Hóa Ra Em Rất Yêu Anh

Chương 26: Mô Hình Nhân Loại (1)




Vào ngày Dư Tiểu Lộ trở lại, cô ấy hơi ngạc nhiên khi thấy sự thân mật giữa Tang Vô Yên và Tô Niệm Khâm, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Về mối quan hệ với Dư Tiểu Lộ, Tô Niệm Khâm cho biết cô là em gái của một người họ hàng, không có nơi nào để đi nên ở lại đây để cô thuận tiện chiếu cố anh. Tang Vô Yên rất ngạc nhiên khi một người như Tô Niệm Khâm có thể thừa nhận trước mặt cô rằng người khác đang chiếu cố anh.

"Sau này em sẽ đến chiếu cố anh." Tang Vô Yên kéo cánh tay của Tô Niệm Khâm nói.

Sau đó cô nghĩ, nếu cô ấy là em gái của người thân thì cũng là họ hàng, sao không chỉ nói là em họ, em gái, cháu gái, cháu gái hay đại loại như vậy.

Suy nghĩ của cô cũng không quá phức tạp, không lâu sau cô đã quên đi nghi ngờ này.

Trong thời gian đó, "Belphegor, bóng ma ở bảo tàng Louvre" được chiếu trong rạp chiếu phim, để tránh Tô Niệm Khâm khó chịu, họ đã mua một ghế lô tình nhân. Chỗ ngồi ở đó cho phép Tang Vô Yên tựa đầu vào cổ Tô Niệm Khâm, vừa xem phim vừa nhẹ nhàng miêu tả cốt truyện cho anh nghe.

"Sau đó hắn đi vào Ai Cập Các, trốn vào một góc, chờ xác ướp xuất hiện, lúc này bóng đen lại xuất hiện, xác ướp... " Tang Vô Yên sắc mặt tái nhợt nói, sợ tới mức không dám nhìn nữa, và quay mặt trốn trong quần áo của Tô Niệm Khâm.

"Làm sao bây giờ? Thật đáng sợ." Cô giống như một con giun đất, cố gắng chui vào trong lòng anh.

"Vậy chúng ta không xem." Tô Niệm Khâm nói.

“Càng sợ lại càng muốn xem.” Tang Vô Yên vẻ mặt khổ sở.

Tô Niệm Khâm cười, để cô ngồi trên đùi anh, và tựa cằm lên vai cô.

Tang Vô Yên lo lắng về nội dung của bộ phim đến mức cô không thể kìm chế được bản thân, hoàn toàn quên mất việc miêu tả hình ảnh. Tô Niệm Khâm chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng và bóng tối nhấp nháy trên màn hình phim ngay trước mặt.

Càng sợ lại càng muốn xem — câu nói này khiến hắn nhớ tới cảm giác yêu đương.

Những thứ này giống như thuốc phiện vậy, anh nghĩ.

Trên đường trở về, tại ga tàu điện ngầm, mới hơn sáu giờ là lúc nhiều người nhất.

Khi tàu điện ngầm đến, cô nắm tay Tô Niệm Khâm ở phía trước để tránh đám đông, cuối cùng cũng đợi được lên tàu. Lúc này, một số người vội vàng chạy tới, lập tức hất văng họ ra xa, sau đó ép Tang Vô Yên vào đám đông và bị đưa lên tàu.

Khi quay lại, cô thấy cửa đã đóng.

Cô không biết Tô Niệm Khâm đã lên tàu chưa, ở trong tàu cô cũng không dám lớn tiếng gọi tên anh, sợ làm anh khó xử, cô nhìn xung quanh. Cô không cao phải kiễng chân để tìm kiếm tới lui.

Bên trái, bên phải, chỗ ngồi.

Không có—

Trong lòng cô bắt đầu lo lắng.

Tô Niệm Khâm chắc chắn vẫn đang ở nhà ga, anh hiếm khi ở một mình ở nơi công cộng như thế này, lại có rất nhiều người, anh lại vịt chết vẫn còn cứng mỏ (ý chỉ những người cứng đầu) nên chắc chắn sẽ không nhờ người khác giúp đỡ, sớm biết đã để Dư Tiểu Lộ lái xe đến đón. Không biết anh có biết đường không hay có gặp phải kẻ xấu không, điện thoại di động của anh lại nằm trong ba lô của cô.

Cô càng nghĩ cô càng lo lắng, nước mắt trong hốc mặt trực chờ rơi xuống.

Ngay khi tàu điện ngầm dừng lại, cô lập tức xuống tàu quay trờ lại.

