Hóa Ra Em Là Vị Hôn Thê Của Anh

Chương 33: Nghiên Dương Tỉnh Lại






**Ba năm sau**
Tại New York Mĩ
Bệnh viện
Eva bước vào giường bệnh.

Một hình dáng quen thuộc đang nằm trên đó chính là Nghiên Dương.

Cô đang nằm bất tỉnh trên đó.
" Nghiên Dương cháu mau tỉnh dậy đi.

Cháu có biết cháu đã hôn mê suốt ba năm rồi không.

Mọi người đều mong mỏi từng ngày cháu trở lại.

Mẹ cháu cũng đã rất biết lỗi rồi.

Cháu biết không sau khi đưa cháu sang bên này bà ấy đã không ăn không ngủ dẫn đến đột quỵ mà hôn me bất tỉnh cũng gần ba năm rồi không kém gì cháu đâu.

Ông trời đã chừng phạt bà ấy rồi cháu mau tỉnh dậy đi.

Cháu phải yinhr dậy để lấy lại những gì cháu đã mất.

Cháu có nghe không "
Bỗng một chàng thanh niên bước.

Là Diego Adama.
" Mẹ chúng ta về thôi "
" Con hết việc ở Nhà Trắng rồi sao "
" Hết rồi thưa mẹ "
" Con Luxita đâu "
" Vợ con đang ở nhà chuẩn bị cơm "
Sau đó Eva quay sang bảo với y tá
" Chăm sóc cháu tôi chu đáo đừng để xảy ra sai sót gì "

**Biệt thự Adama**
Ba người Eva, Diego, Luxita đang ngồi ăn cơm với nhau bỗng điện thoại gọi đến.

Người làm liền ra nhấc chuông
" Dạ có phải nhà Adama không ạ.

Tôi là y tá bệnh viện.

Tôi muốn thông báo cho quý bà Eva biết là cô Bella đã tỉnh "
Người làm nhanh nhảu mừng báo tin cho Eva.
" Bà chủ...!bà chủ..."
" Chị làm sao vậy " Eva hỏi
" Cô Bella tỉnh rồi "
" Sao Nghiên Dương tỉnh rồi sao.

Mau đến bệnh viện "
**Bệnh viện**
Eva bước vào thấy Nghiên Dương đang ngồi thơ thẩn trên giường bệnh.

Bà chạy lại
" Nghiên Dyowng cuối cùng cháu đã tỉnh rồi " Bà vui mừng ôm lấy cô
" Dì Eva "
" Cũng may là con vẫn còn nhớ dì "
" Cháu đang ở đâu vậy.

Chẳng phải dì đang ở Mĩ sao.

Sao cháu lại ở Mỹ.

Mẹ cháu đâu, đã có chuyện gì xảy ra "
" Cháu cứ từ từ dì sẽ kể cho cháu nghe mọi chuyện "
Sau đó bà kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện.
" Thì ra cháu đã hôn mê ba năm rồi có quá nhiều thứ thay đổi không biết bây giờ người ấy sao rồi "
" Mẹ cháu ở phòng nào vậy dì "

" Mẹ cháu nằm ở phòng bên cạnh "
Sau đó cô cùng Eva sang thăm mẹ của cô.

Được một lúc thì bà dẫn cô về biệt thự Adama.

Cô bước vào với ánh mắt lạ lẫm.

Diego liền ra đón cô
" Chào mừng em về nhà "
Cô tỏ ra khó hiểu và không thân thuộc gì với người đàn ông trước mặt.
" Em không nhận ra anh sao.

Anh là Diego "
" Anh là anh Diego sao.

Em nhớ lúc nhỏ em và anh hay cùng chơi đuổi bắt với nhau.Khi đó chúng ta mới bé xíu mà giờ đã lớn cả rồi " Cô nở nụ cười khi nhận ra anh
" Để anh giới thiệu với em đây là Luxita vợ anh.

Để cô ấy dẫn em lên lầu "
" Để chị dẫn em lên lầu " Luxita đôn hậu với mái tóc vàng đặc trưng của cô gái Mỹ cười nói
Ở nhà Eva được khoảng một tuần thì Nghiên Dương đưa ra quyết định và xin phép bà
" Dì à cháu cảm ơn dì đã chăm sóc cháu và mẹ cháu suốt ba năm qua.

Mặc dù chúng ta không phải ruột thịt máu mủ gì mà dì chỉ là bạn thân của mẹ cháu.

Cháu thực sự rất biết ơn dì.

Bây giờ cháu muốn quyết định trở về Trung Quốc để tìm kiếm hạnh phúc của mình.

Còn về phần mẹ cháu mong dì giúp đỡ.

Có việc gì dì cứ gọi điện cho cháu "
" Cái con bé này cái gì mà ruột thịt mấy không ruột thịt cháu hãy nhớ rõ một điều là dì luôn luôn là người thân của cháu.

Nếu có việc gì cứ gọi điện cho dì cánh cổng Adama luôn sẵn sàng chờ đón cháu "
" Dì à...!cháu cảm ơn dì rất nhiều.

Cháu có thể gọi dì là mẹ nuôi không "
" Dì rất vui vì có thêm một đứa con gái là cháu "
" Mẹ..."
Bà và cô ôm nhau trong sự ngập tràn và hạnh phúc.

Bà luôn yêu thương và coi cô như von gái ruột của mình và cô cũng vậy rất rất yêu bà không kém gì với mẹ của cô.