Nói thật hay mạo hiểm ư?
Lục Dĩ Thành hơi ngạc nhiên, không ngờ cô lại nhắc tới việc chơi trò này.
Chủ yếu là do lần cuối cùng anh chơi trò chơi này là khi họ ở nông trại, suýt chút nữa anh đã sinh ra bóng ma tâm lý, cứ thấy trò này không có gì hay ho cả. Nhưng cô vừa nói là chỉ có hai người bọn họ chơi.
Thấy Lục Dĩ Thành im lặng, Giang Nhược Kiều lại hỏi: “Sao vậy, cậu không muốn chơi sao?”
Chắc chắn không phải do không có thời gian, nếu không thì anh đã không rủ cô đi xem phim, mua sắm, vậy nên… là do không muốn chơi sao?
Lục Dĩ Thành vội lắc đầu: “Không phải, là…” Anh lựa chọn thành thật: “Lần trước tôi chơi trò này thấy không vui.”
Giang Nhược Kiều bị anh chọc cười, cầm ly cười ha hả.
“Ý cậu là lúc ở nông trại đó hả?” Cô vui vẻ hỏi anh.
Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi nghĩ, có lẽ là cả đời này cũng không thể quên được.”
Quá mạo hiểm. Anh sẽ không bao giờ quên được, anh đoán rằng, với những người có mặt chơi trò chơi này vào lần ấy, hẳn là về sau vẫn sẽ nhớ đến thời điểm đó, ấn tượng quá sâu sắc.
Bỗng dưng Giang Nhược Kiều thấy hứng thú: “Cho nên, lần đó người khác phái cuối cùng cậu liên lạc là tôi à?”
Lục Dĩ Thành nhìn cô một cái rồi gật đầu.
Tất nhiên rồi, nếu là người khác thì anh cần gì từ chối trả lời câu hỏi đó để phải uống rượu.
Tâm trạng Giang Nhược Kiều bỗng tươi đẹp, hoàn toàn khác với lúc cô không nói gì lúc đó.
“Yên tâm đi.” Giang Nhược Kiều nhìn chung quanh một vòng: “Bây giờ không có ai khác, chỉ có hai người chúng ta thôi, sẽ không có gì không vui đâu, cứ coi như là giết thời gian đi.”
Thực sự thì hoàn cảnh thế này rất thích hợp để chơi trò chơi như vậy.
Nhưng vẫn phải xem Lục Dĩ Thành có chịu phối hợp hay không.
Mua sắm… thì ngày mai đi mua sắm cũng được.
Lục Dĩ Thành đành gật đầu: “Cậu chờ tôi một chút, tôi đi dọn dẹp chỗ này đã.”
Giang Nhược Kiều vui vẻ đồng ý: “Đi đi, Pikachu.”
Lục Pikachu đứng dậy, biến thành chú ong nhỏ chăm chỉ bắt đầu dọn dẹp bàn ăn nhỏ, động tác của anh nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã dọn xong chén đũa. Bên cạnh đó, Lục Dĩ Thành lại thắp thêm vài ngọn nến, anh còn cầm theo một quả cam trong rổ rồi đi ra ngoài, Giang Nhược Kiều thì đã ngồi trên ghế sô pha, sẵn sàng chơi trò chơi thót tim này.
Bây giờ Lục Dĩ Thành đã có thể gọt cam rất điêu luyện.
Tất nhiên, loại trái cây anh mua nhiều nhất cũng biến thành cam, chỉ vì Giang Nhược Kiều thích ăn nó.
Ở đây không có chai bia, Lục Dĩ Thành lấy bút máy của mình ra cống hiến, Giang Nhược Kiều vui vẻ xoay chiếc bút anh đã dùng mấy năm ở trên bàn, ai ngờ đâu, đầu bút lại hướng về phía cô.
Giang Nhược Kiều: Tù trưởng châu Phi [*] cũng không thế này đâu nhỉ?
[*] Tù trưởng châu Phi: Ý chỉ những người cực kỳ xui xẻo.
Lục Dĩ Thành cúi đầu cười.
Sợ Giang Nhược Kiều tức giận, anh vội vã ngừng cười.
