Nhân lúc còn đang trong kỳ nghỉ hè, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên về thành phố Khê.
Hai năm trước, sự rời đi đột ngột của Lục Tư Nghiên khiến ông bà ngoại buồn bã trong một khoảng thời gian dài, bây giờ, khi nghe tin Tư Nghiên đã trở về, hai ông bà đã bắt đầu giục họ đưa thằng bé về chơi. Dẫu sao thì cũng đã xa cách hai năm, lúc đầu Giang Nhược Kiều còn hơi bận tâm, không ngờ mấy cái như khoảng cách về mặt thời gian hay địa lý gì đó đều không sao so được thứ gọi là tình cảm ông bà dành cho cháu chắt. Mà Lục Tư Nghiên cũng thuộc kiểu người dễ quen thân, thằng bé của năm bảy tuổi hiểu chuyện hơn nhiều so với năm năm tuổi, biết nói lời hay ý đẹp, chọc cho hai ông bà cười nói vui vẻ không ngớt.
Lần này trở về cũng là vì có chuyện cần làm.
Sau hai năm nỗ lực, Giang Nhược Kiều cũng đã có được một khoảng tiền riêng cho mình, vậy nên cô thêm việc đổi nhà vào kế hoạch. Dù căn nhà lúc trước chỉ có ba tầng, thế nhưng, đối với người lớn tuổi thì điều đó cũng rất bất tiện. Năm ngoái, khi về đây, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đã xem qua một số khu chung cư, sau khi khảo sát và so sánh nhiều mặt khác nhau, họ đã chọn ra một khu chung cư. Giá cả của khu chung cư này rất vừa với túi tiền, bên đường đối diện có công viên, gần đó còn có bệnh viện và trường học dành cho người cao tuổi.
Rất thích hợp cho ông bà đã lớn tuổi ở, tiền tiết kiệm trong tay Giang Nhược Kiều có hạn, sau khi bán đi căn nhà cũ, cô chọn một căn phòng hơn chín mươi mét vuông với ba gian phòng.
Tiền phòng thì sẽ thanh toán vào ngày ba hằng tháng.
Ông bà ngoại đã dùng thực lực chứng minh cho cái gọi là “ngoài miệng thì chối đây đẩy nhưng chân tay thì lại có phản ứng khác” [*].
[*] Chỗ này theo bản gốc dịch ra là “ngoài miệng nói không cần thân thể lại rất thành thật”, nhưng mình nghĩ với người lớn tuổi thì nên chỉnh lại một chút cho phù hợp về ngữ cảnh và đối tượng.
Lúc đầu, hai ông bà cũng không muốn đổi phòng, một là do ở nhiều năm rồi nên cũng có kha khá cảm tình với nơi ở cũ nên không đành lòng muốn chuyển, còn lý do khác thì đương nhiên là vì họ đau lòng cho cháu gái rồi, vừa phải đóng tiền trả trước, vừa phải gánh tiền trả góp, bọn họ đâu nỡ lòng nào nhìn đứa cháu gái mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi đầu cực khổ như thế.
Chỉ có điều Giang Nhược Kiều lại rất kiên quyết, dù nói gì thì cũng phải đổi phòng.
Sau khi mua nhà, chìa khóa cũng giao đến tay, cứ cách mấy ngày, hai ông bà lại vui vẻ hớn hở đến nhà mới đi dạo vài vòng.
Càng nhìn càng thích căn nhà mới này, tầng lầu cao, ánh sáng tốt, đứng trong phòng khách còn có thể trông thấy hồ nước ngoài công viên, xuống lầu đi qua một con đường là tới công viên, mỗi sáng sớm có thể ra đó rèn luyện thân thể, buổi tối còn có thể ra khoảng sân rộng ngoài công viên khiêu vũ.
Phòng ốc rộng rãi, thoáng đãng lại sáng sủa, ở đây thì tất nhiên là tinh thần sẽ được thoải mái vui vẻ hơn.
Cuối tháng tám, công cuộc dọn vào nhà mới bắt đầu.
