Đây đã là giới hạn mà Giang Nhược Kiều có thể làm được.
Trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ ngờ rằng cô còn có một mặt như vậy.
Cho dù là trong cái tuổi mới biết yêu, cho dù lúc đó cô đã phải lòng một anh chàng nào đó, cô cũng sẽ không buông bỏ được sự dè dặt và niềm kiêu hãnh của mình.
Giang Nhược Kiều tức giận đứng phắt dậy, ngày hôm nay dừng lại ở đây được rồi, đồ ngốc này, tối tối cậu cứ tiếp tục gấp hoa hồng của cậu đi, gấp đến chín trăm chín mươi chín đoá luôn đi.
Lục Dĩ Thành không hiểu gì, cả người còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, nhưng khi cô đứng dậy đi tới cửa, phản ứng đầu tiên của anh chính là ngăn cô lại: “Em đi đâu vậy?”
* Từ chương này mình xin đổi xưng hô giữa hai người thành “anh - em” nhé.
Giang Nhược Kiều mỉm cười, cô như trở lại thời điểm bọn họ mới vừa quen biết, dưới ánh nến lung linh, cô nói: “Đi về, giờ cũng không còn sớm, em muốn về sớm nghỉ ngơi.”
Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới rút tay về.
Sau đó thành thật tiễn cô ra cửa, nhìn thấy bên ngoài tối đen như mực mà lo lắng: “Chờ anh một lát, anh đưa em lên lầu.”
Bây giờ vẫn đang mất điện, thang máy không hoạt động được, nên nếu muốn đi lên thì cũng chỉ có thể leo cầu thang bộ.
Giang Nhược Kiều mặc kệ anh, mắt điếc tai ngơ đi ra ngoài.
Lục Dĩ Thành vội cầm chìa khóa trong tủ giày, ngay cả dép cũng không kịp thay đã đuổi theo.
Anh biết anh đã làm hỏng việc rồi.
Vốn dĩ anh không phải người chậm hiểu, nhưng khi gặp Giang Nhược Kiều, cảm giác và phản ứng của anh lại không nhanh nhạy như thường ngày. Giang Nhược Kiều bật đèn pin điện thoại đi tới cầu thang, Lục Dĩ Thành theo sát đằng sau, cô không thèm để ý đến anh, nhưng anh cũng bật đèn pin, chiếu xuống bậc cầu thang dưới chân cô, cô khựng lại… chỉ là chợt nghĩ đến một câu nói, đậu hũ ngâm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Có lẽ đúng là ông trời đã phái Lục Dĩ Thành tới để giày vò cô. Rõ ràng là cô thấy hơi tức giận, thế nhưng chỉ mới vài phút qua đi, cơn tức giận của cô đã hoàn toàn xẹp xuống như quả bóng bị xì.
Lúc yêu đương, rõ ràng là cô không phải là một người biết nhẫn nhịn và tốt tình gì cho cam.
Có điều, cho dù tức giận thì cô cũng không thể biểu hiện ra ngoài mặt.
Cô tiếp tục đi lên lầu.
Cô hiện đang thuê chung nhà với một người khác, nhưng người thuê chung phòng với cô đã về quê ăn Tết từ hai ngày trước, cho nên chỉ có mình cô ở nhà.
Đi tới cửa, cô lấy chìa khóa từ trong túi xách ra.
Lục Dĩ Thành vẫn ngây ngốc đứng sau lưng cô.
Cô mở cửa rồi bước vào, nhìn Lục Dĩ Thành đang đứng ở cửa, thầm thở dài một hơi: “Lục Dĩ Thành, anh còn có chuyện gì sao?”
Lục Dĩ Thành im lặng vài giây, cứ vào thời khắc mấu chốt là anh lại làm không tốt. Lúc này anh lại nói: “Xin lỗi.”
“Em biết rồi.” Giang Nhược Kiều nhìn anh chằm chằm: “Còn chuyện gì nữa không?”
Cô quyết định cho anh thêm một cơ hội nữa.
Lục Dĩ Thành nhìn cô, lắc đầu, không còn gì nữa, cô nói muốn nghỉ ngơi sớm, mà anh cũng không biết nên nói cái gì.
Giang Nhược Kiều: “Tạm biệt ~~”
Một giây tiếp theo, cánh cửa đóng lại.
Giang Nhược Kiều dựa vào cửa nhìn căn phòng tối tăm, rõ ràng là đang phiền muộn, nhưng cô vẫn không nhịn được mà bật cười, đương nhiên là cô đã cười, nhưng nhớ lại chuyện viết chữ “Lục” lên tay anh khi nãy. Vẻ tươi cười của cô lập tức đông cứng lại.
