Hôm nay CP Phú Dụ ăn tết.
Mấy hôm trước, sau khi Dụ Thần theo dõi siêu thoại, nơi đây đã tung bông rầm rộ.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Dụ Thần không đăng weibo, cũng không xuất hiện nói bất cứ câu nào.
Ngay cả cô gái hậu cần đăng bài, tag cậu vào, nói tràng giang đại hải thì Dụ Thần vẫn giữ im lặng.
Vì thế mọi người bắt đầu đoán.
Có người nói Dụ Thần chỉ tìm tên mình và Phó Chi Dữ, vô tình bấm vào siêu thoại, nhưng không biết thao tác thế nào nên lỡ bấm theo dõi, mà sau khi cậu bấm theo dõi rồi cũng không có ghé lại vào nữa.
Cũng có người nói là Dụ Thần dạo này bận, không có thời gian lướt weibo.
Nhưng Dụ Thần bận cũng không sao, họ rảnh mà.
Vì tư liệu cô gái hậu cần cung cấp, các đại thần lâu lắm không sản xuất “đường” cho chị em húp, tối đó ra hàng tập thể.
Mọi người vẫn còn chưa thoát khỏi mớ hàng mới đổ bộ của các đại thần thì Dụ Thần đã đăng weibo rồi.
Tấm ảnh là bầu trời đêm rất đẹp, Dụ Thần ở bên trái, Phó Chi Dữ ở đằng sau, hơi dựa vào cậu.
Rất dễ nhận ra tấm ảnh này là do Dụ Thần chụp.
Cậu nhìn vào ống kính, cười toe, có lọn tóc xoăn nhỏ hơi dài xõa xuống gần hàng mi của cậu.
Mắt Dụ Thần vừa to vừa sáng, tai hơi lộ ra một chút, trong đêm nhìn như một bé yêu tinh đáng yêu.
Mà Phó Chi Dữ ở phía sau cậu, mỉm cười.
… Tư Ca Lạc: Tư Ca Lạc: … Dụ Thần nhíu mày, người này đang tỏ tình với Phó Chi Dữ.
“Phó Chi Dữ,” Dụ Thần quay sang nhìn anh: “anh đang làm gì thế?” Phó Chi Dữ nghe thấy Dụ Thần nói, cười cực kì bất lực.
Anh xoa đầu Dụ Thần: “Mua tranh cho em.” “Mua hoa(*)?” Dụ Thần không chỉ không nhớ ra mà còn nghe nhầm luôn: “Mua hoa gì cơ?” (*) 花 /huā/ (hoa) và 画 /huà/(tranh) đồng âm, khác thanh điệu.
Phó Chi Dữ: “Tranh.” Dụ Thần: “Gì cơ?” Phó Chi Dữ đặt chén rượu trên tay Dụ Thần sang một bên.
Đột nhiên, ngay lúc này, Dụ Thần nhấc chân lên, ngồi lên đùi anh.
Thấy Dụ Thần sắp cướp điện thoại lại, Phó Chi Dữ giơ cao lên: “Sắp xong rồi.” Dụ Thần tức giận: “Anh không được nói chuyện với cô ấy nữa.” Phó Chi Dữ hoài nghi: “Tại sao?” Nhìn Dụ Thần cực kì không vui: “Em ghen.” Phó Chi Dữ ngây người nửa giây, cười ngất: “Em nghĩ anh đang làm gì?” Dụ Thần: “Cô ấy thích anh, em đọc rồi.
Anh mau từ chối đi! Không được nói chuyện nữa!” Phó Chi Dữ nhìn cậu, đành phải cất điện thoại đi.
“Được rồi.” Phó Chi Dữ cười, để điện thoại lên bàn, còn cố ý làm ra tiếng thật to.
Dụ Thần hết sức hài lòng: “Ừ.” Phó Chi Dữ ôm chặt lấy Dụ Thần.
Hai người cùng nằm xuống.
Dụ Thần giống như một bé mèo con, nằm trên ngực Phó Chi Dữ.
Nghĩ đến câu “em ghen” vừa nãy của Dụ Thần, trái tim Phó Chi Dữ thấy ngọt ngào vô cùng.
