Mỗi ngày trôi qua, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều coi như đó là ngày cuối cùng được ở bên Lục Tư Nghiên.
Xem như hình thức từ biệt cũng rất đầy đủ.
Mỗi sáng, Giang Nhược Kiều sẽ thức dậy thật sớm, rồi tới phòng trọ của Lục Dĩ Thành, Lục Dĩ Thành cũng sẽ thức dậy sớm hơn, làm bữa sáng cho cả nhà ba người. Đợi Lục Tư Nghiên ngủ dậy, cả ba người sẽ cùng nhau thưởng thức bữa sáng. Sau khi ăn sáng xong, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành sẽ đưa Lục Tư Nghiên đến trường. Đối với Lục Tư Nghiên mà nói, cuộc sống như hiện tại quả thực cứ tựa như chốn thần tiên vậy, sao lại thêm một chữ “vậy” ở đằng sau ư, là vì nhóc cảm thấy, thần tiên chắc là không cần đi học đâu, nếu bố mẹ đồng ý thỉnh thoảng cho nhóc nghỉ học thì mới thực sự là chốn thần tiên.
Lúc tan học, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành sẽ cố gắng dành thời gian đón nhóc về.
Mỗi ngày, trước khi rời đi, Giang Nhược Kiều sẽ ôm chặt lấy Lục Tư Nghiên, như không nỡ nói lời chia tay với nhóc: “Cục cưng ơi, dù con chỉ mới ở bên mẹ tám tháng thôi, nhưng con hãy tin mẹ, con vô cùng quan trọng với mẹ, mẹ thực sự rất yêu con.”
Từ trước tới nay, mẹ chưa từng dễ dàng nói tiếng “yêu” với bất kỳ ai.
Dù có là với bố của con, mẹ cũng thấy rằng, phần tình cảm đó vẫn chưa đủ để gọi là yêu.
Sự xuất hiện của con là một bất ngờ trong đời mẹ, để mẹ biết rằng, thì ra, đối với một người chỉ quen biết trong tám tháng, mẹ cũng có thể có tình cảm sâu đậm đến nhường này.
Lục Tư Nghiên cũng ôm Giang Nhược Kiều thật chặt: “Mẹ, con cũng yêu mẹ!”
Sau khi Giang Nhược Kiều bịn rịn lưu luyến rời đi, Lục Dĩ Thành sẽ bắt đầu kể chuyện cho Lục Tư Nghiên nghe.
Đọc xong chuyện, anh còn nhẹ nhàng xoa cái đầu tóc rối xù của nhóc, rồi nói: “Nếu con trở về thế giới kia, phải nghe lời bố mẹ con, thành tích học tập chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là phải vui vẻ mạnh khỏe, trở thành một người chính trực và hiền lành.”
…
Nửa tháng sau, Lục Tư Nghiên không hề rời đi.
Một tháng sau, nhóc cũng không rời đi.
Giang Nhược Kiều: “…”
Không biết là nên vui hay nên buồn nữa đây.
Cả tháng nay thực sự cô là mệt muốn chết, nỗi khổ khi dậy sớm mỗi sáng nào ai hiểu thấu? Ai hiểu cho được nỗi đau này của cô??
Ngay cả các bạn cùng phòng cũng bắt đầu tìm hiểu lý do cô dậy sớm vào mỗi sáng.
Vân Giai còn lén lút hỏi cô: “Mặc dù tớ cảm thấy là điều không thể, nhưng tớ vẫn muốn hỏi, chẳng lẽ cậu có tới hai người bạn trai!”
Giang Nhược Kiều: “?”
“Cậu xem này, gần đây cậu dậy còn sớm hơn cả gà, ngủ muộn hơn cả chó, người khác không nghi ngờ sao cho được.” Đương nhiên là Vân Giai đang nói đùa.
Thời gian này, Giang Nhược Kiều bị thiếu ngủ trầm trọng, bây giờ cô đang đắp mặt nạ, chỉ khẽ hỏi: “Cậu rất muốn biết à?”
Vân Giai gật đầu như giã tỏi: “Yên tâm, cậu nói tớ nghe đi, chắc chắn là tớ sẽ không nói cho người khác biết đâu.”
Giang Nhược Kiều: Có ngốc mới tin cậu á.