Cô tự thấy xấu hổ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cô tán tỉnh một người đàn ông nhưng người đàn ông này lại khiến cô nghẹn họng không nói nên lời.
Xấu! Hổ! Quá! Đi! Mất!
Ngoài cửa, Lục Dĩ Thành đứng hồi lâu, mấy lần giơ tay lên toan gõ cửa, nhưng rồi anh vẫn rụt tay lại.
Anh quay lại, đi về phía cầu thang.
Một bước, anh nghĩ đến kỳ nghỉ hè, cô dựa vào cửa, ôm nguc cười nhạo anh: “Con trai các người đều thích nhận em gái nhỉ.”
Một bước, khi tìm trường cho Tư Nghiên, cô cầm ô đi bên cạnh, che nắng cho anh.
Một bước, bên ngoài ga tàu điện ngầm, cô nghiêm túc nói với anh “Tôi không muốn cậu phải khó xử, tôi sẽ chia tay anh ấy”.
Một bước, vào cái đêm chia tay với Tưởng Diên, trên hành lang, cô quay đầu lại mỉm cười với anh.
…
Cô mệt mỏi và buồn ngủ đến mức ngủ gục trên vai anh.
Cô mặc một chiếc áo choàng, nhìn anh từ xa trong làn tuyết trắng mênh mông.
Trong lúc vô tình, anh đã có quá nhiều kỷ niệm với cô. Trong lúc vô tình, cô đã trở thành một mảng màu đậm trong cuộc đời anh. Lục Dĩ Thành, mày đang sợ gì cơ chứ? Mày sợ mất đi cô ấy sao? Nhưng mà, mày chưa từng có cô ấy cơ mà.
Lục Dĩ Thành suy nghĩ thông suốt, anh quay trở về nhà mình, thay giày chạy bộ xong xuôi rồi cầm điện thoại di động và đi ra ngoài.
Gần như là không ngừng chạy như điên.
Gió lạnh thấu xương, người đi đường ai ai cũng vội vã bước đi. Anh chống lại gió lạnh, tâm trạng kích động, chạy thật lâu, đến hết cửa hàng hoa này đến cửa hàng hoa khác, bây giờ thì rất nhiều cửa hàng hoa đã đóng cửa, anh cũng không biết mình đã ở ngoài tìm bao lâu rồi, cuối cùng cũng, cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng hoa vẫn đang mở cửa. Nhân viên cửa hàng đang chuẩn bị đóng cửa thì nhìn thấy anh chàng cao lớn đẹp trai đi vào, bọn họ có chút kinh ngạc: “Anh đẹp trai, anh muốn mua hoa à?”
Lục Dĩ Thành gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn mua hoa.”
Anh không biết phải tỏ tình như thế nào, chỉ từng nghe nói là nên chuẩn bị một bó hoa.
Một bó hoa và một tấm lòng chân thành.
Nhân viên bán hàng thoáng sững sờ: “Hoa gì ạ?”
“Hoa hồng.”
Gần mười phút sau, Lục Dĩ Thành cầm một bó hoa hồng bước ra.
Cùng lúc đó, Giang Nhược Kiều không có việc gì làm, tâm trạng cũng khó mà bình tĩnh lại được, nên cô ngồi trên ghế sô pha, buồn chán tìm hướng dẫn xếp giấy origami hoa hồng.
Thật sự rất nhàm chán.
Thật ra cô đã xem hết một đoạn video chừng mười phút rồi, xem xong lại không nhịn được mà cười, quả thật rất khó, Lục Dĩ Thành cảm thán bài tập thủ công của trường mầm non quá khó không dưới một lần, thế mà một người như vậy lại gấp hoa hồng mỗi ngày, cũng liều mạng đấy chứ. Vốn dĩ cô cũng muốn gấp thử, nhưng xem xong mấy phút trong video thì dứt khoát bỏ cuộc… Loại chuyện này à, vẫn là nên giao cho Lục Dĩ Thành làm đi thôi!
Ngay khi Giang Nhược Kiều đứng dậy định đi tắm rửa trong bóng tối thì có người gõ cửa.
Cô hoảng sợ không thôi, muộn như vậy rồi mà còn ai tới vậy chứ?
Cô đoán là Lục Dĩ Thành, nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy khả năng này không cao cho lắm, e rằng cái kẻ ngốc này vẫn chưa hoàn hồn lại đâu.
Nếu cô sống một mình trong khu nhà trọ khác, trong một tối cúp điện thế này mà có người đến gõ cửa, chắc chắn cô sẽ tưởng tưởng ra rất nhiều tình tiết có thể được đưa lên bản tin pháp luật, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Lục Dĩ Thành đang ở lầu dưới thì cô không còn thấy sợ gì nữa.
Cô đi tới cửa rồi nhìn thoáng qua mắt mèo, bên ngoài tối đen như mực.