Anh nhìn bầu trời sao vô tận, xoa tóc Dụ Thần: “Không vui rồi à?” Dụ Thần: “Ừ.” Miệng Phó Chi Dữ cười toe: “Đang ăn dấm đó à?” Dụ Thần: “Ừ.” Phó Chi Dữ: “Ăn thế nào? Nói anh nghe xem.” Dụ Thần: “Còn ăn thế nào được nữa.
Trộn cùng với gia vị khác, lấy thịt dê, chấm rồi ăn.” Lại bắt đầu nói linh tinh rồi.
Lại một lát sau, Phó Chi Dữ hỏi: “Sau này nếu như có người thích anh thì làm sao bây giờ?” Đột nhiên Dụ Thần ngồi bật dậy, cậu nhìn vào mắt Phó Chi Dữ: “Không được.” Phó Chi Dữ cười, gật đầu: “Được.” Đột nhiên Dụ Thần thấy lo lắng: “Có người thích anh à?” Phó Chi Dữ lắc đầu: “Ngoài em ra thì không có ai.” Dụ Thần “hừ” một tiếng: “Em tin chắc?” Dụ Thần trưng ra bộ mặt em vạch trần lời nói dối của anh luôn và ngay đây này: “Anh thế này mà không có ai thích? Có quỷ mới tin.” Phó Chi Dữ xuôi theo lời Dụ Thần nói: “Thế phải làm sao bây giờ?” Dụ Thần ngửa đầu: “Em sẽ giết hết bọn họ.” Phó Chi Dữ bật cười.
Dụ Thần lập tức phủ định câu nói của mình: “Không được, không được giết người.” Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ, đúng rồi.” Dụ Thần nói: “Thế thì chỉ có thể đối phó với anh thôi.
Em sẽ trói anh lại, trói trong phòng của em, trói trên giường của em, ngày nào cũng làm chuyện xấu, xem anh có rảnh để cho người khác thích không.” Phó Chi Dữ không nhịn được cười thành tiếng.
Phó Chi Dữ: “Thế em thì sao? Người khác thích em thì sao?” Dụ Thần nhìn nụ cười của Phó Chi Dữ đầy tà ác, chủ động đưa hai tay lên cho anh: “Thế thì anh trói em luôn.
Anh cũng trói em lên giường của anh.
Như thế em sẽ không rảnh để cho người khác thích nữa rồi.” Phó Chi Dữ rất phối hợp, gật đầu: “Chủ ý hay lắm.” Dụ Thần cười vui vẻ, tự cho là mình thông minh, chắp hai tay lại đưa cho Phó Chi Dữ: “Không giấu gì anh, có người thích em đấy.” Phó Chi Dữ ngây người một lát: “Ai?” Dụ Thần ngẩng đầu, nghĩ một hồi lâu, nhưng thực sự không nghĩ ra được ai.
Cậu nhíu mày: “Anh đừng quan tâm là ai.
Nhiệm vụ trước mắt quan trọng hơn, anh phải trói em lại.
Nhanh lên.” Phó Chi Dữ ngồi dậy.
Mà khi anh ngồi dậy như thế, Dụ Thần đang ngồi trên người anh không vững, sắp ngã ngửa ra sau.
“Á!” Dụ Thần kêu lên.
Phó Chi Dữ ôm lấy eo Dụ Thần, nhìn vào mắt cậu: “Có phải em lừa anh không?” Dụ Thần chớp chớp mắt, cười trộm.
Phó Chi Dữ gật đầu, cũng hiểu ra.
Anh nhìn Dụ Thần vẫn đang đưa hai tay về phía mình, đưa cho cậu câu trả lời mà cậu mong muốn: “Anh trói ngay đây.” Dụ Thần lập tức hưng phấn.
Tư thế cởi cà vạt của Phó Chi Dữ cực kì nam tính, cổ anh hơi nghiêng, để lộ ra yết hầu đẹp tuyệt trần.
Dụ Thần không nhịn được, rướn người hôn lên yết hầu anh.
Yết hầu Phó Chi Dữ chuyển động.
Anh cảm thấy mình sắp không xong rồi.
