Cô lau nước mắt rồi trở lại xe.
Ở đó Enmily vẫn đang đứng chờ cô.
Cô bước nắm lấy tay cậu rồi lôi cậu vào xe.
Nhưng cậu khóc lóc rãy rụa không chịu vào.
" Không con muốn ba.
Sao ba không về cùng mẹ con mình.
Ba đã hứa rồi mà"
" Người đó không phải ba của con "
" Không mẹ nói dối.
Đó là ba con,con muốn ba"
"Lên xe cho mẹ "
" Không...không con không lên.
Con không muốn về với mẹ,con ghét mẹ "
" Anh bế nó lên "
Cô chỉ tay vào người tài xế đứng bên cạnh.
Cuối cùng tài xế cũng giữ chặt cậu trong xe.
Về đến nhà cậu chạy lên phòng mình rồi khoá chặt cửa lại.
Hellin không hiểu chuyện gì xảy ra liền lên tiếng
" Cô chủ..."
" Không sao.
Nó chỉ là nhất thời xúc động.
Cho người lên canh chừng nó rồi mang đồ ăn lên.Bây giờ tôi có chuyện cần xử lý " Bella đáp
Hellin gật đầu tỏ ra đã hiểu ý.
" Chuyện lần trước tôi bảo cô xử lí.
Đã xong chưa "
" Chúng ta đã mua được hơn 50% cổ phần của Dolly bây giờ Dolly đã là của chúng ta "
" Còn Trịnh thị "
" Chỉ được 30% vì các cổ đông bên đó rất trung thành với Trịnh tổng chúng ta không thể thuyết phục họ bán lại cổ phần"
" Tìm điểm yếu của họ rồi thoả thuận.
Đi làm đi.
Bây giờ tôi có việc cần xử lí "
**Trịnh thị
Phòng chủ** **tịch**
Thiệu Đông bước và vào thì thấy Trình Tranh đang ngồi trên ghế với khuôn mặt lạnh không cảm xúc.
Một đôi mắt u sầu, đôi môi lạnh sắc còn thần thái gây chết người.
Làm Thiệu Đông lạnh thấu xương xen cảm giác sợ hãi.
"Chủ tịch cô Bella Adama của Roseflower đang tìm mua cổ phần từ các cổ đông của chúng ta.
Nhưng anh yên tâm là họ rất trung thành với anh "
" Bảo họ bán hết đi "
Một câu ngắn gọn nhưng làm Thiệu Đông khó hiểu.Anh đứng đờ không hiểu cái gì đang xảy ra.
" Nghe không rõ sao"
" Ừuu..
Vâng tôi sẽ đi làm ngay "
" Còn một chuyện nữa.
Dolly đã thuộc về cô Bella Adama.
Hôm nay là ngày Lâm Mỹ Lệ dọn khỏi chiếc ghế chủ tịch"
" Sai người âm thầm bảo vệ cô ấy.
Đừng để bà ta có cơ hội làm hại.
Đi đi "
**Dolly
Phòng chủ tịch**
Lâm Mỹ Lệ đang dọn đồ đạc của mình để chuẩn bị cuốn gói khỏi đây.
Đứng bên cạnh bà ta còn có trợ lí của ả Phạm Lệ Hoa - mẹ kế cả Trình Tranh.
Xưa kia thông đồng cùng nhau để hai chết Trịnh Thăng Bình.
Bây giờ cùng nhau đi ăn xin.
Lúc này Bella bươc từng bước đanh thép đi vào với thần thái tự tin cùng giọng nói giễu cợt
" Sao? Dọn xong chưa thưa dì"
Khi lời nói cất lên Lâm Mỹ Lệ ngoảnh mặt lại nhìn.
Bà ta tức giận
" Mày, chẳng phải mày chết từ 5 năm trước rồi sao "
" Năm năm trước khi tôi quay lại tìm dì.
Sao? Dì bán tôi cho anh ta.
Dì biết tôi đau khổ ra sao, tủi nhục ra sao.
Hừ.
Dì không hiểu "
" Mày...mày định làm gì tao.
Người đâu đuổi cô ta ra khỏi đây "
" Bà đuổi tôi sao.
Hừ rất tiếc là bà không có quyền đó, vì bây giờ chiếc ghế chủ tịch kia thuộc về tôi"
" Mày nói gì.
Ảo tưởng chiếc ghế này là tao bán cho Bella Adama"
" Vậy sao? Vậy thì bà nghe cho rõ đây tôi chính là Bella Adama"
" Không tao không tin.
Mày nói dối"
" Nực cười.
Bà không tin sao.
Được, người đâu lôi hai người này ra ngoài "
Sau đó một đám người vào lôi Lâm Mỹ Lệ và Phạm Lệ Hoa ra ngoài
" Khoan đã.
Hãy nhớ lấy tôi sẽ trả lại cho bà gấp bội những gì bà đã làm với tôi và mẹ tôi.
Nhớ lấy "
" Lôi hai ả ra ngoài đừng để chỗ này bốc mùi thêm nữa"
Sau đó hai người được lôi ra ngoài trong tiếng khóc và sự van xin nhưng cô nào có nghe..