Hôm dọn nhà, hàng xóm xung quanh ai giúp được thì đều tới giúp cả. Thành phố Khê có một tập tục là, hôm dọn vào nhà mới, càng đông vui náo nhiệt thì càng tốt, đương nhiên là hôm đầu tiên thì nhất định phải thổi lửa nấu cơm, ông bà ngoại cũng là người nhiệt tình hiếu khách, hẹn vài người hàng xóm cùng đến nhà mới chơi. Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành bận trước bận sau, nói chính xác hơn thì phải là, Lục Dĩ Thành vô cùng bận rộn, vai trò đầu bếp chính của ngày hôm nay là do anh đảm nhiệm, Giang Nhược Kiều thì bưng bê trái cây ra chiêu đãi mọi người.
Khách mời tới hôm nay đều là các ông, các bà đã nhìn cô trưởng thành, quan hệ thì phải nói là vô cùng thân thiết.
“Ông Kiều, ông đúng là có phúc!” Một ông lão nói: “Con bé Tiểu Kiều này này, vừa thông minh vừa tháo vát, tuổi còn trẻ mà đã mua nhà mới cho hai ông bà rồi, lúc đầu hai ông bà còn nói cái gì mà tiếc, gì mà không nỡ rời xa, mấy người chúng tôi ngày nào cũng ra công viên rồi mỗi ngày đều gặp mặt nhau cơ mà! Mà này, tôi nói này, cái thang máy kia thì tốt khỏi chê được gì, căn phòng này cũng sáng sủa! Để hôm nào tôi bảo thằng con tôi đổi sang căn nhà giống như thế này, chúng ta lại làm hàng xóm với nhau ông nhé!”
Giang Nhược Kiều nghe được mấy lời này thì mím môi cười.
Cô đã nói rồi mà, là người thì chẳng ai có thể thoát khỏi định luật “tương phản” cả.
Một bà lão khác thì nói: “Mắt nhìn người của Tiểu Kiều tốt quá đi chứ, nhìn Tiểu Lục mà xem, thằng nhóc này chẳng chê vào đâu được, hai năm nay, mỗi lần về đều lo trước lo sau, lại còn giúp hai ông bà dọn dẹp quét tước vệ sinh, còn giúp ông bà đổi cái này rồi đổi cái nọ, có khi cháu ruột còn không làm được nhiều đến thế đâu.”
Sau hai năm, Lục Dĩ Thành đã để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp trong lòng các bác, các cô hàng xóm.
Lâu lâu Giang Nhược Kiều lại nhận được mấy lời “tố cáo” từ vài ba cô chị hay em gái cùng xóm.
“Kiều Kiều, bạn trai cậu muốn bức chết người ta đấy à, tớ đưa người ấy của tớ về thì bị ông bà nội tớ chê tới chê lui, nói anh ấy hết ăn lại nằm, nói anh ấy còn chưa kết hôn mà mấy phép lịch sự xã giao cơ bản cũng chẳng thèm để ý thì sau khi kết hôn sẽ chẳng khác nào trở thành vua chúa cho tớ cung phụng! Chỉ có điều, đúng là gần đây tớ cũng nghĩ đến chuyện chia tay thật…”
“Chị Kiều, chị nâng tiêu chuẩn chọn bạn trai trong mắt ông bà em lên cao rồi đó… Ông bà em cũng thật là, em thì làm sao mà so được với chị cơ chứ… Một anh bạn trai vừa là học bá đại học A, vừa chăm chỉ chịu khó, mà còn vừa phải hiếu thuận, em kiếm đâu ra đây chứ! Ôi trời đất ơi!”
“Ông em nói rằng, sau này, nếu có tìm bạn trai thì cũng phải tìm được mẫu người như bạn trai của chị á, nỗi khổ này nào ai thấu đâu, em không vào đại học A là vì em không thích à? Em không tìm được người bạn trai như thế là vì em không thích ư?”
Giang Nhược Kiều: “?”
Thôi được rồi, Lục Dĩ Thành rất tốt, quả thật đây là sự thật mà người ta khó lòng chối cãi.