Nói cho Vân Giai biết, Vân Giai sẽ nói cho Lạc Văn và Cao Tĩnh Tĩnh biết, nói chung, trong phòng cô, gần như không có gì gọi là bí mật cả.
Đương nhiên cũng chỉ là “gần như” mà thôi.
Nếu như Tư Nghiên ở lại đây thật lâu, đương nhiên cô và Lục Dĩ Thành sẽ nói ra sự thật chuyện này với bạn thân của mình, nhưng tình trạng hiện tại của Tư Nghiên người khác thấy bất an vô cùng, thực sự không nên để người khác biết chuyện vào thời điểm này.
Giang Nhược Kiều ngoắc ngón tay với Vân Giai.
Vân Giai xích lại gần.
Giang Nhược Kiều cố ý dùng giọng nói nhào nhà nhão nhẹt, nũng nà nũng nịu để nói: “Biết sao giờ, Lục Dĩ Thành nhà chúng tớ sớm nào cũng làm bữa sáng cho tớ cả. Cậu coi đi, anh ấy còn hỏi tớ ngày mai có muốn ăn mì thịt bò không, ăn thì anh ấy sẽ đến siêu thị mua thịt bò về tự làm đó.”
Vân Giai: Ôi, mẹ nó…
Trời đánh thánh đâm cái người cố tình khoe mẽ bạn trai này đi!
Vân Giai vẫn nhìn cô bằng đôi mắt đầy bình tĩnh: “Bạn học Giang Nhược Kiều, có thể tớ là chó độc thân, chó độc thân đáng bị người ta ngược đãi, nhưng quả thật là cậu chẳng phải người.”
Thời gian đúng là liều thuốc hữu hiệu nhất.
Khi mỗi ngày đều nói lời từ biệt, mỗi ngày đều coi đó như là ngày cuối, dù là Lục Dĩ Thành hay là Giang Nhược Kiều đều có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện Tư Nghiên sẽ rời đi. Dường như Lục Tư Nghiên cũng nhận ra, có đôi khi, nhóc còn len lén hỏi Giang Nhược Kiều: “Mẹ, có phải là con sắp về rồi không mẹ?”
Cậu nhóc năm tuổi này thực sự rất thông minh.
Đương nhiên là nhóc biết chuyện bố mẹ mình trẻ ra, biết có nhiều thứ rất kỳ lạ, nhóc cũng nhớ hết, hồi đầu, khi mới gặp nhóc, dường như bố mẹ không thương nhóc. Nhưng nhóc không hề thấy sợ, bởi vì bố mẹ vẫn luôn ở bên nhóc.
Giang Nhược Kiều gật đầu một cái rồi lại lắc đầu: “Mẹ cũng không rõ nữa, nhưng chắc là vậy!”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Con sợ không?”
Lục Tư Nghiên đáp: “Không sợ ạ. Dẫu sao thì con cũng sẽ về lại bên cạnh bố mẹ mà thôi.”
Giang Nhược Kiều: “Con nói thế, mẹ thấy hơi ghen tị đó.”
Cô đưa ngón tay út ra biểu hiện rằng: “Chỉ có một chút như thế này thôi.”
“Vậy nếu con về bên kia rồi…” Lục Tư Nghiên hỏi: “Mẹ hỏi con đã xảy ra chuyện gì thì con có nên nói không ạ?”
Giang Nhược Kiều cười: “Đương nhiên là phải nói rồi. Đúng rồi, nếu con về bên đó, về Thư Hương Uyển, con có thể giúp mẹ chuyển lời lại không?”
“Chuyển lời cho ai ạ?” Lục Tư Nghiên hỏi.
“Chuyển cho mẹ.”
Lục Tư Nghiên: “??”
Cái đầu nho nhỏ chứa đầy dấu chấm hỏi: “Chuyển cho mẹ, mẹ muốn nói chuyện với chính mình.”
Giang Nhược Kiều ôm Lục Tư Nghiên mà cười: “Phải, cũng có thể nói thế, chuyển lời cho mẹ, giúp mẹ nói cho mẹ của con trong tương lai một câu.”
Lục Tư Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: “Nói gì vậy ạ?”
“Nói là…” Giang Nhược Kiều dừng một chút, vẻ mặt cô dịu dàng: “Nói là, cảm ơn cô.”