Giang Nhược Kiều: “Đúng là chẳng tốt với tôi chút nào cả, được rồi, tôi chọn nói thật, cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Thực sự là Lục Dĩ Thành không biết nên hỏi cô cái gì.
Câu hỏi muốn hỏi nhất thì anh lại không dám hỏi, cũng không thể hỏi được.
Còn những vấn đề khác thì anh nghĩ là chỉ cần anh quan sát nhiều là có thể tìm ra câu trả lời.
Thấy anh vẫn đang suy nghĩ, Giang Nhược Kiều thở dài: “Cậu thật sự không có gì tò mò về tôi sao? Cậu cũng không có hứng thú với lời nói thật lòng của tôi sao, Lục Dĩ Thành?”
Lục Dĩ Thành vội lắc đầu: “Không phải.”
Anh rất quan tâm và rất rất muốn biết tất cả về cô.
Thậm chí, anh còn muốn biết mọi thứ về cô khi cô còn bé.
“Cậu thích màu gì nhất?” Anh hỏi.
Giang Nhược Kiều: “???”
Cô nhìn Lục Dĩ Thành đầy kinh ngạc, còn tưởng là mình vừa nghe nhầm.
Anh hỏi gì vậy, cô thích màu gì nhất ư?
Vấn đề thế này mà cũng có thể xuất hiện trong cái trò “Nói thật hay mạo hiểm” này sao?
Giang Nhược Kiều nhìn xung quanh một lần nữa.
Lục Dĩ Thành hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Cô ấy đang nhìn cái gì vậy?
Giang Nhược Kiều không thay đổi sắc mặt mà trả lời anh: “Tôi tưởng là thầy chủ nhiệm đang ở đây đấy.”
Nếu không thì tại sao anh lại hỏi vấn đề này cơ chứ, đã vậy còn nghiêm túc đến thế nữa, như thể không phải là họ đang chơi trò chơi, mà là đang trong lớp học mở.
Học sinh tiểu học chơi trò này cũng sẽ không hỏi người khác thích màu gì đâu nhé.
Đương nhiên là Lục Dĩ Thành có thể nghe thấy cô đang cười mình, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc đáp lại: “Nhưng mà, tôi muốn biết thật.”
Muốn biết hết thảy mọi thứ về cô, cả màu sắc mà cô yêu thích cũng muốn biết.
Giang Nhược Kiều thoáng sửng sốt, khi đối mặt với anh, đúng là cô cũng thấy được sự nghiêm túc của anh.
Anh thực sự muốn biết vấn đề này à?
Cũng có thể đó chứ, cái này rất Lục Dĩ Thành.
“Hình như tôi không thích màu nào nhất cả.” Giang Nhược Kiều cũng nghiêm túc trả lời anh: “Mỗi năm, màu sắc tôi thích lại khác nhau. Năm nay tôi thích màu tím và màu xanh nước biển. Có điều, năm nay thích không có nghĩa là sang năm tôi cũng sẽ thích, năm ngoái tôi thích xanh lá, năm nay thì bình thường thôi.”
Phản ứng đầu tiên của Lục Dĩ Thành là: “Như vậy cũng được sao?”
Giang Nhược Kiều liếc nhìn anh: “Cậu đúng là kỳ lạ hiếm thấy thật đấy, mỗi năm đều có màu sắc thịnh hành mà, cậu không biết sao?”
Lục Dĩ Thành ngập ngừng lắc đầu, anh thật sự không biết.
“Mỗi năm đều có màu sắc thịnh hành hết đấy, mỗi năm mỗi khác.” Giang Nhược Kiều thở dài: “Được rồi, cậu không biết cũng không sao. Dù sao thì màu sắc tôi thích mỗi năm lại khác nhau.”
Lục Dĩ Thành: “Tôi biết rồi, đã nhớ kỹ.”
“Được.” Giang Nhược Kiều ra hiệu cho anh xoay cây bút, anh nghiêng người xoay bút máy…
Kết quả là nó lại chỉ về Giang Nhược Kiều.
Giang Nhược Kiều kêu lên: “Lục Dĩ Thành, cậu là con ông trời phải không vậy!” Người cực kỳ xui xẻo cũng chẳng xui tới nỗi này đâu.
Trông Lục Dĩ Thành rất vô tội: “Không có, hay là tôi xoay lần nữa nhé?”