Bận bịu cả ngày trời, cuối cùng thì bữa tiệc tân gia đơn giản nhưng náo nhiệt cũng kết thúc. Tối đó, Giang Nhược Kiều nằm trên giường trò chuyện với bà ngoại, hai bà cháu có rất nhiều điều để nói với nhau, hẳn là bà ngoại cũng thấy mình tới tuổi gần đất xa trời rồi nên mỗi lần gặp cô, bà chỉ hận không thể truyền hết kinh nghiệm sống của mình cho Giang Nhược Kiều.
“Quyết định rồi à?” Bà ngoại hỏi.
Ý bà là đang hỏi cô đã nghĩ kỹ việc lấy Lục Dĩ Thành hay chưa?
Đối với việc này, Giang Nhược Kiều chưa từng cảm thấy mình quá vội vã hay nông nổi.
Trong kế hoạch hoạch định cuộc sống của cô trước đây, dù hạng mục kết hôn có xuất hiện thì ít nhất đến năm cô hai mươi tám, hai mươi chín tuổi mới xảy ra.
Hai mươi hai, hai mươi ba tuổi thì vẫn còn quá trẻ, có ai nghĩ tới chuyện kết hôn đâu?
Thế nhưng, khi Lục Dĩ Thành gấp đến đoá hoa hồng thứ chín trăm chín mươi chín thì cô mới biết là cô đã xong đời thật rồi.
Ngay từ đầu thì cô đã biết chín trăm chín mươi chín đóa hồng này đại diện cho điều gì, thậm chí là trong hai, ba năm nay, cô cũng biết là anh đang gấp hoa.
Dù biết rõ mọi thứ nhưng vào khoảnh khắc đó, sự cảm động trong cô vẫn không hề thuyên giảm, dù chỉ là một chút.
Dường như cô đã nghe được tiếng lòng của mình, rằng: Chính là anh ấy.
Giang Nhược Kiều gật đầu, khẽ nói: “Bà ngoại, mấy việc cháu nói thì chắc bà cũng đã hiểu. Mùa hè năm ngoái, chúng cháu đi du lịch, vì tia tử ngoại ngoài trời quá gắt, thế nên sau đó mặt cháu nổi rất nhiều mẩn đỏ, trông như rôm sẩy nhưng cũng không giống lắm, nổi đầy hết cả mặt, cháu tự nhìn cũng bị dọa cho sợ. Nhưng anh ấy thì không, mỗi ngày anh ấy đều vô cùng kiên nhẫn mà bôi thuốc cho cháu, còn nữa, lúc đó cháu không hợp với nguồn nước nơi đó, dạ dày không tốt, có một hôm bụng cháu đau đến mức không chịu nổi nữa, mồ hôi vã ra như tắm, anh ấy cõng cháu tới bệnh viện, bởi vì lúc đó trời đã khuya lắm rồi nên không gọi được xe…”
“Bà cũng biết mà, tính khí của cháu không tốt cho lắm, từ bé tới lớn thì cũng đã quen với việc được mọi người đối xử tốt, có khi anh ấy cũng bị cháu chọc tức, chúng cháu cãi nhau xong thì cháu quay về ký túc xá, dù có tức giận tới đâu đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ đi theo sau cháu, mãi cho đến khi cháu vào ký túc xá mới thôi.” Nói đến đây, Giang Nhược Kiều lại bật cười: “Bà nghĩ thử xem, người như anh ấy mà cũng bị cháu chọc tới mức phải phát cáu, đủ để thấy đôi khi cháu cũng rất quá quắt. Anh ấy và bà nội tương tựa vào nhau mà sống, ngoại trừ những chi tiêu sinh hoạt cơ bản ra, anh ấy gần như chẳng còn khoản chi tiêu nào khác, nhưng anh ấy lại rất hào phóng với cháu, với Tư Nghiên, hồi trước cháu thường thấy trên mạng người ta bảo với nhau là, nên chọn người kiếm được một trăm tệ nhưng nguyện cho cháu chín mươi tệ, hay nên chọn người kiếm được một trăm vạn tệ nhưng cho cháu xài một vạn tệ, chín người mười ý, cách nói nào cũng có.”