Người bên ngoài lên tiếng: “Là anh, Lục Dĩ Thành.”
Giang Nhược Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô lại nổi lên tâm lý muốn trêu chọc anh: “Anh nói phải là phải hay sao? Vậy thì chúng ta phải đọc ám hiệu đã.”
Ngoài cửa, Lục Dĩ thở hồng hộc, nhưng nghe xong lời này vẫn phải cười khẽ: “Được, đọc ám hiệu.”
Giang Nhược Kiều dựa vào cửa: “Anh tìm ai?”
“Tìm Giang Nhược Kiều.”
“Giang Nhược Kiều thích nhất là màu gì?”
Lục Dĩ Thành bật cười: “Năm nay thích màu tím và màu xanh, năm ngoái lại thích màu xanh lá. Năm sau thì chưa biết, đến lúc đó anh sẽ hỏi lại.”
“Được rồi. Xác nhận anh chính là Lục Dĩ Thành.” Giang Nhược Kiều mở cửa ra, trên mặt còn mang theo ý cười, lại thấy anh đang cầm một bó hồng.
Cô có thể cảm nhận được trái tim cô như vừa bị người nào đó bấm vào nút tạm dừng.
Vậy là… anh đã đi mua hoa sao?
Cô ngây người nhìn anh.
Lục Dĩ Thành chạy một mạch về đây, một hơi leo lên mấy tầng lầu, có lẽ là hơi nóng nên khóa kéo của áo khoác bị kéo xuống, lộ ra chiếc áo len bên trong, là chiếc áo mà Giang Nhược Kiều đã mua cho anh.
“Anh vừa đi mua hoa.” Hiển nhiên là Lục Dĩ Thành có chút hối hận: “Anh quên hỏi em thích hoa gì mất rồi.”
Giang Nhược Kiều chưa bao giờ ngờ tới việc anh sẽ đi mua một bó hoa, là một bó hoa tươi thật sự.
Cô cho rằng, dù anh có tặng hoa thì cũng sẽ tặng cô những bông hồng giấy mà thôi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, vốn dĩ người này cũng không ngây ngô gì, Tư Nghiên nói chín trăm chín mươi chín đóa hoa, có lẽ anh đã thực sự hạ quyết tâm sẽ gấp đủ chín trăm chín mươi chín đóa, một đóa cũng không thể thiếu được. Được rồi… anh thích gấp thì cứ gấp đi… cô cũng chẳng thể ngăn cản anh.
Cô không nhận bó hoa kia, mà hỏi anh: “Đây là sao?”
Lục Dĩ Thành nhìn vào mắt cô rồi nói: “Em nói em không may mắn, lúc nãy chơi trò chơi, đầu bút luôn hướng về phía em. Bây giờ thì em cứ coi như là quay trúng anh đi, em giúp anh chọn nói thật hay mạo hiểm nhé. Nói thật cũng được mà mạo hiểm cũng được, dù em có hỏi gì thì anh cũng sẽ trả lời hết, em muốn anh làm gì, anh cũng sẽ làm.”
“Mạnh miệng vậy luôn à?” Giang Nhược Kiều lẩm bẩm: “Bảo anh đi hái sao trên trời anh cũng đi sao?”
Không đợi Lục Dĩ Thành nói gì, cô lại nhìn anh, thẳng thắn hỏi: “Em không có hứng thú với mạo hiểm nên em sẽ hỏi còn anh nói thật, Lục Dĩ Thành, anh thích ai?”
Dù biết rất rõ đáp án nhưng cô vẫn thấy căng thẳng.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng… Lục Dĩ Thành cũng học xấu, vậy mà anh lại học theo giọng điệu lúc trước của cô, anh nói: “Em đưa tay ra đi.”
Khóe môi Giang Nhược Kiều cong lên, vừa lẩm bẩm “Anh làm trò gì vậy chứ?”, vừa vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Lục Dĩ Thành một tay ôm bó hoa, tay kia chạm vào lòng bàn tay cô, dùng ngón trỏ viết từng nét lên lòng bàn tay cô – Kiều.
Quả báo đến rất nhanh, không tin thì cứ ngẩng đầu lên mà nhìn xem!
Cuối cùng thì cũng có thể coi là Giang Nhược Kiều đã tìm được chỗ của mình, chớp mắt hỏi anh: “Đồng chí Kiều Đức Xương?”
Kiều Đức Xương là tên của ông ngoại cô.
Lục Dĩ Thành: “…”
Giang Nhược Kiều bật cười thành tiếng.
Đã báo được thù rồi! Yeah!
“Anh thực sự thích ông ngoại.” Lục Dĩ Thành nói: “Nhưng mà, đây không phải là đáp án của vấn đề em hỏi. Giang Nhược Kiều…” Anh gọi cô: “Anh rất thích em.”