…
Lục Tư Nghiên rời đi vào một ngày cuối xuân đầu hạ.
Khi đó, hai người họ đã làm quen với giây phút biệt ly được khoảng hai tháng, nhưng khi thời khắc đó thật sự đến, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều vẫn cảm thấy lòng đau đến tột cùng.
Lục Dĩ Thành nhìn camera giám sát, Lục Tư Nghiên biến mất lúc đang ngủ, buổi tối trước đó họ cũng đã nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng với nhau, Lục Dĩ Thành tặng nhóc nụ hôn chúc ngủ ngon, hai bố con cùng ngủ trên giường, nhưng lúc Lục Dĩ Thành tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình anh, khi đó, lòng anh như rơi vào khoảng không chơi vơi, nhưng anh vẫn đứng dậy, tìm kiếm ở mọi ngóc ngách trong nhà, ngay cả đồ ngủ cũng không kịp thay mà đã chạy ra ngoài hành lang tìm, còn xuống lầu lượn một vòng.
Trong lòng vắng vẻ lạ thường.
Anh về nhà, coi lại camera giám sát mà anh đã lắp từ mấy tháng trước.
Quả nhiên, bốn giờ sáng sớm hôm nay, Tư Nghiên bỗng biến mất chỉ trong tích tắc.
Lục Dĩ Thành ngồi ngơ ngẩn, quên cả làm bữa sáng, mãi cho đến khi Giang Nhược Kiều vui vẻ tưng bừng đến gõ cửa, sau khi bước vào, cả gương mặt đều hiện rõ sự vui vẻ: “Bé heo ngốc ơi, mẹ tới rồi đây! Hôm nay may mắn ghê, không ngờ là chẳng ai xếp hàng mua đồ trong tiệm bánh bao Tứ Lý Hương cả, mẹ mua bánh bao tới rồi này.”
Lời còn chưa nói hết, Giang Nhược Kiều đã chú ý tới cách ăn mặc của Lục Dĩ Thành, anh mặc đồ ngủ, vẻ mặt mất mát và thất thần.
Ánh mắt cô dần đông cứng lại, khó nhọc mở miệng hỏi anh: “Tư Nghiên đâu anh?”
Hốc mắt cô ửng đỏ, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Lục Dĩ Thành vươn tay ôm cô vào lòng, anh cố gắng dằn lòng xuống nhưng nghe tiếng cô khóc, cuối cùng, anh cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lục Tư Nghiên rời đi, gần như đã rút cạn đi hết một nửa linh hồn Giang Nhược Kiều.
Cả hai người đều trầm hẳn đi trong một khoảng thời gian rất dài. Nhìn thấy con rùa đen Lục Tư Nghiên vẽ trên tường sẽ buồn, nhìn thấy cậu bé khác cũng thấy buồn, lúc đi ngang tiệm lego thì sẽ bước vào mua một bộ. Chỉ có điều, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều là người có ý chí kiên định, vào giữa mùa hè, cuối cùng thì hai người cũng thoát khỏi nỗi ám ảnh, khôi phục lại như bình thường. Sau khi Lục Tư Nghiên rời đi, Lục Dĩ Thành tìm thấy cái đồng hồ kia trong tủ quần áo, trong cái đồng hồ hư đó không có bất kỳ tấm ảnh nào.
Khi Lục Tư Nghiên mang cái đồng hồ kia rời đi, ở thế giới này lại xuất hiện một cái đồng hồ khác.
Lục Dĩ Thành an ủi Giang Nhược Kiều rằng: “Điều này chứng tỏ là thằng bé đã về bên kia thật rồi.”
Giang Nhược Kiều vẫn có chút sợ hãi: “Thật không anh? Em chỉ sợ là thằng bé sẽ tới một nơi nào khác, em thật sự rất lo lắng.”
Cũng chẳng có người trung gian nào để cô hỏi thăm tình hình.
Nếu không, chỉ cần để cô biết hiện giờ Tư Nghiên vẫn ổn là được rồi.
Nào như bây giờ, nhìn thì có vẻ ổn nhưng vẫn lo lắng như trước.
Tư Nghiên đã thực sự trở lại tương lai đó rồi sao?
Lục Dĩ Thành trấn an cô: “Sẽ không đâu.”
