành của cô cũng làm được, hai người họ cùng nhau cố gắng, chẳng lẽ còn không đủ để tạo dựng nên một mái ấm cho bản thân mình?

Cuối cùng, hai người họ thuê một căn hộ với ba phòng ở gần đại học A.

Với khả năng hiện tại của hai người, việc thuê một căn hộ như thế này đã không còn đủ để khiến họ phải trăn trở băn khoăn như hồi còn tuổi hai mươi nữa.

Phúc lợi đãi ngộ ở công ty Hạ Lễ rất tốt, đãi ngộ ở công ty của Giang Nhược Kiều cũng thế, hai người họ dựa vào lương thưởng ở công ty là cũng đã đủ để sống thoải mái.

Căn hộ ba phòng này được thiết kế theo phong cách châu Âu.

Trong phòng ngủ chính có một cửa sổ lớn. Là phòng của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành.

Phòng thứ hai là của Lục Tư Nghiên. Điều khiến Lục Tư Nghiên vô cùng buồn lòng đó chính là, giá sách trong phòng đã bị bố mẹ phủ đầy sách học tập rồi.

Căn phòng nhỏ hơn một chút là phòng làm việc của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành.

Hôm đầu tiên dọn vào nhà mới, ngoài mặt thì trông Lục Dĩ Thành khá bình tĩnh nhưng trong lòng anh lại vô cùng kích động, dù sao thì đây cũng là ngày đánh dấu sự khởi đầu cho cuộc sống hôn nhân với Giang Nhược Kiều. Ai ngờ đâu, ngay tối hôm đó, bạn học Lục Tư Nghiên nghịch ngợm phá phách lại nói là nhóc ngủ một mình thấy sợ lắm cơ.

Thằng nhóc bảy tuổi này đúng thật là, để được ngủ cùng với bố mẹ mà dù có là “thủ đoạn” tồi tệ nào đi chăng nữa thì cũng nghĩ ra được, còn dùng cả thán từ nữa cơ à.

Cái gì mà “ngủ một mình sợ lắm cơ”.

Cái gì mà mở máy lạnh thì lạnh tê tái.

Mặt Lục Dĩ Thành không đổi sắc nhìn con trai.

Giang Nhược Kiều thì đã xiêu lòng rồi, dẫu sao thì đây cũng là hoàn cảnh mới, con nít sợ ngủ một mình cũng là điều bình thường, vậy nên cô để Lục Tư Nghiên ngủ cùng hai người họ, một nhà ba người nằm trên cái giường mét tám trông cũng chẳng chật chội gì.

Ở góc độ mà Giang Nhược Kiều không thấy được, Lục Tư Nghiên kiêu ngạo đắc ý nhe răng cười với Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành: “…”

Chỉ khi nhìn đi nhìn lại bản báo cáo xét nghiệm DNA trong điện thoại, anh mới kiềm chế được nỗi xúc động muốn giáo huấn cái thằng nhóc này.

Con ruột, là con ruột đó.

Sáng hôm sau, Lục Dĩ Thành đã quên trên giường vẫn còn một cậu con trai đang nằm, trong lúc mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, anh vòng tay ôm người bên cạnh theo bản năng.

Ai mà ngờ, vừa ôm vào lòng thì cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

Không phải mùi hương trong trẻo như mọi khi.

Không phải cái cảm giác ấm áp đó.

Một giọng nói vô cùng gợi đòn truyền đến: “Bố ơi, bố ôm con làm gì thế ạ?”

Tựa như mới gặp phải ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp nhất từ trước tới nay chưa từng thấy, anh bỗng nới lỏng tay ra, bây giờ thì anh hoàn toàn tỉnh táo rồi.

Lục Dĩ Thành bàng hoàng và hoang mang vô cùng, anh nhìn quanh trên giường, hỏi: “Mẹ con đâu?”

Không thể trách sao anh lại bị dọa được.

Lần xuyên qua này, Lục Tư Nghiên đã là một cậu nhóc bảy tuổi, bảy tuổi đã học được cách ngủ một mình, trong khoảng thời gian này, cơ bản là Lục Tư Nghiên sẽ ngủ một mình, tình huống như hôm qua thì được xem là một trường hợp ngoại lệ.

Lục Tư Nghiên trừng mắt nhìn anh: “Mẹ vào nhà vệ sinh từ lâu rồi bố ạ.”

Lục Dĩ Thành quyết định nhân cơ hội này mà giáo dục lại con trai mình, anh nghiêm túc nói: “Tư Nghiên, hôm qua coi như là tình huống đặc biệt, con đã bảy tuổi rồi, sau này phải ngủ một mình.”

Lục Tư Nghiên là ai cơ chứ, năm cậu nhóc năm tuổi đã có thể dựa vào tài ăn nói của mình để thu phục một đám người rồi.

Bây giờ thì đã bảy tuổi, đương nhiên là không chỉ có mỗi tuổi tác lớn hơn.

Lục Tư Nghiên liếc mắt nhìn bố mình, nhóc nói: “Đúng vậy đó ạ, con bảy tuổi thì con phải ngủ một mình, năm nay bố bao nhiêu tuổi rồi, bố đã hai mươi ba tuổi rồi đó bố ạ, sao còn phải ngủ với mẹ cơ chứ.”

Rốt cuộc thì ai đáng xấu hổ hơn ai?