“Nhưng theo cháu thấy thì, anh ấy là kiểu người nếu kiếm được một trăm tệ thì sẽ cho cháu xài hết chín mươi tệ, còn khi anh ấy kiếm được một trăm vạn tệ thì cũng sẽ cho cháu xài chín mươi chín vạn tệ.” Giang Nhược Kiều tựa vào lòng bà ngoại: “Hơn nữa, cháu tin chắc là anh ấy có đủ khả năng kiếm được một trăm vạn tệ, đây là lý do cho câu hỏi mà hôm nay bà đã hỏi cháu.”
Vì anh yêu cô nên cô mới để ý đến anh và ở bên cạnh anh.
Cô yêu anh mới là lý do để cô gật đầu nói đồng ý.
Thế nên… cô mới lựa chọn việc kết hôn sớm.
Bà ngoại vỗ về cô như hồi xưa bà hay bồng cô ngủ: “Bà không phản đối, không phải vì Tiểu Lục tốt đến nhường nào, mà là vì bà tin tưởng cháu gái bà, dù lấy chồng ở tuổi hai mươi ba, hay đến lúc ba mươi ba, ba mươi tư tuổi mới lấy chồng, thì cháu bà vẫn sẽ sống thật hạnh phúc, chẳng liên quan gì nhiều đến người chồng cháu bà lấy cả.”
Thành phố Khê phát triển ngày một tốt hơn.
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều cố dành ra nhiều thời gian để ở bên ông bà ngoại và Lục Tư Nghiên. Chiều hôm đó, sau khi ngủ trưa dậy, Giang Nhược Kiều dẫn theo Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đi dạo phố, chủ yếu là đi mua nhẫn kim cương. Giang Nhược Kiều bảo là nhẫn kim cương để kết hôn, nhưng Lục Dĩ Thành lại bảo đó là nhẫn cầu hôn… Giang Nhược Kiều lẩm bẩm: “Túi tiền không đủng đỉnh như người giàu nhưng lại có phong thái xài tiền của người giàu đấy chứ.”
Khinh bỉ thế thôi nhưng cô vẫn thấy rất hài lòng, tăng thêm một điểm cho Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành là người tiết kiệm nhưng anh lại thoáng tay hết khả năng với Giang Nhược Kiều. Nhẫn cầu hôn có, nhẫn kết hôn bằng kim cương cũng có.
Dù Giang Nhược Kiều đã đồng ý lời cầu hôn nhưng kết hôn là một chuyện rất phức tạp.
Nhanh nhất thì cũng phải sang đầu năm sau mới có thể tổ chức hôn lễ.
Lục Dĩ Thành hạ quyết tâm, nửa năm kế tiếp, anh nhất định sẽ dốc sức làm việc, nai lưng ra cày, có thế thì mới nhận được phần tiền thưởng cao hơn, và, có thế thì anh mới mua nhẫn kim cương lớn hơn một chút cho cô.
Đối với việc này, Giang Nhược Kiều bày tỏ, bạn học Lục, anh kiềm chế lại một chút đi…
Một nhà ba người đi tới trung tâm thương mại, lúc dạo quanh quầy trang sức, không ngờ lại trông thấy người mà hai năm rồi chưa gặp.
Lâm Khả Tinh.
Lâm Khả Tinh đã hoàn toàn khác xưa, giờ cô ta để tóc ngắn, đi một mình quanh trung tâm, tựa như đang đợi ai đó. Hai người họ chỉ liếc mắt nhìn thấy nhau rồi lờ đi như không thấy, Lục Dĩ Thành còn không trông thấy Lâm Khả Tinh nữa kìa, Lâm Khả Tinh nhanh chóng rời đi, nhưng sau đó lại nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, cô ta trông thấy Giang Nhược Kiều khoác tay Lục Dĩ Thành, đầu tựa vào vai anh, hai lớn một nhỏ chăm chú nhìn vào tủ kính trưng bày đồ trang sức.