Trên đường trở về ít người hơn rất nhiều, cô đứng ở cửa, bên ngoài là một đường hầm tối tăm trải dài suốt quãng đường. Dường như cả thế kỷ trước khi tàu điện ngầm nhìn thấy ánh sáng bên ngoài một lần nữa. Còi tàu báo tên nhà ga, sau đó chậm rãi dừng lại.

Qua lớp kính cửa sổ, cô nhìn thấy Tô Niệm Khâm đứng từ xa.

Đó là nơi họ tách ra, không nhúc nhích.

Dáng người anh rất cao và thẳng, lại rất đẹp trai, vì vậy dường như có thể nhìn một cái liền phát hiện ra anh mà không cần một dấu hiệu bắt mắt nào đó.

Tang Vô Yên chạy về phía trước, lao tới ôm lấy eo anh.

Anh ung dung nói: “Nhanh quá!”, như thể anh vẫn chưa đợi xong.

"Em sợ chết khϊếp."

Tô Niệm Khâm xoa đầu cô: "Không có gì đáng lo cả. Em đi lạc ở đâu rồi, anh nhất định sẽ đợi ở đó đến khi em trở về."

Tang Vô Yên ở đài phát thanh cùng Viên Viên làm công việc ở tổ tin tức, không lâu lại bị điều trở về phòng làm việc của Niếp Hi. Ngô Vĩ nói: “Hi tỷ nói với chủ nhiệm nhất định muốn em quay trở lại.”

“Tại sao?”

Ngô Vĩ suy nghĩ một chút: “Lý do gì cũng được, nhưng nhất định không phải do năng lực làm việc của em.” Sau đó khinh bỉ liếc nhìn Tang Vô Yên.

Tang Vô Yên giả vờ tức giận: "Nhỏ mọn! Tin hay không, có tin em bóp chết anh không?"

“Chết dưới hoa mẫu đơn, ta làm quỷ cũng phong lưu." Ngô Vĩ lè lưỡi giả quỷ.

Trong khi hai người đang cười đùa, Niếp Hi bước vào và lạnh lùng nói: "Tang Vô Yên, tôi điều cô đến đây không phải để liếc mắt đưa tình với người của tôi. Cô phải lập tức sắp xếp tài liệu vừa đưa cho cô. Ngày mai tôi phải sử dụng đến."

"Ồ." Tang Vô Yên cúi đầu, không nói chuyện nữa và bắt đầu làm việc.

Ngày mai, người sẽ đến phòng phát sóng trực tiếp để được Niếp Hi phỏng vấn là nhà văn trẻ Thanh Phong, người mới nổi gần đây, sau khi tác phẩm của anh ấy nổi tiếng trên mạng, anh ấy đã ngay lập tức càn quét toàn bộ ngành xuất bản, trong vòng chưa đầy một nửa năm, anh trở thành một tên tuổi lớn và thu hút nhiều sự chú ý. Niếp Hi rất nghiêm khắc trong công việc, mỗi lần nhất định phải làm xong công việc. Bây giờ Tang Vô Yên sẽ giúp Niếp Hi sắp xếp thông tin cá nhân của Thanh Phong, cũng như phong cách làm việc, giới thiệu chung, đặc điểm nhân vật của tác phẩm tiêu biểu, đánh giá trực tuyến và đánh giá nhà xuất bản.

Trước đây, việc này là do Diệp Lệ và Vương Lam làm, Tang Vô Yên đang định gọi bọn họ, Niếp Hi ngăn lại: "Bọn họ còn có việc khác phải làm. Cô đã ở đây gần nửa năm rồi, chút việc nhỏ này cũng không làm được?" Giọng điệu cực kỳ giễu cợt, cô hoàn toàn khác với Hi tỷ mà ngày thường Tang Vô Yên quen biết.

Sau khi Niếp Hi rời đi, Diệp Lệ thấp giọng hỏi: "Tang Vô Yên, em đắc tội với cô ấy sao?

“Không có nha” Tang Vô Yên buồn bực, “Chị ấy kêu chủ nhiệm điều em quay về, em rất lâu rồi không cùng chị ấy chạm mặt.”

“Gặp quỷ?” Diệp Lệ lắc đầu.

Tang Vô Yên nhìn đống tài liệu cao ngất ngưởng, cảm thấy hơi khó hiểu.

Vào buổi tối, Tang Vô Yên làm việc thêm giờ cho đến rất muộn. Cô là sinh viên khoa lý nên không có hứng thú lắm với những thứ này, tiểu thuyết, lịch sử, võ hiệp, kỳ ảo gì khiến cô bối rối. Cuối cùng sau khi thoát khỏi nó, đã phác thảo sơ bộ về hành trình làm việc cá nhân của Thanh Phong, sau đó kết hợp một số tình huống cá nhân thực tế và nhận xét của độc giả để đưa ra nội dung chung của cuộc phỏng vấn.