Giang Nhược Kiều xua tay: “Vậy thì chán lắm, được rồi, lần này tôi chọn mạo hiểm.”
Lục Dĩ Thành rất ít khi chơi kiểu trò chơi này: “…”
Khó lắm. Nó còn khó hơn cả việc tăng ca nữa.
“Thường thì sẽ là đến bắt chuyện với ai đó, nhưng khi ấy là đang chơi ở ngoài.” Giang Nhược Kiều nói với anh: “Hoặc là gọi điện tỏ tình, cậu chọn một cái đi.”
Cô đã ám chỉ rất rõ ràng.
Nếu anh bảo cô gọi điện tỏ tình.
Nếu vậy thì, giây tiếp theo điện thoại của anh sẽ đổ chuông.
Nhưng… người ngồi trước mặt cô không phải ai khác mà chính là Lục Dĩ Thành. Lục Dĩ Thành vô thức lắc đầu: “Không được.” Anh không thích yêu cầu người khác như vậy. Đến bắt chuyện cũng hay tỏ tình cũng như nhau, anh sẽ không yêu cầu cô phải làm vậy.
Giang Nhược Kiều: “…”
Lục Dĩ Thành hoàn toàn không biết anh đã bỏ lỡ điều gì.
Anh cũng không biết rằng, từ khi lọt lòng mẹ, đây là lần đầu tiên cô giúp một người con trai theo đuổi mình, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời, sẽ không bao giờ có người thứ hai nhận được đãi ngộ thế này nữa.
“Được rồi.” Giang Nhược Kiều gật đầu: “Vậy thì cậu nghĩ đi.”
Lục Dĩ Thành suy nghĩ một hồi, đúng lúc cam cũng đã được lột vỏ: “Hay là thách cậu ăn hết quả cam này nhé?”
Giang Nhược Kiều thấy đúng thật là hết chỗ nói: “Quả cam này của cậu có độc à.”
Lại còn thách cô ăn cam, mệt cho anh nghĩ ra được nó luôn đấy! Cũng chỉ có anh mới có thể nghĩ ra được thôi!
Lục Dĩ Thành vẫn đưa quả cam đã bóc vỏ cho cô.
…
Lại thêm hai hiệp nữa, lần này nhân phẩm của Giang Nhược Kiều bùng nổ, cuối cùng thì cây bút cũng hướng về phía Lục Dĩ Thành, cô xoa xoa tay, trông cô cực kỳ vui vẻ: “Lục Dĩ Thành, bạn học Lục à, cậu có thể tự chọn, là nói thật hay mạo hiểm nào!”
Lục Dĩ Thành thấy cô vui vẻ thì cũng vui theo: “Nói thật đi.”
Giang Nhược Kiều cười mấy tiếng: “Được rồi, tôi xuất chiêu đây.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Bây giờ cậu đã có người mà cậu thích hay chưa?”
Cô biết điều cô hỏi rất vô nghĩa, chỉ cần là người có mắt nhìn thì sẽ có thể nhìn ra được. Chính cô cũng có thể phát hiện. Nhưng… cô vẫn muốn hỏi.
Cho nên cô mới cho Lục Dĩ Thành một ngoại lệ, cho nên cô mới giúp anh theo đuổi mình, là bởi vì, cô nghĩ mình đang làm điều đúng đắn, đang làm chuyện mà mình muốn làm.
Cô biết, dù cô có đứng yên thì anh vẫn phải hao công tốn sức để đến trước mặt cô.
Anh không biết tâm tư của cô, cũng không hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng anh vẫn sẽ tiến về phía cô, đối xử tốt với cô, sau đó nói một câu, anh chỉ đang làm chuyện mà anh muốn làm.
Gần đây cô cũng tìm được lương tâm của mình, hay nói cách khác là cô chỉ phát hiện lương tâm của mình với anh, điều cô hy vọng là anh sẽ được một lần trải qua cảm giác hạnh phúc nhất trong truyền thuyết.
Cảm giác hạnh phúc nhất trên thế giới là gì?
Đó là phát hiện người mình thích cũng thích mình.
Cô luôn cảm thấy một người tốt như anh nên được nhận nhiều hạnh phúc hơn nữa.