Đã hơn hai năm rồi Giang Nhược Kiều không gặp Lâm Khả Tinh, Lâm Khả Tinh cũng hơn hai năm rồi chưa gặp lại Tưởng Diên.
Dường như Tưởng Diên đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô ta rồi, cô ta không nghe được chút tin tức nào về anh ta.
Có đôi khi, cô ta còn cho rằng, có lẽ một ngày nào đó hai người sẽ có cơ hội gặp mặt nhau, anh ta dẫn theo cháu của anh ta, cô ta cũng có cháu của mình. Hơn hai năm này, cô ta vẫn luôn ở nước ngoài, mẹ tìm cho cô ta một vị bác sĩ tâm lý, lúc trước cô ta gặp vấn đề về tâm lý rất nghiêm trọng, hai năm nay vẫn luôn uống thuốc đều đặn, cũng nhờ thế mà sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều. Dưới sự mong đợi của mẹ, cô ta cũng qua lại với một người bạn trai, người bạn trai đó đối xử với cô ta rất tốt, thế nhưng, cô ta cũng không biết, không biết rằng, liêu mình có thích người đàn ông này hay không.
Từ sau khi thích Tưởng Diên, cảm xúc của cô ta trong chuyện này gần như đã chết lặng.
Không thể phân biệt được mình thích hay không thích ai.
Cứ thế, ngày này qua tháng nọ, trong mắt mọi người, cô ta rất vui vẻ, trong mắt mọi người, cô ta là một cô gái đương tuổi đôi mươi, nhưng chỉ có mình cô ta mới biết, linh hồn của cô ta, trái tim của cô ta, tất cả đang ngày một già cỗi.
Cô ta mất đi khả năng yêu một người, cũng mất đi dũng khí để yêu một người.
Sau khi nhận được điện thoại của bạn trai, cô ta đi tới nhà để xe, khi thấy xe của bạn trai, dù trong lòng chẳng mấy vui vẻ nhưng trên mặt lại treo lên nụ cười, cô ta bước nhanh tới, tựa như những cô gái tuổi đôi mươi khác, ấp ủ trong lòng tình yêu và sức sống căng tràn. Lúc bước đến cạnh xe và mở cửa ghế lái phụ ra, cô ta lại thấy một cô gái đang ngồi trên vị trí phó lái.
Bạn trai cô ta ngồi ở vị trí lái xe, cười nói với cô ta rằng: “Khả Tinh, đây là em gái anh, Đồng Tư Ảnh, bọn anh lớn lên bên nhau, quan hệ rất tốt, cô ấy chẳng khác gì em gái ruột của anh cả.”
Cô em gái này thắt dây an toàn, giọng nói ngọt ngào cất lên: “Chị Khả Tinh ơi, ban nãy em mới biết anh Hựu Lâm tới gặp chị, chị không ngại việc em làm bóng đèn chắn đường hai anh chị chứ ạ?”
Lâm Khả Tinh bần thần nhìn bạn trai mình, rồi lại nhìn sang cô “em gái” của bạn trai, bỗng dưng cô ta bật cười, lùi lại hai bước, càng cười thì âm thanh lại càng lớn, tiếng cười càng nghe càng thấy châm chọc xiết bao. Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, không biết cô ta đã bị làm sao.
Thì ra, thì ra là cảm giác đó là như thế này sao?
…
Giang Nhược Kiều không nói với Lục Dĩ Thành sự việc nhỏ ban nãy.
Vì không tìm thấy nhẫn cầu hôn phù hợp, hai người không thể làm gì khác hơn là về thành phố đi xem lại lần nữa. Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên đều thích ở thành phố Khê, không vì điều gì khác cả, ở nơi đây thì họ có thể yên tâm mà làm biếng. Ở cùng ông bà ngoại đúng thật là quá thoải mái! Tối đó, Giang Nhược Kiều còn nói với Lục Dĩ Thành rằng: “Dù có dùng phòng lớn gần trường nằm trong vành đai ba hay cầm tờ vé số trúng mười vạn đến đổi, em cũng không đổi!”