Giang Nhược Kiều cúi đầu, suy nghĩ một hồi.
Đưa tay ra.
Lục Dĩ Thành đưa hoa cho cô, cô ôm lấy: “Hoa không còn tươi nữa. Em đừng chê nhé.”
Đúng lúc này, ánh đèn ở huyền quan [*] vang lên tiếng tách tách, có điện lại rồi.
[*] Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính. Huyền quan như một bức bình phong hay bước đệm cho phòng khách.
Nãy giờ vẫn luôn ở trong bóng tối, đột nhiên có ánh sáng, mắt Giang Nhược Kiều không chịu được nên vô thức nhắm lại, giây tiếp theo, cô cảm giác được bàn tay anh đang che mắt cô, giúp cô chặn ánh sáng.
Lòng bàn tay anh thật ấm áp.
Cô còn có thể ngửi thấy mùi bột giặt thoang thoảng trên tay áo anh.
…
Đêm nay trăng thật đẹp, đúng không?
…
Sau đêm đó, Lục Dĩ Thành lại có một thân phận khác – bạn trai của Giang Nhược Kiều.
Chiều hôm sau, Lục Dĩ Thành bồn chồn như thể là trên ghế văn phòng có đinh, nhìn trái ngó phải, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.
Đương nhiên là hành động này của anh đã thu hút sự chú ý của người khác.
Hạ Lễ đi tới, ngồi lên bàn làm việc của anh: “Cậu sao vậy, ghế không thoải mái à?”
Lục Dĩ Thành không nhúc nhích.
Thật ra là anh đang đợi tin nhắn của Giang Nhược Kiều.
Lúc ba giờ, anh gửi cho cô một tin nhắn, nói với cô là đã bán máy sấy rồi, buổi tối hẹn cô đi ăn rồi dạo phố.
Bây giờ đã là bốn giờ mười lăm phút mà cô vẫn chưa trả lời lại, chắc là vẫn còn đang bận rộn.
“Không có, rất thoải mái ạ.” Lục Dĩ Thành đáp.
Hạ Lễ “ồ” một tiếng: “Tối nay đi ăn một bữa không?”
Lục Dĩ Thành lắc đầu: “Em có việc rồi.”
“Cậu thì có việc gì?” Hạ Lễ nhìn anh đầy hoài nghi: “Chó độc thân chỉ có một thân một mình như cậu thì có thể có việc gì cơ chứ?”
Khó trách sao Hạ Lễ lại nghi ngờ như vậy, thật ra thì các đồng nghiệp trong văn phòng cũng đã nghe nói rồi, nghe đâu là anh đang theo đuổi một cô gái. Hạ Lễ còn len lén phổ cập một chút thông tin về hoa khôi của đại học A cho bọn họ nghe.
Ví dụ như một sinh viên xuất sắc, ví dụ như từng được một công ty điện ảnh và truyền hình, đạo diễn nhìn trúng, chỉ cần cô gật đầu một cái là có thể đóng phim ngay, chẳng hạn như cô có bao nhiêu người hâm mộ trên tài khoản xã hội… Chỉ cần cô đồng ý thì có thể kiếm được rất rất nhiều tiền nhờ vào những lượng truy cập này.
Nói tóm lại, cô gái này rất khó theo đuổi, Lục Dĩ Thành cứng thật.
Biết anh đang theo đuổi là một chuyện, nhưng bọn họ đều cho rằng trong thời gian ngắn ngủi thế này thì anh không thể theo đuổi được.
Lục Dĩ Thành nghe vậy thì im lặng.
Vấn đề này…
Sáng sớm nay, Giang Nhược Kiều đã gửi hai tấm ảnh lên vòng bạn bè, một tấm là bó hoa hồng Lục Dĩ Thành tặng, tấm còn lại là một người đàn ông cầm ô giữa trời tuyết trắng xóa, chỉ có mỗi bóng lưng.
[Người trong tấm ảnh thứ hai là bạn trai đã được chứng nhận. Đoán xem anh ấy là ai nào, đoán sai sẽ bị tớ đánh tơi bời đấy, đoán đúng thì tớ sẽ phát lì xì cho cậu ~]
Lúc thấy vòng bạn bè này, Lục Dĩ Thành đang uống nước.
Suýt thì bị sặc.
Thế này thì bây giờ anh có thể trả lời vấn đề này được rồi.
Lục Dĩ Thành ngước mắt nhìn Hạ Lễ, ánh mắt bình tĩnh, trả lời từng chữ, từng chữ một: “Là anh, không phải em. Bây giờ em không phải là người độc thân.”
Hạ Lễ: “?” Mấy đồng nghiệp khác nghe thấy: “?”