Hóa Ra Em Là Vị Hôn Thê Của Anh

Chương 41: H






Cô đau lòng, rất đau lòng khi anh không tin cô, anh coi thường,sỉ vả cô.

Nước mắt cô tuôn rơi hòa quyện cùng vị máu tanh của khuôn miệng tạo thành giọt màu cam lăn dài trên má rồi rơi lên chiếc váy trắng mỏng tinh khôi của cô.

Cô ôm bụng của mình.
Trên giường anh cởi từng chiếc quần chiếc áo của mình mà vật lộn với ả tả.

Sức mạnh cường tráng của anh làm cô ta sung sướng rên lên từng đợt.
" Sướng....Aaa...!ít..

sướng quá..

mạnh nữa lên Tranh "
" Aaa..aa...um"
Cô phải chứng kiến tất cả những gì đang xảy ra trong căn phòng này.

Nước mắt cô tuôn trào.

Cô lấy tay mình lên bịt miệng tránh để tiếng khóc của mình phát ra.

Cô kinh tởm khi nghe từng tiếng rên của ả ta.

Trong đêm tối nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ mồn một hình ảnh đôi trai gái trần chuồng quấn quýt ân ân ái ái với nhau.

Cô biết anh không yêu mình nhưng tại sao, tại sao phải bắt cô chứng kiến cảnh này.

Tại sao dập tắt trong cô chút hi vọng mong manh nhỏ bé rằng " Anh ấy vẫn yêu mình ".

Nhưng bây giờ không còn gì nữa,thật sự tan nát rồi.

Hi vọng ấy không còn,cô không còn luyến tiếc điều gì.
" Aa....aa.


sâu quá..

nông thôi Tranh..

em không chịu được..

sâu quá rách mất..."
Cô không thể kìm nổi nước mắt của mình nữa, tiếng khóc nức lên thành từng tiếng.

Ngoài trời bây giờ đã đổ mưa từng hạt mưa ngày càng to càng dày, mưa xối xả nặng trĩu như lòng cô hiện giờ vậy.

Cô chạy vội ra ngoài.

Thấy cô chạy ra khỏi phòng anh dừng ngay hoạt động của mình trên giường, quấn chiếc áo mỏng.

Khi định mở cửa rời khỏi nơi đây, rời khỏi Trịnh gia, cái nơi đầy dẫy những đau đớn tổn thương.

Cái nơi mà cô của một năm trước đây đã mong muốn trở về như thế nào.
Nhưng cuộc đời không bao giờ dễ dãi.

Anh lôi chặt tay cô quay lại khiến cô ngã mạnh xuống sàn.

Thấy Trình Tranh bước vội ra ngoài Nhã Tịnh cũng bước ra trên người chỉ mặc bộ quần áo con màu hồng.

Ả ta nhìn cô dưới sàn thỏa mãn.
" Cô định rời khỏi đây sao.

Định rời khỏi tôi để đến với hắn ta à "
Cô ngồi dưới sàn nhà buốt lạnh trong khi chỉ mặc chiếc váy trắng mỏng.

Nước mắt cô đã rơi thấm ướt chiếc váy.


Cô ngước lên nhìn anh.
" Xin anh..

xin anh hãy để tôi đi "
" Cô muốn đi sao.

Tại sao, tại sao cô luôn nhất quyết muốn đi theo hắn ta, tại sao, hả " Anh quát lớn nhìn cô dưới đất.
Cô không nói gì chỉ nhìn cô với hai hàng nước mắt ngồi dưới nền đất.

Trông cô rất đáng thương.
" Vậy được.

Tôi sẽ cho cô toại nguyện "
Chị Mây từ trong bước ra quỳ trước mặt anh.
" Cậu chủ, xin cậu chủ đừng đuổi cô ấy đi.

Cậu nhìn xem ngoài trời mưa rất to và lạnh.

Cô ấy rất sợ sấm sét,cậu biết mà.

Xin cậu đừng đuổi cô ấy đi "
Câu nói của chị Mây làm anh phải suy ngẫm.

Nhưng rồi cô lên tiếng
" Chị Mây là em muốn đi, chị đừng van xin nữa"
" Nghiên Dương cô đừng nói gì nữa "
" Không em sẽ không ở lại đây.

Cảm ơn chị vì tất cả và có ngày em sẽ báo đáp chị " Giọng cô yếu ớt nói từng lời.
Sau khi nghe xong câu nói của cô anh tức giận
" Vậy được tôi sẽ cho cô toại nguyện "
Sau đó anh xiết tay cô lôi cô trên nền sàn giá lạnh rồi mở cửa, anh hất mạnh tay cô ra ngoài.
" Cô đừng có có hối hận vì lời nói của mình"
Cô ngước lên nhìn anh với khuôn mặt nhợt nhạt vì trời lạnh.

Anh đống rầm chiếc cửa lại.
" Không ai được mở cửa cho cô ta.

Cứ để cô ta ngoài đó một hôm sẽ biết mùi vị thế nào "
" Cậu chủ xin cậu hãy mở cửa đi mà,cậu chủ " Chị Mây van lạy anh
" Nếu chị dám mở cửa tôi sẽ cho chị nghỉ việc ngay hôm nay ".