Lúc xuống lầu, cô mở túi xách muốn gọi điện cho Tô Niệm Khâm, lại phát hiện điện thoại hết pin. Cô chân trước bước vào nhà chân sau điền thoại liền vang lên.

Không phải là Tô Niệm Khâm, mà là mẹ Tang.

“Vô Yên, trễ như vậy sao còn không ở nhà?”

“Trong đài phải tăng ca.”

“Sau này về sớm một chút, an ninh bây giờ hỗn loạn như vậy, con gái đi ban đêm không an toàn…” Mẹ Tang bắt đầu nói. giáo dục gia đình như một khẩu súng liên thanh. Cuối cùng thì cũng kết thúc, vừa cúp điện thoại, nhạc chuông lại vang lên.

“Muộn như vậy còn đi đâu vậy?” Lần này Tô Niệm Khâm hỏi: “Điện thoại cũng không gọi được.”

“Tăng ca.” Cô tiếp tục giải thích.

“Vốn là gọi em đi ăn cơm tối.”

“Ăn cơm? Anh nấu à?” Cô vẫn còn lo sợ về khả năng nấu ăn của anh.

Tô Niệm Khâm nghe được ý tứ của cô, nhớ lại ngày anh tốt bụng chiên trứng để bổ sung dinh dưỡng cho cô, cô đã hỏi anh một cách chê bai liệu ăn vào có chết người hay không.

Anh không khỏi có chút tức giận: "Tang Vô Yên, em... "

Tang Vô Yên vội vàng đổi lời nói, "Người xếp hàng muốn ăn cơm Nhất Kim nấu không phải một sư đoàn thì cũng một quân đoàn. Cho nên anh nhanh quên lời lần trước em nói đi."

Cứ như vậy anh một câu em một câu, hai người xầm điện thoại nói chuyện một hồi lâu. Cho đến khi cúp máy, khóe miệng Tang Vô Yên còn mang một nụ cười ngọt ngào. Thật ra thì, anh cũng khá thích nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Tang Vô Yên đến đài phát thanh nộp bài cho Niếp Hi. Niếp Hi nhẹ nhàng liếc nhìn nó và nói: "Không được. Góc nhìn và xuất phát điểm không được." Sau đó, cô ấy chỉ ra một loạt thiếu sót của bản thảo, và lệnh cho Tang Vô Yên tiếp tục sửa đổi nó.

Đối với bữa trưa, Tang Vô Yên tùy tiện ăn 2 miếng rồi tiếp tục làm việc chăm chỉ. Khi nộp bài cho Niếp Hi, cô ấy đang sử dụng máy tính, nhìn cũng không thèm nhìn, liền nói, "Để đấy đi."

Buổi tối, Tang Vô Yên trông nom chương trình ghi hình bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp, còn đạo diễn vẫn đang quay quảng cáo, gọi hai người chuẩn bị.

Diệp Lệ đột nhiên thần bí giữ lấy Tang Vô Yên, nhỏ giọng nói: "Niếp Hi tuần trước đã nhờ Vương Lam chuẩn bị tin tức của Thanh Phong, cô ấy căn bản không cần em làm."

Vương Lam bên cạnh gật đầu: "Ừ. Chị không phải là bận việc này, mọi người cũng không hỏi, ban ngày chị cũng tới, vừa mới nghe Lệ Lệ nói."

“Em có phải đắc tội tiểu nhân rồi không?" Diệp Lệ hỏi.

Tang Vô Yên kinh ngạc hồi lâu không nói gì, quay đầu nhìn qua cửa kính nhìn Niếp Hi đang mỉm cười với Thanh Phong, tâm tình rất phức tạp. Niếp Hi vốn dĩ cũng không phải là một người phụ nữ như vậy, cô ấy hào phóng, kiên nhẫn, một chút kiêu căng cũng không có, đối với người khác cũng tốt.

Có phải trước đây cô làm chưa đủ tốt.

Có phải cô trong lúc vô tình làm Niếp Hi mất hứng?

Có phải cô thiếu loại kĩ năng nào không?

Trong lúc bàng hoàng, cô chợt nhớ lại những gì Lý Lộ Lộ đã nói trước đây, "Tang Vô Yên, nếu cậu rời trường học và sự bao bọc của bố mẹ, cậu sẽ chẳng là gì cả."