“Ông xã, anh muốn rồi.” Dụ Thần nói xong còn không quên cọ cọ: “To.” Phó Chi Dữ bất lực: “Anh sắp bị em làm cho phát điên rồi.” Dụ Thần lè lưỡi: “Em đã bắt đầu làm đâu.” Phó Chi Dữ rướn người, cắn nhẹ môi dưới của Dụ Thần.
Đến khi Phó Chi Dữ cởi hẳn cà vạt ra, Dụ Thần không chờ được nữa, đưa tay mình ra cho anh.
Phó Chi Dữ cuốn hai vòng rồi thắt nút.
“Em muốn thắt nơ bướm cơ.” Dụ Thần còn yêu cầu khá cao.
Phó Chi Dữ nghĩ: “Anh không biết thắt.” Dụ Thần cúi đầu: “Thôi được, cứ thế này vậy.” Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Chi Dữ: “Bây giờ thì sao, ông xã?” Phó Chi Dữ cầm điện thoại lên, gọi điện thoại: “Bây giờ đến đón chúng tôi về nhà.” Điện thoại vừa ngắt, Dụ Thần vô cùng hài lòng, gật đầu thật lực: “Biểu hiện tốt lắm!” Phó Chi Dữ xoa xoa mái tóc xoăn của cậu: “Cảm ơn sếp Tiểu Dụ.” Sếp Tiểu Dụ hếch cằm: “Nam nhưn, mau bế em lên.” Giọng Phó Chi Dữ tràn ngập sự cưng chiều: “Được.” Xe dừng cách đó không xa.
Phó Chi Dữ bế Dụ Thần rời khỏi khoảng đất kia là xe đã đến bên đường rồi.
Dụ Thần nằm trong Phó Chi Dữ vô cùng ngoan ngoãn.
Hai tay cậu bị trói, để trên bụng, ngắm sao một lát, nhìn Phó Chi Dữ một lát rồi lại nhắm mắt một lát.
Sau khi lên xe, Dụ Thần ngã vào lòng Phó Chi Dữ.
“Buồn ngủ rồi à?” Phó Chi Dữ hỏi.
Dụ Thần lắc đầu: “Không được buồn ngủ.
Chúng mình còn phải về…ưm ưm.” Phó Chi Dữ bịt miệng Dụ Thần lại.
Anh ngẩng đầu liếc nhìn lái xe, cười bất lực.
Ngọn núi này cách nhà một đoạn khá xa.
Người nằm ngoan trong lòng bảo là không được buồn ngủ, xe mới xuống núi mà cậu đã ngủ say rồi.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là lúc chỉ cách nhà chừng một phút đi đường, cậu đã tỉnh dậy.
Rõ ràng là ngủ một giấc xong, lúc dậy, Dụ Thần vẫn còn mơ màng.
Sau đó cậu nhìn Phó Chi Dữ một hồi, quay sang nhìn cửa sổ xe một lát, rồi lại nhìn hai tay bị trói của mình.
Ngay lúc Phó Chi Dữ tưởng rằng cậu quên hết mọi chuyện rồi, định tháo ra rồi giải thích cho cậu thì đột nhiên Dụ Thần cười.
Không chỉ là nụ cười đơn thuần mà là nụ cười của dê cụ.
“Đến nhà rồi.” Dụ Thần nói.
Phó Chi Dữ cười, gật đầu: “Ừ.” Dụ Thần đưa tay lên đỉnh đầu: “Trò vui bắt đầu.” Sau khi xuống xe, Dụ Thần kiên quyết đòi tự đi.
Mới đến cửa, quản gia đã ra đón.
Giống như lần trước, quản gia đưa cho Phó Chi Dữ một cái túi, rồi hỏi: “Dụ tiên sinh uống nhiều rượu sao ạ?” Phó Chi Dữ: “Không uống nhiều lắm, tửu lượng của em ấy không tốt.” Quản gia: “Có cần nấu canh giải rượu không ạ?” Phó Chi Dữ còn chưa trả lời, Dụ Thần đã đáp: “Không cần! Cháu ổn lắm! Chúng cháu bận cực! Cảm ơn chú Lưu, chú Lưu đi thong thả nhé, cháu không tiễn đâu.