Giang Nhược Kiều hỏi: “Nếu là thật thì sao đây anh?”
“Mặc dù khả năng này không thể xảy ra, nhưng mà…” Lục Dĩ Thành nhìn cô: “Nhưng anh tin, dù thằng bé có đến thời điểm nào, thì chắc chắn thằng bé cũng sẽ tìm được chúng ta. Mà, dù là ở thời điểm nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ chăm sóc và bảo vệ cho thằng bé.”
Họ coi như là tìm vui trong nỗi khổ, đặt ra các loại giả thiết rồi lại tự nghĩ tới những việc có thể xảy ra sau khi giả thiết ấy được thành lập.
Dường như chỉ có tưởng tượng như vậy thì lòng họ mới dễ chịu hơn đôi phần.
Giang Nhược Kiều nói: “Chỉ cần đừng xuyên tới hồi em học cấp ba là được rồi, khi đó em chỉ một lòng muốn học thật giỏi.”
Lục Dĩ Thành cũng gật đầu: “Em nói đúng, xuyên đến lúc chúng ta đã trưởng thành là tốt nhất.”
Nếu xuyên tới hồi anh học cấp ba, thú thật thì anh cũng khó mà chịu nổi.
Nhắc tới cùng trùng hợp biết bao, vào tối hôm hai người họ vừa đưa ra các loại giả thiết khác nhau kia, Giang Nhược Kiều lại nằm mơ.
Mơ thấy Thư Hương Uyển.
Thì ra Thư Hương Uyển là thế này, thì ra nhà của cô và anh trông thế này.
Đây là nhà của họ.
Không tính là nhỏ, “cô” ở đó có một phòng thay đồ riêng, trong phòng thay đồ còn đặt một bó hoa hồng gấp bằng giấy, có vẻ đây là thứ mà cô rất trân trọng. Lục Dĩ Thành kia cũng có phòng sách của mình, bố cục trong nhà ở tương lai của họ trông rất ấm áp, ngoài phòng khách có một mặt tường được ốp bằng gạch, trên đó còn lưu lại mấy bức vẽ nguệch ngoạc của Lục Tư Nghiên. Ánh nắng sáng rỡ, cây cối tươi mới.
Một cô khác và Lục Dĩ Thành khác đều không nhìn thấy cô.
Cô tham quan phòng ốc một vòng.
Lúc tới phòng của Lục Tư Nghiên, cô trông thấy một bảng vẽ rất lớn. Bức tranh gần đây nhất trên bảng có nội dung khá kỳ lạ.
Trong bức tranh vẽ bốn người lớn và một đứa bé.
Tất nhiên cậu bé có mái tóc xoăn xoăn này chính là Lục Tư Nghiên.
Còn bốn người lớn trong bức tranh thì sao?
Cô nhìn thật kỹ, sau đó lại ngơ ra.
Nếu cô đoán không nhầm, trong đó hẳn là có cô và “cô” khác cùng với Lục Dĩ Thành và Lục Dĩ Thành khác.
Một góc của bức tranh có lời bình như sau: [Kỹ thuật vẽ ba sao, ý nghĩa đạt mười sao! Có điều kỳ lạ là, sao dưới nét vẽ của con trai, mình của năm hai mươi và ba mươi trông đều xấu như nhau vậy? Có phải là con muốn ăn đòn không?]
Phía dưới còn một dòng chữ, trả lời lại lời bình bên trên: [Anh cũng có một nỗi lo, sao thằng bé vẽ tóc anh có mấy cọng vậy, thế thì có khiến anh của năm hai mươi hiểu nhầm là đến năm ba mươi đầu anh đã trọc rồi không? Rất muốn nói với anh của năm hai mươi tuổi rằng, yên tâm đi, tuy là làm nô lệ cho tư bản, nhưng là nô lệ tư bản không bị hối thúc gì, đừng hiểu nhầm nhé.]
Cuối cùng, Giang Nhược Kiều tỉnh mộng nhưng khóe môi cô vẫn giữ lại nụ cười.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ mối quan hệ này kỳ diệu như thế đó, cô biết, Tư Nghiên của cô đã trở về rồi, trở về bên cạnh một “cô” khác, thằng bé vẫn là đứa con trai được bố mẹ thương yêu.