Lục Dĩ Thành nghe câu hỏi này thì vô thức nhìn về phía cô, cụp mắt xuống suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời: “Có.”
Anh có người mình thích, ngày ngày anh ôm tâm trạng đoán già đoán non gấp hoa hồng.
Giang Nhược Kiều cũng yên tĩnh lại.
Mặc dù chỉ trả lời một chữ “có”, nhưng dường như anh đang trả lời bằng cách thức trang trọng nhất, chân thành nhất. Giang Nhược Kiều, đúng là mày không bị lỗ rồi. Cho nên, ngoại lệ vì một người như thế này thì đã sao nào? Chẳng lẽ không xứng đáng sao?
Lục Dĩ Thành hỏi một số vấn đề khiến người khác nghe mà thấy nhàm chán.
Anh hỏi cô thích màu gì, thích kiểu thời tiết nào, đều là những chuyện rất bình thường, sở dĩ Giang Nhược Kiều không cảm thấy nhàm chán là bởi vì cô cảm thấy rằng, anh thật lòng muốn biết những điều đó. Không ai có thể kháng cự lại cái cảm giác được trân trọng này.
“Lục Dĩ Thành, lượt này xong là kết thúc nhé.” Giang Nhược Kiều nói: “Lần này tôi chọn nói thật, cậu hỏi một vấn đề đi. Dù là vấn đề gì thì tôi cũng sẽ trả lời.”
Lục Dĩ Thành im lặng.
Có vấn đề mà anh muốn hỏi nhất.
Cứ bỏ lỡ như thế này sao? Lục Dĩ Thành không muốn. Cuối cùng, anh lấy hết can đảm, ôm một loại tâm trạng không chùn bước, cuối cùng, cuối cùng thì anh cũng hỏi ra cái vấn đề đó…
“Bây giờ cậu có thích ai chưa?”
Cuối cùng thì Giang Nhược Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết ngay mà.
Anh đã muốn hỏi câu hỏi này từ lâu rồi.
“Câu hỏi này…” Giang Nhược Kiều không định trêu chọc anh, dù gì thì cô cũng chỉ có thể trả lời “có” cho câu hỏi này, đây cũng là câu hỏi cuối cùng.
Nhưng như thế sẽ khiến lòng anh không yên.
Giang Nhược Kiều ơi là Giang Nhược Kiều, chắc chắn rằng đây là lần duy nhất trong đời mày đó.
Không thể có lần thứ hai nữa đâu, và cũng không thể có ngoại lệ dành cho người thứ hai nữa.
Cô nhìn anh, nhìn anh chằm chằm: “Cậu đưa tay ra, hướng lòng bàn tay lên.”
Lục Dĩ Thành không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra, Giang Nhược Kiều thấy anh như thế thì thấy buồn cười, nói: “Tôi đang có một ảo tưởng rằng tôi là giáo viên, còn cậu là học sinh bị phạt kẻ tay ấy.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Bây giờ giáo viên không được dùng thước đánh học sinh nữa đâu.
Giang Nhược Kiều cũng đưa tay ra, nhịp tim của cô liên tục tăng lên, đến giữa không trung thì dừng lại một chút, ánh mắt kiên quyết kéo cái tay kia của anh qua.
Lục Dĩ Thành như đã bị điện giật.
Ngón tay bị cô kéo có một dòng điện chạy qua.
Giang Nhược Kiều nhìn xuống, bình tĩnh dùng ngón trỏ viết từng nét chữ trong lòng bàn tay anh.
Lục.
Trái tim Lục Dĩ Thành đập loạn xạ, anh nghĩ cảm giác của mình đã sai rồi, thậm chí, anh còn muốn nói với cô “Cậu viết lại lần nữa đi”, nhưng anh không nói ra mà lại ngây ngốc hỏi: “Lục Tư Nghiên?”
Giang Nhược Kiều: “?”
Tê dại, tê dại luôn rồi.
Người này sao lại chậm tiêu trong thời điểm quan trọng vậy chứ, mau dùng chỉ số IQ học tập và làm việc ngày thường của cậu đi!!
Giang Nhược Kiều tức giận không thôi, dùng sức vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Lục Dĩ Thành, cậu biến nhanh đi!