Chúc chú Lưu ngủ ngon.
Hẹn mai gặp chú Lưu nhá!” Chú Lưu bật cười: “Dụ tiên sinh, chủ tịch Phó, hẹn mai gặp.” Vốn về đến nhà một cái là Dụ Thần muốn treo ngay lên người Phó Chi Dữ nhưng tay cậu bị trói rồi.
Đợi Phó Chi Dữ thay giày vào nhà, Dụ Thần nghĩ một hồi.
Cậu cười trộm, biến tay mình thành một cái vòng cổ.
Cậu kiễng chân, ôm lấy Phó Chi Dữ.
“Anh không trốn được đâu, nam nhưn.” Dụ Thần nói xong, nhướng mày với Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ bế Dụ Thần lên: “Không trốn đâu, em đi đâu anh theo đó.” Dụ Thần: “Ha, thế thì đúng rồi.
Đừng có cố giảng đạo lí với em nhá.” Phó Chi Dữ bế Dụ Thần đi lên tầng: “Em nói đúng lắm.” Dụ Thần: “Duyệt, em thích đàn ông nghe lời.” Nghĩ đến việc Dụ Thần không thích chưa tắm đã lên giường, Phó Chi Dữ bế cậu vào phòng tắm.
Lúc anh cởi cà vạt trên tay cậu, Dụ Thần tỏ rõ không thích.
Phó Chi Dữ đành dỗ: “Chúng mình đổi cách chơi khác nhé.” Nghe thế, Dụ Thần lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Cách chơi khác chính là làm trong phòng tắm.
Đây cũng chính là cách anh học được trong tranh vẽ trên siêu thoại.
Mà đến thời điểm quan trọng, Phó Chi Dữ đột ngột dừng lại.
Nhân lúc Dụ Thần đáng yêu thế này, không trêu cậu thì phí quá.
“Làm nũng với anh đi nào, bảo bối.” Giọng Phó Chi Dữ rất dịu dàng như đang thầm thì.
Người Dụ Thần mềm nhũn, giọng cũng mềm như nhung.
Cậu hiểu rõ, bây giờ muốn làm thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Phó Chi Dữ.
Nếu không Phó Chi Dữ sẽ không cho cậu nữa.
Dụ Thần: “Ông xã~~” Phó Chi Dữ không hài lòng: “Tỏ tình với anh đi.” Dụ Thần: “Phó Chi Dữ, em thích anh.” Phó Chi Dữ vẫn không động đậy: “Thích đến mức nào?” Dụ Thần: “Thích lắm.” Phó Chi Dữ: “Thích lắm là thích đến mức nào?” Dụ Thần: “Thích lắm là rất thích ý.” Dụ Thần vừa nói, vừa dựa về phía Phó Chi Dữ, nhưng Phó Chi Dữ không cho.
“Em xin anh đấy.” Mắt Dụ Thần đỏ cả lên, khóe mắt mắt còn long lanh sắp khóc.
Phó Chi Dữ: “Nói em yêu anh đi.” Dụ Thần: “Em yêu anh.” Phó Chi Dữ gầm một tiếng trầm thấp.
Lúc này anh mới nghe lời Dụ Thần.
Đi ra khỏi phòng tắm, hẳn là Dụ Thần tỉnh rượu hơn một chút.
Nhưng cậu vẫn không quên chuyện trói nhau đâu.
Mặc dù không nhớ tại sao phải trói lại nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu cảm thấy việc này rất kích thích.
Vì thế đến khi Phó Chi Dữ lau xong người, lên giường, Dụ Thần lập tức lăn về phái anh, chắp hai tay lại, đưa ra.
Phó Chi Dữ cười thành tiếng, đứng dậy, lấy một cái cà vạt màu xanh nước biển mà Dụ Thần thích nhất.
“Lấy hai cái.” Dụ Thần kêu.
Phó Chi Dữ lấy thêm một cái nữa.
Phó Chi Dữ đi về phía Dụ Thần, thấy Dụ Thần ban nãy chỉ đưa hai tay cho anh, lúc này ngay cả chân cũng khép lại, đưa về phía anh..