Ở bên cạnh ông bà ngoại, cô có thể vĩnh viễn làm một đứa trẻ.
Lục Tư Nghiên cũng cảm thấy thế.
Nhóc cảm thấy người cưng chiều nhóc nhất là ông bà cố ngoại của nhóc, dù là bố mẹ tuổi trẻ hay bố mẹ đã trưởng thành hơn một chút thì đều bị đẩy xuống vị trí thứ hai.
Vì họ luôn buộc nhóc làm cái này, làm cái kia.
Ông bà cố ngoại sẽ không ép nhóc, nhóc muốn làm gì thì cứ làm cái đó, chỉ cần nhóc vui là được!
Lục Tư Nghiên oán thầm với ông ngoại: “Cháu chỉ là làm sai một đề bài hai lần thôi mà bố đã mắng cháu, mẹ cũng mắng cháu, chỉ có ông bà cố ngoại là tốt với cháu nhất thôi!”
Ông ngoại đang lật coi “Sổ tham khảo cho cháu gái Kiều Kiều” mà ông tự tay viết, nghe cậu nhóc nói thế thì ông ngẩng đầu an ủi Lục Tư Nghiên một lúc rồi mới nói: “Cháu có biết vì sao ông bà cố ngoại không ép cháu không? Bởi vì việc này chẳng liên quan gì đến ông bà cả, chờ sau này cháu lớn lên, cháu không có tiền đồ, suốt ngày gây họa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ông bà cả, lúc đó chắc ông bà sớm đã tan theo cát bụi rồi.”
Đến cái tuổi bảy mươi này rồi, cũng chẳng còn e ngại cái chết nữa, thậm chí là họ còn có thể thản nhiên đối mặt với vấn đề này.
Thỉnh thoảng ông ngoại cũng sẽ nói chuyện này với bà ngoại, cũng sẽ nói với cháu gái, nói với bọn nhỏ.
Chết không phải là hết, nếu một ngày nào đó việc đó ập đến thì cũng không cần quá đau lòng, họ sẽ đổi một cách khác để bảo vệ họ.
Lục Tư Nghiên: “…”
“Nhưng bố mẹ cháu thì không như thế, mai mốt cháu mà cứ dăm bữa, nửa tháng gây ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì gì đó, có khi bố mẹ cháu tổn thọ mất hai mươi năm đó!” Ông ngoại sờ cằm: “Cách thế hệ nên thân, chẳng liên quan gì tới ông nên thân ~”
Lục Tư Nghiên: “… Ông cố ngoại.”
“Nào, lại đây.” Ông ngoại hăng say lật cuốn sổ dày cộm của mình: “Sắp viết tới cuốn thứ ba rồi, xem như cuốn sổ này ông để lại làm vật gia truyền cho cháu, không đúng, coi như đây là một nhiệm vụ quan trọng giao lại cho cháu, ủy thác cháu tiếp tục viết tiếp!”
Lục Tư Nghiên tò mò hỏi: “Đây là gì vậy ạ?”
“Đây là cuốn sổ để cho mẹ cháu tham khảo, nội dung ghi chép là một số hành vi lời nói của bố cháu.” Ông ngoại nói: “Để mẹ cháu tham khảo xem xem đây có phải một người chồng tốt hay không.”
Lục Tư Nghiên: “Bố mẹ kết hôn rồi vẫn phải viết ạ?”
Ông ngoại dùng vẻ mặt hiển nhiên mà nói: “Đương nhiên, nhóc con à, ông nói cho cháu nghe này, đến lúc giao lại nó cho cháu, cháu đừng có bênh bố cháu mà tô điểm thêm cho hành động của bố cháu đấy, còn về việc đã kết hôn hay chưa ấy à, đàn ông trước khi trở thành di ảnh treo trên tường thì mọi chuyện về người đó khó nói trước lắm, phải luôn quan sát, quan sát thật cẩn thận.”
Lục Tư Nghiên: “?”
Cháu còn bé mà ông!